Đoản mệnh, đông tàn năm 1961.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ta về với nhau, chị nhé

bờ tây bên ấy có còn hình bóng chị không? có còn cái lưng khom khom thấp bé của nàng y tá ngọt ngào, có còn đôi tay nhỏ xinh ngày ngày ôm lấy gò má em đầy âu yếm. có còn đôi môi đào chu lên hờn dỗi, và cả đôi mắt xanh trong veo của người em thương. em nhớ chị nhiều lắm, bờ đông có nắng, có cờ hoa tung bay nhưng lại chẳng có nụ cười của chị.

quân đồng minh đã tới rồi, nhưng lại tới với một tên đần và những lời sáo rỗng. chúng luyên thuyên điều gì đó về cái gọi là "tự do", em lại tự hỏi rằng liệu "tự do" ấy bao giờ mới đến và đem chị về bên em, về căn gác xép màu mật ong mà chị hôn lên môi em chiều hôm ấy...

chiều hôm ấy, trước khi chị lên chuyến xe lửa về bờ tây, ngày mà chúa đẩy em từ thiên đường xuống địa ngục.

chị hôn một cái thật kêu lên chóp mũi ửng hồng, cái má lúm khiến em chết mê chết mệt gằn rõ lên vạt nắng chiều tà, răng thỏ làm điệu bộ giận hờn rồi lại ôm chặt lấy em. nói rằng mai chị sẽ hôn lên môi em, lên tay em, yêu lấy nàng nhạc sĩ mơ mộng vào buổi sớm đến tận tối muộn. chị nói chị yêu em nhỏ của chị nhiều, chị sẽ sớm chuyển sang bờ đông với em của chị, để yêu em trọn từng giây phút. đưa cho em chiếc khăn len ngay khi cửa xe lửa khép lại, nụ hôn gió vừa trao còn đọng lại dư vị ngọt ngào, hạnh phúc len lỏi trong trái tim của đôi ta, nhẹ nhàng bình yên đến lạ.

tiếc thay, chúa lại lắc đầu ngay khi em kể về tình yêu của em với nàng.

berlin hoa lệ chìm trong tiếng gào thét tuyệt vọng. em như cái xác không hồn vất vưởng bên bức tường ngăn cách đôi mình. ta xa nhau rồi, em không biết mình có thể chờ bao lâu nữa. mắt em rát bỏng lệ tuôn và máu nóng hổi. mái tóc em xác xơ ám mùi thuốc súng. cả thân thể em nhão nhoét như một mảnh vải rách rưới. dẫu thế, em vẫn mong được yêu chị lần cuối, dù em biết là không thể.

chị có chờ em nhỏ của chị không?

em yêu chị nhiều, em vẫn mong được yêu chị lâu thêm chút nữa, nhưng phát súng đầu tiên đã bắn chết em yêu của chị.

em chết đi, khi tiếng gào khóc của chị từ bên kia bức tường vang lên trong màn đêm 1961. chỉ một chút nữa thôi, em sẽ lại được ôm lấy chị rồi.

xác em bị vất xuống bờ đông, ngay trên đám lưu ly em bỏ lại.

yêu chị, yêu đôi mắt xanh dương em hôn lên mỗi chiều tà.

tiếng guitar lại cất lên, xác em được lính dọn đi, chỉ còn lại đóa lưu ly đầy máu..

em yêu chị, ở berlin khói súng và lưu ly đỏ au.

thương chị, tình yêu nhỏ của em.

em nói rằng em yêu berlin nhiều lắm, vì berlin có chị. em đi rồi, thay em yêu lấy berlin, chị nhé.

yêu một tình yêu tây berlin, 1961. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro