6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là do cậu đột nhiên đứng dậy, các học sinh đều ngẩn người, ngay cả giáo viên luôn lựa chọn bỏ qua cậu cũng nhìn sang.

Arthur rất giỏi sao?

Arthur là có thể ấu trĩ như thế sao?

Arthur được quyền không cho người bình thường có giấc ngủ yên ổn sao?

Tống Kiêu thở hồng hộc nhìn một vòng, khi cậu lướt qua phía Cevil, tầm mắt người ấy như đang nhìn cậu, nhưng lúc sắp chạm thẳng vào mắt cậu thì lại dời đi.

Tống Kiêu nghiêng đầu, thật phiền toái!

Giáo viên ho khan một tiếng, tiếp tục bài giảng cao sâu khó hiểu, nhưng Tống Kiêu đã sớm thuộc nằm lòng nội dung.

Chậm rãi nằm xuống, Tống Kiêu ngáy khò khò. Cỗ lực lượng kia không còn quấy rầy cậu nữa.

Chịu đựng xong chương trình học của một ngày, Tống Kiêu lười biếng đi trên hành lang.

Hai học sinh đi phía sau cậu, không chút cố kỵ lớn tiếng bàn luận, giống như rất sợ cậu không nghe được.

_ Không biết hôm nay Tống Kiêu bị làm sao? Cứ nhìn chằm chằm bọn mình?

_ Vậy mà cũng gọi là nhìn chằm chằm? Rõ ràng là hôm nay cậu ta được đần độn ngu ngốc đến thăm nhà! Tám phần mười là bị nước bọt lúc ngủ của mình làm tỉnh đó?

_ Ngày hôm nay tâm tình Cevil không tệ lắm, nếu không thấy bộ dạng ngu xuẩn của cậu ta làm phiền lòng, có khi đã sớm ném cậu ta lên trần nhà ha?

_ Theo tôi cậu ta là muốn hấp dẫn lực chú ý của Cevil đó!

Tống Kiêu nghiêng đầu, đút tay vào túi xoay người lại, không nhanh không chậm nói:

_ Cevil có thể ném tôi lên trần nhà, các cậu có thể à?

_ Hả?

Hai tên học sinh đang cười vui vẻ sửng sốt.

Tống Kiêu cũng sửng sốt. Trước kia những chê cười của người khác cậu đều làm như không nghe thấy. Thế nhưng từ lần sốt cao kia, cậu luôn có một số giấc mơ không tài nào hiểu được. Có thể là do chất lượng giấc ngủ kém đi, cậu so với lúc trước càng dễ nổi nóng.

Cậu tự nhủ, lúc này cậu nên cúi đầu, bước nhanh qua hai tên Arthur kia, xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Thế nhưng cậu lại lên tiếng lần nữa.

_ Không nói đến di động một người, các cậu có thể di chuyển một khối nham thạch lớn chừng này không?

Tống Kiêu nhếch môi, giơ tay ước chừng chiều cao một đứa trẻ sơ sinh.

_ Liên quan gì tới cậu!

_ Hm, vậy ra đến tảng đá cũng không di chuyển được! – Tống Kiêu tặc lưỡi, lộ ra biểu tình tiếc nuối:

_ Nếu tôi đoán không sai, một đồng xu chắc không có vấn đề đi?

_ Dù bọn tôi không thể quẳng chết cậu, cũng so với tên ngu ngốc bất tài cậu...

_ Cao hơn lớn hơn hả?

Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng, ánh mắt lẫm liệt, hai người kia còn chưa phản ứng, đã ăn ngay quả đấm của Tống Kiêu.

_ A!

_ Mẹ kiếp!

Hai người bụm mặt, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tống Kiêu.

Tống Kiêu cũng có cảm giác mình bị điên rồi.

Thế nhưng cảm giác điên cuồng muốn làm gì thì làm này khiến cậu sảng khoái vô cùng, lỗ chân lông toàn thân giống như bị giãn ra.

_ Là Arthur thì sao? Vẫn bị tôi đánh thôi.

Tống Kiêu nhún vai, nở nụ cười.

_ Nên ngu ngốc bất tài mày dám động tay với bọn tao!

Hai người kia đang chuẩn bị muốn giáo huấn Tống Kiêu, Tống Kiêu lại đánh đòn phủ đầu, nện vào bụng một trong hai người một cái, khiến cậu ta suýt nôn ra.

Nhưng điều này cho tên còn lại thời gian phản ứng, tên kia trực tiếp đá Tống Kiêu ngã xuống mặt đất.

Thể lực của Arthur cao hơn người thường, Tống Kiêu ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, hai người kia trong lúc tức giận bất chấp tất cả tay đấm chân đá lên người cậu.

_ Thằng ngu dám thể hiện trước mặt bọn tao!

_ Hôm nay tao phải đánh chết mày!

_ Khoét mắt của nó ra! Xem nó sau này còn trừng ai được không!

Bọn họ một kẻ nắm tóc Tống Kiêu, một kẻ giẫm mạnh lên tay cậu.

Tiếng xương vỡ vụn vang lên rất rõ ràng, các học sinh khác đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn lại.

_ Này! Hai người cũng gần như người bình thường mà thôi! Nếu xảy ra chuyện, Tống Phái Lưu sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu!

Một cô gái không nhìn nổi, đứng từ xa nhắc nhở bọn họ.

_ Bọn tao đã xem trọng mặt mũi của Tống Phái Lưu lắm rồi! Nếu không đã sớm đập nát đầu thằng này!

Một người trong đó buông lỏng Tống Kiêu ra, tên còn lại vẫn chưa nguôi giận, giơ chân lên muốn đạp cậu phát nữa, nhưng chân mới hạ xuống một nửa đã cứng lại.

_ Ai cho tụi bây đánh cậu ta?

Thanh âm kia mang theo sự tao nhã của quý tộc, nhưng vì đè nén tức giận khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Hai người chậm rãi nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Cevil mặt không biểu tình đi tới.

_ Tên này... động tay trước...

_ Đúng đó, Cevil, chúng tôi chỉ thay cậu dạy nó! Ai bảo ngày hôm nay lúc học nó còn trừng mắt nhìn cậu chứ?

Đầu Cevil hơi nghiêng, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh:

_ Cậu ta trừng tôi lúc nào?

_ Ơ.... Không có sao...

Một tên vẫn bị lực lượng của Cevil cố định hai chân, thoạt nhìn thật khôi hài.

_ Nếu tôi không thích cậu ta trừng tôi, tự tôi sẽ xử lý cậu ấy. Lúc nào thì đến lượt hai người rồi?

Lông mày của Cevil nhếch lên. Ánh mắt thiếu niên lướt qua bàn tay của Tống Kiêu, các ngón tay đã vặn vẹo.

_ Ai giẫm lên tay cậu ấy?

Lời nói của Cevil phát ra từ các kẽ sắp nghiến lại, những người vây xem đều lui về phía sau.

Hai người trong phút chốc không thốt nổi câu trả lời.

_ Vậy hai người đều có phần?

Nói xong, hai tên này bị lực lượng nào đó nhấc lên, hung hăng đẩy lên trần nhà, một lần chưa đủ, nện thêm hai ba lần nữa, tiếng kêu thảm thiết phát ra, bọn họ mới được hạ xuống khỏi trần nhà. Hai người thảm hại nằm trên mặt đất, Cevil không nhanh không chậm đi qua, giẫm lên mặt một tên, nhìn xuống.

_ Mày nói, tao có nên đạp nát đầu của mày không?

_ ... Đừng... Đừng mà! Xin cậu đừng làm vậy!

_ Không phải mày vừa tính giẫm đầu Tống Kiêu sao?

_ Không có! Tôi không phải muốn đạp lên đầu cậu ta! Tôi thề! Tôi xin thề!

_ Hm, mày thề sao...

Ánh mắt Cevil nhìn về phía bọn họ không có chút nhiệt độ, cùng lúc nhã nhặn bình thường tưởng chừng như hai người.

Tất cả mọi người bị khí thế này bao phủ, hai chân như bị đổ chì, không thể động đậy.

Cevil nghiêng mặt sang bên, nhìn Tống Kiêu vất vả ngồi dậy, hỏi:

_ Cậu có muốn giẫm nát đầu bọn họ không?

Đây là một Cevil Tống Kiêu chưa bao giờ biết.

Từ trước đến giờ người ấy tựa như một thanh đoản kiếm tráng lệ, được tu sức (trang điểm) tinh xảo, khiến những người được tiếp xúc với thiếu niên chỉ muốn giấu cậu đi.

Mà giờ phút này, người ấy là lưỡi dao sắc bén rời khỏi vỏ, lạnh lẽo sắc nhọn, nếu có người nhìn vào, thần kinh sẽ đau đớn vô cùng.

_ Không cần.

Tống Kiêu lắc đầu, loạng choạng đứng dậy. Hiện tại cả người cậu đều đau, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ trốn đi, không muốn để Thiệu Trầm phát hiện.

Tiêm rồi này nọ... So với khớp xương bị nát còn khó chịu hơn.

Mà quan trọng nhất, cậu muốn biết mình bị làm sao.

Cevil giữ lấy cánh tay Tống Kiêu, dễ dàng đỡ cậu lên.

Tống Kiêu dừng một chút, cậu không ngờ Cevil sẽ đụng vào mình.

_ Ngón tay của cậu đã nát, vì sao không gọi người tới giúp? Người bình thường không phải sẽ khóc lóc thật to sao?

Tống Kiêu không nói gì.

Cevil hơi cúi đầu, một tay nâng cằm Tống Kiêu:

_ Hai mắt cậu sưng lên rồi.

_ Như vậy rất tốt, mắt bị sưng sẽ không nhìn thấy gì cả. Dù sao bọn họ cũng không muốn tôi nhìn cậu.

Cevil dừng bước, Tống Kiêu còn muốn đi về phía trước, thế nhưng cậu bị Cevil giữ lại.

_ Vậy cậu thì sao, cậu cũng không muốn nhìn tôi à.

_ Nhìn cậu sẽ bị người đánh, liệu có ai dám nhìn cậu không?

Tống Kiêu rất muốn Cevil nhanh chóng buông tay cậu. Hàm răng cậu ngậm chặt đến sắp văng ra mới giữ được nước mắt không chảy xuống, xương ngón tay bị nứt đau đến không thở nổi.

_ Tống Kiêu.

Giọng nói Cevil đè thấp xuống.

_ Hửm? – Tống Kiêu đau đến lưng đổ mồ hôi lạnh, Cevil lúc nào mới buông cậu ra đây!

Trước đây đến chửi cũng không thèm chửi cậu, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại dây dưa không ngớt!

Cậu thực sự muốn nhìn tôi khóc trước mặt cậu sao?

Cậu có biết khóc rồi mặt mũi tèm lem trước mặt người mình thương rất xấu hổ không?

Cho tôi chút mặt mũi đi mà! Quỳ cầu buông tha!

Nếu không... Coi chừng tôi đánh cậu!

_ Tôi hỏi cậu, không hỏi người khác.

_ Tôi... Sau này sẽ cố gắng hết mức không nhìn chằm chằm cậu nữa... Sẽ không gây phiền toái cho cậu....

Tôi nói là "cố gắng hết mức" nha.

Giây tiếp theo, đầu gối Cevil giơ lên, vừa lúc đỉnh vào giữa hai chân Tống Kiêu.

_ Có gan thì sau này đừng nhìn tôi nữa!

Nói xong, Cevil đẩy Tống Kiêu ra, lạnh lùng rời đi.

Tống Kiêu kẹp hai chân lại, cong người, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, dịch dạ dày sắp phọt ra ngoài.

Bây giờ cậu quả thực không phân nổi cơn đau này đến từ người anh em mình hay từ ngón tay mình nữa.

Thật tàn nhẫn...

Cậu không muốn đi học nữa...

Tống Kiêu dựa vào tường, không nhúc nhích.

_ Cậu chủ nhỏ! Em làm sao vậy?

Thiệu Trầm không biết đã tới trước mặt cậu từ lúc nào, bán ngồi chồm hổm.

Vì sao lúc tôi cần anh nhất anh lại không có mặt hả!

_ Tôi...

Tống Kiêu không thể nói là Cevil đỉnh cậu, cậu sợ Thiệu Trầm sẽ đi gây sự với người ấy.

_ Là ai làm? – Đôi mắt Thiệu Trầm tối sầm xuống.

_ Cevil đã giáo huấn bọn họ. . . Suýt thì đạp nát đầu hai tên kia...

_ . . . Cevil? – Thiệu Trầm híp mắt lại, vẻ mặt hoài nghi.

_ ... Chúng ta về nhà đi...

Hai mắt Tống Kiêu sưng vù lên, chỗ nào cũng đau. Cậu muốn cuộn mình trong chăn quá.

_ Ừm. – Thiệu Trầm đỡ Tống Kiêu đứng dậy.

Đau quá á á, cứ đi một bước, người anh em cứ như bị cắt ra...

Cậu mang vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Thiệu Trầm, hiện tại cậu muốn được "ôm công chúa".

Thế nhưng Thiệu Trầm tỏ vẻ hoàn toàn không biết tâm tư Tống Kiêu, một đường đỡ cậu đến phi hành khí.

Đương phi hành khí trở lại Tống gia, thời điểm Thiệu Trầm đi tìm thuốc dũ hợp, Tống Kiêu mở phòng Tống Nhiên ra, khóa kín lại, hai ba bước vọt đến bên giường, nhấc chăn cuộn chặt mình vào.

_ Cậu chủ nhỏ, xin hãy mở cửa. Em bị thương, cần thuốc dũ hợp. – Thanh âm Thiệu Trầm truyền đến từ máy liên lạc.

Tống Kiêu cuộn tròn người lại, anh em nhỏ của cậu vẫn còn đau âm ỷ, mà ngón tay của cậu đã đau đến mất cảm giác.

Cậu biết những đau đớn này đều kém hơn dùng thuốc dũ hợp.

_ Cậu chủ nhỏ, thương tích của em không nhẹ, đừng tùy hứng.

Tống Kiêu bất vi sở động. (không cử động)

_ Cậu chủ nhỏ, nếu em không mở cửa, tôi sẽ phá bức tường này.

Tống Kiêu run rẩy. Kiến trúc của Tống gia giống với Phong Bảo, Arthur có thể phân giải thứ kim loại này ở góc vuông thứ sáu không quá ba người.

Oz lúc chưa mất đi năng lực và Phong vương Tulio là một trong số đó, mà Thiệu Trầm ngày trước từng phân giải tàu con thoi của Bard, điều này nói rõ năng lực của hắn cũng đạt đến cấp bậc này.

Tống Kiêu bĩu môi, nếu tài công của Băng Liệt tài năng như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi năng lực của Tống Nhiên.

Bất quá nơi này là phòng của Tống Nhiên, Tống Kiêu không tin Thiệu Trầm dám làm như vậy.

Bất kỳ một người nào của Tống gia đều luyến tiếc phá hư mọi thứ Tống Nhiên lưu lại, càng không cần nói đến phòng của anh.

Cho nên Thiệu Trầm chỉ còn tốn thời gian đứng ngoài cửa.

Tống Kiêu cuộn người, vùi người trong chăn.

_ Cậu làm sao vậy? – Thanh âm hơi lạnh vang lên.

Oz từ nãy vẫn tựa lên đầu giường xem nhật ký của Tống Nhiên. Tống Kiêu trăm triệu lần thật không ngờ đối phương sẽ nói chuyện với mình.

_ ... Tôi đau trứng. – Tống Kiêu buồn buồn nói.

Tôi có nói, anh cũng không cảm nhận được.

Ai ngờ Oz lại đẩy sách điện tử sang một bên, một tay chống bên tai Tống Kiêu, hạ người xuống.

Mùi vị đặc biệt thuộc về Oz lan ra, Tống Kiêu nhìn ánh mắt đối phương tiến tới ngày càng gần.

_ Cái... Làm cái gì vậy?

_ Đau chỗ này sao?

Tâm tạng Tống Kiêu nhảy lên. Cậu không biết tay Oz vói vào trong mền từ lúc nào. Thời điểm anh sắp chạm vào chỗ đó, Tống Kiêu nhanh chóng dùng hai tay che lại, đương lúc tay anh đặt lên tay cậu, nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương khiến cậu không hiểu sao cảm thấy nóng rang.

_ Anh sờ vào đâu vậy! – Tống Kiêu rống lên.

_ Trứng của cậu không phải ở chỗ này à?

Thanh âm của Oz nhàn nhạt, dường như chỗ anh suýt sờ lên không phải nơi nào đáng lo ngại lắm.

_ Ai cho anh sờ vào đó? – Tống Kiêu quả thực sắp tan vỡ.

_ Mặt của cậu bị làm sao thế? – Oz trực tiếp bỏ qua việc trả lời hỏi lại Tống Kiêu.

_ Bị đánh, anh không đoán được à? – Nhắc tới điều này, Tống Kiêu rất phiền muộn.

_ Vì sao bị đánh?

_ Tôi khiêu khích hai tên Arthur. – Tống Kiêu quay đầu đi.

Sau đó cậu cảm thấy hối hận, sao mình lại nói thật với Oz Fawn nhỉ.

Người này không những không an ủi cậu, mà sẽ chọc cậu tức chết.

_ Thời điểm cậu cảm thấy không thể khống chế cảm xúc của mình, nhắm mắt lại, tưởng tượng đến nước hoặc không khí.

_ ... Gì cơ? – Biểu cảm Tống Kiêu ngay thẳng, chạm vào đường nhìn Oz.

_ Nước và không khí đều là vật chất không có hình dạng cố định. Giống tư duy trong đầu cậu vậy.

Tay của Oz rời khỏi chăn, đặt lên trán Tống Kiêu.

_ Vì sao anh biết cảm xúc của tôi bị mất khống chế?

_ Rất nhiều loại thuốc, đối với người thường mà nói có thể tăng cường khả năng phục hồi, tăng cao tốc độ phục hồi ban đầu. Nhưng đối với Arthur, sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ làm dị ứng, bao gồm cả cảm xúc.

Tống Kiêu nhếch khóe môi, nở nụ cười:
_ Anh nói như tôi là Arthur vậy!

_ Hiện tại tưởng tượng theo lời nói của tôi. Cậu thích gì? Nước hay không khí? – Âm sắc của Oz vẫn mang theo cảm giác lạnh lẽo và xa cách, nhưng vào tai Tống Kiêu, nó lại trở nên mềm mại.

_ Nước.

Thế nhưng thực ra trong đầu Tống Kiêu nghĩ tới ánh mắt của Oz.

Ánh mắt mang màu xanh của đại dương mênh mông.

_ Tưởng tượng đầu của cậu có thật nhiều phân tử hơi nước. Chúng nó vì quá nóng mà trở thành hơi nước, không ngừng bốc hơi.

_ Ừm...

Tựa như thời điểm cậu không bị hai tên Arthur khoa tay múa chân khống chế cảm xúc.

_ Nhiệt độ hạ xuống, hơi nước kết thành giọt nước, hội tụ thành dòng nước.

_ Ừm...

_ Trong đáy lòng cậu có một hồ nước. Tất cả nước đều chảy về nơi đó.

_ Đây là cách anh khống chế cảm xúc sao?

Tống Kiêu không khỏi mở miệng hỏi. Nhờ vậy, Oz mới có thể luôn luôn giữ được tĩnh táo, ngay cả gần kề cái chết cũng vẫn thong dong?

Oz không nói gì, thế nhưng mũi Tống Kiêu đã không còn ngửi được hơi thở của anh.

Tống Kiêu mở mắt, Oz đã dựa vào đầu giường tiếp tục xem nhật ký.

Cậu nhìn gò má của anh, mọi thứ đều rất yên bình.

Từ lúc Tống Nhiên rời khỏi, Tống Kiêu sợ nhất chính là không được cảm nhận chút yên ả nào nữa.

Thế nhưng lúc này, cậu thấy mình lại bùng lên loại cảm xúc này.

Mà trong máy truyền tin, giọng nói của Thiệu Trầm lại vang lên.

_ Cậu chủ nhỏ, nếu như em vẫn không mở cửa, tôi sẽ thông báo cho Tống tiên sinh mau chóng trở về, để ngài ấy tự chích cho em.

= Hết chương 25 =

Đắng lòng thiếu niên sợ mất phong thái trước mặt người mình thích cuối cùng bị người mình thích tự thân phá vỡ hình tượng =v=

Edit: Fuko

Beta: Cần một beta (╭ ̄ω ̄)╭

=============

Vai Tống Kiêu run lên.

"Tống tiên sinh" trong miệng Thiệu Trầm dĩ nhiên không phải Tống Nhiên, cũng không phải "cậu chủ nhỏ" cậu, mà là hạm trưởng tinh hạm "Ngưng Vọng" Tống Phái Lưu.

_ Cậu chủ nhỏ, tôi đếm đến mười, nếu em vẫn không mở cửa, tôi sẽ gửi thư liên lạc. Mười, chín, tám...

Thật là đáng ghét! Sao lại nhắc đến người kia chứ! Cuộc sống thật không tốt đẹp chút nào!

Tống Kiêu rất không tình nguyện thò tay trái còn nguyên vẹn ra khỏi chăn, đụng lên tường một cái:

_ Mở cửa.

Cửa mở, mắt Thiệu Trầm trước tiên nhìn về phía Tống Kiêu đang cuộn tròn trong chăn, sau đó nhìn về phía Oz, cười xin lỗi:

_ Khiến ngài chê cười rồi.

Thiệu Trầm ngồi ở bên giường, tim Tống Kiêu đập thình thịch, đối phương vén chăn lên, thời điểm mũi tiêm chạm vào da thịt cậu, lông tơ khắp người dựng đứng lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng ép khí, chân mày Tống Kiêu cau lại, toàn thân buộc chặt, cậu có thể cảm nhận được tế bào mình đang nhanh chóng phân chia, đại não như sắp nổ tung.

Thời điểm cực kỳ thống khổ, người bình thường sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng Tống Kiêu thì ngược lại, cậu càng thống khổ, càng không phát ra được thanh âm nào.

Miệng há to, đau đớn làm cậu không thể hô hấp, khớp ngón tay của cậu cứng lại, đầu khớp dường như muốn phá da thịt chui ra.

Tống Kiêu mong muốn một thứ gì đó, cái gì cũng được, chỉ cần có thể làm cậu không quan tâm đến cảm giác này nữa.

Trong chăn, có vật đặt lên tay cậu. Cậu biết đó không phải Thiệu Trầm. Bởi vì Thiệu Trầm ngồi ở phía bên kia giường.

Tống Kiêu bất chấp tất cả nắm chặt ngón tay đối phương, ngón tay người ấy rất dài, thoải mái xoay một cái, cũng nắm lấy tay Tống Kiêu.

Cảm xúc khi da thịt chạm vào nhau, lòng bàn tay ấm áp, hết thảy giống như đem toàn bộ nỗi thống khổ của Tống Kiêu gói lại.

Nỗi thống khổ này cũng không duy trì lâu.

Tay của đối phương rất nhanh đã thu về.

Đương ngón tay của Tống Kiêu khôi phục linh hoạt, ngay cả người anh em kia cũng phấn chấn tinh thần, con tim tưởng chừng ngừng đập của cậu dần hoạt động trở lại.

Ánh mắt Tống Kiêu liếc về phía bàn tay tự nhiên đặt trên giường của Oz, trong lòng không hiểu sao mất mác.

_ Em xem, cũng không khó chịu đựng như vậy, nhỉ? – Thiệu Trầm xoa đầu Tống Kiêu.

_ Anh đi ra. – Tống Kiêu gạt tay Thiệu Trầm xuống.

_ Em vẫn tức giận việc tôi báo cho Tống tiên sinh sao?

_ Anh là trung khuyển của anh ta, không phải trung khuyển của tôi.

Thiệu Trầm cười nhạt một tiếng, nói:

_ Nghỉ ngơi thật tốt, cậu chủ nhỏ. Ngài lĩnh chủ lại cho người gọi tôi đến.

_ Ừm...

_ Chắc là vấn đề về Tống tiên sinh.

_Vấn đề gì về người đó Tống Kiêu cũng không quan tâm, dù sao cũng chỉ có Thiệu Trầm đối phó được với lão hồ ly kia!

Khi Thiệu Trầm rời đi, Tống Kiêu mới chậm rãi lật mình, lúc vén chăn lên, cậu nhìn thấy gò má Oz.

Đối phương vẫn xem sách điện tử, ngón tay thon dài xẹt qua các tầng số liệu, tao nhã và lưu loát.

Tia nắng mặt trời tôn lên gương mặt của anh, tĩnh lặng và đẹp đẽ.

_ Tôi bị thương, ngày hôm nay không luyện tập cùng anh được.

Từ khi cậu tiến vào gian phòng này, Oz Fawn chưa từng liếc qua cậu một cái.

_ Cậu đã khỏi rồi.

Oz vẫn không nhìn cậu.

_ Tâm hồn bị thương tổn, cần nghỉ ngơi.

Tống Kiêu ôm chăn xoay người.

_ Tôi bị dị ứng với thuốc dũ hợp. Người thường rõ ràng sẽ không có cảm giác đau đớn, nhưng với tôi, thời điểm thuốc dũ hợp đẩy mạnh quá trình tự chữa lành còn đau gấp chục lần lúc bị thương. Có một lần, tôi bị thương xương đùi, lúc tiêm thuốc dũ hợp, tôi đã tự nghiến nát răng của mình. Tất nhiên... Nó lại mọc ra...

Tống Kiêu buồn buồn nói.

_ Vào lúc đó tôi rất hâm mộ Arthur. Các anh không có cảm giác đau.

_ Người thường sẽ không bị dị ứng thuốc dũ hợp. – Oz nhàn nhạt nói.

_ Tôi là trường hợp đặc biệt nha. Hm... Không chừng tôi là Arthur đó? – Tống Kiêu nhìn về phía Oz, làm bộ lơ đãng đem ngón út của mình chạm vào tay Oz – Vừa rồi cảm ơn anh!

Oz thu lại tay mình.

Tống Kiêu kéo khóe miệng, vừa rồi cậu còn cho là quan hệ của mình và Oz đã hòa hoãn chứ!

Quả nhiên là ảo giác!

Tống Kiêu ôm chăn, thầm nghĩ về thái độ của Cevil đối với mình.

Người ấy đối với những tên làm hại cậu thật không lưu tình chút nào. Nếu như nơi này là góc vuông thứ mười, có lẽ người ấy thực sự giẫm nát đầu của hai tên đó.

Tống Kiêu vẫn nghĩ là do Cevil tiếp thu giáo dục của thuyết khách, ngoại trừ thời điểm thiếu niên không nhịn được, sẽ luôn luôn hòa nhã khi đối mặt với những người khác. Nhưng khiêm tốn chỉ nói lên giáo dục, không có nghĩa đó là bản tính.

Ngay lúc đó, thanh âm của quản gia vang lên từ trong máy truyền tin:

_ Cậu chủ nhỏ, chúng ta có khách.

_ Hm, đâu có liên quan tới tôi?

Khánh khứa vân vân đều là Thiệu Trầm tiếp đãi, nếu Thiệu Trầm không có ở đây, quản gia sẽ mời khách đến thăm vào lần sau.

_ Là bí thư Đới của lĩnh chủ đại nhân và thuộc hạ Tarz của Oz Fawn.

Tống Kiêu xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Oz.

Oz trầm mặc một lúc lâu rồi mở miệng:

_ Tarz cũng là một trong những kẻ đã phản bội tôi.

_ Anh thật chẳng có tí nhân duyên nào cả!

Rất rõ ràng, Sở Phong cố ý giữ Thiệu Trầm, để Tarz đến thử Tống gia!

Xem ra Sở Phong kiên quyết hợp tác cùng Phong vương Tulio đây!

Thật là xui xẻo! Sở Phong rốt cuộc có biết tư tưởng của Tulio đã vặn vẹo không ai đỡ nổi? Ông ta vốn chẳng tha thiết tìm Băng Liệt! Ổng chỉ đang hưởng thụ niềm vui khi "phá hoại" thôi!

Tống Kiêu vén chăn lên, vừa định xuống giường, thanh âm của Oz vang lên lần nữa.

_ Tarz không dễ đối phó như Bard.

_ Cho nên tôi không có ý định ra ứng phó với tên Tarz này đâu.

Tống Kiêu phát cho Thiệu Trầm một tin tức, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi Sở Phong để trở về.

Cậu đi vào khu bếp đơn giản, vừa luộc đậu dẻo vừa ngâm nga một khúc hát.

Đợi đậu dẻo luộc xong, cậu cho tương vào trộn, sau đó cầm bát trở về giường say sưa ăn, thuận tiện đưa cái muỗng đến trước mặt Oz, vô cùng tốt bụng nói:

_ Anh có muốn ăn không?

_ Không cần.

Đúng như dự đoán của Tống Kiêu, Oz từ chối.

Tống Kiêu chậm rãi ăn cơm đậu dẻo, tiêu phí thời gian.

Đương cơm đậu dẻo ăn sắp hết, lời của quản gia vang lên.

_ Cậu chủ nhỏ, Đới tiên sinh hỏi lúc nào cậu mới có thể ra ngoài?

_ ... Tôi đang chơi trò chơi! Đừng quấy rầy tôi! Có chuyện gì cứ tìm Thiệu Trầm!

_ Nhưng Đới tiên sinh nói, ngài ấy và ngài Tarz muốn gặp cậu, không phải Thiệu Trầm.

_ Vậy chờ tôi chơi nốt trò này đã!

Tống Kiêu đóng máy liên lạc, tiếp tục ăn, chỉ là lòng dạ ăn uống không còn tinh thần như vừa nãy.

Cậu biết, Tarz không gặp được cậu sẽ không bỏ qua.

Cậu không kéo dài thời gian được bao lâu.

Thiệu Trầm chưa nhắn lại cho cậu, không biết có phải do Sở Phong tận lực ngăn lại hay không.

Lúc Tống Kiêu nuốt xong miếng cơm cuối cùng, thanh âm quản gia lại vang lên.

_ Cậu chủ nhỏ, nếu cậu không ra, vị Tarz kia sẽ đích thân đến chỗ cậu.

_ Tới liền! Rốt cuộc hắn ta là chủ Tống gia hay là tôi! Một điểm giáo dục của Arthur cũng không có!

Tống Kiêu đóng máy liên lạc, nhìn thoáng qua Oz không chút dao động nào, nói:

_ Anh nói Tarz khó đối phó phải không? Nếu tôi không chống đỡ được, anh hãy lái tàu con thoi rời khỏi đây ha!

Nói xong, Tống Kiêu khởi động tàu con thoi giấu ở dưới giường, không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng.

Cậu lười biếng đi tới phòng tiếp khách.

Bí thư Đới và Tarz đang uống trà, Tống Kiêu ngáp một cái, ngồi xuống trước mặt bọn họ.

_ Tìm tôi có chuyện gì? Phải chăng quý ngài lĩnh chủ biết tôi bị Arthur hành hung ở trường học, phái bí thư đến an ủi sao?

Đới tiên sinh cười cười :

_ Tôi sẽ truyền lại lời nhắn nhủ của ngài cho lĩnh chủ đại nhân.

_ Hm... Vậy không phảo là an ủi. Còn có chuyện gì khác sao?

Ánh mắt Tống Kiêu chuyển qua Tarz ở bên cạnh. Sợi tóc màu xám rủ xuống vai hắn, hai mắt hơi lồi ra, thân hình cao ngất nhưng không to lớn như Bard, hắn vẫn im lặng quan sát Tống Kiêu, một chút biểu tình nhỏ nhoi của cậu cũng không thoát được ánh mắt hắn.

Xem ra người này quả thực khó đối phó hơn Bard.

_ Tống tiên sinh, rất xin lỗi đã quấy rầy thời gian chơi trò chơi của ngài.

Lời mở đầu của Tarz rất lễ phép.

Nhưng cũng không níu kéo được chút hảo cảm của Tống Kiêu.

_ Tôi không thích bị người khác gọi là 'Tống tiên sinh', nó khiến tôi nhớ đến một người tôi rất ghét. Tôi có thể trở về tiếp tục chơi game chứ?

Tarz buồn cười nhìn về phía bí thư Đới. Đới Bân tốt bụng giải thích:

_ Ở Tống gia hiện tại, người được gọi là "Tống tiên sinh" chỉ có hạm trưởng "Ngưng Vọng" là ngài Tống Phái Lưu. Ngài quản giáo Tống Kiêu rất nghiêm ngặt.

_ Hm... Ra là thế... – Tarz gật đầu – Như vậy Tống Kiêu, tôi muốn hỏi ngài mấy ngày này có nhìn thấy cậu chủ Oz Fawn của tôi không?

_ Có gặp, ở Phong Bảo đó.

_ Trừ lần đó ra thì sao?

Tống Kiêu diện biểu tình không rõ hỏi Tarz:

_ Trừ Phong Bảo ra còn có chỗ khác sao?

_ Thiếu gia có nhắc tới việc đến Tống gia làm khách không? Đây từng là nơi ở của Tống Nhiên, cậu ấy sẽ cảm thấy rất hứng thú, dù sao Tống Nhiên đã từng là thầy của thiếu gia.

Các người cho rằng Oz Fawn là học sinh của Tống Nhiên, nên anh ta có thể trốn ở Tống gia?

_ Haha... – Tống Kiêu nhìn về phía quản gia – Oz Fawn từng tới đây sao?

Quản gia lắc đầu:

_ Không có, cậu chủ nhỏ.

_ Nghe thấy không? Oz Fawn chưa từng tới đây.

_ Ngài thoạt nhìn không thích thiếu gia của tôi? – Tarz tò mò nghiêng về hướng Tống Kiêu.

Mặc dù trên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại làm người ta dựng tóc gáy.

_ Đúng vậy.

_ Nguyên nhân là gì thế?

_ Ngài có biết cậu chủ nhà ngài rất không biết tôn trọng người khác không? – Nhắc tới điểm này, Tống Kiêu lộ ra biểu tình căm phẫn trào dâng – Bạn học Cevil của tôi nói rất bội phục anh ta, muốn trở thành cơ giới sư của anh ta. Oz Fawn đã trả lời như thế nào? " Tôi không cần cậu làm cơ giới sư", "Vì cậu rất kém"! Nếu ngài là tôi, ngài sẽ thích anh ta sao?

Tarz cười:

_ Điều này quả thật rất làm người cay cú, mong ngài bỏ qua cho thiếu gia. Xem ra cậu chủ không đến đây.

Tarz và Đới Bân đứng lên, thời điểm Tống Kiêu đang muốn thở ra một hơi, Tarz mở miệng:

_ Xin hỏi tôi có thể tham quan chỗ này một chút không? Ở đây có rất nhiều vết tích sinh hoạt của ngài Tống Nhiên.

Tống gia trở thành di tích lịch sử bao giờ vậy?

Còn là thắng cảnh du lịch nữa?

Tống Kiêu biết nếu như mình nói không thể, Tarz nhất định sẽ chẳng nghi ngờ.

Hơn nữa Sở Phong điều Thiệu Trầm đi, không phải là để Tarz có thể khám xét thoải mái ở Tống gia sao.

_ Hm, tùy ngài. Dù sao tôi nghĩ cũng chẳng có gì để nhìn đâu.

Tống Kiêu thờ ơ xoay người, trở về gian phòng của mình.

Cậu thấy khả năng diễn kịch của mình đã đạt tới đỉnh cao, vì sao Tarz vẫn không tin chứ?

_ Cảm ơn.

Tarz đi theo sau quản gia, sau khi đi gần hết Tống gia, thì đến trước cửa phòng Tống Kiêu.

_ Cậu chủ nhỏ, Tarz tiên sinh gửi lời tạm biệt.

_ Ừm.

_ Ngài ấy muốn gặp cậu.

Tống Kiêu ngước mắt nhìn trời. Tên Tarz này nghi Oz Fawn ở trong phòng cậu?

= Hết chương 26 =

Edit: Fuko

Beta: Cần một beta (╭ ̄ω ̄)╭

=============

Tống Kiêu mở cửa, quản gia và Tarz đi đến.

Cậu cũng không thèm nhìn hắn mà chìm đắm trong trò chơi.

Tarz nhìn bóng lưng cậu, rồi quay sang mọi thứ xung quanh.

Đây là nơi nồng nặc "mùi sức sống". Trên giường đặt hoa quả và đồ ăn vặt này nọ, chăn chỉ có một góc là nằm trên giường, còn lại rơi hết xuống đất.

Nằm ở đất là đồng phục học sinh Tống Kiêu thay ra.

Quản gia đã sớm quen với những điều này, nên một chút ý định thu dọn cũng không có.

_ Ngài quản gia, tôi muốn cùng cậu chủ nhỏ nhà ngài nói hai câu.

_ Mời ngài.

Nói xong, quản gia liền lui ra ngoài.

Trái tim Tống Kiêu nhảy lên.

Có nhầm hay không vậy! Khách bảo ông đi ra thì ông đi ra luôn! Rốt cuộc ai mới là cậu chủ của ông hả!

Chờ Thiệu Trầm trở về, tôi sẽ sa thải ông!

Tarz đi tới phía sau Tống Kiêu, nhìn màn hình trò chơi, (cười) gập cả lưng, ghé vào tai cậu nói:

_ Không tới mười giây, ngài sẽ game over.

Quả nhiên, đến giây thứ chín, cậu Tống đã bị hệ thống đá khỏi trò chơi.

Tống Kiêu rời hệ thống, nghiêng đầu nhìn về phía Tarz:

_ Ngài muốn nói với tôi cái gì?

_ Tôi chỉ muốn hỏi ngài một chút, trừ Phong Bảo ra, ngài thực sự không gặp qua cậu Oz Fawn ở nơi khác sao?

Tarz cười mỉm, ngồi trước mặt Tống Kiêu.

Hắn gác chân lên, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, nhìn qua khá nhàn nhã và thoải mái.

Nhưng ánh mắt lại lại chèn ép Tống Kiêu đến cực điểm.

_ Tôi đã nói rồi mà! Các ngài có phải bị cậu chủ của mình bỏ rơi hay không? Cho nên mới vội vội vàng vàng tìm kiếm? Quản gia chẳng phải đã đưa ngài đi khắp Tống gia sao? Ngài có thấy qua vị Oz Fawn kia không?

_ Vẫn còn một chỗ tôi chưa xem qua.

So với Tống Kiêu đang nóng nảy, Tarz tỏ vẻ rất nhẫn nại.

_ Chỗ nào? – Tim Tống Kiêu đập loạn.

Cậu biết, chỗ mà Tarz nói nhất định là phòng của Tống Nhiên.

_ Là phòng của ngài Tống Nhiên.

_ Phòng của anh cả tôi? Ngài có lầm hay không? Nghe như là Oz Fawn biến thành tội phạm vượt ngục của tinh tế, nên các ngài phải đi bắt anh ta? Tuy rằng tôi chỉ là một người thường, không có năng lực tuyệt vời và địa vị cao quý như Arthur các ngài, nhưng tôi không thể không nói, ngài hơi quá đáng rồi đó! Toàn bộ góc vuông thứ sáu chẳng ai giống như ngài chạy tới Tống gia, lục soát khắp nơi một lần vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đến phòng của anh cả tôi?

_ Tống Kiêu, tôi chỉ tham quan một chút thôi, sẽ không chạm vào thứ gì cả.

Tuy Tống Kiêu đã nói thẳng ra, Tarz lại không nhúc nhích chút nào.

_ Cho nên nếu ngài không nhìn một cái sẽ không rời đi?

_ Đúng vậy. Tôi có thể ngồi đây chờ lĩnh chủ Sở Phong đến giúp tôi mở căn phòng này ra.

Tarz còn cần lĩnh chủ Sở Phong đến? Mà không như Thiệu Trầm nói tự anh có thể phân giải mặt tường? Nói cách khác năng lực của Tarz không bằng Thiệu Trầm?

Như vậy cậu chỉ cần kéo dài thời gian, mong rằng Thiệu Trầm trở về đúng lúc.

Hơn nữa lúc này chắc Oz cũng đã vào trong tàu con thoi rồi.

Tống Kiêu mở cửa phòng Tống Nhiên, hai người cùng đi vào.

Gian phòng này không nhiễm một hạt bụi, ngay cả chiếc giường Oz vẫn ngồi cũng được sửa sang lại, một vết nhăn cũng không có, cả những đồ thừa chồng chất Tống Kiêu xả ra trước đó cũng không còn.

Trong lòng cậu không khỏi thấy kinh ngạc, anh ta còn có tiềm năng dọn phòng đó!

Có lẽ Oz đã lái tàu con thoi rời khỏi đây, hoặc vẫn trốn trong tàu con thoi dưới giường.

_ Ngài nghĩ Oz Fawn sẽ ở đây sao?

Tống Kiêu liếc mắt nhìn Tarz.

_ Tôi nghĩ đây là nơi mà Oz sẽ rất thích. Cậu chủ là người rất có trật tự và tổ chức.

Tarz ngồi xuống mép giường, đặt tay lên, dường như đang cảm thụ dấu vết Oz lưu lại.

Điều này khiến Tống Kiêu không hiểu sao thấy thấp thỏm.

_ Tống Kiêu, ngài có biết thời điểm ngài nhắc tới Oz Fawn, tuy ngài làm bộ không sao cả. nhưng lại nhìn như đã đoán được ý đồ của tôi. Oz không nói cho ngài biết, tôi không dễ bị lừa như vậy sao?

Tống Kiêu cảm thấy hai chân mình từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung, di chuyển về phía tarz.

Cậu cách hắn ta ngày càng gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.

_ Oz hoàn toàn không nói cho ngài tôi rất giỏi về tra tấn ư?

_ Tôi đời này chỉ nghe anh ta nói hai câu! Hai câu đó tôi đã nói cho ngài nghe rồi!

Hắn đã bỏ đi xưng hô "ngài" với Oz, xem ra sẽ động chân động tay với Tống Kiêu.

_ So với Arthur, dễ dàng tìm được đáp án từ miệng người thường hơn. Vì các người có cảm giác đau. – Tarz nghiêng đầu, nở nụ cười.

Nói xong, tay trái Tống Kiêu bỗng nhiên duỗi ra, đầu khớp xương bị lực lượng nào đó kéo mạnh, như sắp bị nứt ra thành vô số khe hở.

_ A ——

Thống khổ không chịu đựng được xông lên đại não Tống Kiêu, tiếng hét thảm thiết của cậu vang vọng khắp phòng.

_ Xem ra thực sự rất đau. Tôi có thể từng chút từng chút kéo dài người cậu ra, phân giải xương của cậu, khiến cơ thể cậu mỗi một giây đều khắc sâu cảm giác bị nứt toát.

_ Đây là Tống gia! Ông thật to gan! – Tống kiêu đỏ mắt gầm lên – Ông muốn mưu sát tôi ở Tống gia sao?

_ Tôi biết, Tống Phái Lưu không dễ trêu. Nếu cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn sẽ trả lại cho kẻ hại cậu gấp trăm lần như thế. Chỉ là... Có một người so với hắn còn đáng sợ hơn. Cho nên, để chịu khổ ít đi một chút, cũng để tôi không bị Tống Phái Lưu truy sát, không bằng cậu nói thật đi. Oz Fawn ở đâu?

Kẻ đáng sợ cả Tống Phái Lưu mà Tarz nói, là Phong vương Tulio.

_ Tôi nói tôi không thấy anh ta mà! Không thấy! Ông là đồ vô liêm sỉ!

Tống Kiêu nỗ lực vùng vẫy, nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được.

Mặt của cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

Ngày hôm nay cậu rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo? Đầu tiên là ở trường học bị hai tên ngốc hội đồng, giờ lại gặp được gã Tarz biến thái này!

_ Thật sao? Cậu đang chịu đau đớn không gì sánh được, mà thời gian trôi qua rất chậm. Cậu tính chờ thuộc hạ Thiệu Trầm kia trở về nhỉ? Theo tôi, chưa tới sáng mai, tên đó sẽ không rời khỏi Phong Bảo. Cho nên, tôi có cả một đêm để lấy được đáp án tôi mong muốn.

_ A ——

Nước mắt chảy ra, hai tay và hai chân Tống Kiêu bị bẻ về phía sau, cột sống gần như sắp gãy.

Máu chảy mạnh vào tim, giống như sắp vỡ tung ra vậy.

_ Rất đau, đúng không? Để Oz Fawn chịu đau đớn như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Theo lời của cậu, cậu ta kiêu ngạo không ai bì nổi, cậu rất ghét Oz nhỉ?

Tống Kiêu đã đau đến không nói ra lời.

Mồ hôi lạnh và nước mắt rớt xuống tí tách.

Tarz buông lỏng Tống Kiêu:

_ Nói đi, không nên để mình chịu đau khổ.

_ Anh ta... anh ta... ở chỗ Sở Phong...

_ Cậu nói dối.

Đột nhiên, bụng Tống Kiêu đau quặn lại, nội tạng bên trong như bị siết chặt rồi bóp nát, cậu phun ra một búng máu.

Ngay sau đó, cơ thể cậu bị vặn thành tư thế càng thêm khoa trương, ngón tay ngón chân của cậu đều nứt ra.

_ Hiện tại, tôi chỉ bóp nát nội tạng cậu, kéo vỡ đầu khớp xương, vẫn nằm trong phạm vi có thể chữa trị của thuốc tiêm dũ hợp. Nhưng nếu tôi bóp vỡ xương sọ của cậu, sẽ không có thuốc nào cứu được đâu.

Tarz phát ra khí thế u ám.

_ ... Đồ thần kinh... Chỉ vì Oz Fawn đã làm học sinh của anh cả tôi sao... Toàn bộ Tống gia đều bị ông lục tung! So với việc ở đây lãng phí thời gian với tôi, vì sao ông không đến những chỗ khác có khả năng tìm được anh ta!

Tống Kiêu rất muốn cuộn người lại, thế nhưng cậu không thể động. Ngũ tạng lục phủ của cậu đã hỏng hết.

Ngay cả ý thức cũng mơ hồ.

Hiện tại điều cậu có thể an ủi duy nhất là Tarz sẽ không lấy mạng của mình.

_ Cậu đúng là kiên cường đó. – Tarz đứng lên, đi tới bên cạnh Tống Kiêu đang lơ lửng giữa không trung – Đường cong của chân cậu thực sự rất đẹp, tôi có chút tiếc nuối khi phá húy chúng nó.

Giây tiếp theo, Tống Kiêu vốn đã mất đi ý thức lại bị đau đớn tra tấn đến không thể ngất đi.

_ Cậu thực sự không biết Oz Fawn ở đâu?

Tarz mỉm cười thưởng thức vẻ mặt vì đau đớn mà há miệng nhưng không cách nào nói được của Tống Kiêu, không khí nghẹn ở cổ họng, cậu hoàn toàn quên mất cách để hô hấp.

_ Kết thúc tất cả tại đây nhé?

Tống Kiêu kéo kéo khóe miệng:

_ ... Tôi nói thật, ông tra tấn tôi . Tôi nói dối, ông cũng tra tấn tôi... Vậy nếu tôi có nói gì chăng nữa thì có ý nghĩa gì... Dù Tống gia không còn huy hoàng như ngày trước... Nhưng dù là lĩnh chủ Sở Phong... cũng không dám tùy tiện nói tôi vô dụng này nọ... Hôm nay tốt nhất là ông giết tôi đi... Giết mọi người ở Tống gia nữa... Thậm chí giết luôn Sở Phong cũng được... Nếu không Tống Phái Lưu và thuộc hạ cũ của Tống gia biết được chuyện xảy ra với tôi... Bọn họ sẽ dồn hết sức mình, dù có vượt qua mười góc vuông cũng sẽ tìm ra ông...

Ánh mắt Tarz khẽ run lên. Hắn dao động.

_ Giờ thì cút khỏi Tống gia đi... Hoặc là giết chết những người tôi vừa liệt kê... Tôi không biết tại sao Sở Phong lại phái ông tới đây... Làm một quân tốt... Ông nói ông khó đối phó... Nhưng ngay cả mưu tính mà người thường tôi đây còn thấy được, ông lại không nhìn ra sao?

Ngay lúc đó, phòng của Tống Nhiên rung lên.

Tarz lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ nhìn thấy các nguyên tử cấu tạo nên bức tường như bị tách ra, một thân ảnh đi xuyên qua tường, quanh thân tản ra khí tức lạnh lẽo, toàn bộ không khí bị ép lại khiến người không thể hô hấp.

_ Ngươi thật to gan, dám dương oai ở Tống gia. – Thanh âm ôn nhuận, như nước chảy quanh quẩn thính giác của Tarz, nhưng trong nháy mắt truyền lên đại não, lại trói buộc tất cả suy nghĩ của hắn.

Tarz mở to hai mắt, biểu tình khó tin hỏi:

_ Ngươi... ngươi phân giải bức tường này bằng cách nào?

Kim loại xây dựng Tống gia giống với kim loại tạo ra tàu con thoi, nó là Cesium, có cấu trúc được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.

_ Ngươi cho là đầu nhập Phong vương Tulio thì không có gì phải sợ sao?

Thanh âm vốn ôn tồn lễ độ lại nghiền ép Tarz, máu trong người hắn như muốn phun ra khỏi mạch máu, mỗi một tế bào đều sắp vỡ tung.

= Hết chương 27 =

Edit: Fuko

Beta: Cần một beta (╭ ̄ω ̄)╭

=============

Tống Kiêu trong tình trạng ý thức rời rạc tan rã rốt cục cũng yên lòng mà nhắm mắt lại.

Tên trung khuyển này... Tới quá muộn rồi đó...

_ Ngươi là ai? – Tarz có thể cảm nhận sâu sắc đối phương không giống những năng lực bình thường kia, dù là lúc Phong vương Tulio chinh phục bọn họ cũng không lộ ra khí thế đáng sợ như vậy.

_ Các ngươi đã quyết định theo Phong vương Tulio, vậy mà ngay cả ta là ai cũng không biết. Thật đáng cười.

Thiệu Trầm, giơ tay lên, nhẹ nhàng che hai mắt của mình, trên môi là nụ cười châm biếm lạnh lẽo.

Tarz cúi đầu, phát hiện hai chân của mình giống như cát mà chảy ra, dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn thân thể mình lại.

Arthur không có cảm giác đau, thậm chí năng lực hồi phục rất mạnh, nhưng lúc này tốc độ phân giải của đối phương đã vượt qua tốc độ phục hồi của hắn.

Người đàn ông này không chỉ ở cấp bậc phân giải một Arthur, mà năng lực ý thức của hắn tuyệt đối thuộc về Arthur thượng tầng. (tầng lớp cao cấp)

Tarz hoảng hồn, thời điểm người đàn ông này buông tay, hắn nhìn thấy sát ý u ám trong mắt người này.

_ Ngươi không thể giết ta! Nếu ta chết ở đây, Tulio sẽ biết Tống gia có chuyện! Hơn nữa lĩnh chủ Sở Phong còn phái bí thư Đới đi cùng ta!

Thiệu Trầm nở nụ cười.

Hắn đi tới trước mép giường, cúi đầu, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Tarz.

_ Ngươi thật đáng yêu. Nếu ta có thể rời khỏi chỗ Sở Phong, tức là Sở Phong không thể vây hãm ta. Còn Tulio... Cho tới bây giờ ta cũng không để tên đó vào mắt.

Hắn dùng tư thái từ cao nhìn xuống, nắm đại quyền sinh sát.

Cặp mắt chim kiêu vốn có màu hổ phách bỗng dưng nổi lên chút ánh tím quỷ dị.

_ Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai!

Tarz biết mình chết chắc rồi. Thế nhưng dù có chết, chí ít hắn phải biết mình chết trong tay ai!

Thiệu Trầm chỉ cười nhàn nhạt, thẳng đến khi Tarz bị phân giải chỉ còn lại phần đầu, lúc này Thiệu Trầm mới cúi xuống lần nữa, ghé vào tai hắn nói một cái tên.

Đôi con ngươi của Tarz sửng sốt như thấy tinh tế bị nổ tung, mà một giây sau hắn hoàn toàn tan biến trong không khí.

Tống Kiêu đang lơ lửng trên không trung chậm rãi rơi xuống giường.

Thiệu Trầm đút tay vào túi, hai mắt lạnh như băng nhìn Tống Kiêu. Hắn cúi đầu, vươn tay, ngón tay đặt lên gáy cậu, siết lại từng chút từng chút.

Tống Kiêu mất đi ý thức cau mày, lúc mặt cậu sắp chuyển đỏ, Thiệu Trầm buông tay ra.

_ Tôi đã sớm cảnh cáo em, không nên thử bất kỳ trò chơi nguy hiểm nào.

Thú cưng... Chỉ cần ngoan ngoãn vùi cạnh chân chủ nhân là đủ rồi.

Thiệu Trầm cầm thuốc dũ hợp, nhắm vào gáy Tống Kiêu tiêm một cái.

Thuốc tiêm khiến Tống Kiêu lấy lại ý thức của mình, cậu vùi đầu vào gối, lúc chịu đựng tra tấn của Tarz, cũng chẳng tính là gì so với lúc phải chịu tác dụng phụ của thuốc dũ hợp.

Ngón tay Thiệu Trầm chậm rãi luồn vào tóc cậu, thở dài một hơi:

_ Cậu chủ nhỏ, thật ra lúc Tarz tìm tới cửa, em có thể cùng ngài Oz lái tàu con thoi tránh đi trước.

_ Anh đang trách tôi ngốc lắm sao.

Tống Kiêu buồn bực nói.

Nếu cậu và Oz có thể lái tàu con thoi thoát khỏi Tống gia, Oz sẽ bị lộ. Đâu ai có thể xác định Thiệu Trầm sẽ tìm ra hai người trước Sở Phong và Tulio chứ?

Càng không cần phải nói đế toàn bộ thủ đô sẽ tăng cường phòng thủ, kế hoạch xâm nhập vào viện nghiên cứu trung ương chắc chắn xong toi.

_ Oz Fawn đâu? – Thiệu Trầm hỏi.

Tống Kiêu vỗ vỗ giường:

_ Chắc là ở dưới tàu con thoi đó.

Cậu đứng dậy, di chuyển chiếc giường, mở cửa khoang tàu con thoi ra, Oz quả nhiên ngồi bên trong.

_ Ngài Oz, mọi chuyện đã xử lý tốt. – Thiệu Trầm vô cùng cung kính nói.

Oz duỗi chân dài nhảy ra ngoài, ánh mắt của anh rơi vào Tống Kiêu đang đứng mệt mỏi một bên.

_ Tarz đâu?

_ Đã chết. – Tống Kiêu lạnh nhạt trả lời.

Cậu rất muốn khoe khoang với Oz một phen vừa nãy mình đã anh dũng cỡ nào, Tarz sắp hủy diệt cậu nhưng cậu vẫn không khai ra chỗ của Oz. Nhưng nghĩ lại, có nói thì sao? Tên này nhiều lắm chắc cũng lạnh lùng "ừ" một tiếng.

_ Nếu Tarz đã chết, Tulio sẽ chú ý tới Tống gia.

_ Vậy phải xem lời của bí thư Đới truyền đạt lại thế nào. Bây giờ tôi sẽ đi nói chuyện với bí thư Đới Bân một chút.

Thiệu Trầm xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Kiêu và Oz.

Tống Kiêu không có ý tứ nói chuyện cùng Oz, mà khởi động điện toán đám mây, bắt đầu giải các phép toán phức tạp.

Bọn họ không có thời gian, phải mau chóng chế tạo các vũ khí hạng nặng, đồng thời tăng cường độ ăn ý.

Nếu người tiếp theo tới là Tulio, thì tất cả xong rồi.

Oz ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy tay tháo liên kết chung đoan của cậu ra. (liên kết đại não với điện toán đám mây.)

Các số liệu dừng lại, Tống Kiêu nổi giận đứng lên:

_ Này! Anh làm gì thế!

_ Tarz đã làm gì cậu?

Tống Kiêu ngây người. Cậu không ngờ Oz sẽ quan tâm đến vấn đề này. Cậu vốn có một tràng lời miêu tả mình đau đớn thế nào, nhưng thời điểm Oz thực sự hỏi, cậu lại không thể nào nói ra.

_ ... Dù sao hắn đã bị Thiệu Trầm giải quyết rồi.

_ Thiệu Trầm cho cậu dùng thuốc dũ hợp, đúng không?

Mặc dù trên mặt Oz vẫn không có biểu cảm nào khác, Tống Kiêu lại cảm giác được đối phương rất nghiêm túc.

_ Đúng... Đầu khớp xương đều nát, nếu không dùng thuốc dũ hợp, sẽ không dài ra được nữa.

Tống Kiêu buồn buồn cúi đầu.

Gần đây số lần sử dụng thuốc dũ hợp của cậu quá mức thường xuyên.

_ Thì có sao? Dù gì anh cũng không cảm nhận được đau đớn.

Vô luận là đau đớn lúc bị thương, hay nỗi thống khổ khi sử dụng thuốc dũ hợp, anh đều không thể cảm nhận.

_ Tôi biết cảm giác đau đớn.

_ Hm? Gì cơ... – Tống Kiêu ngẩng đầu lên, chạm vào đường nhìn của Oz, thần kinh lập tức như bị kích thích trở nên hưng phấn, – Vì sao anh bị đau? Là anh bị thương? Hay anh cũng dị ứng thuốc dũ hợp?

_ Trí nhớ của cậu không tốt bằng tôi.

Oz xong cũng đứng dậy.

Tống Kiêu hoàn toàn đoán không ra, không suy nghĩ gì kéo tay áo Oz. Sau đó cậu hối hận, thể lực của Oz nhiều hơn cậu như vậy, nếu hất cậu ra thì sao, nhưng đối phương chỉ rũ mi mắt.

_ Này! Trí nhớ của tôi vẫn tốt mà!

_ Vậy người đầu tiên cùng chơi cờ với cậu là ai?

Sao lại hỏi vấn đề này chứ.

_ Đương nhiên là anh Tống Nhiên rồi! – Tống Kiêu nghĩ đáp án này là đương nhiên.

_ Chờ đầu của cậu được chữa khỏi rồi bàn sau nhé.

Oz dễ dàng thoát khỏi cổ tay Tống Kiêu, đi tới ghế salon.

_ Đầu của anh mới cần chữa trị ấy!

Tống Kiêu tức giận tiếp tục thao tác trên đám mây.

Mà lúc này, Thiệu Trầm đang ngồi trước mặt bí thư Đới.

_ Đới tiên sinh, hôm nay ngài cùng Tarz đến thăm Tống gia à?

Trên mặt Thiệu Trầm là biểu tình nhã nhặn khiêm nhường như trước đây, thế nhưng Đới Bân nhìn trái nhìn phải lại không thấy Tarz, điều này làm hắn lo lắng.

_ Đúng vậy. . . Xin hỏi ngài Tarz hiện đang ở đâu?

_ Hắn đã chết.

_ Cái gì? – Miệng Đới Bân há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng ngỗng – Ngài ấy là người nhà Fawn! Là khách quý của lĩnh chủ!

_ Thế nhưng việc hắn làm ở Tống gia không xứng với từ khách quý.

Nói xong, Thiệu Trầm búng ngón tay tách một cái, một đoạn hình ảnh xuất hiện trước mặt Đới Bân.

Đó là hình ảnh Tarz đang dùng năng lực của Arthur tra tấn Tống Kiêu.

_ Tôi đã gửi nó đến chỗ của ngài Tống Phái Lưu. Nói Tarz là khách quý của lĩnh chủ, nhưng vị khách quý kia lại ở Tống gia làm ra chuyện này, lĩnh chủ đại nhân cần phải giải thích một chút đó. Nếu ta công bố hình ảnh này ra ngoài, không biết toàn bộ hạm đội phòng thủ của góc vuông thứ sáu sẽ nghĩ như thế nào? Lĩnh chủ đại nhân để "khách quý" tùy ý tra tấn trẻ mồ côi của Tống gia?

_ Ngàn vạn lần không nên! Lĩnh chủ đại nhân cũng không biết Tarz sẽ làm ra chuyện như vậy!

Đới Bân hoảng loạn.

_ Không biết? Tôi cho rằng lĩnh chủ là biết rất rõ ràng chứ? Nếu không làm sao lại trùng hợp mời tôi đến Phong Bảo như vậy? Tuy rằng lý do là chỉ huy quân phòng vệ của Phong Bảo tiến hành mô phỏng chiến đấu bằng tàu con thoi, nhưng thái độ của quân phòng vệ cũng không giống đã chuẩn bị tốt cho việc luyện tập. Nếu không phải tôi cảm thấy không thích hợp trở về nhìn một chút, cậu chủ nhỏ của tôi đã chết. Hay là nhờ bí thư Đới sau khi trở về thay tôi hỏi lĩnh chủ đại nhân, rốt cuộc là Tulio đáng sợ, hay thất tín với Tống gia, chọc giận Tống Phái Lưu đồng thời khiến toàn bộ tinh tế bất mãn đáng sợ hơn?

_ ... Tôi... Tôi biết rồi...

Thiệu Trầm khẽ nâng tay lên, quơ quơ mu bàn tay:

_ Bí thư Đới, cậu chủ nhỏ còn cần tôi chăm sóc, không tiễn.

Bí thư Đới Bân đứng dậy, hoảng loạn bước thật nhanh rời khỏi Tống gia.

Mỗi một bước, hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ người đàn ông phía sau.

Dù là thời điểm lĩnh chủ Sở Phong tức giận cũng không đáng sợ như vậy.

Nếu tài công của Tống Nhiên có khí thế mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn yên lặng không một tiếng động giải quyết tarz, thì Tống Phái Lưu càng không cần phải bàn đến.

Đương lúc Thiệu Trầm trở lại căn phòng của Tống Kiêu, cậu đã cuộn mình trong chăn mà ngủ.

_ Chú ý Phong vương Tulio. Dù Sở Phong không dám có hành động gì nữa, Tulio lại khó có thể đoán được. – Tống Kiêu nhắm mắt lại nói.

_ Vâng, cậu chủ nhỏ.

Lúc Thiệu Trầm rời khỏi phòng, Tống Kiêu cũng không tiếp tục ngủ, cậu vẫn chưa có kết luận nên gắn vũ khí hạng nặng nào cho tàu con thoi.

Chưa tìm được đáp án, cậu không thể ngủ được.

Cậu đi đến phòng Tống Nhiên, đứng bên giường Oz Fawn, người này suốt ngày đi đọc nhật ký, thật không thú vị chút nào.

Đối phương rất nhanh đã mở mắt:

_ Chuyện gì.

_ Anh không nôn nóng chút nào sao? Có lẽ ngày mai Phong vương Tulio đã đến đây rồi!

_ Tulio không phải là đối thủ của Thiệu Trầm.

Oz bình tĩnh trả lời.

Tống Kiêu dừng một chút:

_ Sao anh biết được Tulio không phải là đối thủ của Thiệu Trầm.

Oz im lặng không trả lời nữa.

Tống Kiêu khoanh chân ngồi lên giường, chống cằm, nhìn chằm chằm ánh mắt Oz, nói:

_ Tôi thiết kế vũ khí hạng nặng có hình thức vận chuyển năng lượng và trùng kích. Nhưng chúng ta vẫn chưa có nguồn nhiên liệu để khởi động nó!

Oz tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống, ném vào lòng Tống Kiêu:

_ Tuy không phải tinh hạch, nhưng bên trong chứa hai viên năng lượng khi ba hành tinh va chạm nhau.

_ Gì! Sao anh lại có thứ tốt như vậy! Vì sao không lấy ra sớm hơn!

Tống Kiêu nhìn vào mặt nhẫn, có thể thấy mơ hồ vật chất tối đang chảy bên trong.

Nếu như dùng nó làm nguyên liệu cho vũ khí hạng nặng kích hoạt, Tống Kiêu không chút nào nghi ngờ viện nghiên cứu trung ương sẽ bị san thành bình địa, cho nên cậu phải tính toán một chút.

_ Có cái này, chúng ta có thể chế tạo ra ba đạo Tuệ tinh!

_ Ừ. – Oz lên tiếng.

Bản thân đang ngủ không yên, đối phương lại có vẻ mặt bình tĩnh khiến cậu rất căm tức.

_ Anh lại dùng một âm tiết nói chuyện với tôi, có tin tôi làm chết anh hay không!

Tống Kiêu giơ giơ quả đấm của mình về hướng Oz.

Ánh mắt anh không rời khỏi nhật ký, trái lại tách hai đùi sang bên trước mặt Tống Kiêu.

Chân của anh rất dài, nếu như là một mỹ nhân, tư thế trước mắt chắc chắn khiến máu mũi Tống Kiêu phun lênh láng, nhưng cách Oz làm không kiều diễm chút nào, mà rất thô bạo ngang ngược!

_ Cậu thử một chút xem.

_ Thử. . . Thử cái gì? – Tống Kiêu sững sờ nhìn cặp chân dài đang mở ra của Oz.

_ Không phải cậu nói muốn làm chết tôi sao?

Anh lạnh lùng hỏi lại, giống như một chậu nước lạnh băng đổ xuống đỉnh đầu cậu.

Tống Kiêu hoàn toàn choáng váng.

_ Tôi đang cảnh cáo anh! Cảnh cáo đó anh hiểu không?

Lúc này Tống Kiêu chẳng còn buồn ngủ chút nào, tức giận xoay người, lấy đá năng lượng trong nhẫn ra ngoài, vận hành tính toán chính xác.

Cậu thiết kế ra ba hỏa tiễn Tuệ tinh, có chứa chức năng định vị, chỉ cần phóng vào thời gian thích hợp, chúng nó sẽ tự tấn công mục tiêu, xác suất thành công khi bọn họ xâm nhập viện nghiên cứu được tăng lên bội phần.

Khi Tống Kiêu đưa hình ảnh mô phỏng hỏa tiễn Tuệ tinh bắn nổ tung viện nghiên cứu trung ương đến trước mặt Oz, trong mắt cậu là vẻ đắc ý.

_ Này, nhìn thấy chưa! Thật sảng khoái!

_ Mục tiêu của chúng ta là xâm nhập, không phải hủy diệt.

Oz nhập vào một chuỗi số liệu, uy lực của hỏa tiễn Tuệ tinh tăng lên, phạm vi công phá hẹp lại, nhưng độ chính xác lại tăng lên không ít.

_ Đầu óc anh vẫn còn rất tốt. – Tống Kiêu kéo khóe miệng cười cười – Ngày mai tôi phải đi học, trước khi rời đi tôi sẽ khởi động đám mây. Căn phòng này có thể chế tạo ra một chiếc tàu con thoi, đương nhiên cũng có thể tạo ra ba hỏa tiễn Tuệ tinh. Để không lãng phí thời gian, vụ này anh làm nha.

_ Ừ.

Vì phản ứng lạnh nhạt của Oz, Tống Kiêu cảm thấy thật không thú vị.

Ngay lúc cậu xoay người, Oz lên tiếng lần nữa:

_ Đó là cảm giác gì?

_ Cái gì là "cảm giác gì" ? – Tống Kiêu cau mày hỏi.

Tên này không thể nói dài hơn một chút, hoàn chỉnh hơn một chút sao?

_ Lúc Tarz tra tấn cậu. Trừ đau đớn ra.

_ ...

Tống Kiêu đã rất vất vả để ném cảm giác này ra sau đầu, nhưng anh hết lần này tới lần khác toàn nhắc tới nó.

_ Anh đã trông thấy Tarz tra tấn những người khác chưa? – Tống Kiêu hỏi.

_ Thấy rồi. Bọn họ rất nhanh chóng khai ra sự thật.

= Hết chương 28 =

Edit: Fuko

Beta: Cần một beta (╭ ̄ω ̄)╭

=============

_ Có người nào kiên trì hơn tôi không? – Tống Kiêu lại hỏi.

_ Có rất nhiều. Tarz cũng không tính là nghiêm khắc với cậu.

Bởi vì hắn vẫn chưa muốn lấy mạng Tống Kiêu.

_ Không tính là nghiêm khắc sao. . . – Tống Kiêu cúi đầu cười bất đắc dĩ – Arthur ngoại trừ việc không có cảm giác đau khiến tôi vừa hâm mộ vừa ghen ghét, còn cả khả năng khống chế cảm xúc của các Arthur cấp cao. Các anh biết sợ hãi là gì không?

Tống Kiêu ngáp một cái nhưng không có ý tứ nhắm mắt lại.

_ Tính toán trên đám mây làm hao mòn bộ não của cậu rất nhiều.

_ Nhưng tôi không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ nhớ đến cảm giác đau này, ...

_ Cậu vừa sợ đau vừa hoảng hốt, nhưng không có oán giận.

Giọng nói của Oz làm cậu không thể nhận ra rốt cuộc anh đang châm chọc hay khích lệ mình.

_ Oán giận? – Tống Kiêu vui vẻ – Anh có biết loại cảm xúc "oán giận" này bản thân phải từng trải qua và với cùng một người thì mới có ý nghĩa không? Mà dù Thiệu Trầm hay là anh, chắc chẳng có thứ gì khiến hai người phải sợ hãi.

_ Nhưng Tống Nhiên nói với tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một người khiến tôi hiểu được cảm giác "sợ hãi".

Tống Kiêu sửng sốt.

_ Anh tôi đã nói vậy sao?

_ Ừ.

_ Vậy anh đã từng sợ hãi chưa?

Oz im lặng.

_ Thôi được rồi. Nếu anh may mắn, cả đời này sẽ không gặp phải người có thể khiến anh "sợ hãi" kia.

Trong đầu Tống Kiêu chợt hỗn loạn.

Cậu muốn ngủ, nhưng chỉ cần nhắm hai mắt lại nó sẽ lập tức hiện lên.

Cảm giác hai chân vỡ vụn, cảm giác nội tạng bị bóp nát, loại sợ hãi này, cậu vĩnh viễn không bao giờ quên.

_ Ngủ đi, Tarz đã chết.

Oz chậm rãi mở miệng, nói.

Suy nghĩ cuốn theo âm thanh của Oz, tựa như rơi xuống một vùng biển đen sâu thẳm.

Tống Kiêu chầm chậm ngã xuống một bên, một tiếng "phịch" vang lên.

Oz nghiêng mặt sang, nhìn đỉnh đầu cậu, đóng nhật ký lại, ngón tay chạm vào sợi tóc Tống Kiêu.

Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên mi tâm cậu.

Mấy phút sau, Tống Kiêu trở mình, thời điểm sắp rơi xuống giường, Oz bỗng duỗi tay giữ bờ vai cậu lại, kéo Tống Kiêu trở về. Cậu không hề hay biết xoay người lại, cánh tay đánh "bộp" lên người Oz.

Người con trai lạnh lùng đẩy tay cậu ra, trở mình, dựa vào lưng cậu thiếp đi.

Tống Kiêu bị tiếng của Thiệu Trầm phát ra từ máy liên lạc đánh thức.

_ Cậu chủ nhỏ, em đang ở đâu vậy?

Tống Kiêu ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình đang nằm một chỗ với Oz! Mà bản thân hai tay hai chân dang ra, chiếm nguyên giữa giường. Còn Oz thì nghiêng người nằm phía bên kia.

Tống Kiêu mở cửa, Thiệu Trầm bưng điểm tâm đi đến.

_ Cậu chủ nhỏ, sao em lại ngủ ở đây?

Tống Kiêu gãi đầu một cái, trong phút chốc cậu không biết nên trả lời thế nào.

_ Cậu ta nói vừa nhắm mắt sẽ nhớ đến Tarz. – Oz nghiêng người lành lạnh nói.

_ Cậu chủ nhỏ, nếu em sợ có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ ở bên cạnh em.

Tống Kiêu nghiêng mặt sang, mắt hung hăng trừng bờ lưng Oz, cố sức kéo chăn:

_ Này! Anh làm gì thế! Sao không chia cho tôi nửa cái chăn!

Oz đè chăn lại, hoàn toàn không cho Tống Kiêu cơ hội kéo qua.

Thiệu Trầm bất đắc dĩ đặt bàn ăn vào tay Tống Kiêu:

_ Thực sự, cậu chủ nhỏ... Oz không đá em xuống dưới đất, tôi đã rất cảm kích rồi.

_ Haizz! Tống Kiêu buồn buồn cúi đầu, phát hiện đây là cơm đậu dẻo liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

_ Tôi đi chuẩn bị đồng phục học sinh và quà tặng cho em.

_ Quà tặng... Nào cơ... – Tống Kiêu mở to hai mắt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Cevil!

_ Bạch mai khôi lần trước cậu ấy lại không thích thú như dự đoán. Cho nên tôi chuẩn bị cho em thứ khác.

_ Là gì thế?

_ Hổ phách.

_ A... Hổ phách có gì hiếm lạ chăng? – Tống Kiêu lộ ra biểu tình không hào hứng.

_ Vật bên trong hổ phách rất tinh xảo.

Thiệu Trầm cúi người, ngón tay thon dài đưa một viên hổ phách đến trước mặt Tống Kiêu.

Cậu híp mắt, nhìn kỹ thứ bên trong, lập tức nở nụ cười:

_ Nó thực sự rất đặc biệt.

_ Bây giờ tôi sẽ gói nó lại.

_ Cảm ơn anh! Thiệu Trầm!

Thiệu Trầm cười mỉm, rời khỏi căn phòng.

Mà tâm tình Tống Kiêu khó hơn hẳn, vừa ăn bữa sáng vừa nhẹ nhàng ngâm nga.

Cậu dùng đầu ngón chân chạm vào lưng Oz:

_ Này! Anh có đói bụng không?

Oz không đáp lại cậu.

Tống Kiêu trực tiếp múc một thìa cơm đậu dẻo, nằm sấp lên lưng Oz, đưa thìa đến bên miệng anh:

_ Tôi đút anh ăn ha!

Cậu cười híp mắt, nghĩ thầm hôm nay thú cưng nhà mình kiêu ngạo một chút cũng không vấn đề gì sất! Hôm nay tâm tình chủ nhân tốt! Chủ nhân sẽ nuông chiều cưng!

Ai biết Oz lại không nể tình đẩy tay Tống Kiêu ra.

_ Này! Có nhớ tôi nói anh phải tôn trọng tôi không! Tôi có lòng tốt cho anh ăn, dù anh không muốn ăn chí ít cũng hãy nói cảm ơn!

Tống Kiêu nhìn bộ dáng lạnh băng của Oz thì càng muốn trêu đùa anh.

Cậu biết người này là ghét bỏ nước bọt của mình, nghĩ đến việc tên này độc chiếm chăn đến một góc cũng không chừa cho mình, trong lòng Tống Kiêu tức khắc tràn đầy ý xấu.

_ Đến đây! Đến đây! Ăn đi mà! Nếu không tôi bảo Thiệu Trầm đút anh đó!

Tống Kiêu cố ý dí thìa vào miệng Oz, anh nghiêng mặt đi, giữ lấy cổ tay Tống Kiêu.

_ Bỏ ra.

Tống Kiêu không từ bỏ ý định cố gắng đẩy thìa vào kẽ môi Oz.

_ Không bỏ!

Lần trước đã thuận lợi nhét cơm vào miệng người này, cậu không tin lần này không làm được!

Thế nhưng Tống Kiêu quên mất, lần trước Oz vẫn còn rất yếu. Hiện tại dù Oz không có năng lực của Arthur, nhưng thể lực vẫn hơn cậu nhiều.

Ngay lúc Tống Kiêu cố sức di chuyển cổ tay của mình, Oz bõng nhiên xoay người lại, đè Tống Kiêu xuống, thìa cơm đậu dẻo rơi hết lên mặt cậu.

_ Này! – Tống Kiêu không vừa lòng trừng mắt.

Cậu chống lại cặp mắt lam nhạt kia của Oz.

Đôi mắt bình tĩnh và hờ hững.

Dường như dù có gì rơi vào đó, sẽ bị đóng băng hết.

Bao gồm ánh mắt Tống Kiêu.

Mà hiện tại Oz đè lên người Tống Kiêu, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ chân trái anh đang dính sát vào đùi phải mình.

Cổ tay Tống Kiêu bị Oz giữ lại, đặt hai bên tai, cậu thử giãy dụa nhưng người ở trên mình không dịch chuyển chút nào.

_ Để tôi đứng lên! – Tống Kiêu la hét.

_ Không có lần sau.

Oz buông lỏng ngón tay, cổ tay cậu rốt cục có được tự do. Thế nhưng Oz vẫn đè trên Tống Kiêu, không có ý định đứng dậy.

_ Đứng lên đi!

Tống Kiêu nổi giận!

Ở trước mặt cậu khoe khoang thể lực của Arthur, anh có ý gì? Có giỏi anh một thân một mình lái tàu con thoi xông vào viện nghiên cứu thử xem!

_ Câu trả lời của cậu?

Biểu tình Oz vẫn lạnh băng.

Người kia có đúng hay không dù ở tình trạng nào, mình cũng không thể xâm phạm?

_ Đã biết! Không có lần sau! Dù anh có quỳ trên mặt đất cầu tôi cho anh mấy thứ này cũng không có!

Oz rốt cục đứng dậy, rời khỏi giường.

Đương nhiên. . . Mặt giường đã văng đầy cơm đậu dẻo, với tính cách của Oz, chắc chắn sẽ không tiếp tục đè trên cậu nữa.

Lúc Thiệu Trầm tiến vào đã nhìn Tống Kiêu mặt mày u ám ôm bát ngồi xếp bằng trên giường ăn cơm.

Còn Oz ưu nhã ngồi trên ghế bên lưng phòng xem nhật ký của Tống Nhiên.

Thiệu Trầm thở dài một hơi:

_ Cậu chủ nhỏ, tôi chỉ đi có một chút, tại sao em lại làm rớt đồ ăn trên giường rồi?

_ Vậy anh đừng để tôi ăn trên giường nữa!

_ Vậy em nguyện ý ngồi trên bàn bơm như một quý tộc có giáo dưỡng à?

_ Không muốn! – Tống Kiêu dùng sức nhai cơm đậu dẻo, hầm hừ liếc mắt trừng Oz.

Bữa sáng cuối cùng cũng ăn xong rồi.

Ngồi trong phi hành khí, Tống Kiêu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

_ Cậu chủ nhỏ, hôm nay em rất an tĩnh.

_ Tôi đang suy nghĩ.

_ Nghĩ gì vậy?

_ Thiệu Trầm... Tôi quyết định phải rèn luyện thể lực và học cách cận chiến!

Bị Oz đè cũng không có gì mất mặt, dù sao đối phương là phát động tấn công bất chợt.

Thế nhưng không thể nào phản kháng lại mới là điều làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

_ Vì trong trường học có Arthur không tôn trọng em sao?

Thiệu Trầm không dùng "bắt nạt" mà dùng "không tôn trọng", nghệ thuật dùng từ của hắn đã đạt đến trình độ sâu sắc.

_ ... Ờm, đúng vậy.

Cũng không thể nói bị thú cưng mình nuôi đè ngã nhỉ?

_ Tôi rất ủng hộ em việc rèn luyện thể lực và những thứ khác, chỉ là cận chiến... Nó rất gian khổ, hơn nữa trong quá trình học rất dễ bị thương. Xem ra tôi cần chuẩn bị cho em nhiều thuốc dũ hợp hơn rồi.

_ Phiền vậy hả? Hay thôi quên đi.

Tống Kiêu một bộ biểu tình "Xem tôi thông cảm cho anh chưa".

Lúc Tống Kiêu tiến vào phòng học, đã nhìn thấy Cevil đang bị các học sinh khác vây quanh.

Nhà Haffris đã chuẩn bị xong tiệc sinh nhật cho Cevil, chỉ tiếc Tống Kiêu không nhận được thư mời.

Cevil cười đáp lại mỗi một học sinh chúc người ấy sinh nhật vui vẻ, tri thức và lễ độ, chỉ là ánh mắt thiếu niên cũng không rơi vào người Tống Kiêu dù chỉ một thoáng.

Đương nhiên, đây là kết quả Tống Kiêu đã sớm đoán được. Dù sao ngày hôm đó, Cevil thực sự rất tức giận.

Toàn bộ các tiết học, Tống Kiêu đều ngủ.

Hôm nay là sinh nhật Cevil, cậu không muốn tầm mắt của mình khiến người ấy mất hứng trog ngày sinh nhật.

Chỉ là cậu ngủ không bao lâu, đã cảm giác được không khí trở nên nặng nề, thậm chí còn chèn ép bờ vai cậu, làm cậu khó thở, thậm chí còn nghĩ nôn ra.

Rốt cuộc là tên Arthur nào? Luôn giở thủ đoạn bịp bợm như vậy! So với người bình thường cậu còn ấu trĩ hơn!

Tống Kiêu quyết định không thèm để ý đối phương, làm bộ ngủ. Chỉ cần mình không trả lời đối phương, đối phương tự nhiên sẽ thấy không còn hứng thú chơi tiếp.

Chỉ là ý tưởng của Tống Kiêu sai lầm rồi.

Mấy phút sau, lực lượng trên bả vai cậu biến mất, điều này khiến cậu thở phào một hơi. Mà một giây sau, cậu cảm giác dường như có một ngó tay vô hình, miết cằm cậu, chậm rãi luồn xuống phía dưới, lúc dùng sức đè cổ của cậu xuống, chậm rãi vuốt ve.

Yết hầu bị buộc chặt, giống như sắp bóp nát cổ cậu, máu cậu lập tức xông lên ót.

= Hết chương 29 =

Quà 2/9

Update hình hai trai nhà ở mục lục

Edit: Fuko

Beta: Cần một beta (╭ ̄ω ̄)╭

=============

Tống Kiêu rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, không phải là Arthur bị cậu đánh lần trước tính trả thù đó chứ?

Nhưng bọn họ vốn không có năng lực này!

Giáo viên nhìn về phía Tống Kiêu, nhíu mày hỏi:

_ Tống Kiêu, em làm sao vậy?

Cỗ lực lượng kia chợt biến mất.

Tống Kiêu há miệng, trong phút chốc không biết nói điều gì.

_ Thầy tiếp tục giảng bài đi ạ. Cậu ta rõ ràng đang duỗi người. – Cevil nhàn nhạt nói.

Giáo viên khẽ thở dài, tiếp tục giảng bài.

Tống Kiêu giơ tay lên, che cổ họng mình, trong ngực cảm thấy lạnh lẽo.

Cậu nhìn về phía Cevil, chỉ thấy khóe môi đối phương chậm rãi nhếch lên, trong đáy mắt là sự sắc bén Tống Kiêu chưa từng thấy qua.

Dường như bị kinh sợ, Tống Kiêu lập tức dời tầm mắt của mình.

Từ lúc Cevil thay cậu xử lý hai tên Arthur kia, Tống Kiêu luôn cảm thấy người ấy có điểm kỳ quái.

Nhưng dù kỳ quái thì cũng là tình yêu đầu tiên của cậu...

Cảm giác khủng khoảng vừa rồi tan thành mây khói, hồn Tống Kiêu lại tiếp tục bay về nơi xa.

Cuối cùng chương trình học cũng kết thúc, Cevil trong vòng vây của các học sinh rời khỏi phòng học.

Tống Kiêu bước nhanh đuổi theo.

_ Cevil! Cevil! Sinh nhật vui vẻ!

Cevil xoay người, hơi hơi nghiêng mặt, khóe môi câu thành nụ cười đùa cợt.

Các học sinh khác cũng nhìn sang.

_ Không thể nào, sao Tống Kiêu lại theo kịp?

_ Chẳng phải Cevil không phát thiệp mời sinh nhật cho cậu ta sao?

_ Có phải hay không dù Cevil đi chỗ nào cậu ta cũng bám theo sau?

_ Xem ra bài học lần trước còn chưa đủ đó!

Tống Kiêu tự động bỏ qua những lời chế giễu, châm chọc và các tầm mắt thừa thãi, cậu nhìn viền mắt đẹp đẽ của Cevil, đưa một cái hộp nhỏ tới trước mặt thiếu niên.

_ Sinh nhật vui vẻ.

Cevil chưa đưa tay đón, các học sinh bên cạnh đã nở nụ cười.

_ Tống Kiêu, bộ cậu sống ở thời cổ đại hả? Dĩ nhiên dùng hộp bọc giấy gói quà? Bây giờ sao lại có người làm chuyện như vậy!

_ Quà sinh nhật bọn tôi đưa cho Cevil đều không thể dùng hộp bọc giấy gói quà nha!

Tống Kiêu chỉ nhìn Cevil, cậu tin tưởng người cậu thương, có thể hiểu được tấm lòng của cậu.

Cevil cũng không nhận lấy quà của Tống Kiêu, mà sử dụng năng lực Arthur khống chế hộp quà lơ lửng giữa không trung, giấy gói chậm rãi rơi lả tả, hổ phách màu vàng nhạt bên trong hiện ra trước mặt mọi người.

_ Thật sao? Tống Kiêu? Cậu tặng Cevi hổ phách? Thứ không đáng bao nhiêu tiền ấy!

_ Không phải cậu đào nó ra từ một khu chợ đồ cổ nào đó chứ?

Tiếng cười nhạo của các học sinh vang lên.

Cevil nhìn vào mắt Tống Kiêu, hờ hững mở miệng:

_ Vì sao lại tặng tôi hổ phách? Cái này còn rẻ hơn bạch mai khôi.

_ Không phải hổ phách nào cũng có bươm bướm bên trong, đúng không? Miếng hổ phách này từ ngàn năm trước đã cùng nhân loại rời khỏi trái đất, trải qua bao nhiêu năm tháng, con bướm vẫn nằm trong đó. Hiện tại bươm bướm đều sinh sản nhân tạo, nên tôi tặng cậu con bướm nguyên thủy nhất của thiên nhiên.

Tiếng cười chung quanh càng lớn hơn.

_ Tôi tưởng cậu ta muốn tặng hổ phách, hóa ra là tặng bươm bướm.

_ Kết quả chắc cũng giống mai khôi ngày trước đó!

_ Cậu nghĩ tôi sẽ thích bươm bướm à? – Cevil hỏi.

_ Sao lại không thích? Mỗi một con bướm xinh đẹp đều trải qua quá trình phá kén mà ra. Hơn nữa chúng nó còn xinh đẹp như vậy.

_ Nếu cậu đổi lại cách nói, tôi sẽ thích cái này.

_ Sao cơ?

Cevil khom người, ghé sát tai Tống Kiêu.

_ Cậu chính là con bướm, từ một con sâu nhỏ, rồi đến cái kén, sau đó phá kén ra bay lượn dưới ánh mặt trời, nhưng cuối cùng... Cũng không thoát khỏi số phận bị tôi cất giấu.

_ Hả? – Tống Kiêu cau mày nhìn Cevil.

Vì sao cậu thấy ví dụ của Cevil khá đáng sợ, một chút cũng không lãng mạn nhỉ?

_ Không phải cậu nói không bao giờ nhìn tôi nữa sao? – Cevil lành lạnh nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kiêu.

Cậu nghiêng đầu:

_ Tôi có nói như vậy hả?

Cậu nói điều này từ bao giờ?

Sao cậu có thể chịu được việc không nhìn Cevil chứ!

_ Da mặt cậu thật dày.

Cevil cười khẽ.

Chỉ là thời điểm môi người ấy cong lên, Tống Kiêu thấy tất cả đều thật tốt đẹp.

_ Đi thôi.

Tống Kiêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kéo cổ tay đi về phía trước.

Những người xung quanh sững sờ tại chỗ, Tống Kiêu cũng đần ra.

Bởi vì người lôi cậu không phải ai khác, mà là Cevil.

_ Chúng ta. . . Chúng ta đi đâu thế?

_ Sao, cậu không muốn dự tiệc sinh nhật của tôi?

Cevil ngừng lại, mắt lạnh nhìn cậu.

_ Nhưng cậu có gửi thư mời cho tôi đâu!

Tống Kiêu cảm thấy rất bất mãn.

Không có thư mời, thật không tôn trọng tôi gì cả!

_ Cậu còn cần thư mời sao?

Cevil khẽ nở nụ cười, mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của thiếu niên, Tống Kiêu cũng biết giờ phút này tâm trạng người ấy rất tốt.

Bọn họ đi tới trước phi hành khí của nhà Haffris, cửa khoang mở ra, Tống Kiêu đang định nhấc chân bước vào, hai tay Cevil lại đột nhiên đặt lên hông cậu, thoải mái xách cậu đi vào.

_ Phi hành khí của cậu thật bất tiện! Của tôi còn có hệ thống lên xuống tự động!

_ Rất xin lỗi, không phù hợp với người chân ngắn như cậu.

Phi hành khí cất cánh, máy liên lạc của Tống Kiêu nhận được tin nhắn từ Thiệu Trầm: Đêm nay vui vẻ, cậu chủ nhỏ.

Tống Kiêu mím môi, có loại cảm giác hạnh phúc sau nhiều lần trải qua đau khổ, rốt cục tiến đến bến bờ thành công.

Trán của cậu dán lên cửa sổ, nhìn các phi hành khí tham gia bữa tiệc bay theo sau bọn họ.

_ Này.

_ Gì thế?

Tống Kiêu vừa quay đầu lại, đã phát hiện Cevil gần như dính sát vào mặt mình. Cậu vô thức ngửa về sau, cái ót đập vào cửa sổ.

Cevil mở ngón tay, viên hổ phách nằm trong lòng bàn tay thiếu niên:

_ Cậu không thấy là nên đeo nó cho tôi sao?

_ Cậu nguyện ý đeo hả?

_ Tôi ném ra ngoài nhé?

Cevil hình như lại nhích tới gần một chút.

_ Ấy! Ấy! Để tôi đeo cho cậu.

Tống Kiêu hân hoan, đem sợi dây chế từ các hạt băng đeo lên cổ Cevil.

Cevil bỏ hổ phách vào sau áo.

Lúc này, phi hành khí hạ xuống nhà Haffris.

Tống kiêu đi ra cùng Cevil.

Mặc dù gia tộc Haffris không rộng rãi như Phong Bảo, cũng không tráng lệ như các gia tộc khác, nhưng nó có sự gần gũi mà các phủ đệ khác không có.

Ở đây, Tống Kiêu gặp cả một vườn bạch mai khôi, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

_ Đó là các hạt mầm bọn tôi mang từ góc vuông thứ mười tới. Thấm thoắt, trôi qua rất nhiều năm, chúng đã nở đẹp như vậy. Cậu thích không, muốn tôi tặng nó cho cậu không?

_ Được! Cậu tặng cho tôi đi!

_ Da mặt thật dày.

Nhà Haffris chuẩn bị tiệc tối rất tỉ mỉ chu đáo. Tất cả đồ ăn thức uống cứ như tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta luyến tiếc cắn nó.

Ngoại trừ các bạn học của Cevil đến dự tiệc, còn có rất nhiều quý tộc ở thủ đô, thậm chí hầu cận lĩnh chủ Sở Phong cũng tới.

Đương lúc Cevil xuất hiện, mọi người cùng nhau nâng cốc chúc thiếu niên sinh nhật vui vẻ, mà Cevi cũng rất có phong độ đáp lại tất cả.

Chỉ có mỗi tống kiêu là bưng bàn ăn, trốn ở trong góc, nhìn khóe môi Cevil mang theo dáng cười khiêm tốn, rất có kiên nhẫn đi chào hỏi các quý tộc ở đây.

_ Ngài ấy là thuyết khách trời sinh, đúng không?

Khi Tống Kiêu đang nhìn Cevil, có người ngồi xuống đối diện cậu.

Là một người đàn ông trung niên Tống Kiêu chưa từng thấy trước đó, mái tóc ngắn màu rám nắng, vẻ mặt nhàm chán. Xem ra ngoài cậu, vẫn còn người không quan tâm đến tiệc tối.

_ Nhưng cậu ấy không muốn làm thuyết khách. – Tống kiêu trả lời.

_ Ngài rất hiểu ngài ấy sao? – Ánh mắt người này nhìn Tống Kiêu chứa một tia dò xét hứng thú.

_ Tôi tự nhận là chưa đến độ hiểu được cậu ấy, thế nhưng thuyết khách này nọ... Cũng quá lãng phí. Xin hỏi ngài là...

_ Gọi tôi Dyan là được.

_ Xin hỏi ngài đến từ góc vuông nào?

Dyan nháy mắt một cái:

_ Sao ngài biết tôi không phải người ở thủ đô?

_ Các quý tộc chủ yếu của thủ đô tôi đều biết.

_ Tôi đến từ góc vuông thứ mười.

_ Hm... Ngài cũng là thuyết khách sao?

_ Ừm... Nhiệm vụ hiện tại của tôi khi đến thủ đô cũng có thể nói là để ngoại giao. – Dyan giương cằm – Ngài ăn no chưa?

Tống Kiêu gật đầu.

_ Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Bạch mai khôi của nhà Haffris rất nổi tiếng trong tinh tế. Ở đây thật không thú vị.

_ Tuy không thú vị, tôi vẫn muốn đợi ở đây.

Vì chỗ này có thể nhìn thấy Cevil đó!

Lúc này, có người nhẹ nhàng đè vai Tống Kiêu từ phía sau, cúi đầu xuống, Tống Kiêu có thể cảm thấy cằm đối phương chạm vào đỉnh đầu của mình.

_ Ngài Dyan, không cần bắt cóc khách quý của tôi vào thời điểm tôi không chú ý nha.

Giọng nói của Cevil truyền đến từ đỉnh đầu.

_ Tôi là thấy ngài bề bộn nhiều việc, mà khách của ngài thoạt nhìn có chút cô đơn. Cho nên nói ra một kiến nghị nho nhỏ mà thôi.

_ Tống Kiêu, vị này chính là tài công của Tinh Vân, Dyan Case.

Vai Tống Kiêu khẽ run lên, mặc dù trên mặt vẫn là dáng tươi cười, hơi thở lại dần chậm lại.

Gã là tài công của Tinh Vân, vậy gã cùng phe với Bard và Tarz, bọn họ đã cùng nhau phản bội Oz Fawn.

Bây giờ là thời điểm Dyan Case cần tránh mặt, nhưng gã lại đến tiệc tối của nhà Haffris, chẳng lẽ nhà Haffris cũng gia nhập với bọn họ ư?

Vậy mục đích của bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là vì chúc mừng sinh nhật, mà còn để cách ly cậu khỏi Thiệu Trầm.

_ Ngài Dyan, chúc ngài có một đêm vui vẻ.

Cevil cười lễ phép với Dyan, kéo Tống Kiêu khỏi chỗ ngồi.

Tống Kiêu cho rằng Cevil muốn đưa mình tới chỗ các bạn học khác, không ngờ thiếu niên lại đưa cậu rời khỏi tiệc tối.

Dự cảm nguy hiểm nảy lên trong đầu Tống Kiêu, đặc biệt lúc cậu quay đầu lại, thì nhìn thấy Dyan Case không nhanh không chậm đi theo sau.

Cevil định tách cậu khỏi đám người để Dyan thuận tiên tra tấn cậu sao?

Cậu thực sự không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một chút nào nữa!

= Hết chương 30 = 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy