chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm trợ lý một tay đẩy giá đỡ truyền nước, một tay đỡ ông chủ nhà mình: "Trình tổng, anh chậm một chút!"

Trình Khiên Bắc sắc mặt rất yếu ớt, bờ môi không có chút huyết sắc chậm rãi đi đến bên giường. Lúc nằm xuống bởi vì ngực đau đớn, chân mày nhíu lại thành một chữ Xuyên rõ ràng.

Lâm trợ lý cẩn thận từng li từng tí đỡ anh ta nằm thẳng, đắp chăn, rồi điều chỉnh giá truyền nước thỏa đáng, lúc này mới thở phào một cái, nói với người đàn ông mím môi nhắm mắt nằm trên giường: "Trình tổng, anh nói anh từ phòng giải phẫu ra còn chưa tới hai giờ đã xuống giường, nếu để cho bác sĩ thấy được đoán chừng sẽ bị phê bình. Anh bị gãy mất hai cái xương sườn, thiếu chút nữa là cắm vào trái tim, nghe cũng đủ dọa người rồi."

Trình Khiên Bắc thản nhiên nói : "Không phải là không cắm đến trái tim sao?"

Lâm trợ lý nói: "Nhưng dù sao cũng là gãy mất hai cái xương sườn! Hơn nữa còn ảnh hưởng tới phổi, anh hiện tại nằm như vậy cũng coi như giày vò. Cũng may là thân thể anh vốn rất tốt, nếu là người khác, không biết sẽ ra cái dạng gì đâu!"

Trình Khiên Bắc không để ý nói: "Không phải chuyện lớn gì, anh không cần lo lắng."

Nói xong, điện thoại anh vừa mới tiện tay đặt ở gối đầu bên cạnh di động kêu lên, tranh thủ thời gian đưa tay cầm lên, nhìn thấy dãy số, vẻ mặt hơi biến đổi không để lại dấu vết mà biến mất, anh nhíu nhíu mày, nhìn Lâm trợ lý nói: "Anh về công ty đi, không cần phải để ý đến tôi, có việc tôi sẽ thông báo."

Lâm trợ lý: "Vậy anh chờ chị dâu tới, tôi trở về xử lý chuyện của công ty."

Trình Khiên Bắc gật đầu, lại nói: "Nhớ ngăn chặn tin tức nạn xe cộ, đừng để tên của tôi rò rỉ ra."

"Tôi biết rồi."

Chờ Lâm trợ lý ra khỏi cửa, anh mới không nhanh không chậm kết nối điện thoại.

"Trình tổng, đã tra được rồi, việc lái xe gây chuyện hẳn là do Diệp Nhã Ý làm ra, chẳng qua trước mắt không có chứng cứ." Người bên đầu điện thoại kia nói.

Trình Khiên Bắc nằm trên giường nhìn trần nhà màu trắng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Là Diệp Nhã Ý thật sao? Những năm này phần lớn thời gian cô ta ở nước ngoài, nói là làm tiên phong nghệ thuật, kỳ thật là dùng tiền của bố tiêu xài lêu lổng. Bây giờ bố cô ta vào tù, công ty cũng bị niêm phong, ông nội chia tài sản mấy ngàn vạn, đoán chừng không đủ để cô ta tiêu mấy năm, tới tìm tôi gây phiền phức cũng hợp tình hợp lý, anh để người ta chú ý hành động của cô ta." Dừng một chút lại nói, "Nếu như là trực tiếp nhằm vào tôi, ngăn cản là được. Nếu như liên lụy đến Giang Mạn, cũng không cần khách khí, tìm một chút phương pháp khiến cô ta lăn ra nước không trở về được."

Đầu kia ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."

Trình Khiên Bắc cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động qua, bởi vì động tác này hơi động chạm đến chỗ đau, không tự chủ được rên một tiếng. Một lúc sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỗng nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, cầm điện thoại di động lên,  nghiêng đầu nhìn màn hình.

Trong khung chat với Giang Mạn trong Wechat, vẫn dừng lại tại tin nhắn chúc ngủ ngon đêm qua, ngoài ra không còn gì nữa.

Anh không khỏi suy đoán, có lẽ là cô vẫn chưa nhìn thấy tin tức tai nạn xe cộ —— mặc dù làm một người trong ngành truyền thông, xác suất này cực kỳ bé nhỏ.

Giang Mạn ra khỏi bệnh viện, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn kìm nén đến hoảng, trở lại văn phòng, cũng khiến công việc đi xuống, tin tức tai nạn xe cộ giống như là ném vào trong mặt nước hòn đá nhỏ, tóe lên một chút bọt nước rồi rất nhanh không còn gì nữa. Cái tên Trình Khiên Bắc từ đầu tới cuối cũng không hề xuất hiện, huống chi là tin tức thương thế như thế nào.

Những ngày tiếp theo, Trình Khiên Bắc mỗi ngày như cũ nhắn tin ngủ ngon cho cô, nhưng đối với thương thế của mình không nói tới một chữ.

Cô cũng không biết là như thế nào, vẫn là lại thất vọng một lần.

Cô không tiếp tục đến bệnh viện.

Mãi cho đến ba ngày sau, cô nghe điện thoại của mẹ.

Mẹ Giang ở đầu kia nói: "Mạn Mạn, mẹ gọi điện thoại cho Khiên Bắc mời nớ cuối tuần tới dùng cơm, nó nói đang ở bệnh viện nên tuần này không đến được, hỏi nó xem thế nào thì nó nói có chút không thoải mái. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Con cũng không có nói với chúng ta nó ngã bệnh."

Giang Mạn cau mày, trả lời: "Xảy ra chút tai nạn xe cộ ạ."

Mặc dù số lần Trình Khiên Bắc đến Giang gia không coi là nhiều, nhưng mỗi lần đều biểu hiện rất tốt, dáng dấp anh tuấn tú lịch sự, trước mặt người lớn lễ phép khiêm tốn tự nhiên, không có người lớn nào không thích con rể như thế này. Hơn nữa, quà được đem đến cũng hầu như rất được lòng cha mẹ, hai người đã sớm coi anh như người thân, tất nhiên cũng sẽ không cần thông qua Giang Mạn mà trực tiếp gọi điện thoại cho anh hỏi han ân cần.

Nghe được hai chữ "Tai nạn xe cộ", đầu kia mẹ Giang cả kinh thở nhẹ một tiếng, nói: "Cái gì? Làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"

"Bị người ta đâm ở sau." Giang Mạn hời hợt nói.

"Có nghiêm trọng không? con vì sao cũng không có nói với ba mẹ? Tai nạn xe cộ cũng không phải chiyện nhỏ, thương cân động cốt một trăm ngày, con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."

Giang mẫu luyên huyên một hồi lâu, khiến đầu Giang Mạn cũng đau, cô không kiên nhẫn ngắt lời mẹ: "Không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng."

Mẹ Giang nói: "Ở bệnh viện nào? Mẹ và ba con ngày mai đi thăm nó."

"Không cần đâu." Giang Mạn nói.

"Sao lại không cần? Đã nhập viện rồi đó!"

Giang Mạn nói cho có: "Có con chăm sóc rồi, không có chuyện gì đâu."

Giang mẫu do dự một lát: "Vậy được, con chăm sóc thật tốt, tự mình làm thức ăn dinh dưỡng cho nó."

"Vâng!"

Giang Mạn cúp điện thoại, ném điện thoại di động sang một bên, vuốt vuốt mi tâm, ngẩng đầu nhìn thời gian, nghĩ đến công việc trong tay đã làm xong, tâm phiền ý loạn vùng vẫy hồi lâu, rốt cục vẫn cầm lấy túi đến bệnh viện.

Cô không trực tiếp đến phòng bệnh Trình Khiên Bắc, mà là tìm bác sĩ trưởng hỏi vết thương của anh.

Dù sao cũng là bệnh nhân VIP, bác sĩ lo lắng việc tiết lộ riêng tư, lúc xác định được Giang Mạn là vợ Trình Khiên Bắc, mới đưa bệnh lý cho cô xem.

Gãy hai cái xương sườn bên trái, phổi bị trầy, về tổn thương tổ chức phần mềm cũng không cần nói thêm nhiều.

Giang Mạn nhìn bệnh lý trong tay, gần như không thể tin. Thời điểm anh ấy mới vừa vào bệnh viện, cô ở ngoài cửa nhìn thấy người, không phải vẫn rất tốt sao? Làm sao lại nghiêm trọng như vậy?

Cô nhìn về phía bác sĩ, âm thanh run rẩy thăm dò hỏi: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

Bác sĩ cười nói: "Cô đây là đang chất vấn bệnh viện chúng tôi sao?"

"Không phải, trước đó tôi thấy anh ấy giống như không có việc gì!"

Bác sĩ cười nói: "Làm sao có thể không có việc gì? Thời điểm đưa vào giải phẫu, chưa nói đến nhiều nguy hiểm, nếu là vết thương đi lên hai centimét, xương sườn bị gãy sẽ đâm đến trái tim. Cũng may Trình tiên sinh tố chất thân thể tốt, cũng chịu được đau, làm xong giải phẫu không bao lâu liền tự mình xuống giường. Nhưng thân thể cho dù tốt, cũng không thể chơi đùa lung tung, ít nhất còn phải nửa tháng nữa mới có thể ra viện."

Sắc mặt Gianh Mạn đã sớm tái nhợt, sợ hãi nói lời cảm ơn bác sĩ, vội vàng chạy đến phòng bệnh.

Đến ngoài cửa phòng bệnh cô đã tới qua một lần, cô bỗng nhiên lại dừng chân lại, không lập tức đi vào.

Cô để tay ở tay cầm trên cửa, có chút tự giễu giật giật khóe môi, lúc nào cũng là như thế này, chuyện gì cũng không nói cho cô? Vĩnh viễn coi cô là đồ đần. Cô có chút căm tức buông tay ra, quay người đi vài bước, đến cùng vẫn là dừng lại trở về, đẩy cửa vào.

Trong phòng không có người khác, Trình Khiên Bắc nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt bình tĩnh, hô hấp đều đặn, không biết có phải đã ngủ hay không, trên tay cắm một cái kim nhỏ, chỉ còn lại một chút xíu, cũng rất giống không có phản ứng. Giang Mạn trong lòng giật mình, đi nhanh đến đầu giường, ấn chuông gọi y tá.

Động tĩnh của cô đánh thức người trên giường.

Trình Khiên Bắc mở to mắt, nhìn thấy cô gái đứng bên giường, ánh mắt có chút nhập nhèm, đường như không phản ứng kịp.

Giang Mạn nhíu mày quát nạt nói: "Lúc truyền nước không có ai nhìn, anh lại ngủ mất? Có biết rất nguy hiểm hay không?"

Trình Khiên Bắc vuốt vuốt trán, ý đồ ngồi dậy.

Giang Mạn nhanh chóng đỡ lấy: "Xương sườn gãy mất hai cái, không được lộn xộn."

Trình Khiên Bắc không tiếp tục động đậy, chỉ là mở to con mắt đen như mực nhìn cô.

Sắc mặt Giang Mạn thật sự không tốt chút nào.

Một lát sau, y tá thay nước thuốc đến, động tác nhanh chóng thay xong nước truyền, nói với Giang Mạn: "Bệnh nhân phải nằm xuống nghỉ ngơi nhiều, cô cũng đừng cho anh ấy đi lại."

Giang Mạn gật gật đầu: "Vâng."

Đưa mắt nhìn y ta đi khỏi, cô mới lạnh mặt quay đầu nhìn Trình Khiên Bắc, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Trình Khiên Bắc nhẹ cười, mở miệng trước: "Thế nào?"

"Anh nói thế nào?" Giang Mạn nói.

Trình Khiên Bắc hỏi: "Làm sao biết anh gãy mất hai cái xương sườn?"

Giang Mạn nói: "Có phải nếu em không đi hỏi bác sĩ, anh liền không có ý định nói cho em biết?"

Trình Khiên Bắc bất đắc dĩ cười cười: "Nếu anh nói cho em, chỉ sợ em lại cho rằng anh đang dùng khổ nhục kế."

Giang Mạn bị nghẹn họng, thật lâu mới mỉm cười nói: "Anh cho rằng ai cũng giống như anh, làm chuyện gì cũng nghĩ nhiều như vậy sao?"

Trình Khiên Bắc sắc mặt hơi cứng đờ, tự giễu nói khẽ: "Trong mắt em, anh chính là ác nhân chuyện gì cũng muốn tính toán sao?"

Câu nói này vừa dứt, hai người đều không nói tiếp. Mãi cho khi một bình nước thuốc chảy xong, y tá đến rút châm, Giang Mạn mới mở miệng: "Mấy ngày nay ai chăm sóc anh?"

Trình Khiên Bắc nói: "Trợ lý của anh."

"Người đó sao còn chưa tới?"

Trình Khiên Bắc: "Anh cũng không phải rất nghiêm trọng, không cần phải để ý nhiều, chỉ muốn lúc dưỡng bệnh lúc có thể thanh tịnh, cho nên không có việc gì bình thường không gọi cậu ấy tới."

"Cho nên lúc truyền nước lại để ngủ thiếp đi?"

Trình Khiên Bắc bị cô chặn họng đến nói không ra lời, chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cô. Biểu tình có chút bất đắc dĩ, lại có chút vô tội.

Giang Mạn nhìn chỗ khác không nhìn anh, đứng lên nghiệm giọng nói: "Anh muốn ăn cái gì? Em đi mua."

Trình Khiên Bắc nói: "Sao cũng được!"

Giang Mạn nói: "Em đi hỏi bác sĩ, ăn cái gì thì phù hợp."

Nói xong cũng không nhìn anh, quay người đi ra ngoài.

Nằm ở trên giường Trình Khiên Bắc nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa ra vào, run lên một lúc lâu, lại cười khẽ một tiếng.

Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm mại như đậu hũ!

Mặc dù bây giờ đối với người này cảm tình rất phức tạp, nhưng Giang Mạn biết amh bị thương nặng như vậy, vẫn không nhịn được mà đau lòng. Có lẽ tình cảm phức tạp, yêu người này vẫn là chiếm phần lớn. Chỉ là ở tuổi này cô yêu một cách lý trí, cho nên không có khả năng những chuyện khác đều không nghĩ tới, khiến những việc anh đã làm sang trang mới, không có chút khúc mắc nào mà cùng anh chung sống.

Bác sĩ căn dặn chuyện thức ăn rất nhiều, đơn giản đều là thức ăn dinh dưỡng thanh đạm lợi cho xương cốt. Nhưng nhà ăn bệnh viện cũng không đầy đủ, cô chỉ có thể mua trước một chút cháo thanh đạm.

Trình Khiên Bắc mặc dù có tiền, nhưng thói quen sinh hoạt so với đại bộ phận đàn ông trẻ tuổi không khác biệt lắm, đơn giản tùy ý, bởi vì công việc bận rộn, phần lớn là ăn cơm ở bên ngoài, ngẫu nhiên hào hứng sẽ tự mình nấu chút thức ăn, trong nhà chỉ có nhân viên quét dọn làm thêm giờ nhưng không có bảo mẫu, nằm viện tất nhiên cũng không có người nấu cơm cho anh.

Mặc dù Giang Mạn biết chỉ cần có tiền, tùy tiện liền có thể đặt trước các loại đồ ăn mong muốn. Nhưng với cái tính cách kia, đoán chừng sẽ không nghĩ tới việc này, cũng không biết vị Lâm trợ lý kia có chu toàn như thế hay không, nếu như không có đặt bữa ăn dinh dưỡng, cũng không biết mấy ngày nay anh ấy đã ăn cái gì.

Giang Mạn đối với hắn hiểu rõ, xem chừng lại là nhà ăn ở bệnh viện.

Cô đến cùng vẫn là không đành lòng, lúc mang cơm hộp trở về, cảm thấy ngày mai phải nhanh chóng liên hệ đầu bếp, hơn nữa bản thân phải đi giám sát, miễn cho đầu bếp vì khẩu vị mà bỏ vào quá nhiều gia vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai