Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao trùm, trong bầu không khí vắng lặng có mùi khắc nghiệt.

Đèn đuốc sáng trưng bên trong khu nhà cao cấp, gam màu ấm áp của những ngọn đèn cũng không có cách nào hòa tan loại không khí khắc nghiệt ấy, chiếc Bentley khí thế hung mãnh dừng lại trước bậc thềm.

Lục Doãn Tang quan sát xung quanh bên ngoài buổi tiệc, theo linh cảm của cô thì đây chắc chắn không phải bữa tiệc xã giao bình thường, cô đánh mắt sang đánh giá Thẩm Dạ Nguyệt một lần sau đó lại quay ra nhìn lại bên ngoài lần nữa, xe đã dừng lại, thấy có nhân viên phục vụ sắp đến mở cửa xe, Lục Doãn Tang có chút thăm dò nhìn sang anh :'' Mục đích thật của Thẩm thiếu mang tôi tới bữa tiệc này là gì?''

Thẩm Dạ Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái đang cảnh giác bên cạnh mình, môi mỏng khẽ nhếch lên :'' Không thể phủ nhận Lục tiểu thư có con mắt quan sát rất tốt.''

Lục Doãn Tang nghe anh nói vậy thì khẳng định trong lòng mình đã phán đoán đúng, ánh mắt cô càng cảnh giác cao với anh hơn :'' Rốt cuộc Thẩm thiếu có mục đích gì?''

Thẩm Dạ Nguyệt lấy trong áo vest ra một chiếc thẻ nhớ đưa đến trước mặt cô, giọng anh hơi khàn khàn nói :'' Sao chép lại toàn bộ dữ liệu của tổ chức K!''

Lục Doãn Tang nghe vậy có chút không tin sau đó cô mỉm cười :'' Thẩm thiếu hình như có chút hiểu lầm gì đó thì phải? Một tiểu thư ăn không lo chơi không nghĩ như tôi thì biết gì đến mấy thứ sao chép này? Với lại tập đoàn SHB là tập đoàn lớn mạnh có tầm ảnh hưởng lớn đến kinh tế cả Trung Quốc lẫn cả Châu Âu, nhân viên chắc chắn là những người được đào tạo kĩ lưỡng và chuyên nghiệp hay sao ?''

Thẩm Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén đó của anh khiến Lục Doãn Tang lạnh hết sống lưng, anh đưa tay kéo Lục Doãn Tang đến gần mình, hương thơm trên người cô khiến anh có chút dễ chịu muốn ngửi thêm nhưng rất nhanh anh mở miệng giọng lạnh lùng đáp :'' Nếu muốn Lục Trạch Dương và Lục Trạch Ngôn thâu tóm được tập đoàn Siba ở L.A thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi còn nếu không muốn em có thể xuống xe ngay !''

Lục Doãn Tang nghe anh nhắc đến kế hoạch mà chỉ có những người liên quan đến dự án đó mới biết, vẻ mặt của cô như đang mơ hồ nhớ lại xem ai là người có khả năng tiết lộ thông tin này. Ánh mắt của cô truy xét lên người Thẩm Dạ Nguyệt :'' Tại sao anh lại biết điều này ?''

Thẩm Dạ Nguyệt nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng ánh mắt đầy truy xét mình, không lạnh không nhạt đáp :'' Thẩm Dạ Nguyệt tôi muốn biết điều gì còn cần phải báo cáo sao ?''

Nghe anh nói vậy trong lòng Lục Doãn Tang không khỏi lo lắng cho kế hoạch mà cô mất công dàn dựng để giúp cho hai anh của mình sẽ bị hóa tro bụi, Thẩm Dạ Nguyệt như đọc được ý nghĩ trong đầu của cô, anh nhẹ nhàng ghé sát xuống tai cô nói :'' Lấy được toàn bộ thông tin tổ chức K, tôi sẽ giúp em đưa tập đoàn Siba sáp nhập vào tập đoàn của Lục gia! Vụ làm ăn này của em không có lỗ mà chỉ có lời, đúng không?''

''Nếu tôi không lấy được thông tin của tổ chức K thì sao ?''

Thẩm Dạ Nguyệt nhếch môi nhìn cô :'' Tôi tin vào con mắt nhìn người của mình !''

............

Lục Doãn Tang xuống xe cùng Thẩm Dạ Nguyệt, mắt dõi theo hai hàng người mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng chờ ở đó từ trước, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm. Đây vốn là cửa ra vào một khách sạn sang trọng, nhưng lúc này Lục Doãn Tang có cảm giác nó giống như miệng một con quái vật đang há mõm chờ nuốt người. Khóe miệng cô bất giác giật giật.

Lục Doãn Tang đứng ngay phía sau Thẩm Dạ Nguyệt, giữa hai hàng người uy nghiêm, cô đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn.

"Mất mặt quá", một giọng nói trầm thấp vang bên tai Lục Doãn Tang, rồi một bàn tay vòng qua lưng cô, kéo cô đứng thẳng dậy, đưa cô đi nhanh về phía trước, theo bước chân của Thẩm Dạ Nguyệt.

"Thẩm thiếu, xin chào, xin chào". Thẩm Dạ Nguyệt còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.

Lục Doãn Tang quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen ở khu vực Đông Nam Á. Lục Doãn Tang bất giác lắc đầu, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.

"Thẩm thiếu! Hôm nay Thẩm thiếu nể mặt Phong Tế, đúng là vinh hạnh của Phong Tế. Thẩm thiếu, mời vào trong". Người đàn ông tóc bạc đến trước Thẩm Dạ Nguyệt, giơ tay chào đón.

Thẩm Dạ Nguyệt lạnh lùng liếc Phong Tế. Hắn lập tức đi vào trong, chẳng thèm để ý đến bàn tay của Phong Tế đang giơ ra muốn bắt tay hắn. Phong Tế cười ngượng ngập rồi đi theo dẫn đường cho Thẩm Dạ Nguyệt.

Lục Doãn Tang chứng kiến cảnh này bất giác lắc đầu. Ông già kia biết rõ thân phận và tính cách của Thẩm Dạ Nguyệt, còn thích tỏ ra sĩ diện trước mặt mọi người. Ông ta không nghĩ, Thẩm Dạ Nguyệt làm sao có thể bắt tay thuộc hạ của đối thủ, để bây giờ mất hết thể diện.

Lục Doãn Tang theo Phong Tế đi vào bên trong, cả khu Lưu Cư ngồi chật kín người. Lúc này, mọi người đều đứng dậy nhìn Thẩm Dạ Nguyệt. Thẩm Dạ Nguyệt không hề bận tâm đến đám người đó, bất kể họ là người của Phong Gia hay các thế lực khác đến chúc mừng. Hắn đi thẳng vào phía trong. Lục Doãn Tang nhún vai, người này đúng là ngạo mạn quá.

Phong Tế tươi cười gật đầu với những người ngồi ngoài, chân vẫn tiếp tục bước theo Thẩm Dạ Nguyệt vào bên trong. Dù sao, trong số những người dự tiệc tối nay, Thẩm Dạ Nguyệt có thân phận cao nhất, tất nhiên ông ta phải đối xử tử tế nhất.

Tòa nhà bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy. Chủ và khách quý đi thẳng lên tầng ba. Lục Doãn Tang quan sát thấy, tầng một dường như là nơi nghỉ ngơi, có bàn bóng, quầy bar và một đám phụ nữ quỳ thành hàng chờ hầu hạ.

Tầng hai là phòng massage, cách bài trí và ánh đèn mờ mờ đầy ám muội. Các mỹ nữ quỳ ở đó ăn mặc hở hang, tạo bầu không khí nóng bỏng. Thẩm Dạ Nguyệt đi qua đến liếc cũng không thèm liếc, bước luôn lên tầng ba.

Tầng ba là phòng yến tiệc rất lớn, giữa căn phòng bày một chiếc bàn trắng trang nhã. Lục Doãn Tang vừa nhìn vào, cảm giác muốn ăn đột nhiên biến mất.

Một cô gái vô cùng diễm lệ trần truồng nằm trên chiếc bàn ăn, làn da cô ta trắng muốt, đường cong cơ thể hoàn hảo. Ngay cả bộ phận kín cũng không có gì che đậy. Cô gái khép hờ mi mắt, đôi lông mi không ngừng động đậy, toát ra vẻ mềm yếu khêu gợi.

Trên người cô gái bày đầy các món ăn. Màu xanh đỏ tím vàng của thức ăn phối hợp, khiến mỹ thể càng thêm sinh động, nhưng Lục Doãn Tang lại có cảm giác buồn nôn.

Thẩm Dạ Nguyệt đứng bên cạnh quan sát chiếc bàn ăn trắng. Hắn vẫn giữ gương mặt vô cảm không thay đổi. Hắn từ từ ngồi xuống như không hề nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt trước mắt. Lục Doãn Tang không thể không khâm phục Thẩm Dạ Nguyệt. Không biết hắn có tính lạnh lùng bẩm sinh hay sau này mới được tôi luyện. Loại người như hắn nếu núi Thái Sơn có sụp ngay trước mặt chắc cũng không chớp mắt.

"Thẩm thiếu, mời, mời! Đây là món đặc sắc nhất của bản địa. Hôm nay Thẩm thiếu nhất định phải thưởng thức phong vị này", Phong Tế hoa chân múa tay tươi cười ngồi đối diện Thẩm Dạ Nguyệt.

Sắc mặt của Thẩm Dạ Nguyệt không hề thay đổi, hắn nhìn mỹ thể bằng ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén. Lục Doãn Tâm đứng bên cạnh đột nhiên có cảm giác, Thẩm Dạ Nguyệt không phải đang thưởng thức mỹ thể mà là nhìn một xác chết.

Phong Tế thấy Thẩm Dạ Nguyệt vẫn không động đũa, ông ta liền cười nói: "Thẩm thiếu yên tâm đi. Những cô gái này đều được tắm rửa ba lần, sạch sẽ tuyệt đối. Hơn nữa, họ đều là trinh nữ chưa bị ai động vào. Thẩm thiếu, xin hãy nhập gia tùy tục. Mời Thẩm thiếu thưởng thức, mùi vị thật sự không tồi".

Thẩm Dạ Nguyệt liếc nhìn Phong Tế, rồi đảo mắt qua người cô gái nằm trên bàn. Lục Doãn Tâm phát giác, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Dạ Nguyệt quét qua thân thể cô gái, đôi mắt đang khép hờ đột nhiên run rẩy, thân thể ngọc ngà bỗng chốc lấm tấm mồ hôi. Lục Doãn Tang không khỏi than thầm, tên Thẩm Dạ Nguyệt này quả là lợi hại. Chỉ bằng ánh mắt, hắn có thể khiến cô gái kia xuất hiện phản ứng sợ chết khiếp.

"Phong Tế, đây chính là sự tiếp đãi của ông? Mời khách bằng một thứ bẩn thỉu?". Thẩm Dạ Nguyệt tối sầm mặt, phóng ánh mắt giết người về phía Phong Tế.

Phong Tế bất giác rùng mình. Tuy ông ta là người đứng đầu Phong Gia nhưng quyền lực thực tế có khi không bằng một góc của Thẩm Gia. Bị Thẩm Dạ Nguyệt gọi thẳng tên, ông chỉ có thể nuốt cục tức trong lòng, ngoài mặt vẫn cười giả lả: "Đắc tội rồi, đắc tội rồi. Tôi lập tức kêu người dọn dẹp. Thẩm thiếu thứ lỗi".

Thuộc hạ đứng đằng sau Phong Gia không nói một lời nào, lập tức bước tới cuộn tròn cô gái vào tấm khăn dải bàn rồi ném ra ngoài. Những người khác vội vội vàng vàng đi lại dọn dẹp. Một lúc sau, trên bàn bày đầy những đĩa thức ăn sơn hào hải vị thông thường.

"Thẩm thiếu, sau này Phong Gia sẽ cắm rễ ở đây. Có gì cần Phong Gia giúp đỡ, xin Thẩm thiếu cứ mở miệng, Phong Gia tuyệt đối không khước từ". Sau khi thay bàn tiệc mới, Phong Tế giơ ly rượu về phía Thẩm Dạ Nguyệt.

Thẩm Dạ Nguyệt nghe vậy liền nhếch mép cười, nhìn Phong Tế bằng ánh mắt miệt thị. Ở Đông Nam Á, hắn cũng là lão đại, cần gì đến sự giúp đỡ của gia tộc nhỏ bé như Phong Gia. Đúng là buồn cười thật, lão già Phong Tế này hồ đồ rồi, dám coi hắn ngang hàng với ông ta.

Hoàng Nam cất giọng lạnh nhạt: "Phong Tế, ông nói ngược rồi".

Phong Tế cười ha hả: "Xin thứ lỗi. Tôi chỉ muốn bày tỏ lập trường với Thẩm thiếu mà thôi. Dù sao chúng ta cũng là người ngoài đến đây, nên giúp đỡ lẫn nhau. Tuy Thẩm Gia có thế lực lớn nhưng Phong Gia cũng không phải vô dụng. Có thể một lúc nào đó, Thẩm Gia cần đến Phong Gia cũng nên".

Thẩm Dạ Nguyệt nhếch mép: "Có lúc cần đến?"

Phong Tế vẫn tươi cười: "Đúng vậy". Nói rồi ông ta vẫy tay, mấy cô gái đang quỳ ở góc phòng liền bước tới. Có người đẹp kiểu trong sáng, có người đẹp kiểu quyến rũ gợi cảm, họ đều là những giai nhân tuyệt trần.

Một điểm chung là mấy cô gái này mặc đồ thiếu vải, để lộ làn da nõn nà. Họ quỳ xuống bên cạnh Thẩm Dạ Nguyệt và Phong Tế, bắt đầu gắp thức ăn cho hai người. Trên môi các cô luôn nở nụ cười ngọt ngào. Lục Doãn Tang bất giác cảm thán trong lòng, nếu có mỹ nam phục vụ cô như vậy thì tốt biết mấy. Cô không thích mỹ nữ, chỉ thích các anh chàng đẹp trai.

"Cút". Lục Doãn Tang còn đang ngưỡng mộ Thẩm Dạ Nguyệt được đối đãi tốt. Cô đột nhiên thấy Thẩm Dạ Nguyệt tối sầm mặt, tay hắn đưa ra rất nhanh, một tiếng "rắc" vang lên. Cổ tay cô gái ngồi bên cạnh Thẩm Dạ Nguyệt buông thõng xuống. Theo tiếng quát của Thẩm Dạ Nguyệt, cô gái mới có phản ứng, gục xuống nền đất, nước mắt giàn giụa vì cổ tay bị gãy quá đau đớn.

Lục Doãn Tang sững người. Vừa rồi cô không nhìn nhầm, cô gái trong lúc gắp thức ăn cho Thẩm Dạ Nguyệt đã vô tình chạm vào tay hắn. Có thế thôi mà hắn cũng tức giận.

Phong Tế liền đổi sắc mặt, quát lớn: "Các ngươi làm gì vậy, một chút lễ nghĩa cơ bản cũng không có. Mau đưa ra ngoài trừng phạt nghiêm khắc cho ta. Dạm động vào khách quý của ta, cút đi".

Mấy cô gái vô cùng hoảng sợ, bị thuộc hạ của Phong Tế lôi xềnh xệch ra ngoài. Chúng không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Lục Doãn Tang cau mày khi nghe thấy tiếng van xin của các cô gái.

Sắc mặt của Thẩm Dạ Nguyệt không thay đổi nhưng từ đáy mắt hắn lóe lên sự ghê tởm. Hắn liền cởi áo complet ném sang một bên rồi lau sạch bàn tay vừa bị cô gái động vào.

Hoàng Nam nãy giờ vẫn im lặng đằng đằng sát khí với Phong Tế: "Ông muốn chết à?"

Phong Tế toát mồ hôi trán, lập tức đứng dậy hơi cúi người về phía Thẩm Dạ Nguyệt: "Thẩm thiếu đừng trách, là thuộc hạ của Phong Tế hồ đồ. Phong Tế làm sao dám mạo phạm quy tắc của Thẩm thiếu. Phong Tế cũng mới tiếp quản khu vực Lưu Cư này, đám thuộc hạ là người ở đây từ trước. Phong Tế đã đặc biệt dặn dò chúng cẩn thận với những quy tắc của Thẩm thiếy, thế mà chúng chẳng nhớ gì cả. Phong Tế nhất định sẽ xử lý vụ này". Vừa nói, ông ta vừa vẫy tay, mắt liếc về phía Lục Doãn Tang.

Lục Doãn Tang kinh ngạc nhìn Thẩm thiếu. Thế này là thế nào? Thẩm Dạ Nguyệt ghét đụng chạm đàn bà ư? Vậy cô là đàn gì? Tối hôm sinh nhật Tử Dạ Thiên cô uống say hắn cùng cô ngủ cả đêm, đó là biểu hiện của việc chán ghét hay sao?

Thẩm Dạ Nguyệt nhìn Phong Tế bằng ánh mắt lạnh lùng. Thấy ông ta có vẻ bất mãn, hắn liền mở miệng: "Cho ông mười lá gan ông cũng không dám".

Phong Tế gật đầu lia lịa: "Đúng vậy. Quy tắc của Thẩm thiếu, chẳng ai dám động đến. Phong Tế nhất định sẽ giải quyết êm đẹp vụ này".

Thẩm Dạ Nguyệt không nói gì, đám Phong Tế thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Dạ Nguyệt buồn vui bất định, bình thường không gần gũi nữ sắc. Đó là quy tắc trong giới đều biết. Mỗi khi Thẩm Dạ Nguyệt tham gia tiệc tùng, không một ai dám sắp xếp con gái phục vụ hắn. Nhưng vài ngày trước, Phong Tế nghe nói bên cạnh Thẩm Dạ Nguyệt xuất hiện một người phụ nữ. Hơn nữa hôm nay hắn lại mang theo cô ta đến đây. Phong Tế tưởng quy tắc của Thẩm Dạ Nguyệt đã bị phá bỏ. Nào ngờ, ông ta lại khiến Thẩm Dạ Nguyệt nổi trận lôi đình.

Thẩm Dạ Nguyệt quay về phía Lục Doãn Tang: "Đi! Đi lấy cái áo cho tôi".

Lục Doãn Tang lập tức vâng dạ. Cô đang muốn kiếm cớ rời khỏi nơi này, Thẩm Dạ Nguyệt lại cho một cô cơ hội quang minh chính đại. Vì vậy, Lục Doãn Tang liền đi nhanh về phía cửa.

Ra khỏi tòa nhà, Lục Doãn Tang đi về xe ô tô lấy áo cho Thẩm Dạ Nguyệt. Khi quay lại đại sảnh, Lục Doãn Tang còn chưa bước vào, cửa lớn đột ngột mở ra. Lục Doãn Tang liền nhíu mày, tòa nhà này hình như có camera giám sát. Nếu không, sao cửa lại mở kịp thời như vậy. Người ở bên trong không thể nào nhìn thấy cô đang từ ngoài đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro