chương 2 : ơn cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Thủy buồn bã lòng bà quặn thắt lại .

"Chắc gì rất thương yêu con mình phải không?"

Nguyễn Trung Kiên đột nhiên lên tiếng cậu cũng không biết vì sao lại hỏi một câu không nghĩ như vậy nữa vì có mẹ nào mà không thương con của mình đâu.

"Ừ con bé chính là người mà cô yêu thương nhất và con bé cũng rất yêu thương cô!"

Trên mặt Nguyễn Trung Kiên lúc này hiện lên một nụ cười không quá tươi môi cậu chỉ cong nhẹ lên .

Cậu cười một phần vì hạnh phúc lây cho họ phần còn lại chắc có lẽ là vì  ghen tị vì cậu có làm như thế nào thì cũng chẳng có thể được chứ tình cảm ấy .

Bao phủ không gian nơi đây là một màn đêm tối tĩnh lặng và buồn bã nhưng tất cả đã ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng hét lớn của Lê mạnh Hùng.

Ông ta bước vào với vẻ mặt đầy giận dữ điên cuồng gào thét như một con thú hoang vừa xổng chuồng.

"Nguyễn Đức Hải thằng khốn đó nó định không cần con nữa sao"

Đột nhiên Lê mạnh Hùng vất vả làm lễ cổ tay đang bị trói của Nguyễn Trung Kiên lôi ra ngoài.

Thấy hành động thua lỗ của ông ta Phương Thúy vội ngăn lại thì sợ ông ta sẽ làm hại đến Nguyễn Trung Kiên.

"Ông làm cái gì vậy ông định đưa thằng bé đi đâu không phải ông đã hứa với ba mẹ nó là cho một ngày để suy nghĩ rồi sao?"

Lê mạnh Hùng trừng mắt nhìn bà vẻ mặt đầy đáng sợ.

"Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ. Ba của nó cho người vây quanh khắp nơi này rồi kìa"

Lê mạnh Hùng mạnh bảo kẻo Nguyễn Trung Kiên ra ngoài

Cậu cố gắng chống cự nhưng cũng chẳng được gì vì cậu chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi đã sao có thể phản kháng  lại với một tên cao to như ông ta.

"Nguyễn Đại thiếu gia bà cậu không cần cậu nữa rồi thật tội nghiệp cho cậu vì bị xỉn ba thừa ruột của mình hại chết xem ra như vậy cũng tốt cho cậu vì trước khi chết thấy được bộ mặt thật của ba mình"

Mạnh Hùng chĩa súng vào người Nguyễn Trung Kiên

Mẹ không ngừng buông ra những lời nói mỉa mai châm chọc

Nguyễn Trung Kiên dường như chẳng bất ngờ hay hoảng sợ trước lời nói của Lê mạnh Hùng Châu sẽ đáp lại ông ta bằng một nụ cười đầy khinh thường.

Nhưng cũng là khinh thường chính bản thân cậu vì vài phút trước cậu còn hi vọng rằng ông ấy sẽ từ bỏ tiền bạc danh vọng để chọn cậu.

Bây giờ thật sự có biết mình đã sai người đàn bà đó ghét cậu và mẹ cậu còn không hết thì lấy gì mà cứu cậu trước.

Phương Thúy cố gắng dùng hết sức lực yếu ớt của bà để kéo Nguyễn Trung Kiên ra khỏi cái tên điên loạn kia nhưng cả bà cũng không thể là đối thủ của ông ta.

Lúc này trong đầu không thấy chuột thải ra một ý định táo bạo.

Bà cúi xuống cắn thật mạnh vào tay của Lê mạnh Hùng khiến cánh tay của ông ta rớm máu

Lê mạnh Hùng vì đâu có nên buông tay Nguyễn Trung Kiên ra.

"Chạy đi!"

Phương Thúy hát lớn

Hai tay ôm chặt lấy Lê mạnh Hùng ngăn chặn mọi hành động của ông ta khiến ông ta không thể đuổi theo Nguyễn Trung Kiên.

Lê mạnh Hùng vẫn không chịu buông tha cho Nguyễn Trung Kiên ông ta đẩy Phương Thúy ngã xuống đất đưa cây súng lục che tay nhắm thẳng vào Nguyễn Trung Kiên đang chạy đằng trước.

*Pằng.....

Âm Thanh Hải Hùng vang lên giữa màn đêm u ám khiến ai nghe đều phải khiếp sợ

Cuộc đời cậu chỉ ngắn ngủi đến như thế sao?

Cậu sẽ chết ở một nơi lạnh lẽo như này sao!

Nhưng dường như cậu cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Nguyễn Trung Kiên quay đầu lại nhìn về phía sau cậu nhìn thấy Phương Thúy đang ôm một bên ngực của mình gương mặt đầy đau đớn.

Máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả bàn tay của bà

Bà đã đỡ đạn cho Nguyễn Trung Kiên

Cậu không hiểu một người xa lạ như cậu tại sao bà lại dùng cả tính mạng để bảo vệ cho cậu chứ?

Nguyễn Trung Kiên chạy lại đỡ lấy Phương Thúy đang nằm dưới đất.

"Tại sao.... Tại sao dì lại cứu tôi chứ? Mở mắt ra đi! Dì không được chết không phải gì nói là dì rất thương con gái thì sao không lẽ dì định bỏ cô bé mà đi hay sao chứ?"

Hai tay Nguyễn Trung Kiên run lẩy 7 đỡ Phương Thúy dọn đầy sự hoang mang sợ hãi

Phương Thúy yếu ớt nói:

"Tôi biết tôi là một người mẹ tôi tôi đã cưới nhầm người rồi để con gái mình phải chịu khổ bởi ông ta vì thế tôi không muốn ông ta rơi đau khổ cho người khác nữa"

"Vậy dì chuẩn cách hy sinh bản thân sao? Dì không nghĩ đến con mình sao chứ gì mất rồi thì lấy ai bảo vệ cô bé đó khỏi ông ta đây thế nên dì có nghe rõ nghe rõ không đi phải sống?"

Nguyễn Trung Kiên vừa nói vừa lay lay người Phương Thúy không cho bà ấy ngủ vì nếu bà ấy ngủ lúc này thì bà cũng chẳng bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa

Không thấy biết được rằng  hôm nay bà sẽ không qua khỏi bà sẽ chết

Thực sự bà không sợ cái chết vì nó là quy luật của tạo hóa và không thể trốn tránh được

Nhưng điều bạn sợ nhất bây giờ đó chính là con gái của bà con bé phải sống làm sao khi không có bà đây

Nghĩ đến đây Hai hàng nước mắt của Phương Thúy rơi xuống và dùng hơi thở hít ổi của mình để nói ra những lời cuối cùng.

"Con bé đang đợi tôi ở nhà... Nhưng tôi lại không về được nữa rồi...."

Phương Thúy chút hơi thở cuối cùng trên tay của Nguyễn Trung Kiên

Vừa lúc này người của cuộc Nguyễn gia đã vào đến nơi để giải cứu cho Nguyễn Trung Kiên

Lê mạnh Hùng thấy tình hình không ổn đã nhanh chóng trốn thoát trước khi người của Nguyễn gia đến

Từ khi được cứu trợ về Nguyễn Trung Kiên

Không đêm nào là cậu không mơ thấy ác mộng

Cậu mơ thấy một cô bé vóc dáng nhỏ nhắn đang tiến về phía cậu nhưng không tài nào nhìn rõ được mặt cô

Cô bé nhìn cậu bằng đôi mắt đầy oán trách căm ghét đời cậu phải trả lại mẹ cho cô

Nguyễn Trung Kiên từ nhỏ đã chứng kiến cảnh Ba mẹ mình cãi nhau họ không một ngày nào yên ổn cả

Dù sống trong nhung lụa giàu sang như trong lòng cậu lại thật thì có độc hai từ gia đình đối với cậu thật quá xa xỉ

Bởi vậy khi cậu thấy tình cảm của mẹ con Phương Thúy cậu rất ngưỡng mộ

Nhưng bây giờ chính cậu đã gián tiếp cướp đi người mẹ của cô bé sìm cậu lại đánh đổ đi thứ cậu đang ngưỡng mộ

Cậu không thể ăn ngon ngủ yên khi nhớ lại chuyện đó dần dần trở thành tâm bệnh khiến cậu không thể ngủ được vì khi nhắm mắt lại cậu sẽ nhìn thấy hình bóng cô gái đó

Nguyễn Trung Kiên biết cậu không thể trốn tránh mãi được chỉ có cô bé mới có thể giúp cậu tháo bỏ được khúc mắc trong lòng

Thế nên cậu quyết định sẽ tìm gặp cô bé đó.

Cậu muốn nói lời xin lỗi đến cô ấy dù có oán trách hay chửi mắng cậu thì cũng sẽ bằng lòng mà cam chịu

Thậm chí nếu có thể cậu cũng sẵn sàng bù đắp cho cô hay mẹ cô chăm sóc bảo vệ cho cô

Nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì Bùi Thị Ngọc ánh nhìn thấy bệnh tình của con trai này một nặng lên đã dẫn Nguyễn Trung Kiên ra nước ngoài để điều trị

Vậy là cậu đã bỏ lỡ cơ hội để tìm cô bé nhưng cậu không bỏ cuộc

Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ trở về thành phố này để tìm cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro