Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sợ, sợ em không tin tưởng chị."

Đỗ Hà cười đùa, dĩ nhiên có người lén lút sắp xếp Duy Minh đến trước mặt nàng, muốn phá hủy quan hệ giữa nàng và Thuỳ Linh sao? Thừa dịp "Thuỳ Linh" còn nằm ở trên giường bệnh, sau đó mang chồng trước của nàng đến là muốn nàng cùng chồng trước về lại bên nhau sao? Những người đó tính toán thật tốt quá đi, Đỗ Hà vừa nghĩ đến liền buồn cười.

Thuỳ Linh cũng nở nụ cười, đừng nói cô còn chưa thật sự nằm trên giường bệnh, cho dù có đi chăng nữa Đỗ Hà cũng sẽ không quay về bên Duy Minh. Đây là sự tín nhiệm hai nàng dành cho nhau. Những thứ đó đều là chuyện quá khứ, tình yêu giữa Đỗ Hà và Duy Minh đã chấm dứt. Đỗ tổng là người một đi không trở lại, tình tan vỡ dù cho cứu vãn cách nào cũng không được. Thế nên căn bản cô không cần lo lắng, Đỗ Hà sẽ không làm lại từ đầu với Duy Minh.

Thuỳ Linh không thể không thừa nhận cách này của Duy Minh rất âm hiểm, nhưng mà cũng rất ngu ngốc. Nếu đem cách này dùng trên người kẻ khác, đối phó người khác có thể, nhưng mà dùng để đối phó Đỗ Hà... Thuỳ Linh nhếch miệng, nhìn Đỗ Hà trước mặt, có lẽ kế tiếp Đỗ Hà sẽ phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều thử thách, dù vậy Thuỳ Linh vẫn tin tưởng Đỗ Hà.

"Chị lại vờ ngớ ngẩn, haha..."

Thuỳ Linh cũng cười, người khác cô có thể hoài nghi, thế nhưng cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Đỗ Hà.

"Chị định xử lý chuyện này thế nào?"

Thuỳ Linh hỏi Đỗ Hà, Duy Minh bỗng dưng xuất hiện, khẳng định tiếp theo sẽ có nhiều điều "ngẫu nhiên gặp" hoặc là cái gì đó.

Chỉ là, Duy Minh dựa vào thân phận chính đáng xuất hiện, nói cách khác, trong công ty có người nội ứng ngoại hợp. Haha, xem ra lúc trước cô điều tra còn chưa rõ ràng, lần này lại có thêm manh mối. Chờ nắm đủ chứng cứ trên tay nhìn xem bọn họ còn dám làm ra chuyện gì. Nội ứng ngoại hợp, ăn cây táo rào cây sung, rất tốt! Thuỳ Linh âm thầm cắn răng.

"Chị có thể nói binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn không?"

Đỗ Hà nháy mắt với Thuỳ Linh, dáng vẻ xinh đẹp ấy khiến Thuỳ Linh trong mắt lóe ra tia chớp, hận không thể ngay lập tức ôm Đỗ Hà vào lòng hung hăng chà đạp một phen. Có điều hiện tại còn đang bên ngoài, cô lại không dám xằng bậy.

Thuỳ Linh gật gật đầu, đối phó Duy Minh chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn mà thôi, dù sao còn chưa biết sẽ gặp phải chuyện gì.

"Vậy chúng ta liền binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Đỗ Hà, bây giờ chúng ta về nhà nhé? Nếu không chúng ta vào trong xe đi."

Nội tâm Thuỳ Linh lộp bộp tính toán.

"Hiếm khi em được ra ngoài, ở cạnh chị không tốt sao? Chui vào xe làm gì? Hiện tại vẫn còn sớm, coi như là giúp chị nghĩ cách, ngược lại em bây giờ hóa trang thành như vậy, người khác chắc cũng không nhận ra. Chúng ta cho tới bây giờ còn chưa có dạo phố cùng nhau."
Đỗ Hà chậm rãi nói.

Từ khi Thuỳ Linh ẩn mình đi, các nàng vốn không có giữa ban ngày sóng vai cùng nhau tản bộ. Hôm nay vì phải đi ra ngoài gặp mặt Phương Nhi cho nên Thuỳ Linh mới hóa trang một phen, tóm lại cũng đã ra ngoài thì không nên lãng phí cơ hội.

Nàng rất thích yên lặng vai kề vai cùng Thuỳ Linh tản bộ, cảm giác thật thoải mái. Thời gian rãnh rỗi trước đây hai nàng đều nhàm chán ở nhà, cơ hội ra ngoài như hiện tại căn bản không có.

Nhìn thấy Đỗ Hà tràn đầy phấn khởi Thuỳ Linh cũng không nỡ làm nàng mất hứng. Nắm tay Đỗ Hà đi tới quảng trường trong một công viên nhỏ, tận lực tách ra khỏi đám người, mặc dù cô đã hóa trang thế nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Thật ra cô cũng rất yêu thích cùng Đỗ Hà tản bộ như vậy.

Từ lúc bắt đầu cô liền yêu thích yên tĩnh ở cùng Đỗ Hà, mỗi khi ở nhà đều là khống chế không được muốn dày vò lẫn nhau, rất ít khi nào được nhàn hạ thoải mái mà im lặng tản bộ chung với nhau. Tin rằng sắp tới đây Đỗ Hà sẽ rất mệt mỏi, hiện tại cứ để Đỗ Hà tạm thời được thả lỏng một chút.

Đi tới đi lui, Thuỳ Linh bỗng dưng nghĩ đến, nếu sau này vẫn có thể tiếp tục bình yên như vầy thì thật tốt biết bao.

"Thuỳ Linh, chị nghĩ nếu có thể mãi bình yên như thế này, thật là tốt..."

Lời Đỗ Hà còn chưa nói hết chợt thấy Thuỳ Linh dừng bước, không biết Thuỳ Linh làm sao, sẽ không phải do mình nói sai chứ? Chắc là nói nhầm rồi, nàng muốn bình thản là thế, nhưng mà dường như Thuỳ Linh lại không thể bình thản được. Haha, Đỗ Hà cười gượng trong lòng. Phải rồi, có được sẽ có mất, có Thuỳ Linh liền mất đi cuộc sống yên tĩnh, thật ra thế giới này vẫn luôn không công bằng, không phải sao?

"Sao vậy?"
Đỗ Hà vẫn nhịn không được cất tiếng hỏi.

Thuỳ Linh không nói lời nào, chỉ nhìn Đỗ Hà cười cười, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn. Đỗ Hà nhìn thấy có chút khó hiểu, nàng cho rằng lời nàng vừa mới nói làm tổn thương Thuỳ Linh. Thế nhưng không ngờ tới Thuỳ Linh lại cười tươi như vậy. Là cái gì khiến Thuỳ Linh vui vẻ đây? Đỗ Hà có chút mơ hồ.

Thuỳ Linh nhìn nàng cười, Đỗ Hà không cười nhưng cũng im lặng nhìn lại cô. Bốn mắt nhìn nhau, không khí chung quanh nháy mắt tựa hồ ngưng tụ lại, đột nhiên Đỗ Hà hiểu được vì sao Thuỳ Linh lại cười, nụ cười trên mặt nàng cũng nở ra. Bởi vì nàng nghĩ ra rồi, tâm linh tương thông.

Tâm linh tương thông, quả thật Thuỳ Linh cũng nghĩ đến những từ này, cô vừa có ý nghĩ muốn tiếp tục yên tĩnh bước đi, vừa nghĩ tới Đỗ Hà liền nói ra. Như vậy tâm linh tương thông, khiến cho Thuỳ Linh thấy rất hưng phấn, cô cảm thấy giữa cô và Đỗ Hà lại thăng cấp thêm một bước, càng thêm liên kết gắn bó. Này có tính là linh hồn hòa hợp hay không đây?

Thuỳ Linh nghĩ, nếu như lúc đầu cô không có đi câu dẫn Đỗ Hà. Có thể có ngày hôm nay hay không? Đỗ Hà và Thuỳ Linh? Chắc là sẽ không có đi, cho dù giữa các nàng còn có lý do để gặp nhau, tuyệt đối cũng sẽ không như ngày hôm nay có thể hòa hợp nắm tay cùng nhau cất bước.

Thuỳ Linh không thể không thừa nhận, đời người có rất nhiều chuyện vô cùng kỳ diệu. Thuỳ Linh vui mừng vì cô là một "tiểu tam" rất nỗ lực, thành công câu dẫn Đỗ Hà về nhà.

"Đồ ngốc."

Đỗ Hà hồi thần lại đầu tiên liếc nhìn về Thuỳ Linh, có chút ngượng ngùng cất bước về phía trước.

Thuỳ Linh nhìn thấy Đỗ Hà bỏ đi liền chạy nhanh theo sau. Cô thừa nhận lúc nãy cô đúng là ngốc nghếch, người đắm chìm trong hạnh phúc nào có mấy ai thông minh? Thuỳ Linh không cảm thấy ảo não vì mình ngốc nghếch mà còn tự hào.

"Hà, em đột nhiên cảm thấy em là một 'tiểu tam rất đáng khen'."
Thuỳ Linh đuổi theo Đỗ Hà nói.

"Ha, lại còn tiểu tam rất đáng khen, nào có tiểu tam giống em chứ."

Nghe được Thuỳ Linh nói Đỗ Hà không khỏi nở nụ cười. Nhớ tới chuyện lúc trước, quan hệ cách xa như thế, những khúc mắc cũ vốn cho rằng đã rời xa các nàng, chỉ là không Ngờ Duy Minh lại xuất hiện. Khóe miệng Đỗ Hà gào thét, phải chăng đây chính là nói tạo hóa trêu người đi. Có một số người, chạm tới liền trở thành khúc mắc cả đời.

Thuỳ Linh nhìn thấy tâm tình Đỗ Hà tựa hồ thay đổi, biết mình vô tình khiến Đỗ Hà nhớ lại chuyện lúc trước. Nhất thời cảm thấy ảo não, cô tiến lên trước một bước, sau đó đứng lại đối mặt với Đỗ Hà, nói:

"Hà, chờ chuyện Lương gia kết thúc, chúng ta ra nước ngoài kết hôn được không?"

Đỗ Hà cũng đứng lại nhìn Thuỳ Linh hỏi:
"Sao tự nhiên nhớ tới việc này?"

Lương tổng đang yên đang lành sao lại nhắc tới chuyện kết hôn? Hiện tại cả hai không phải rất tốt sao? Thật ra giữa hai người phụ nữ, kết hôn chỉ là chuyện vô dụng mà thôi, một tờ hôn thú lại có thể đảm bảo được gì?

Nàng là nữ nhân đã từng kết hôn, biết rằng kết hôn còn có thể ly hôn, đó chỉ là một tờ hôn thú căn bản không tính là gì. Đơn giản hai người ở cùng nhau là tốt rồi, thật vui vẻ, cần chi phải quá quan tâm những thứ thế tục kia đây?

"Chỉ là muốn cho chị một danh phận vững chắc."
Thuỳ Linh thành thực trả lời.

"Em biết chị không để ý cái đó, cũng không tin tưởng nó mà. Thuỳ Linh, chị không cần. Có điều nếu em muốn kết hôn, chị cũng có thể vì em mà nói 'được'."

Đỗ Hà nở nụ cười nhàn nhạt. Tâm tư Thuỳ Linh nàng hiểu được, chỉ là nàng không cần cũng không tin. Nhưng nếu như Thuỳ Linh thật muốn cùng nàng kết hôn, nàng sẽ đáp ứng Thuỳ Linh. Điều Thuỳ Linh muốn, nàng sẽ cho.

Nghe Đỗ Hà nói trong lòng Thuỳ Linh vẫn có chút khó chịu, nhưng cũng không tâm nhiều. Lúc nãy chỉ là cô làm Đỗ Hà nhớ tới hôn nhân trước đây, vậy nên mới muốn cho Đỗ Hà một cái đảm bảo mà thôi. Bây giờ Đỗ Hà đã là vợ của cô, toàn bộ Lương thị có ai mà không biết?

Kết hôn hay không dường như cũng không quan trọng đến vậy. Có điều, nữ nhân chung quy đều cần cả đời luôn được an ổn vững chắc, mà điều Đỗ Hà cần, Thuỳ Linh muốn mang lại cho Đỗ Hà ổn thỏa không đổi thay.

"Thuỳ Linh, thật ra như hiện tại là tốt rồi, chị không cần gì nhiều, cuộc sống ổn định, thời gian rãnh rỗi cùng nhau ra ngoài tản bộ hay là ở nhà đọc một ít sách. Kỳ thật, cùng một chỗ với em không có nghĩ gì nhiều, mặc kệ em làm cái gì trong lòng chị cũng sẽ có cảm giác bình yên. Cuộc sống về sau hy vọng chính là một phần an ổn này. Bởi vì chị cảm thấy chính mình phải giữ lấy, vì thế em không cần vì chị mà hi sinh quá nhiều."

Đỗ Hà dường như cũng nhìn ra khác thường trong lòng Thuỳ Linh nên mới nói Thuỳ Linh biết.

Đúng vậy, nàng hy vọng không phải là cuộc sống bình yên bên ngoài, mà là an ổn sâu trong nội tâm. Trước đây nàng cùng Duy Minh quá chú trọng vào mặt ngoài, nỗ lực duy trì cuộc sống yên ổn đến nỗi khiến nàng và Duy Minh từ từ chậm rãi rạn nứt sâu tận đáy lòng. Đỗ Hà nhận thấy hôn nhân giữa nàng và Duy Minh là hôn nhân thất bại, mà phần thất bại này không liên quan tới cái giới hạn, không liên quan tới cái gọi là ai đúng hay ai sai.

"Hà, xin lỗi."

Thuỳ Linh không biết vì đột nhiên muốn nói xin lỗi. Quả thật cô còn chưa thật sự hiểu được nỗi lòng Đỗ Hà, cô cho rằng cô thật sự hiểu rõ Đỗ Hà, chính là không phải vậy, điều Đỗ Hà cần nhất là gì cô cũng không biết, cô cho rằng toàn tâm toàn ý yêu thương Đỗ Hà là tốt rồi. Nhưng mà, sau khi nghe lời Đỗ Hà nói cô mới biết những ý nghĩ trước đây đều là sai. Cũng may Đỗ Hà nói với cô những lời này khiến cho cô mất bò mới lo làm chuồng.

"Tại sao lại xin lỗi?"

Thuỳ Linh xin lỗi cũng làm cho Đỗ Hà khó hiểu, có điều nếu Thuỳ Linh xin lỗi nàng luôn có nguyên do. Đỗ Hà cười cười, chủ động nắm tay Thuỳ Linh bước tiếp về phía trước.

Thuỳ Linh để mặc cho Đỗ Hà lôi kéo mình, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Đỗ Hà không giống người khác, Đỗ Hà đối với thứ mình muốn rất rõ ràng, cũng biết phải nỗ lực thế nào để giành lấy.

Thái độ sống của Đỗ Hà tựa hồ thâm sâu hơn người khác nhiều, Thuỳ Linh không biết điều gì đã tạo nên một Đỗ Hà như vậy, thế nhưng nàng vì chính mình có thể giữ chặt được Đỗ Hà mà kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro