Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    
    Edit+beta: may

   "Chia tay?" Quý Nhiên cúi thấp đầu  thấy không rõ biểu cảm, chỉ có thể từ thanh âm nghe ra một chút cậu bình thường lạnh nhạt không có cảm xúc.
   
     "Đúng vậy, tôi muốn chia tay. Cậu căn bản không xứng với tôi, dung mạo không đẹp, cá tính cũng không tốt, vẫn là cô nhi, cậu nói cậu có điểm gì để xứng với tôi ?" La Hữu nói lời này, khẩu khí ác liệt, dường như ngay trước mặt y không phải bạn trai đã yêu đương 3 năm, mà là tương giao nhiều năm kẻ địch. Ánh mắt kia ghét bỏ tựa như đang nhìn một con người  kêu gà đánh chuột*, cũng không nghĩ lại một chút Quý Nhiên năm đó nhưng là chính y theo đuổi.

  
    (*Mình k hỉu đoạn này lắm nên chém đó )
   

     Quý Nhiên nghe thấy người đối diện lớn tiếng gào thét, có chút không dám tin tưởng mà nhìn xem người này. Ba năm trước đây thời điểm mới quen nhau, Quý Nhiên mới vừa vặn thi lên đại học, mà La Hữu đã học năm thứ ba đại học. Cho tới bây giờ đều chỉ là nghiêm túc học tập Quý Nhiên chưa bao giờ nói qua yêu đương, đương nhiên cái này cùng mình là cô nhi, tướng mạo cũng chỉ được cho thanh tú có quan hệ. Chỉ là lại thế nào không có cân nhắc qua, Quý Nhiên cũng không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ thích một người cùng giới, sẽ cùng một người cùng giới yêu đương 3 năm, cũng càng không nghĩ đến, ba năm sau hiện tại, người này thế nhưng đối với mình hô to nói chia tay.
   
     Quý Nhiên không phải đồ đần, sớm tại hai ba tháng trước, cậu liền cảm giác được La Hữu không thích hợp, thái độ đối với chính mình lãnh đạm rất nhiều, cũng thường thường sẽ lấy cớ bận rộn công việc mà đêm không về nhà ngủ. Chỉ là Quý Nhiên không nguyện ý tin tưởng, người đã từng đối với mình nói yêu, cả đời đối với mình quý trọng, hôm nay nói chia tay liền chia tay.
   
     Bây giờ suy nghĩ một chút cũng đúng, thật nhiều nam nữ bằng hữu, tại sau khi tốt nghiệp tiến vào xã hội, quan hệ yêu đương đều chịu không được khảo nghiệm, huống hồ giống bọn cậu cái dạng này, đoán chừng càng là không cần gió thổi đều sẽ chia tay thôi. Quý Nhiên cười lạnh, mang theo ý cười tự giễu, nói còn không thanh tỉnh là không thể nào La Hữu đều đem lời nói đến mức này, phần tình cảm trước kia cũng liền biến mất đi.
   

     " Cậu nói một người đàn ông, mỗi ngày chỉ ở trong nhà, vẫn yêu luôn ở tại trong phòng bếp, làm cả người mình một thân toàn mùi khói dầu, vốn là hình dáng không chẳng ra sao, còn không biết chỉnh trang lại mình thật tốt, càng xem càng bực mình." La Hữu nhìn Quý Nhiên không nói lời nào, càng nói càng cảm thấy mình có lý, một người như thế, lúc trước mình mắt mình như mù làm sao có thể coi trọng cậu ta được.
   
     "Tôi cũng không muốn cùng cậu  nháo, chính cậu thức thời liền tốt nhất, phải biết cậu bây giờ còn đang đi học, sự tình có làm lớn cũng không tốt. Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, từ nay về sau điều chúng ta dễ thực hiện nhất là làm như chưa từng quen biết qua, cậu là cậu tôi vẫn là tôi." La Hữu nói xong lời này, mở cửa liền đi ra ngoài, dường như Quý Nhiên đột nhiên liền biến thân trở thành tiểu quái thú, cùng cậu ở chung một giây đồng hồ cũng không nguyện ý.
   
     "Quá liền là quá sao? Ha ha" Quý Nhiên nhìn đêm ánh mắt nhìn ra cửa, cười đến thê lương. Quý Nhiên thích đi ra ngoài là tất cả mọi người đều biết, đây không phải việc một hai năm mới tạo ra thói quen, từ nhỏ đã có chút quái gở không yêu lý người, ghét nhất chính là cùng người khác xã giao, tình nguyện tự mình một người ở nhà đọc sách đi ngủ cũng không nguyện ý cùng đồng học ra đường đi một chút, lâu liền không có người lại mời Quý Nhiên đi ra ngoài, mà Quý Nhiên cũng cảm thấy một người yên lặng sinh hoạt là thế nào dùng sướng.
   
     Chỉ là thi lên đại học, gặp được La Hữu về sau, hết thảy đều mất. La Hữu là con em nhà giàu, dáng dấp cũng tốt, thế nhưng là không biết vì cái gì lúc trước liền nhìn trúng Quý Nhiên. Ba năm trước đây La Hữu nói là thích Quý Nhiên trên người yên tĩnh, cảm thấy cùng Quý Nhiên ở cùng một chỗ rất dễ chịu. Mà La Hữu đối Quý Nhiên bắt đầu vạch ra phương thức theo đuổi công thức để Quý Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy La Hữu là thật đối với mình rất để bụng, sau ba tháng hai người cấp tốc ở chung.
   
     Nhưng một năm trước La Hữu tốt nghiệp tiến vào xã hội, mặc dù là gia tộc xí nghiệp, nhưng xã hội dù sao không phải là trường học để mà có thể so sánh, La Hữu cũng không cảm thấy Quý Nhiên là người thích hợp bản thân nữa, càng không nhìn đến Quý Nhiên dáng vẻ, chỉ cảm thấy chướng mắt.
   

     Quý Nhiên đương nhiên biết mình không xứng với La Hữu, cho nên tận tâm quản lý La Hữu sinh hoạt. Học tập trù nghệ, mỗi ngày thay đổi theo y khẩu vị; trừ trường học liền đến ở nhà, đem trong nhà thu thập ngay ngắn rõ ràng, việc nhà chưa từng để La Hữu động tay động chân. Chỉ có như vậy, La Hữu hôm nay y nguyên đối với mình nói chia tay, không phải ở trong lòng không nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng đơn thuần Quý Nhiên vẫn là lựa chọn tin tưởng người yêu của mình, nhưng cuối cùng chờ đến vẫn là phản bội.
   
     "Chia tay liền chia tay đi, cũng không có gì lớn." Quý Nhiên đối với mình nói, chỉ là lướt qua để người ta biết, Quý Nhiên cũng là đau lòng, đau lòng mình làm sao liền tin tưởng loại cặn bã như y, đau lòng mình toàn tâm toàn ý đối một tên cặn bã tốt ba năm.
   
     Sau một tiếng, Quý Nhiên cầm lấy túi tiền trên bàn, quyết định hôm nay đối với mình tốt đi một chút, quá khứ không nỡ dùng tiền mua hôm nay đều muốn mua tất cả về, để ăn mừng mình rốt cục thấy rõ bộ mặt thật của một tên cặn bã. Cái quái gì, thật đúng là cho rằng cậu rời xa La Hữu liền không sống được sao? Cậu muốn hướng tất cả mọi người chứng minh, cậu Quý Nhiên chia tay La Hữu sống càng tốt hơn , càng vui vẻ hơn.
   
     Đầu tiên, Quý Nhiên đi vào chợ bình thường vẫn hay mua mưa một ít đồ ăn rồi lại vào một cửa hàng bán đồ cũ. Một tháng trước Quý Nhiên vào đây, rất vô tình nhìn trúng trong tiệm một khối bạch ngọc, là chủng loại gì Quý Nhiên không biết, chẳng qua là cảm thấy khối kia bạch ngọc kiểu dáng rất cổ điển, để Quý Nhiên một người không hiểu gì ngọc liền chọn trúng, mặc dù chủ tiệm nói đây là khối ngọc cổ, muốn 5000 tệ, nhưng liền Quý Nhiên dạng này thân gia, đừng bảo là 5000, chính là 500 cũng là không nỡ lấy ra ngừng ấy tiền mua một khối ngọc không ăn được.
   
     Nhưng là hôm nay khác biệt, hôm nay Quý Nhiên bị tức giận làm choáng váng đầu óc, cũng muốn thật tốt đối đãi hạ mình, dựa vào cái gì mua cho La Hữu cái tên cặn bã nam một bộ y phục, chính mình cũng chọn tốt nhất, chỉ sợ y bất mãn, lại keo kiệt đối đãi chính mình.
   
     Quý Nhiên không tin một nhà chợ bán thức ăn có một tiệm bán đồ cổ có thể đưa ra một khối ngọc cổ thật, lại làm một người không có thường thức bỏ ra 5000 tệ mua khối ngọc cổ đó. Đi vào trong tiệm, chủ tiệm cũng nhận biết Quý Nhiên, ai gia hỏa này lại đến nhìn xem khối ngọc thạch này.
   
     "Hôm nay vẫn là đến xem? Tôi nói với cậu này, trừ  khối ngọc này ra lại không có, khách hàng khác muốn chạm vào còn không được. Ngày nào đó không  muốn bị người trong nghề chọn trúng thì mua đi, cậu cũng đừng khóc." Lão bản nhìn Quý Nhiên nhìn chằm chằm miếng  ngọc, không nói lấy ra nhìn xem càng không nói mua, cũng rất  quen thuộc.
   
     "Lão bản, tôi hôm nay thật đúng là hạ quyết tâm muốn mua nó đem về, nhưng ông cũng biết tôi là một học sinh nghèo, nào có nhiều tiền như vậy, bình thường cũng liền làm điểm gia giáo còn phải ăn cơm nộp học phí. Ông cho cái giá hợp lý đi, đừng nói cái gì cổ ngọc hay không cổ ngọc, đều biết là không có khả năng." Quý Nhiên quyết định bắt đầu cùng lão bản ra giá, đều nói là rao giá trên trời trả tiền ngay tại chỗ nha.
   
     "Tiểu Nhiên ơi Tiểu Nhiên, tôi chính là biết tình huống của cậu, không phải tôi đã định giá chỉ cần 5000 sao? Tôi nói thật cho cậu biết, khối ngọc này tôi là từ trong nhà quét dọn  quét ra đến, coi như không phải cổ ngọc cũng không phải bình thường hòa điền ngọc loại hình có thể so sánh. Cậu thực sự muốn mua, 3000 tệ, ít hơn nữa một điểm không thể bán." Lão bản đem ngọc từ trong quầy lấy ra, đưa cho Quý Nhiên.
   
     "2000 tệ, lại nhiều một ít tôi cũng không có." Quý Nhiên cầm ngọc, nhiều lần nhìn xem, càng xem càng cảm thấy thích , dựa theo ý nghĩ lúc ra cửa, nhiều nhất cho 1000 tệ.
   

     Hai người thảo luận gần 20', cuối cùng Quý Nhiên lấy ra 2600 tệ cầm lấy khối ngọc này, giao xong liền để lão bản buộc lên dây đỏ đeo trên cổ của mình, ôn lương ngọc thạch vừa kề sát bên trên Quý Nhiên ngực liền chậm rãi nóng lên, Quý Nhiên cũng không có để ý, vô cùng vui sướng đi ra cửa tiệm.
   
     Mua thức ăn về nhà nấu cơm ăn cơm rồi nghỉ ngơi. Trước khi lên giường Quý Nhiên còn cầm ngọc thạch vừa mới mua, khóe miệng nụ cười còn chưa biến mất, Quý Nhiên liền vui vẻ ngủ.

            •••••••••••••

*Bản quốc tế để đơn vị là khối nhưng mình edit lại để là tệ cho nó quen. Với lại chưa xuyên nên QN vẫn ở quốc gia cũ nhé (≧▽≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro