183-186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 183: cô cô tới cửa Về nhà sau, Tử Tình phát hiện trong nhà có nhiều vài vị trưởng bối hơn. Thì ra là hai cô nghe người khác nói Lâm Khang Bình dẫn tân nàng dâu về nhà, đi lại nhìn xem. Tử Tình có chút kỳ quái, sau khi Lâm Khang Bình bị bán, luôn luôn không có tin tức người này đến tìm hiểu hắn, sao lần này vừa mới vào cửa hai ngày, cô đã biết hắn về nhà? Do hôm qua Lâm Khang Bình mua đồ nhiều, lúc vào thôn rất đáng chú ý, tự nhiên sẽ có người đặt câu hỏi, lại nhìn đến hai người thăm mồ mả, trong thôn này, có thể có bí mật gì đáng nói? Hôm nay chợ phiên, thì một truyền mười thôi, còn về phần có thật tâm nghĩ đến thăm cháu hay có ý đồ khác, Tử Tình cũng không biết. Hai vị lão thái thái một người lôi kéo Tử Tình, một người lôi kéo Lâm Khang Bình, không ngừng lau nước mắt, nói: "Không ngờ còn có thể nhìn thấy ngày này. Hơn mười năm, không biết đứa nhỏ sống được thế nào? Lúc đó trong nhà nghèo túng, nên đứa nhỏ bị bán, nhưng nếu không bán, thì làm gì có bạc để ngươi chữa bệnh? Cho nên, Bình nhi à, đừng oán hận đại nương ngươi, tất cả là định mệnh, đại nương ngươi mà không bán ngươi thì ngươi không thể có ngày hôm nay, thuận lợi vui vẻ cưới nàng dâu được." Lâm Khang Bình nghe xong lời cô nói, thật ra từ lúc đính hôn, Lâm Khang Bình đã nghĩ đến mình và Tử Tình có duyên phận, trong lòng thoải mái hơn, nội tâm tất nhiên là tràn ngập cảm kích, nói: "Cô đừng nói vậy, trong lòng ta hiểu rõ, thật sự không oán hận gì nữa, bằng không hôm nay ta sẽ không dẫn nàng dâu về thăm nhà. Ta cùng Tình nhi mới từ chợ về, mua vài thứ, đang muốn đi gặp các ngươi, vừa khéo các ngươi lại qua đây." "Được, được, không oán hận là tốt rồi, phụ thân ngươi mà biết ngươi có tiền đồ thế này, chắc chắn sẽ cao hứng." Đại cô nói. Đang nói, đại nữ nhi của Dư thị - Lâm Hồng Anh dẫn người nhà vào cửa. Tử Tình nhìn, tuy đại tỷ cũng mặc quần áo vải bông, nhưng vẫn còn mới, hơn nữa, trên đầu có tram bạc, lỗ tai mang vòng bạc lớn, hai hài tử tuy rằng cũng hớt tóc trái đào, ăn mặc sạch sẽ. So với hai cô cô của Lâm Khang Bình thì tốt hơn nhiều, hai vị lão thái thái này, quần áo cũ nhìn không ra màu sắc gì, còn có một vài mụn vá, đầu cũng không có trang sức. Bàn tay cầm Tử Tình đầy vết chai. Lúc này người đánh xe tới, Lâm Khang Bình mới nhớ, nên chuyển đồ vào, đầu tiên là chia cho ba nhà, vải vóc điểm tâm, một chân heo, và hai con cá. Hai lão thái thái lại không ngừng liếc mắt nhìn đồ trong tay Lâm Khang Bình. Trên mặt ý cười càng ngày càng đậm. Đại cô Lâm thị luôn luôn lôi kéo Lâm Khang Bình, lải nhải liên miên, đơn giản là muốn Lâm Khang Bình nhớ tình cũ, thường xuyên về thăm nhà. Lâm Khang Bình và Tử Tình đành phải lại cùng nói ít chuyện, chủ yếu là hai vị cô cô hỏi hơn mười năm nay Lâm Khang Bình trải qua thế nào, thành thân khi nào, nhà Tử Tình làm gì, cùng với nghề nghiệp hiện thời, tương lai có tính về đây ở không. Lúc này, Lâm Diệu Tổ nói: "Lâu lâu cả nhà mới đoàn tụ, đại tỷ cùng nhị tỷ cũng ít khi gặp Khang Bình, nương đứa nhỏ, mau dẫn các con dâu thu xếp đồ ăn. Đúng rồi, ta thấy Khang Bình có mua mấy con cá, hầm canh uống đi." Dư thị trừng mắt nhìn Lâm Diệu Tổ một cái, sau này nghĩ tới việc Lâm Khang Bình mua một con heo, tuy rằng đã cho ba cái chân, nhưng dù sao cũng còn đầu và thân. Cơm chiều vẫn là cơm gạo, một nồi cải củ hầm thịt mặn, một nồi cải trắng đậu phộng, một nồi thịt ba chỉ kho dưa chua, một nồi ngư, Tử Tình xem như kiến thức được chân chính đồ ăn của phương bắc, bởi vì hầm trong thời gian dài, đồ ăn thật ngon miệng, Tử Tình ăn được, nhất là nồi dưa chua, thật đúng là rất thơm, lại không ngấy. Mùa đông lớn thế này, phương bắc trừ dưa chua cũng chính là cải trắng. Tử Tình thấy các vị cô cô ăn rất hăng hái, sau khi ăn xong, lau mồm mép, dặn dò Lâm Khang Bình vài câu, rồi nói: "Tối rồi, phải nhanh về nhà thôi. Bọn nhỏ còn chờ ở nhà mà." Nói xong hai vị cô cô cầm vải dệt điểm tâm, hai vị dượng một người khiêng một cái chân heo, cầm cá, cười hì hì đi rồi, nói năm nay có thể ăn tết ngon lành. Tử Tình còn tưởng rằng bọn họ sẽ bảo mình cùng Lâm Khang Bình đến nhà chơi, ăn bữa cơm. Nhìn Lâm Khang Bình, tựa hồ cũng có chút thất vọng, Tử Tình vội nắm tay hắn, Lâm Khang Bình vỗ vỗ Tử Tình, ý bảo mình không có việc gì. Tử Tình đem vải dệt mua cho bọn nhỏ ra, bảo Lâm Vân Hồng tự cắt một miếng để làm một bộ đồ mới, Tử Tình tự mình đo kích cỡ năm đứa nhỏ lượ, dù sao cũng không có chuyện gì làm, Tử Tình định tự mình may, bọn nhỏ mặc ra ngoài, hàng xóm có hỏi, biết tự tay thím của nó làm, thím không bạc đãi đứa nhỏ. Tử Tình nghĩ đến tâm tư nhỏ này, trong lòng vui vẻ, thành thân xong thì khác hẳn, hiểu biết nhiều hơn. Mấy ngày kế tiếp, mọi người vội vàng quét dọn vệ sinh, dán cửa sổ mới, Tử Tình trừ lúc ăn cơm, thì ngồi trên phản làm đồ mới cho đứa nhỏ, Hồ thị cùng Mã thị biết nàng tự làm đồ mới cho bọn nhỏ, cũng không bảo nàng làm việc, rảnh rỗi thì đến ngồi chơi, Gừng thị cùng Lâm Vân Hồng cũng thường xuyên đến, nhưng Gừng thị ít nói, còn có một ít ngại ngùng. Nàng thấy Tử Tình làm quần áo, rất kinh hỉ, quần áo nam hài tử thì Tử Tình dùng vải bông làm hình con vịt, nữ hài tử thì Tử Tình khâu ít nơ bướm, rất khác biệt mà lại đẹp. Tử Tình thấy nàng luôn cầm khung thêu, tay nghề cũng được, liền chỉ điểm nàng một chút, cũng vẽ cho nàng một bức họa mới mẻ. Gừng thị cảm kích, nên biết gì đều nói cho Tử Tình, Tử Tình cũng bởi vậy mới biết đến Dư thị làm chủ gia đình, không đồng ý ở riêng, nguyên nhân là bởi vì không muốn trao quyền sở hữu tài sản, nói là chờ Lâm Vân Hồng xuất giá xong hẵng ở riêng. Lâm gia hiện nay có mười mẫu, tự khai hoang hơn mười mẫu nữa, hàng năm còn nuôi mấy chục con gà, ba con lớn béo, nhưng Dư thị cũng không ăn, đều bán lấy tiền, tiền tài trong nhà đều do nàng quản lí, cũng bởi vậy cả nhà đều phải xem sắc mặt của nàng mà sống. Nhưng mấy ngày nay, Tử Tình cảm thấy Dư thị xử sự cũng công bằng, ít nhất Lâm Vân Hồng không được nuông chiều quá, việc nhà đều biết làm, các con dâu thoạt nhìn cũng hài hòa. Gừng thị nói tiền mỗi người bán đồ thêu thùa có thể tự cất làm vốn riêng, điểm này còn đúng hơn nhiều so với bà nội của Tử Tình, Tử Tình cũng hiểu vì sao rãnh rỗi nàng lại thêu thùa, mùa đông ở phương bắc rất dài, bên ngoài lạnh lẽo, cũng không ra ngoài được, suốt ngày trừ bỏ làm hai bữa cơm, cơ bản đều ngồi đầu giường, gần lò sưởi, phụ nữ chịu khó thì mùa đông làm đồ thêu, tích góp từng tí một cũng có một ít tiền. Tử Tình đoán rằng: lúc đầu, tiền bán mình và tiền tiêu vặt hàng tháng của Lâm Khang Bình, để trợ giúp Lâm gia vượt qua một đoạn thời gian gian nan, sau này cuộc sống tốt hơn, Lâm gia mới chậm rãi làm nên một phần gia nghiệp, cho nên Hồ thị cùng Mã thị mới có thể lo lắng bọn họ sẽ ở lại chia gia sản. Tử Tình thấy trong số nữ nhân của nhà này, chỉ có Gừng thị cùng cô em chồng có tâm tư đơn giản. Ngày 30, Tử Tình cuối cùng cũng tặng quần áo cho bọn nhỏ, vài đứa nhỏ vuốt quần áo mới trong tay, đều yêu thích không buông, nên trên mặt ba chị em dâu cũng hớn hở. Huynh đệ Lâm gia càng nhiệt tình với Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, ít nhất buổi tối phản rất ấm, Tử Tình chui vào bên trong thì không muốn đi ra. Ăn qua điểm tâm, Lâm Khang Dũng cùng Lâm Khang Bình ở ngoài dán câu đối, Lâm Vân Hồng cùng nàng dâu Lão Tứ dán cửa sổ, giấy dán cửa sổ là do Dư thị tự cắt, cái gì mà được mùa ngũ cốc, may mắn có thừa, cá chép qua cửa rồng, trông rất sống động, đúng là cao thủ dân gian, Tử Tình lấy ra mấy cái mình mua cho Dư thị xem, Dư thị cười nói: "Đứa nhỏ này, ai biết ngươi lại thích mấy thứ này, uổng tiền gì đâu không, đại nương cắt còn hơn mấy cái này nhiều." "Ta cũng cảm thấy như vậy, không bằng đại nương cắt nhiều một ít, ta cất về nhà rồi dùng, chỗ ta không có người biết thứ này, chỉ biết cắt hai chữ song hỉ." Dư thị thống khoái đáp ứng, cắt cho Tử Tình một bộ, thấy Tử Tình làm như bảo vật, gói lại, trong lòng Dư thị rất có cảm giác thành tựu, càng nhiệt tình. Cơm tất niên là Dư thị chỉ đạo Hồ thị cùng Mã thị chuẩn bị, Tử Tình giúp việc, nhóm lửa. Cơm tất niên ăn vào lúc giữa trưa, đồ ăn rất đơn giản, một chậu thịt, một chậu nấm hầm gà, còn có một chậu thịt thỏ hoang, một chậu cá, nam nhân một bàn, nữ nhân cùng đứa nhỏ một bàn, nam nhân luôn luôn uống rượu, nữ nhân ăn xong rồi sẽ xuống bàn làm sủi cảo, Tử Tình thấy gói rất nhiều bánh, gói xong còn bỏ ra ngoài tuyết, đông lạnh xong sẽ nhặt bỏ vào mâm, để ở góc tường, muốn ăn lúc nào thì nấu, đúng là tủ lạnh thiên nhiên. Mùa đông, trời tối sớm, bên ngoài truyền đến tiếng pháo nhà ai đốt, lúc này Tử Tình cực kì nhớ người nhà của mình, nhớ căn nhà vẫn chưa quen thuộc, Tình viên. Dư thị đã sai Hồ thị nấu một nồi sủi cảo khi trời tối, các nam nhân vẫn còn uống rượu, một đám đỏ mặt tía tai, nói nam nhân nhà ai chịu khó, nhà ai sướng hơn, đứa nhỏ nhà ai nghe lời, nhà ai.... Sủi cảo bưng lên bàn, rượu còn chưa uống đủ. Dư thị cũng không quản việc này, để bọn họ tận hứng. Buổi tối, người một nhà cùng đón giao thừa, nam nhân thì uống rượu, đổ xúc sắc kiếm ít tiền lời. Các nữ nhân ngồi cắn hạt dưa, nói ít chuyện phiếm, Tử Tình nấu nước tắm rửa ở bếp, Lâm Khang Bình lấy nước giúp nàng, Tử Tình sợ hắn say rồi, vội đẩy hắn vào phòng, trong phòng, hai đường ca chê cười nàng, "Nàng dâu là cưới đến để hầu hạ chồng, chứ không cưới đến làm nương." Lâm Khang Bình nghe xong cũng không sinh khí, chỉ cười cười. Gửi thanks Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Xin ủng hộ:      ๖ۣۜHấpღHấp↓ 07.09.2014, 21:53 Quà à??? Mai hấp tung bộ SE nhá       Chương 184: từ biệt Lâm gia Đầu năm, mồng một, hôm nay Tử Tình mặc một bộ vải bông dài đỏ thẫm, hạ thân là váy cùng màu, Tử Tình có dày dây buộc thắt lưng, dáng người yểu điệu, trên đầu cũng cắm một cây tram mã não có hoa, làm khuôn mặt Tử Tình càng xinh đẹp, chói lọi, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nửa ngày mới lưu luyến buông nàng ra. Lâm Khang Bình cũng mặc một bộ đồ mới, áo đỏ thẫm, hạ thân là quần màu đen, hai người đều mặc ủng da dê, lúc dắt Tử Tình đi ra, mọi người nhìn thấy Tử Tình, đều sửng sốt, chắc không ngờ nàng lại đẹp thế này, vài vị chị em dâu thấy, tất nhiên là hâm mộ, ào ào nói Tử Tình trang điểm giống tân nương tử. Con trai cả của Lâm gia – Lâm Khang Mạnh dẫn cả nhà dập đầu cho Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, một người được một cái hồng bao, hai văn tiền. Sau đó vài tiểu hài tử dập đầu cho các trưởng bối, Tử Tình cũng cho mỗi đứa trẻ phong bao hai văn tiền, vốn định cho nhiều một ít, nhưng lại không thể nhiều hơn Dư thị. Lạy xong trưởng bối, nam tử đi từ đường tế tổ, nữ tử ở nhà làm điểm tâm, điểm tâm đơn giản, làm mấy nồi sủi cảo. Trong thôn, tiểu hài tử chạy tùm lum, cùng nhau tạo thành một đám đi chúc tết, trong túi có ít hạt dưa hay đồ ăn vạt gì đó. Nhìn thấy nhà ai đốt pháo, đều đến đoạt ít tép pháo chưa nổ, tự cầm chơi hoặc hù dọa người đi đường ngang qua. Nhóm hài tử Lâm gia hôm nay đều mặc đồ mới, đã sớm đi khoe khoang. Tế tổ xong, vừa ăn mấy miếng sủi cảo, đã có thôn nhân lục tục vào cửa chúc tết, đều là nam nhân, Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị ở nhà đãi khách. Mấy phụ nhân thì ngồi trên phản phòng Tử Tình, cắn hạt dưa nói nhảm. Một hồi thì khen Tử Tình xinh đẹp, một hồi thì khen Tử Tình khéo tay, làm quần áo tốt, một hồi lại khen Tử Tình có đồ trang sức đẹp, Tử Tình chỉ cười cười. "Đệ muội, khó trách tam đệ thương ngươi đến vậy, xinh đẹp, khéo tay, tính tình dịu dàng, nói chuyện dễ nghe, ta mà là nam nhân, cưới được một nàng dâu như ngươi, mỗi ngày giấu ở trong nhà, không cho ai xem." Hồ thị nói. "Vì sao, đại tẩu? Nàng dâu xinh đẹp thì nam nhân nào mà không muốn dẫn ra ngoài khoe khoang chứ?" Gừng thị hỏi. "Ngươi ngốc thật, với diện mạo làn da và dáng người này của tam đệ muội, chậc chậc, lỡ bị địa chủ nào coi trọng, đoạt đi làm thiếp thì sao? Tam đệ có thể tranh nỗi người ta à? Ta thấy Lưu trang, Lưu đại tài chủ cũng cưới mấy người thiếp, nhưng không ai xinh đẹp bằng tam đệ muội." Mã thị nói. "Cũng phải, Tam đệ muội, ta nghe nói các ngươi còn muốn đi kinh thành đón tiết nguyên tiêu, ngươi cẩn thận, lỡ bị quan to hay nhà giàu có nhìn trúng, thì chỉ khổ cho tam đệ." Hồ thị nói. Tử Tình thấy các nàng càng nói càng không chịu nổi, vội nói: "Ta nào tốt như các ngươi nói, cô nương xinh đẹp trong kinh thành rất nhiều, chẳng lẽ cũng không có thể ra ngoài đi dạo? Ta là người phía nam, vóc người khéo léo nhỏ bé hơn, làn da trắng nõn chút, nhưng ta tin ta không đẹp như các ngươi nghĩ đâu." "Tam tẩu, ta cảm thấy ngươi thật sự rất xinh đẹp, ta rất thích ngươi, ngươi ra ngoài thì phải cẩn thận." Lâm Vân Hồng nói. Đáng tiếc, Tử Tình không để trong lòng. Tử Tình nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng trống, Hồ thị nói là trong thôn có ca múa, đang muốn kéo Tử Tình xuống phản, Lâm Khang Bình vào được, nói muốn dẫn Tử Tình đi nhìn ca múa và đi cà kheo. "Tam đệ thật sự là tình cảm, chúng ta vừa định mang tam đệ muội ra ngoài thì ngươi đã tới, trong mắt ngươi chỉ có nàng dâu, chắc sợ chúng ta làm mất nàng dâu của ngươi hả? Chúng ta không có mạng tốt thế này, không ai thương, không ai quan tâm." Mã thị thấy Lâm Khang Bình dặn dò Tử Tình ra ngoài phải mặc áo bông dạy, nhịn không được trong lòng ê ẩm, nói vài câu. "Nhị đệ muội thật sự là biết nói đùa, lão nhị mà nghe thấy lời này, còn không thương tâm à, hắn còn chưa đủ thương ngươi á? Ngươi nói hướng Đông, hắn tuyệt đối không dám đi hướng Tây, ngươi muốn ăn gì, dù trong nhà không có, nhưng lão nhị cũng tìm cách đào đến cho ngươi, ngươi á, biết đủ đi. Ta mới là người không có ai thương đây." Hồ thị nói. "Đại tẩu, nhị tẩu, nếu các ngươi không đi, ca múa cũng dừng rồi." Lâm Khang Bình dắt Tử Tình ra ngoài. Trong thôn, khoảng đất chật người, nam nữ già trẻ, chỉ cần vui vẻ, đều có thể nhảy múa, xoay xoay vài vòng, phụ nữ thì hơn một nửa đều mặc áo đỏ thẫm, quần xanh rộng, trên mặt tô vẻ đỏ chót, cầm hai cây quạt, còn có người đi cà kheo ca múa, không giống cảnh này múa rồng phía nam, ở đây, toàn dân có thể tham dự, chỉ cần ngươi cao hứng, thích nhảy thế nào thì nhảy, hát thế nào thì hát. Dư thị cũng thay một bộ quần áo, cầm cây quạt, Hồ thị cùng Mã thị muốn dẫn Tử Tình đi nhảy vài điệu, Tử Tình cũng không già mồm cãi láo, nhìn vài cái, di chuyển bước chân tương đối đơn giản, liền đi theo sau các nàng góp vui. Đừng nhìn Dư thị lớn tuổi, bước chân lại rất linh hoạt, biết rất nhiều kiểu nhảy, lão thái thái này, cái gì cũng biết, khó trách cả gia đình lớn thế này đều bị nàng đùa nghịch thành người hiền hậu thật thà cả, đáng tiếc, nếu có thể đem một phần tâm tư này chuyển đến Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cũng không thể bị bán, tuổi thơ sẽ vui vẻ. Nhưng nếu như vậy thì mình sẽ không quen hắn, tất cả đều được trời định. Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, nên nhảy múa cùng nàng. Mùng hai, ăn qua điểm tâm, hồ thị, Mã thị cùng Gừng thị đều dẫn nam nhân cùng đứa nhỏ nhà mình về nhà mẹ đẻ, cả nhà Lâm Hồng Anh đến. Tử Tình giúp đỡ Dư thị chuẩn bị đồ ăn, nói chút chuyện, ví như chuyện hồi nhỏ của Lâm Khang Bình, sinh nhật của Lâm Khang Bình, nhà ngoại của Lâm Khang Bình. Tử Tình mới biết được nhà ngoại Lâm Khang Bình không ở chỗ này, năm đó nương của hắn chạy nạn tới đây, Dư thị cũng không biết gì chuyện bên kia. Địa phương tập tục là mùng hai mời cô gia (mời con rể đến chơi), mùng ba mời cháu ngoại trai, mùng bốn mời cháu nội, còn nàng dâu thì trừ bỏ về nhà mẹ đẻ, một lại sẽ không ra ngoài chúc tết, cũng không tiếp khách. Cho nên đầu mùng ba, hai vị cô cô dẫn cả đống con cháu đến, Lâm Khang Bình cùng bọn họ uống trà nói chuyện tán gẫu, Tử Tình chỉ có thể ở bếp giúp đỡ Dư thị nấu cơm, cũng không tán gẫu với nữ quyến, Tử Tình tự ngồi trên phản của mình. Lâm Khang Bình sợ nàng nhàm chán, thường thường đi vào, hôn trộm vài cái. Lâm Khang Bình vào mùng bốn, mùng năm đều theo vài huynh đệ Lâm gia đi thăm hai nhà cô cô, trở về vẻ mặt bình thường, Tử Tình cũng không có hỏi nhiều. Thời gian kế tiếp, hầu như Lâm Khang Bình không ra ngoài, mỗi ngày trừ bỏ cùng cha con Lâm Diệu Tổ uống ít rượu, nói ít chuyện, ngẫu nhiên cũng chơi ném xúc xắc, thời gian còn lại đều ở cùng Tử Tình, Tử Tình nhân cơ hội đi dạo một chút, mùa đông phương bắc hoang vắng hơn phía nam, dõi mắt nhìn lại không có màu xanh vào, chỉ toàn màu trắng, đi nhiều hơn cảnh sắc vẫn vậy, chủ yếu là bên ngoài rất lạnh, cho nên, Tử Tình thà rằng nằm trên phản chứ không đi dạo nữa. Buổi tối ngày mười ba, Lâm Khang Bình từ biệt Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, nói ngày mai phải đi, muốn dẫn Tử Tình đi xem kinh thành, trước thanh minh sẽ về bái tế cha mẹ. Lâm Diệu Tổ nghe xong, cực lực giữ bọn họ hết nguyên tiêu lại đi. "Trời ạ, lão nhân, theo ta thì tiết nguyên tiêu ở kinh thành náo nhiệt hơn đây nhiều, không chỉ có hội chùa, nghe nói còn có hoa đăng.., đáng tiếc ta không có cơ hội, nàng dâu lão tam khó khăn lắm mới đi bắc một chuyến, lão tam lại thương nàng dâu, không phải muốn dẫn đi nhìn à? Dù sao thanh minh bọn họ còn về đây, ngươi đừng làm bọn nhỏ khó xử." Dư thị nói. "Đúng vậy, đệ muội thật có phúc, đừng thấy chúng ta ngay cạnh kinh thành nhé, ta lớn như vậy còn chưa đi dạo kinh thành một lần nào, nghe nói hội chùa có rất nhiều trò chơi, đồ ăn ngon, còn nữa, bọn họ nói tiết nguyên tiêu thả hoa đăng rất đẹp, ta còn nghe nói đêm này hoàng thượng còn có thể dẫn nương nương trong cung ra, cải trang vi hành, còn có hoàng tử công chúa cũng sẽ vụng trộm chuồn ra xem náo nhiệt. Không chừng bên cạnh ngươi có một vị hoàng tử công chúa, nói chuyện cũng nên cẩn thận." Hồ thị nói. "Được rồi, nói bậy bạ gì vậy, chuyện này là chuyện ngươi có thể nói à, còn không câm miệng." Lâm Diệu Tổ quát. Lâm Diệu Tổ quay đầu lại dặn dò Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ, ngươi đã quyết định đi, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng bọn họ cũng nói không sai, ở bên ngoài, mọi chuyện phải cẩn thận. Ta biết ngươi thường xuyên đi nhiều, biết nhiều hơn ta, Văn gia đã ở kinh thành, đương nhiên là không cần lo lắng. Ta cũng chỉ dặn ngươi vài câu thôi. Về sau, nhớ thường xuyên về nhà thăm, ta đã thấy đủ rồi." Lâm Khang Bình vội đáp ứng. Sáng sớm mười bốn, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình đến phần mộ, sau khi trở về liền vội vàng thu dọn đồ đạc, Dư thị bọn họ biết Lâm Khang Bình sẽ không về tranh đoạt gia sản, khúc mắc đã giải, hơn nữa mấy ngày nay nhìn thấy Lâm Khang Bình ra tay hào phóng, hơn nửa tháng ăn uống cơ bản đều do Lâm Khang Bình chi, đương nhiên bọn họ cũng không rõ ràng về của cải của Lâm Khang Bình, cho nên cảm thấy đủ, thiệt tình hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến. Lâm An đến vào lúc giữa trưa, Lâm Khang Bình cũng không dám chậm trễ, sợ chậm lại không vào được thành, vội cáo từ mọi người, dẫn Tử Tình lên xe ngựa. Lâm gia nhân không ngờ còn có xe ngựa tới đón bọn họ, nghi hoặc nhìn bọn họ đi xa.

Chương 185: Vô tình gặp lại ( 1 ) Tử Tình vào thành trước 1 khắc (15 phút) khi cửa thành đóng, tuy rằng sắc trời đã đen, nhưng vẫn đó có thể thấy được ngã tư đường rộng lớn chỉnh tề, nhà cửa hai bên khí phái, đương nhiên An Châu thành nho nhỏ không thể sánh bằng. Làm Tử Tình cao hứng là có chợ đêm, người thét to bán đồ ăn, sạp vằn thắn, quán mì sợi, nướng thịt dê, bán bánh trôi nóng hôi hổi, trên đường cái có nhiều người đứng ăn. Tử Tình kéo kéo tay Lâm Khang Bình, giương mắt nhìn hắn, Lâm Khang Bình nói thầm bên tai Tử Tình: "Được rồi, trước cho Tình nhi của ta ăn no, buổi tối mới có sức lực giúp ta chứ. Mấy ngày nay ở nhà ta không có thỏa mãn tí nào, trong nhà nhiều người, ngươi lại không dám kêu ra tiếng, nói trước rồi nhá, đêm nay không được ngại ngùng đấy." Tử Tình nghe xong ửng hồng mặt, dùng sức véo lưng hắn, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, hôn một cái thật mạnh, mới kéo nàng xuống xe. Tử Tình ăn dọc theo đường, thấy cái gì cũng muốn nếm thử, tuy rằng đồ ăn không kém, nhưng không ăn nhiều lắm, thừa lại đều đút cho Lâm Khang Bình. Nhưng nhiều món quá, nên bụng vẫn no căng. Trở về nhà, trời đã tối hẳn, ở cửa có hai nam tử không ngừng nhìn quanh, Lâm Khang Bình nói đây là Vương Tài, Vương Hỉ, Tử Tình biết bọn họ đi theo Lâm Khang Bình đã nhiều năm, tình cảm tất nhiên là không bình thường, thưởng cho mỗi người một cái hầu bao tinh xảo, trong đó có 1 lượng. Ngày kế, Tử Tình tỉnh lại thì Lâm Khang Bình đã rời giường, Tử Tình duỗi người, cả người đều đau nhức. Nhiều ngày như vậy, đêm qua Tử Tình rốt cục tắm rửa một phen đã đời, lại bị Lâm Khang Bình ép buộc đến nữa đêm, ngủ thơm ngọt đến bây giờ, không có người lớn quản thúc thật tốt, ngủ đến khi nào muốn dậy thì dậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Tử Tình càng cảm thấy cái tốt của Lâm Khang Bình. Tử Tình thay áo bông đỏ bằng gấm tứ xuyên có cổ và tay áo bằng long hồ ly, dù sao đến kinh thành cũng không thể giả bộ là kẻ quê mùa, ăn mặc tốt, đi ra cửa phòng, đã qua buổi trưa. Tử Tình cảm thấy phương bắc có điểm này hơn phía nam, đều là ngày mặt trời chói chang. Không giống mùa đông phía nam, luôn mưa dầm triền miên, cũng không có hứng thú ra khỏi cửa. Tử Tình đánh giá căn nhà này mà Lâm Khang Bình đã mua cách đây hai năm. Năm gian nhà giữa, Tử Tình ở phía đông, phía tây là thư phòng. Đều có sương phòng, phía đông là để người ở, phía tây chắc là bếp, trong viện có hai cây cổ thụ, có chút giống cây hải đường, nhưng Tử Tình cũng không xác định lắm, tại phương diện này Tử Tình rất kém. Lâm Khang Bình và Vương Tài bọn họ ở thư phòng kiểm tra sổ sách, Tử Tình phát hiện ở bếp có một bà tử ba bốn chục tuổi đang vội, Lâm An nói là thuê ở gần đây để nấu cơm giặt giũ cho Vương Tài bọn họ, người này họ Lưu, ban ngày đến làm, buổi tối về nhà. Lâm Khang Bình thấy Tử Tình ra ngoài, hỏi: "Ngủ ngon không? Có đói bụng không? Không bằng ngươi chờ ta một lúc, xong việc ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài. Hôm nay là ngày hội nguyên tiêu. Ta cùng ngươi đi dạo cho vui." Nói xong lại phân phó Lưu bà tử chuẩn bị ăn cơm. Chờ Lâm Khang Bình làm việc xong, đồ ăn cũng tốt, ăn cơm xong, Lâm Khang Bình tìm ra áo chòng hồ ly mặc cho Tử Tình, kéo nàng ra cửa dạo hội chùa. Hội chùa ở gần đường buôn bán chợ đêm, nơi đó nghe nói là nơi ở của quan to hiển hách, thương nhân tập hợp. Quả nhiên, ngồi ở trên xe ngựa, xa xa liền thấy người người tấp nập, dọc theo đường đi, đại cô nương, tiểu nàng dâu đều trang điểm xinh đẹp, hơn nữa đều không bịt mặt, Lâm Khang Bình nói cho Tử Tình biết trong giờ gian diễn ra hội chùa, các nàng được phép ra ngoài, nguyên nhân vì ngày thường bị giam cầm ở nhà, cho nên hàng năm vào lúc hội chùa, các đại cô nương tiểu nàng dâu đều ra ngoài hít thở không khí. "Còn nữa, tiết nguyên tiêu còn có một phong tục, đó là ra ngoài chữa trăm bệnh, cho nên sau khi cơm chiều, cho dù là nam nữ già trẻ, đều sẽ ra ngoài đi dạo, lúc đó cũng có hội rước đèn, buổi tối ta dẫn ngươi đi sẽ biết, nhiều người lắm." Tử Tình thấy hội chùa có ăn , đùa, mặc, dùng, đồ cổ tranh chữ, cái gì cũng có, Lâm Khang Bình nói mấy đồ này rẻ hơn đồ bán trong cửa hàng, nếu biết hàng thì có thể lấy được thứ tốt. Tử Tình hưng phấn chạy nhìn xem, ống đựng bút, đồ rửa bút linh tinh gì đó đều định mang về nhà tặng người, nhìn thấy vải dệt rẻ, trang sức tinh xảo, đôi hoa tai gì gì đó cũng mua không ít, dù sao trong nhà nhiều người, khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, phải mua cho đủ, nữ nhân trời sinh đã vui vẻ chuyện mua sắm, huống chi, Tử Tình không bị áp lực kinh tế, hầu bao đẫy đà, có năng lực mua về tặng người, sao lại không làm? Nhìn thấy có bán thoại các loại sách truyền kỳ(ý là những tiểu thuyết tình yêu này nọ), Tử Tình cũng chọn mấy bản, nói thật, đến lúc này, đã hơn mười năm, Tử Tình còn chưa có xem qua mấy bản này, chủ yếu là ngày thường Tăng Thụy Tường và Thẩm thị quản giáo nghiêm, còn có Tử Phúc nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng phát triển theo con đường sai, bây giờ đã thành thân, còn không xem cho đã nghiền? Chỉ chốc lát sau, Tử Tình đã thấy hai tay Lâm An ôm đầy đồ, Lâm Khang Bình dặn hắn mang về xe ngựa trước, rồi lại đến, tóm lại, Tử Tình một phen mua sắm đến nghiện, cho tới bây giờ không thống khoái tiêu tiền như vậy, quả thực ra rất đã. Khó trách đời trước nữ nhân thà rằng làm tiểu tam tiểu tứ cũng phải tìm kẻ nhà giàu, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình bên cạnh, cười he he, tùy tùy tiện tiện đã bị mình nhặt được, người này còn không phải tuyệt vời bình thường. Nhìn thấy có trò ném vòng, Tử Tình cũng chơi nửa ngày, ném vào được một cái vòng ngọc cùng một cái hoa nhỏ bình, trán Tử Tình đầy mồ hôi, cởi áo choàng xuống, Lâm Khang Bình nhận lấy áo, sủng nịch cầm khăn tay lau mồ hôi cho Tử Tình, Tử Tình cười mỉm. Hai người không biết cách bọn họ không đủ hai mươi thước, một phòng trên lầu, có một quý công tử đang đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào bọn họ, trong lòng tràn đầy chua sót và đau đớn, chắc hắn không ngờ, một cô bé nông thôn ngày xưa đã lột xác thành nữ tử xinh đẹp, tuyệt đối không thua tiểu thư khuê các trong kinh thành, quan trọng là có người yêu thương chiều chuộng, tâm đầu ý hợp, mình phải làm gì mới có được? Nhìn ánh mắt hai người đầy tình ý, trong lòng Văn Tam đau đớn theo, một nữ tử xinh đẹp như tiên, mà mình cũng từng có cơ hội có được. "Văn tam, nhìn cái gì mà ngây người thế?" Một quý công tử ngồi bên cạnh hỏi. Nói xong cũng đứng dậy trước cửa sổ, vừa vặn thấy Tử Tình cầm xuyến cá, ăn một cái, rồi vẻ mặt tươi cười đút cho Lâm Khang Bình ăn, một tay Lâm Khang Bình cầm áo, muốn khoác lên cho nàng, Tử Tình lắc đầu, quyệt miệng, Lâm Khang Bình nhéo nhéo mặt nàng. "Đẹp, thật sự là đẹp, đôi mắt đẹp long lanh, sáng như sao trên trời, đáng tiếc là đã có chồng, đây là khuê tú (ý nói là cô nương) nhà ai ở kinh thành? Sao ta chưa từng gặp qua? Đáng tiếc ta đã bỏ lỡ." Quý công tử này giẫm chân thở dài. "A, có tiểu thư khuê các vào được mắt La đại công tử à, nhị ca, hai ta cũng nhìn một cái đi." Một công tử tuổi tầm mười sáu mười bảy tuổi nói với một công tử tầm 20 tuổi luôn luôn lạnh lùng không nói chuyện ở trên bàn. Nhưng người được nhị ca kia nghe xong, vẫn không nhúc nhích, một bộ thiếu hưng trí, công tử tuổi nhỏ đành tự mình đứng lên, nhưng lúc này Tử Tình đã xoa người, vị công tử này chỉ thấy được bóng lưng, "Nhìn bóng lung này, thật đúng là yểu điệu thục nữ, quần áo của nàng thật khác biệt, kiểu dáng chưa thấy bao giờ, làm nổi bật cái eo nhỏ nhắn. Chậc chậc, nàng thật đúng là dám mặc, kinh thành này chắc cũng chỉ có mình nàng dám, mà eo thon nhỏ này, mới nhìn thôi mà ta đã muốn ôm một cái." "Mgươi mới bao lớn? tình tình háo sắc, khắp phòng thị thiếp nha hoàn còn chưa đủ để ngươi ôm? Nhìn bóng lung của người ta thôi mà ngươi đã động tâm, nếu ngươi thấy khuôn mặt nàng, ngươi còn không đoạt luôn, ta nói cho ngươi biết, đó thật sự là một mỹ nhân." La đại công tử nói. "A, còn có nữ tử làm cho La đại công tử ngươi liếc mắt một cái đã coi trọng à? La đại công tử ngươi có danh hiệu hoa hoa công tử (ý như tay sát gái -_-) ở trong kinh thành, từ năm sáu tuổi đến năm sáu chục tuổi, ngươi đều ăn cả, mỹ nhân nào mà ngươi chưa thấy, đáng ngươi khen như vậy à?" Tiểu thiếu niên bĩu môi. "Mỹ nhân thì thấy nhiều, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đúng rồi, là chân thật, ngươi không biết mỹ nhân bên người chúng ta đều tỏ vẻ thôi sao? Cho dù cười, cùng là cười giả tạo, không biết trong lòng có tính toán gì nữa, làm gì chân thật, biểu cảm sinh động phong phú như người này, có thành ngữ nào để diễn tả nhỉ, đúng rồi, càng nhìn càng đẹp, tươi cười trong nháy mắt, phảng phất ánh mặt trời rực rỡ còn thua, ông trời ơi, hôm nay ta đã thật sự tìm được một người làm ta tâm động, ta muốn có nàng ở cạnh bên." La đại công tử ra vẻ tâm trạng. "Được rồi, giả vờ giả vịt cái gì, cái gì mà tâm động, lời này ta đã nghe cả trăm lần, ngươi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nào cũng nói câu này, nào là băng tuyết thông minh, xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, bảo vật nhân gian, lê hoa mang vũ (sau cơn mưa, hoa lê ướt nước mưa, ý chỉ người con gái yểu điệu xinh đẹp địu dàng trong sang), vừa thấy đã thương, ta đếm mà đếm không hết, ngươi còn bảo một lần tâm động, thật sự là buồn cười, uổng ngươi lớn hơn ta hai tuổi." Tiểu thiếu niên thật khinh thường, định đá một cái, nhưng đối phương né kịp. "Lúc này khác nhau hoàn toàn, thật đấy, ta thề, không tin, ngươi hỏi Văn tam đi, đúng không, Văn tam? Bằng không Văn tam cũng không thể xem ngây ngườithế được." La đại công tử hỏi. Văn tam nghe xong thật khó chịu, giống như bảo bối giấu ở đáy lòng bị người mơ ước, nhưng số người trước mắt hắn không không đắc tội nỗi, nhưng hắn rốt cuộc hết hứng vui chơi, tìm cái cớ cáo từ. Đi tới đi lui ở hội chùa, đáng tiếc không nhìn thấy người mình nhớ nhung. Văn tam cũng không nguyện ý trở về đối mặt với kẻ biểu tình cứng nhắc kia, lại nghĩ đến buổi tối Tử Tình chắc chắn sẽ đi xem hoa đăng, không bằng chờ tối rồi, mình lại đi thử vận may. Nghĩ đến điều này, liền tìm một chỗ nghỉ tạm, chờ trời tối lại tính. Gửi thanks
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=321505

Chương 186: Vô tình gặp lại ( 2 ) Tử Tình thắng lợi ở hội chùa trở về, Lâm Khang Bình bảo Lâm An kéo đồ về trước, mình thì dẫn Tử Tình tìm quán trà uống, Tử Tình biết buổi tối còn muốn đi xem hoa đăng, liền ngoan ngoãn dựa vào cửa sổ uống trà, lúc lơ đãng nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy Văn tam, Văn tam ngẩng đầu cũng thấy nàng, biểu cảm đầu tiên của Tử Tình là ngạc nhiên, sau đó là kinh hỉ, trong mắt Văn tam cũng kinh hỉ, đi mòn đế giày không tìm thấy, thế mà không hề phí công lại gặp được. Tử Tình nói với Lâm Khang Bình: "Văn tam đến, kinh thành to như vậy, ta lại lần đầu tiên đến, lần đầu tiên ra ngoài đi dạo, có thể gặp người quen duy nhất. Thật đúng là khéo." "Cũng không khéo đâu, ta nằm mơ cũng không ngờ có thể gặp lại các ngươi, xa quê gặp lại bạn cũ, cũng coi như chuyện vui đi, không ngại khi ta ngồi chung chứ." Văn tam đẩy cửa tiến vào, nghe được lời Tử Tình nói, trả lời. "Ngồi xuống đi, khi nào thì ngươi trở nên khách khí như vậy?" Tử Tình nói. Văn tam hỏi vì sao Tử Tình đến đây, chuyện sau khi ba người từ biệt, Tử Tình biết năm nay Văn tam cũng tham gia thi hội, hơn nữa hắn đã đọc sách ở quốc tử giám, xem như cùng trường với Tử Phúc, Văn tam nói hắn cũng quen Tử Phúc, nhưng không gặp nhiều lắm, Tử Tình cũng hiểu, dù sao cuộc sống của hai người khác nhau. "Ca ta học hành thế nào? Có bị người bắt nạt không? Ở nhà hắn không nói chuyện này với ta." Tử Tình có chút tò mò, hỏi. Dù sao ánh mắt người ở kinh thành đều nghĩ xa rộng, Tử Phúc chẳng qua là một cử nhân từ nông thôn đến, trong nhà không có thế lực gì. "Ca của ngươi học rất chăm chỉ, thành tích tốt, rất được tiên sinh tán thưởng, chắc năm nay thi hội sẽ có hi vọng. Không có người khi dễ hắn đâu, ngươi yên tâm." "Vậy ngươi cũng chuẩn bị năm nay tham gia thi hội sao? Sao ta cảm thấy ngươi có vẻ không chăm chỉ đọc sách nhỉ?" Tử Tình hỏi. "Vậy thì thuyết minh Văn Tam ta thông minh." Ba người nói nói cười cười, sắc trời đã tối muộn, Tử Tình nói với Văn tam: "Thực xin lỗi. Chúng ta còn muốn đi dạo hoa đăng kinh thành, không biết khi nào mới đến lại đây, cho nên lần này chúng ta muốn chơi cho đủ. Không bằng ngày mai ngươi đến nhà ta. Chúng ta mời ngươi ăn bữa cơm." "Tốt, ta cũng rất nhớ tay nghề của ngươi. Nhưng hôm nay ta cũng đang định đi xem hoa đăng, các ngươi không để ý thì đồng hành thôi. Hơn nữa, xem hoa đăng phải nhiều người mới vui, ta là cao thủ đoán câu đố đấy." Văn tam nói. Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, mở miệng nói: "Thiếu gia đã có nhã hứng, tục ngữ nói rất hay, tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ (ý như: cố ý không bằng vô tình), huống chi, tha hương ngoài ngàn dặm, Tình nhi vừa mới nói ngươi là bằng hữu duy nhất của nàng ở đây mà." Vì thế ba người đi đến chợ đèn đăng, chợ hoa đăng trên đường cái cách hoàng cung không xa, bởi vì một ngày này, người hoàng thất cũng sẽ cải trang ra ngoài cùng chung vui với vạn người  dân. Khó trách đại tẩu của Lâm Khang Bình đều biết, đây là bí mật công khai. Tử Tình phát hiện nhiều người hơn cả hội chùa, chật chội đông nghẹt, cho nên Lâm Khang Bình nắm chặt tay Tử Tình, mà Văn tam thì đứng bên kia của Tử Tình, đủ loại kiểu dáng hoa đăng làm đẹp toàn bộ ngã tư đường, mỗi nhà bán hoa đăng đều có người vây xem, đoán chữ. Đoán trúng một trong ba lần thì lấy hoa đăng đi, đoán không trúng phải bỏ tiền mua, Tử Tình không nhiều biết đoán chữ, Văn tam ở một bên lại không ngừng hỏi Tử Tình có thể đoán không? Bỗng nhiên, Tử Tình thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, nguyên lai nhà bán hoa đăng này làm đẹp nhất, hấp dẫn rất nhiều du khách, Tử Tình cũng nhìn trúng hai cái, chỉ cho Văn tam nhìn, đã có người đang đoán, nhưng người mua chiếm đa số. Tử Tình bốc trúng một tấm có chữ "Khúc", một khúc ca của Tào Tháo, văn tam đoán hai lần đều không đúng, Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Đối tửu đương ca." (một câu trong đoản ca hành – Tào Tháo, có nghĩa là 'trước ly rượu này thì hãy hát). Lão bản cười hề hề nói: "Chúc mừng tiểu nương tử đã trả lời đúng, đèn lồng này tặng ngươi." Văn tam không phục, còn muốn đoán một cái nữa, là một chữ "Phẩm", thành ngữ về nó, Văn tam đoán được, là "Nói năng thận trọng". Nhưng Văn tam nhìn trúng một hoa đăng khác, là cá chép vượt cửa rồng, câu đố là "Trong họa không có điền" là chữ gì. Văn tam đoán hai lần không trúng, quay đầu nhìn Tử Tình, Tử Tình cười cười, nói "Chữ thập". Lần này lão bản cười có chút miễn cưỡng, đương nhiên, đèn lồng vẫn đưa cho Văn tam. Văn tam nổi giận, cố ý nói: "Đọc sách nhiều năm như vậy mà không bằng một thôn cô, không phục." Tử Tình nghe xong nhìn Lâm Khang Bình hì hì cười, cũng không để ý, biết hắn cố ý nhường nàng. Ba người đi một đoạn nữa, đã dạo hơn nửa đường, Tử Tình cảm thấy cũng không còn gì vui, muốn về nhà, văn tam nói lại đoán một lần nữa thôi, nhìn trúng một đèn hình con cá nằm dưới tán cây, cũng là một thành ngữ, lần này văn tam nhanh chóng đoán được, cầm ngọn đèn này đưa cho Tử Tình, Tử Tình không muốn nhưng Lâm Khang Bình nhận lấy. Xe ngựa Văn gia đưa Lâm Khang Bình và Tử Tình về nhà, Tử Tình chơi một ngày, vừa nằm lên giường là ngủ, một đêm không nói chuyện. Ngày thứ hai, Tử Tình tỉnh lại, Lâm Khang Bình không có bên cạnh, Vương Tài Vương Hỉ đi vắng, Lâm An nói là hôm nay mở cửa hàng lại sau dịp tết ở kinh thành, Lâm Khang Bình đi ra ngoài kiểm tra cửa hàng nhà mình, thuận tiện thu tiền thuê. Trước khi ra ngoài đã dặn là Tử Tình đừng ra ngoài một mình, ở nhà chờ hắn. Tử Tình thấy không có gì làm, liền sửa soạn những thứ hôm qua đã mua, vài ngày nữa là gặp Tử Phúc cùng Lưu thị, cũng mua không ít đồ chơi cho đứa nhỏ, thừa dịp Lâm Khang Bình không ở đây thì chỉnh sửa. Ai ngời đang bận rộn thì Văn tam dẫn gã sai vặt của hắn đến, Tử Tình có chút ngoài ý muốn, đã quên chuyện hôm qua mời hắn đến nhà ăn cơm, có chút ngơ ngác . "Đừng bảo là ngươi quên hôm qua đã mời ta nhá, mệt ta còn tha thiết mong nghĩ, sợ đến sớm quấy rầy các ngươi, ta biết ta ở trong lòng ngươi không quan trọng, cũng may không phải lần đầu tiên ta bị ngươi làm tổn thương." Văn tam thấy Lâm Khang Bình không ở đây, nói chuyện tùy ý rất nhiều. "Nói bậy bạ gì đó? Ta thiệt tình coi ngươi là bạn bè, từ nhỏ đã vậy, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay làm những món ngon thật là ngon mà ngươi chưa ăn bao giờ." Nói xong Tử Tình vào bếp, bảo Lưu bà tử đi ra ngoài mua một con cá sống lớn, có cá chuối thì tốt, không thì mua cá trắm cỏ, mua một con gà mái béo cùng ít đậu phộng. Lưu bà tử nói: "Nãi nãi, mùa này muốn mua cá sống rất khó, giá cũng đắt đỏ, lỡ không mua được thì mua gì để thay?" Tử Tình nhìn, trong nhà còn có cải trắng, thịt heo, còn có hạt tiêu mà Tử Tình mang đến, liền nói: "Không biết đắt hay rẻ, có thì cứ mua, nếu thật sự không có thì mua một con vịt hoặc nửa chân dê về." Tử Tình bảo Văn tam ngồi ở trong phòng phách, còn bản thân thì ở bếp cắt thịt heo, Văn tam không ngồi được lâu, hắn vốn là đến gặp Tử Tình, liền đứng ở cửa bếp tán gẫu cùng Tử Tình. Lưu bà tử nhanh chóng trở lại, mua được một con cá trắm cỏ lớn. Tử Tình dạy bà cách làm thịt cá và gà, trước khi Lâm Khang Bình vào cửa, Tử Tình cuối cùng đã làm xong ba món, một món cá ướp nước, một món bạch trảm kê, một món thịt viên, dùng canh gà làm canh, hơn nữa thả chút tôm tạo mùi, tất nhiên là ăn ngon. Văn tam không ngờ Tử Tình thật sự làm ra được hai món mà hắn chưa gặp qua, lại cực kì ngon, thịt viên thì ăn rồi, nhưng không được ngon thế này. Tử Tình cho rằng bọn họ không ăn cay được, nên món cá ướp nước không dám bỏ quá nhiều hạt tiêu, không ngờ Văn tam nói: "Thật sự là đã nghiền, cho tới bây giờ còn chưa ăn được món ngon như vậy, có thơm, mặn, cay, đắng, không ngờ ngươi có tay nghề tốt ghê gớm. Ta thật sự là hâm mộ Khang Bình, Tử Tình, ngươi định mở quán cơm không?" "Không, thế nào?" Tử Tình có chút không hiểu. "Vậy đem cách nấu của hai monsn ày bán cho ta, ta có tửu lâu, bảo đảm có thể bán được, rất ngon, nhất là món cá này, ngươi ra giá đi." Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, nói: "Ngươi thật đúng là, ăn bữa cơm còn muốn kiếm tiền, ta không bán cách làm đâu, nhưng giao tiếp mấy lần với cha ngươi rồi. Nói thật, mấy năm nay, nhà ngươi trợ giúp nhà của ta rất nhiều, không thì ta lấy cách làm mấy món này để tạ ơn nhà ngươi đi." "Không được, chuyện nào ra chuyện nấy, cha ta cũng đâu thiệt thòi gì, hắn còn kiếm được không ít bạc từ chỗ ngươi đấy. Như vậy đi, ta cho ngươi một ngàn lượng bạc, ngươi để lại cho ta hai cách làm, thế nào?" Văn tam nói. Tử Tình lại nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình sờ sờ đầu Tử Tình nói: " Tình nhi nhà ta thật lợi hại, mời khách đến ăn còn có thể kiếm được một ngàn lượng bạc. Không sao, thiếu gia không thiếu bạc, ngươi cứ nhận đi." Tử Tình suy nghĩ nửa ngày, đem phương pháp làm bánh ngọt cho hắn, nói: "Bạch trảm kê cùng bánh ngọt này thì nhị tẩu nhà ta đã bán ở An Châu, chắc không ảnh hưởng tới ngươi. Bánh ngọt này thì ngươi có thể làm sáng tạo hơn, đa dạng hơn, như lớn hay nhỏ, tròn hay vuông, thêm bơ hay không thêm bơ." "Cũng được, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi, ta có thể mở một cửa hàng chuyên bán bánh. Mấy năm nay Khang Bình giúp ta không ít, ta vì tức giận mà không trả tiền công cho hắn, lần này coi như trả hết. Lát nữa ta cho các ngươi một ngàn lượng." Sau khi ăn xong, Văn tam giụ Tử Tình đi tửu lâu của hắn, dạy đầu bếp cách làm, Lâm Khang Bình đi theo. Từ tửu lâu ra ngoài, trời đã đen , Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, trên đường cái vẫn có nhiều người, Tử Tình ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng tròn vằn vặt, ánh sang chan hòa. Tử Tình nhớ tới nguyên tiêu trước lúc nàng đến thế giới này, nhoáng một cái, thời gian đã hơn mười năm. Thời không thay đổi, cảnh còn người mất, có Lâm Khang Bình bên cạnh, coi như đã tìm được hạnh phúc rồi. Nghĩ vậy, Tử Tình vỗ vỗ phía sau lưng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cõng Tử Tình trở về nhà. Mười tám, nghe nói hội chùa có phong tục biểu diễn của các dân tộc, Lâm Khang Bình lại dẫn Tử Tình đi, hai người ai cũng không ngờ chờ đợi bọn họ là một vực sâu suýt nữa rơi vào. Gửi thanks Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách! Xin ủng hộ:      ๖ۣۜHấpღHấp↓ 08.09.2014, 11:03 Chương 187: Con mồi Ngày này, Tử Tình vừa thay bộ màu hồng đào làm bằng tô cẩm, cổ áo cùng cổ tay áo vẫn có một vòng lông chồn màu bạc, đang ngồi ở bàn trang điểm sửa sang lại trang sức, Lâm Khang Bình cắm cho nàng một trâm cài phỉ thúy, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy Văn tam có nói. Hỏi: "Suốt ngày luôn nói văn gia văn gia, kết quả văn gia có lai lịch gì, vì sao văn tam nói, bằng với xuất thân của nhà bọn họ, thì thi cử lấy công danh rất đơn giản. Còn nữa, phụ thân của Văn tam không phải là bị bệnh về quê tĩnh dưỡng sao? Sao hắn còn có thể chọn nữ nhi nhà quan lớn gả cho văn tam?" "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi chuyện này nữa chứ? Ông nội của thiếu gia từng làm đại đế sư, là chức nhất phẩm đại học sĩ, đại gia của Văn gia bây giờ làm chức Lưỡng Quảng Tổng đốc, là quan nhất phẩm, phu nhân của thiếu gia chắc cũng là con quan nhất phẩm, nhị lão gia của Văn gia nhậm chức Hộ bộ thị lang, tam lão gia trước kia đã làm tuần muối ngự sử, còn nữa, họ hàng gần của Văn gia có nhiều người làm chức tuần án, tri phủ, cho nên, Văn gia cũng coi như là một gia tộc lớn." "Nghe giống như làm chức quan đều rất lớn, quên đi, ta cũng không nhớ được, sao ta cảm thấy cả nhà Văn gia đều làm đại quan, chẳng lẽ triều đình không lo lắng sao?" Lâm Khang Bình sờ sờ đầu Tử Tình, buồn cười: "Cái đầu này nghĩ gì vậy? Chuyện này là chuyện ngươi và ta có thể quan tâm à? Chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra ngoài, lát nữa hội chùa có nhiều người, ta thấy ngươi mặc cả bộ đồ đỏ chót, lại dùng áo choàng đỏ nữa, không hợp đâu, hôm qua ta đã chọn cho ngươi một cái áo choàng bằng long thỏ trắng muốt, ta mua về, hôm nay mặc thử." Nói xong Lâm Khang Bình mở ra một gói đồ, phủ thêm áo choàng cho Tử Tình, quan sát một chút, nói: "Quả nhiên màu trắng thích hợp hơn, đáng tiếc, không có áo hồ ly trắng muốt, đành phải chấp nhận dùng da thỏ vậy, ta nghe nói nhà giàu có da chồn trắng, chờ ta tìm được sẽ mua về cho ngươi." Tử Tình nghe xong vội nói: "Không cần, qua vài ngày chúng ta sẽ về nhà, có một cái áo khoác là đủ. Ta có nhiều áo bông mà, đừng lãng phí. Nhưng nhìn ngươi kìa, thường xuyên ra ngoài, nên phải mang bộ nào cho đàng hoàng." Hai người dắt tay ra cửa, xuống xe ngựa, bởi vì người rất nhiều. Lâm Khang Bình nắm chặt tay Tử Tình, chen vào đám người, quả nhiên có rất nhiều mang trang phục dân tộc vừa múa vừa hát, cơ bản là mỗi loại dân tộc tập trung ở một nơi, không chỉ có điệu múa dân tộc, còn có ăn vặt, trang phục. Tử Tình đi qua đi lại, liền cởi áo choàng, Lâm Khang Bình theo thói quen, lau mồ hôi cho nàng, Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, cười tự nhiên. Hai người lại đi tới trước tửu lâu ngày ấy, Tử Tình đang thử trang sức bằng bạc của dận tộc Miêu, bên cạnh vừa vặn có bán bánh dày của Miêu tộc, cơm lam Miêu tộc, ống trúc lòng gà, Tử Tình ăn lòng gà, dùng tăm ăn, thường xuyên đút cho Lâm Khang Bình mấy miếng, hương vị cũng không tệ, mùi thơm lan tỏa. Lại cho không ít hạt tiêu, đúng là món Tử Tình thích ăn, cho nên không thèm lấy xuống trang sức trên đầu, Tử Tình đã ăn, do ít có cơ hội ra ngoài, nên nghĩ làm thế này cũng không sao. Nếu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy, chắc mắng nàng "Làm gì có bộ dạng đoan trang hả?" Nhưng trong mắt Lâm Khang Bình, lúm đồng tiền của Tử Tình chính là hồi báo tốt đẹp nhất, đương nhiên sẽ không nói gì. Lúc này, trong tửu lâu kia vẫn có bốn người như cũ, nhưng khác một điều là người đứng ở cửa sổ hôm nay là nhị ca ít nói kia, Lí nhị công tử. Lí nhị công tử luôn luôn lạnh lùng, người ngoài không nhìn nỗi sắc mặt hắn là vui hay buồn. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mặc hồng y (trang phục màu đỏ) cách đó không xa, trang sức bằng bạc sang lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng đang ăn, nụ cười tự nhiên, càng nhìn càng đẹp, trong nháy mắt, Lí nhị công tử động tâm. Hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên thế gian đưa lên, để đổi lấy nụ cười của nàng. Lúc này La đại công tử đi lên, ghé vào cửa sổ, cũng thấy Tử Tình, nói: "Ơ, không phải nữ tử đó à? Ta còn tưởng rằng kiếp này không có cơ hội nhìn thấy nữa chứ? Không ngờ gặp lại nữa, đúng là hữu duyên, đáng tiếc đã có chồng. Hai người này thật đúng là ân ái, lần trước nhìn thấy người nam lau mồ hôi giúp nàng, lần này lại thấy được nữa. Ngươi nói xem, nàng ăn đồ vặt mà lại không cảm thấy bất nhã, thật muốn đem tất cả đồ ăn ngon dâng lên chỉ vì đổi lấy một nụ cười của nàng. Nếu nàng thâm tình nhìn ta như vậy, đút cho ta ăn, dù là độc dược thì ta cũng vui vẻ chịu đựng." La đại công tử nói ra lời trong lòng của Lí nhị công tử, Lí nhị công tử thoáng nhíu mày, rất nhanh, lại khôi phục như thường. Tuổi trẻ công tử kia vội đến, nhìn Tử Tình cách đó không xa, nói: "Ngày đó nhìn sau lưng nàng đã tàm ta động tâm, không ngờ nhìn thẳng mặt lai làm ta càng càng động tâm, ta đoán làn da nàng là tự nhiên, không bôi gì lên, như nước trong hồ. Chậc chậc, nhu tình trong mắt như thể giọt ra thành nước. Mẹ nó, ai lại có phúc là cưới nàng? Ta đi giết hắn." "Giết giết giết, giết cái đầu người á, ngươi biết cái gì? Ngày đó còn cười nhạo ta nửa ngày, còn cái gì mà nước trong hồ, tiểu hài tử thì lo mà ngồi xuống ăn đi. Ngươi mới bao lớn? Ngươi cho là ngươi giết trượng phu của người ta, người ta có thể coi trọng ngươi à? Không thấy hai vợ chồng ngươi ta rất ân ái sao? Nói hưu nói vượn nữa, cẩn thận về nhà ta bảo cô đánh ngươi." "Câm miệng, ầm ĩ muốn chết. La trì, ngươi đi thăm dò đi." Lí nhị công tử nói. "Không thể nào, lão đại, ngươi thật sự? Mấy năm nay không thấy ngươi động tâm, nhưng nàng đã thành qua rồi, vừa thấy là biết hai người có tình cảm cực kì tốt. Lão đại à, tuy rằng nàng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là phụ nữ (gái có chồng), không đáng giá nhiều, ngươi xác định ngươi muốn chạm vào nàng?" La trì hỏi, kỳ thực, trong lòng La đại công tử có chút tiếc hận, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chỉ chơi đùa nữ nhân cho đã, chơi chán rồi thì chỉ sợ nụ cười trên mặt nàng sẽ không bao giờ tươi như vậy. "Đúng đấy, nhị ca, chúng ta nói tới nói lui, cũng chỉ vui đùa mà thôi, ngươi vui đùa lớn rồi, không vui tẹo nào. Biểu ca nói rất đúng, dù sao nàng cũng là phụ nữ, nói không xuôi tai thì đã là tàn hoa bại liễu (ý là bị chơi tàn -_-), chúng ta có thân phận như vậy, còn dùng đồ thừa của người khác sao? Với lại nếu người trong nhà mà biết, chỉ sợ không dễ nói, ngươi cũng biết mà, có nhiều người nhìn ngươi chằm chằm, đang chờ nắm được nhược điểm của ngươi đấy, ngươi lại la ó, vì nữ tử này, không đáng giá. Nghe đệ đệ khuyên đi, lúc về đệ đệ sẽ tìm cho ngươi một người tương tự như nàng, cam đoan là còn trong trắng, chưa bị ai chạm qua." Tiểu thiếu niên nói. "Đúng vậy, tiểu ngũ nói rất đúng. Văn tam, ngươi cũng tới khuyên vài câu đi." La trì khuyên nhủ. "Ta làm việc gì không cần các ngươi dạy ta." Lí nhị lạnh lùng nói. "Vậy được rồi, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận." La trì bất đắc dĩ nói, mở tay ra, nhìn tiểu ngũ cùng văn tam một cái. Văn tam nghe xong, trong lòng âm thầm sốt ruột, làm gì để đem tin tức truyền ra ngoài? Hắn cũng không hi vọng Tử Tình bị tổn thương. Lúc này, Lí nhị công tử nói muốn ra ngoài đi dạo, nên mọi người đành phải đi theo. Mục tiêu tự nhiên là Tử Tình, lúc này Tử Tình đang vui vẻ đùa giỡn, không ý thức được bản thân đã thành con mồi cho người khác săn. Xem các nhóm dân tộc biểu diễn, Tử Tình thậm chí còn đi theo nhảy sạp một lúc, lúc nhỏ Tử Tình đã cùng chơi với bạn nhà bên, tương đối đơn giản, bốn người xa xa nhìn thấy, lại lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn sắc mặt Lí nhị, đều không nói gì, trong lòng chỉ cảm thán mà thôi. Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, không có tiểu thư khuê các nhà ai lại nhảy mấy thứ này, cũng không có tiểu thư khuê các nhà ai lại có thể đứng ở ngoài đường mà ăn uống. Cho nên, nữ tử trước mắt chỉ có thể có xuất thân nhà nghèo, như vậy cũng không tạo ra phiền toái gì. Chơi đùa xong, bụng cũng đói, Tử Tình kéo Lâm Khang Bình ăn đồ vặt, nào là bánh chiên, cá nướng vằn thắn, Tử Tình ăn trước, rồi quay đầu cười cười với Lâm Khang Bình, lại cho hắn nếm thử. Lúc Lí nhị công tử bọn họ cùng đi lại, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đều dơ mặt vì ăn cá nướng, hai người gần như đồng thời lấy ra khăn tay, chà lau sạch sẽ thay đối phương, sau đó nhìn nhau cười. Cách đó không xa, bốn vị quý công tử nhìn thấy, rất rung động, cảm động vì ý hợp tâm đầu của cặp vợ chồng bình thường, đối với bọn họ mà nói, cho dù cầu xin cả đời cũng không có được, bởi vì hôn nhân của bọn họ, đều dính vào lợi ích của gia tộc, ai biết ai tươi cười có mấy phần thật lòng? La đại công tử nhịn không được mở miệng nói: "Theo ta thì mình đừng quấy nhiễu họ, đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc, ta không n
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=321505

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhnhu