chương 12: Một ảnh hậu yêu nghề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Hiên đang ngồi đọc kịch bản để chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo thì đột nhiên Cao Đức mạnh bước lại chỗ Trần Hiên đưa cho cô ly nước cam hồng lấy cớ bắt chuyện

"Trần Hiên tôi không ngờ cô gái đến như vậy lương nó mới lần đầu tiên đóng phim đã được đại dịch Quế khen ngợi tôi nói cho cô biết một bí mật nha từ trước đến giờ đạo diễn Quế chưa từng khen ai đâu đó cô là người đầu tiên được ông ấy khen đấy nè tôi có bí quyết gì vậy chị cho tôi đi để tôi cúng được khen giống như cô"

"Không có"

Trần Hiên đang đọc kịch bản mà lại bị cái tên Cao Đức mạnh đến lải nhải khiến cô phát bực

"Cô đừng có cặp tính như vậy chứ chỉ tôi đi!"

Cao nước mạnh dù bị từ chối nhưng vẫn mặt dày năn nỉ vì anh muốn biết rốt cuộc cô gái này có sức hút lớn như thế nào mà ngay cả người khó tính như đạo diễn Quế cũng phải công nhận cô

"Anh muốn biết bí quyết phải không"

"Đúng vậy"

"Nếu anh muốn được đạo diễn Quế khen thì bớt nói nhiều lại đi thay vào nó hãy ngồi đọc kịch bản diễn tốt vào thì sẽ được khen thôi"

Nói xong Trần Hiên đứng dậy đi đến một nơi yên tĩnh để đọc kịch bản

Bỏ lại tao Đức mạnh với vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có người dám nói anh là đồ nói nhiều

"Cô gái này em thật đặc biệt đấy"

Từ phía xa xa đám người hôm qua gây sự với Trần Hiên đang đứng bên cạnh Lê Bảo Uyên họ luôn nhìn về phía Trần Hiên và Cao Đức mạnh với thái độ ghen ghét đố kỵ vì cô được đạo diễn cuối khen ngợi còn được nói chuyện với nam thần Cao Đức mạnh nữa chứ

"Không biết cái con Trần hiên đó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến đạo diễn Quế khen đến như vậy nữa

"Một mình đạo diễn Quế thì thôi đi đến cả nam thần của chúng ta nó còn không tha nữa kìa"

Đúng là không nói nổi rồi mới con người này mà! Lúc cô không được diễn thì nói cô là bác Tài có lúc được diễn thì bày ra bộ mặt đố kỵ với cô

Giờ cô phải sống sao mới vừa lòng mấy người đây?

Lê Bảo Uyên nhìn thẳng vào Trần Hiên nở một nụ cười gian ác

"Nó không đắc ý được bao lâu nữa đâu"

Lê Bảo Uyên từ từ bước đến chỗ Trần Liên đang đứng gương mặt vô cùng thâm sâu khó lường nhìn thẳng vào cô

Trần Liên cảm nhận được Lê Bảo Uyên đang bước đến chỗ cô nên tinh thần liền ở trong trạng thái cảnh giác cao độ

Bắt đầu bật chế độ phòng thủ tấn công

Lê Bảo Uyên đột nhiên đưa tay cô ra đặt lên vai Trần Hiên theo như bản năng phòng vệ của mình trần Hiên liền hất tay cô ta ra

Nhưng Trần Hiên chỉ dùng lực rất nhẹ để hất tay cô ta ra thôi vậy mà cô ta đã ngã xuống đất

Nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương nếu người ngoài nhìn vào có thể lầm tưởng là cô vừa ăn hiếp cô ta thật đúng là ảnh hậu diễn như không diễn vậy

"A!...... Tôi chỉ lại có ý tốt định chúc mừng cô được đạo diễn công nhận thôi.... Vậy mà cô lại để tôi như vậy đó sao?"

Trần Yên không thèm quan tâm đến cô ta mà bước đi

Nếu cô ta thích diễn như vậy thì cô cũng không thể ngăn cản cô ta sống với đam mê

"Chị Bảo Uyên chị không sao chứ"

Đang diễn viên kia chạy đến đỡ Lê Bảo Uyên xem ra bọn họ muốn nhân cơ hội này để ghi điểm với Lê Bảo Uyên đây mà

"Trời ơi!.... Chân của chị bị sưng lên luôn rồi kìa chắc là bị trật khớp chân rồi đấy"

Trần Liên quay lại nhìn vào Lê Bảo Uyên đang ngồi dưới đất vẻ mặt ba phần ngưỡng mộ 7 phần khinh bỉ dành cho cô ta

"Oa! Chơi lớn vậy luôn đó hả"

"Con nhỏ kia mày đẩy chị Bảo Nguyên té đến nỗi chặt chân mày không biết xin lỗi mà còn quay lại nói như vậy nữa đó hả mày chán sống rồi à?"

Một cô gái lớn tiếng quát mảnh Trần Hiên

"Xin hỏi con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đấy cô ta ngã vậy không biết thì đừng có nói chứ nói bây giờ là bị dễ bị ăn đập lắm đấy"

Trần Thiên địa ánh mắt lạnh lùng phóng vào cô gái trước mặt khiến cô ta lại cả sống lưng lắp bắp nói

"Cô.... Cô nữ có tưởng tôi sợ cô.... Tôi là con gái của giám đốc tập đoàn xây dựng BV đó....... Cô đụng vào tôi thì đừng có trách"

Miệng cô ta thì nói không sợ nhưng gương mặt xanh lè ấy đã bán đứng cô ta

Trần Yên không nói gì mà chỉ cười nhẹ thì ra chỉ là một bé cừu non mà tưởng mình là sói lớn rồi sao ai với cô ạ

Bỗng lúc này tiếng của một người nào đó trong đoàn phim
vang lên

"Nguyễn tổng... Dạ xin chào Nguyễn tổng"

Tìm bước chân dồn dập đầy uy quyền càng lúc càng rõ càng lúc càng đến gần Trần hiên

Bóng dáng người đàn ông quen thuộc xuất hiện trước mặt cô nhưng anh lại không hề biết đến bên cạnh cô mà lại chỗ của Lê Bảo Uyên

Cả người Trần Hiên như bị đóng băng cô đứng chôn chân ngay tại chỗ nhìn là người đàn ông ấy

"Trung Kiên chân em đau khổ chắc là bị trật khớp rồi"

Lê Bảo Uyên nũng nị nói

"Nguyễn tổng chính là cô gái đến giờ này nó đã đầy chỉ Bảo Yên nhã đấy không những vậy lúc nãy tôi bảo mẹ cho chị Bảo Uyên cô ta còn ngang nhiên đánh tôi nữa đấy"

Cô gái đó vừa nói vừa chỉ về hướng Trần Hiên

Nguyễn Trung Kiên quay sang nhìn Trần hiên

Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau cô thấy được trong mắt của Nguyễn Trung Kiên ở đó chứa đầy sữa phẫn nộ giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô

Đôi mắt đỏ sâu thẳm tựa như lòng đại dương lạnh lùng nhìn thẳng vào cô như đang nhấn chìm cả người cô xuống đáy biển lạnh lẽo đó của anh tàn nhẫn chút hẳn câu hơi thởbiển của cô

"Anh đưa em đến bệnh viện"

Nguyễn Trung Kiên bé Lê Bảo Uyên lên rồi đi ra xe của anh

Trần Yên xử giờ nhìn bóng lưng ấy hở bước đi bao nhiêu cảm xúc cứ ùa về khiến lòng cô trở nên rối bời đau đớn bất ngờ hoảng loạn giận dỗi......

Những cảm xúc rối loạn ấy đang ngự trị trong cô chiếm lấy tâm trí cô

Nó đã đặt trong đầu cô một dấu chấm hỏi lớn mà không có lời giải đáp

Nguyễn Trung Kiên và Lê Bảo Uyên hai người này rốt cuộc là mối quan hệ gì

Tại sao... Tại sao lại là Lê Bảo Liên mà không phải là cô gái khác

Tại sao anh lại chạm ngay người và cô căm ghét nhất chứ

Lê Bảo Nguyên người chị của cha các mẹ của cô người đã cướp đi Hải Phòng của cô người đã khiến tuổi thơ của cô rơi vào địa ngục trả lời này cô không thể nào quên được những nỗi đau mà cô ta đã gây ra cho cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro