Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại đại sảnh tao nhã của quán cơm Tây, Duy Minh tâm tình vô cùng tốt vừa ngắm nhìn nữ nhân yêu mị trước mặt vừa cắt bít tết. Sau đó nhấp một ngụm vang đỏ, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười.

"Cùng cô ấy tiếp xúc vài lần, có phải là một người con gái hoàn hảo không?"

Duy Minh lau miệng chính mình mới ngẩng đầu nhìn Thuỳ Linh.

"Cô ấy thật sự là một cô gái hoàn hảo, nếu trong nhà đã có cô gái như vậy còn muốn cô ấy nghi ngờ anh bên ngoài có nữ nhân khác, nói thật tôi rất khinh bỉ anh."

Thuỳ Linh vẫn không buông dao nĩa, tiếp tục ăn bít tết. Cùng Đỗ Hà gặp vài lần, cô luôn cảm thấy Đỗ Hà là một nữ nhân không sai biệt lắm, hẳn sẽ làm cho tất cả nam nhân động tâm.

Mà nam nhân trước mặt này quả thật cũng rất ưu tú, không chỉ bộ dạng phi thường tốt còn là một vương lão ngũ biết kiếm tiền, cùng nữ nhân tao nhã, hoàn mỹ như Đỗ Hà cũng có thể coi là xứng đôi. Bất quá, đáy lòng Thuỳ Linh sinh ra một tia không thoải mái.

Đôi khi cô có chút hâm mộ Đỗ Hà, Duy Minh xem như thật sự dụng tâm si tình đối với Đỗ Hà. Một nữ nhân có người yêu như thế chắc là rất hạnh phúc.

"Thật ra tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cảm tình hai người vô cùng tốt, như thế nào anh còn nghĩ chơi đùa này nọ nữa?"

"Haha, tôi cũng không gạt cô làm gì, tình cảm chúng tôi tốt lắm, nhưng mà cuộc sống quá bình yên. Cuộc sống phải có chút gia vị, một chút thoải mái còn phải trân trọng những giây phút ôn tồn. Cô ấy là nữ nhân cả đời tôi yêu nhất, vì cô ấy tôi nguyện ý tốn một ít tâm tư đi xây dựng cuộc sống chúng tôi."

Duy Minh bưng lên ly rượu chạm vào ly Thuỳ Linh. Thì ra nguyên nhân là do Đỗ Hà quá hoàn mỹ cho nên muốn nàng hoài nghi chính mình muốn tìm một nữ nhân khác, nhưng cũng không thể chọn một nữ nhân quá kém so với Đỗ Hà. Ngẫm lại, hắn cũng nhọc lòng rất nhiều đi.

"Anh không sợ tình cảm của hai người thật sự tan vỡ à?"

Thuỳ Linh rất muốn nhìn xem hai người yêu nhau này sẽ đối mặt chuyện gia đình biến động thay đổi như thế nào.

Lúc trước thời điểm Duy Minh ngồi đối mặt cô, sang sảng nói ra ý đồ của hắn. Cơ mà cô đường đường là một tổng tài công ty, lại giả làm tiểu tam giúp người khác, này còn ra thể thống gì? Thế nhưng khi cô nghe được lý do thoái thoát của Duy Minh không khỏi gợi lên ý niệm muốn ngoạn. Hơn nữa, cũng đối với nữ nhân trong câu chuyện kia có chút hứng thú.

Nhớ lúc ấy, một lão khách hàng đem Duy Minh giới thiệu cho cô, Duy Minh cũng giống người khác mang theo một bộ dạng kinh diễm. Thuỳ Linh trong lòng một trận khinh bỉ, nhưng là người có kinh nghiệm thương trường đương nhiên là bất động thanh sắc. Tuy rằng ngoài mặt khách khí với Duy Minh chứ thật ra trong lòng đã đem hắn bài xích đi rồi.

Duy Minh bề ngoài anh tuấn, một thân tây trang nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, Thuỳ Linh thầm nghĩ hắn phỏng chừng làm mê chết không ít nữ nhân đi, nhìn thế nào cũng giống một tên hoa tâm cực nhiều. Mặc dù bề ngoài không khó nhìn, nhưng Thuỳ Linh không thích người như hắn cho nên lần đầu tiên Duy Minh hẹn nàng, liền cự tuyệt. Chính là Duy Minh bám riết không tha, hơn nữa cũng không giống như đám con cháu nhà giàu theo đuổi nàng mãnh liệt, ngược lại đều là nho nhã lễ độ, bị cự tuyệt cũng không tức giận.

Thẳng đến một ngày, thời điểm Thuỳ Linh dùng cơm một mình ở nhà hàng đụng phải Duy Minh, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội.

" Lương tổng, không ngại tôi ngồi đây chứ?"
Duy Minh tuy miệng nói vậy nhưng người đã muốn ngồi xuồng đối diện Thuỳ Linh.

"Nếu tôi nói tôi ngại, Trương tổng sẽ đứng lên chứ?"
Thuỳ Linh cũng không giận, mà nữa thật nữa giỡn nói.

"Ha ha... Lúc đầu không xin phép, kỳ thật là muốn nhờ sự giúp đỡ của Lương tổng, do Lương tổng gần đây luôn bề bộn nhiều việc khiến tôi không có cơ hội mở miệng. Cho nên, dù Lương tổng nói ngại, tôi vì vợ yêu cũng không thể không mặt dày làm phiền Lương tổng."

Duy Minh thực thông mình khi nói ra ý đồ chính mình đến đây. Hắn biết rõ chính mình hẹn Thuỳ Linh đều bị cô tìm nguyên nhân cự tuyệt, cho nên Duy Minh cũng không vì nguyên nhân đó mà buông tha tìm kiếm Thuỳ Linh. Thuỳ Linh là một nữ nhân đặc thù, nhiều tiền, độc thân, xinh đẹp hơn nữa còn độc lập, là một nữ cường nhân sẽ không dựa vào nam nhân để mà sinh tồn. Nếu không Thuỳ Linh thị sẽ không ở trong tay cô càng làm càng lớn. Hắn thích kết giao bằng hữu với nữ nhân như vậy, cũng chỉ kết giao mà thôi.

Nghe được Duy Minh nhắc tới vợ yêu. Từ này đã làm Thuỳ Linh kết luận Duy Minh không giống người khác đến theo đuổi mình. Thử hỏi hiện tại trên thương trường, một nam nhân thành công ai còn đem lão bà của mình để bên miệng? Huống chi là dùng xưng hô thân mật "vợ yêu". Phòng ngự Thuỳ Linh đối Duy Minh cũng giảm xuống.

"Không biết Trương tổng vì quý phu nhân mà có sự tình gì cần tôi hỗ trợ đây?"

Trương Duy Minh thấy Thuỳ Linh không phòng bị hắn giống lúc trước liền tươi cười lên. Quả nhiên Thuỳ Linh không thích mình theo đuổi nàng, bất quá hắn cũng sẽ không theo đuổi nàng, bởi vì trên thế giới không ai có thể làm cho hắn so với Đỗ Hà tốt hơn. Đỗ Hà không chỉ mỹ mạo, hơn nữa còn tu dưỡng tốt. Chẳng những chu toàn việc nhà trọng yếu hơn tất cả Đỗ Hà là thương hắn. Hắn có Đỗ Hà, chính là nam nhân hạnh phút nhất trên thế giới. Nhưng không khí gần đây giữa bọn họ có chút nặng nề, cho nên hiện tại hắn mới có ý nghĩ...

"Nói ra không sợ Lương tổng chê cười. Tôi cùng vợ cảm tìng vô cùng tốt, gia đình cũng rất hòa thuận, vợ tôi là một nữ nhân vô cùng hoàn mỹ, nhưng không biết gần đây có phải hay không do chúng tôi đều quá bận rộn cho nên cuộc sống có chút bình đạm, tuy rằng chúng tôi cũng thường xuyên có chút ít hoạt động giải trí, tỷ như du lịch hay là cùng nhau tản bộ, cùng nhau ăn cơm, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống khuyết thiếu gì đó, kích tình đi. Hẳn là kích tình... Sinh hoạt cứ mãi thế này khiến chúng ta không tạo ra nổi kích tình, vì không muốn cuộc sống thiếu sót, cho nên muốn nhờ Lương tổng hỗ trợ..."

Nghĩ đến Đỗ Hà, thanh âm Duy Minh không khỏi phóng cao lên. Cuộc sống của hắn cùng Đỗ Hà quả thật quá bình đạm, bình đạm đến mức hắn cảm thấy cuộc sống không còn hoàn mỹ nữa, hắn là một người theo đuổi hoàn mỹ, có một người vợ hoàn mỹ không thể không để cho cuộc sống không hoàn mỹ. Rất nhiều người đều hướng tới cuộc sống bình đạm, nhưng cứ mãi như thế sẽ cảm thấy thiếu sót. Cuộc sống, cần biết cách thêm gia vị sẽ càng thêm lâu dài.

Duy Minh cảm thấy nếu bình đạm quá lâu, bọn họ sẽ chán ghét cảm giác bình đạm này, rồi sẽ phát sinh các loại mệt mỏi, hắn không muốn chuyện này xảy ra. Cho nên lúc chưa xảy ra hắn phải phòng ngừa, hắn không cho phép giữa hắn và Đỗ Hà xuất hiện một vết nứt nào...

"Nghe qua cuộc sống của Trương tổng kỳ thật rất mỹ mãn, cũng thật hạnh phúc. Không biết còn cần tôi hỗ trợ cái gì đây?"

Dựa vào nét mặt Duy Minh, Thuỳ Linh có thể nhìn ra được Duy Minh cảm tình hắn đối với lão bà rất sâu nặng, bởi vì thời điểm hắn nhắc tới lão bà, trong mắt luôn mang theo ánh sáng nhu hòa. Lăn lộn bên ngoài đã nhiều năm cô chưa từng gặp qua một nam tử thâm tình như Duy Minh. Đột nhiên trong lòng dấy lên nỗi hâm mộ đối với lão bà Duy Minh.

Kích tình, một nam nhân vì bảo hộ cảm tình hài hòa của gia đình mình, thời điểm cuộc sống bình đạm còn nghĩ tìm một ít kích tình để hòa vào cuộc sống. Thuỳ Linh càng nghĩ càng cảm thấy Duy Minh là một nam nhân hiếm có, chỉ tiếc trong mắt, trong miệng hắn chỉ có lão bà chính mình... Nếu cô thích nam nhân, Thuỳ Linh thừa nhận, Duy Minh sẽ là đối tượng không sai biệt lắm.

"Chính là... Chính là..."

Duy Minh đột nhiên ấp a ấp úng, hắn thật không tiện mở miệng. Đừng kể thân phận Thuỳ Linh, chính là bỏ qua thân phận đó, đột nhiên yêu cầu như vậy hắn biết hắn chính là ép buộc, nhưng hắn không nghĩ sẽ buông tha cho. Bởi vì muốn đóng kịch thật tốt, hắn tin tưởng Thuỳ Linh là diễn viên tốt nhất.

"Chính là, nhờ Lương tổng giúp tôi diễn trò."

Vẫn nói ra, nhưng trọng điểm Duy Minh vẫn chưa dám lập tức mở miệng.

Thuỳ Linh tựa hồ đoán ra chút ít, đầu tiên là sửng sốt, nhưng khóe miệng dần dần xuất hiện tiếu ý, nói:
"Không biết Trương đạo diễn sắp xếp cho tôi nhân vật thế nào?"

"Tình nhân bên ngoài của tôi, người ta hay gọi là tiểu tam."

Duy Minh một hơi nói ra, vốn là diễn trò cũng không có gì quá đáng, nếu Nhan Tiêu không đồng ý cùng lắm thì hắn nghĩ biện pháp khác, người vẫn là phải sống, biện pháp luôn có thể nghĩ ra được. Bất quá làm bộ ở bên ngoài có tình nhân, hiệu quả kích thích cuộc sống mới có thể tốt nhất. Nhưng nếu Thuỳ Linh không đáp ứng hắn cũng không ép buộc.

"Ha ha, nhân vật như vậy thật là..."

Thuỳ Linh có chút đăm chiêu, thế nhưng khóe miệng vẫn không che dấu được ý cười. Cô không thể không bội phục Duy Minh nghĩ ra được biện pháp như vậy, bất quá Duy Minh có thể cùng cô nói ra những lời này đã muốn biểu hiện được thành ý của hắn, hắn thật sự thương lão bà hắn.

Duy Minh có chút khẩn trương nhìn Thuỳ Linh, hắn không dám khẳng định Thuỳ Linh đáp ứng hay không. Cho dù là diễn trò, yêu cầu này cũng thật quá phận, đừng nói Thuỳ Linh đường đường là tổng tài một tập đoàn, Thuỳ Linh như vậy là vạn người mê, làm sao có khả năng đóng vai tiểu tam?

"Thế nào?"

Duy Minh vẫn nhịn không được mà hỏi, hắn thấy tiếu ý trên mặt Thuỳ Linh, không biết ý nghĩ thật của cô cho nên không dám tùy tiện.

"Thật là rất dụ dỗ người, Trương đạo diễn đúng là chuẩn bị cho tôi một nhân vật tốt, tôi chưa từng nghĩ qua tôi có thể diễn một nhân vật như vậy. Chỉ là, thù lao của tôi tính thế nào đây?"

Cô là người làm ăn, đừng trách sao cô nghĩ vậy... Theo như lời Duy Minh nói, cô thực cảm thấy hứng thú với nhân vật đó, cũng muốn gặp qua nữ nhân làm cho Duy Minh si mê.

"Nói như vậy, cô đáp ứng phải không?"

Nghe được Thuỳ Linh nói, Duy Minh khó tránh khỏi kích động, chỉ cần Thuỳ Linh đáp ứng, cuộc sống về sau sẽ không còn nhàm chán nữa.

"Cô yên tâm, thù lao tuyệt đối sẽ không kém so với đại minh tinh..."

Duy Minh bổ sung thêm một câu, làm cho mỹ nhân cười nhiều hơn, phong hỏa hí chư hầu lại tổn hại chổ nào, huống chi là một ít tiền tài...

"Ừm, xem như đáp ứng đi."
Thuỳ Linh cười càng lúc càng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro