CHƯƠNG 60 : ANH TRAI NUÔI LÀ NGƯỜI YÊU CŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc cô đã làm nên tội gì mà ông trời lại trừng phạt cô bằng cách cho cô rơi vào cái tình cảnh này chứ?

"Ngọc Hải!"

Thu Cầm lớn tiếng gọi con trai:

"Từ nãy đến giờ con có nghe mẹ nói cái gì không?"

"Dạ...mẹ...vừa nói gì?"

Ánh mắt cùng hồn vía của anh đang chăm chú lên người Văn Toàn, bị tiếng gọi của Thu Cầm làm cho giật mình mà hoàn hồn lại.

"Từ nãy giờ hồn vía của con để ở đâu vậy?"

Thu Cầm lớn tiếng trách móc: "Mẹ nói là ba của con dẫn con gái của tình cũ về nhà nhận làm con nuôi kìa."

"Con nuôi." Hai từ "con nuôi" của anh phát ra hơi lớn tiếng do bị bất ngờ.

"Đúng vậy đó!...Vô duyên vô cớ ba con lại nhận cô ta làm con nuôi, con hãy mau mau tống cổ cô ta ra khỏi nhà cho mẹ đi.Chứ mẹ không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô ta đâu."

Thu Cầm tức giận mách lẻo với con trai.

Văn Toàn từ nãy đến giờ cố gắng giữ tâm thật tĩnh lặng trước một cơn dông bão lớn sắp ập vào nhấn chìm lấy cô.

Bây giờ, cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu tiến về phía trước thì sau này cô phải sống làm sao với cái cảnh anh trai nuôi từng là tình cũ..

Còn nếu lùi bước bỏ chạy ngay lúc này thì cô không nỡ nhìn thấy Quế Thiên Bách thất vọng.

Giờ phút này cô chỉ mong đợi từ Quế Ngọc Hải , chỉ cần anh ta không chấp nhận cô là em gái, tức giận đuổi cô ra ngoài thì cô có thể thoát khỏi cái tình huống oái oăm này rồi.

"Em gái sao? Cũng được đấy...con thấy cũng tốt mà...từ nay gia đình của chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới như vậy chẳng phải càng đông vui hơn sao?"

Nhưng, những gì xảy ra lại không giống như Văn Toàn mong đợi, lời của Quế Ngọc Hải từng câu từng chữ đã đạp đổ hy vọng mong manh của cô.

Quế Ngọc Hải mở một nụ cười đầy ẩn ý dành cho Văn Toàn, ánh mắt thâm sâu khó lường khiến người khác không thể nào hiểu được anh đang nghĩ điều gì?

"Vậy con đồng ý rồi phải không?"

Quế Thiên Bách có hơi bất ngờ nên hỏi lại con trai mình cho chắc chắn.

Quế Ngọc Hải gật nhẹ đầu nói thay lời đồng ý.

"Ngọc Hải, sao con lại có thể đồng ý cho cô ta ở trong nhà của mình chứ?"

Thu Cầm thấy Quế Ngọc Hải gật đầu đồng ý liền nổi trận lôi đình mà quát lớn.

"Mẹ à...đây là ý của ba, sao con dám cãi."

"Vậy mấy năm trước người nào đã cãi lời của ba mình không chịu tiếp quản Quế thị mà đi ra ngoài lập công ty riêng vậy?"

Thu Cầm tức giận mà lôi chuyện cũ ra để trách móc Quế Ngọc Hải.

"Mẹ à...đó là chuyện riêng của con tất nhiên con phải đấu tranh rồi...còn chuyện ba nhận con nuôi là quyền của ba đâu liên quan gì đến con đâu."

Quế Ngọc Hải lên tiếng bào chữa cho mình.

"Con nói vậy mà nghe được đó hả? Con không sợ cô ta vào nhà lấy hết tài sản của con sao?"

Thu Cầm lo lắng thay con trai mình mà lớn tiếng.

"Tiền của con...cô ấy thích thì lấy hết cũng được." Quế Ngọc Hải vô thức mà nói ra.

"Con vừa nói cái gì vậy?"

Thu Cầm bị lời nói của Quế Ngọc Hải làm cho bất ngờ đến muốn bật ngửa.

"...Con nói là...tiền con đâu có thiếu đâu, con ở ngoài xã hội có sự nghiệp khá vững vàng, bao nhiêu năm qua đâu cần tiền của Quế gia con vẫn có thể sống tốt mà...vậy thì cần gì tài sản của Quế gia."

Biết mình vô thức mà nói hố Quế Ngọc Hải liền vội chỉnh sửa lại lời nói.

"Con.." Thu Cầm bị con trai làm tức đến á khẩu.

"Được...hai cha con các người giỏi lắm!"

Thu Cầm không thể cãi lại Quế Ngọc Hải nên bực tức bước lên lầu.

Nội tâm của Văn Toàn bây giờ đang gào thét, níu kéo Thu Cầm quay lại ngăn cản cô vào ở trong ngôi nhà này, nhưng tất đều vô dụng vì Thu Cầm đã đi vào phòng đóng chặt cửa lại, đều đó đã cho thấy rõ từ nay Văn Toàn sẽ được ở trong Quế gia, ngày ngày phải đối mặt với Quế Ngọc Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro