CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Câu hỏi của Tiêu Trầm Nghị khiến cho mọi người sửng sốt không nói nên lời. Trước hết không đề cập tới phản ứng của những người khác mà chỉ nói đến phản ứng của đội trưởng đội cận vệ Vương Duẫn nhìn mặt anh khi nghe thấy lời nói của Hoàng thái tử chẳng khác nào bị sét đánh. Từ xưa đến nay hoàng gia luôn nổi tiếng trong việc giáo dục lễ nghi nên người trong hoàng gia bất cứ lúc nào cũng phong độ nhẹ nhàng, cho dù là cùng người khác tranh chấp thì lúc nói chuyện cũng chỉ nhẹ nhàng châm chọc, nào có ai nói chuyện thẳng thắn không một chút khách khí mắng cả nhà người ta miệng thúi do ăn phân. Việc này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của Hoàng thái tử cũng mất ? Tuy rằng hiện tại mặt mũi của Hoàng thái tử cũng không còn nhiều lắm. Huống chi người của gia tộc Rongya cũng không phải là đèn dầu cạn đảm bảo ngày mai Hoàng thái tử sẽ được xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo, hơn nữa còn nổi tiếng vì sự thô lỗ . Hơn nữa người vừa rồi nói chuyện là đứa cháu ngoại mà gia chủ yêu thương nhất . Nghĩ đến đây, Vương Duẫn cảm thấy gia tộc Rongya thật là kỳ ba. .
    Ông nội Sean có ba đứa con, đứa lớn là cha Sean giống đực Soren · Rongya, vô cùng phong lưu, đứa thứ hai là Will · Rongya đang làm việc tại bộ tài chính, dù đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn , đời sống sinh hoạt vô cùng phóng đãng, cuối cùng là đứa con được yêu thương nhất, bác của Sean giống cái Thanh Mã · Sawyer. Ông ta kết hôn từ rất sớm, gả cho một người thuộc thế gia cảnh sát. Sau đó chồng ông ta lại chết trong một lần chấp hành nhiệm vụ ,chưa tới nửa năm sau Thanh Mã · Sawyer liền ghét bỏ nhà chồng không tốt mang theo con mình là giống cái Ando quay về gia tộc Rongya ở. Ông nội Sean vô cùng yêu thương đứa con út này, cũng mặc kệ có hợp quy củ hay không, liền một mắt nhắm một mắt mở tùy ý Thanh Mã · Sawyer ở trong nhà. Do đó Ando cũng là đứa cháu ngoại mà ông nội Sean thương nhất. Mà người vừa rồi mở miệng nói chuyện chính là giống cái Ando. Vì tránh cho hai bên thêm mâu thuẫn , Vương Duẫn liền đối với Tiêu Trầm Nghị khuyên giải an ủi nói: "Hoàng thái tử điện hạ, người cũng đã đưa tướng quân Sean về nhà mà Hoàng đế bệ hạ còn ở hoàng cung chờ ngươi về dùng bữa cùng hay là chúng ta đi về trước được có không?". Tiêu Trầm Nghị liếc nhìn anh một cái, không chút để ý hừ một tiếng. Những người này rõ rang đã phát hiện bọn họ đứng trước cửa lại như cũ không kiêng nể gì tiếp tục nói bậy, rõ ràng là ỷ vào thân phận của mình, chẳng lẽ còn bắt hắn phải chịu đựng xem như không nghe thấy gì? Nếu như nội lực của hắn vẫn còn, dựa vào tính cách trước đây thì đã sớm dùng kiếm giết chết họ, chứ sao còn để cho bọn họ tiếp tục ăn nói bậy bạ. Sean nhìn thoáng qua Tiêu Trầm Nghị rồi tiếp tục đi vào cửa. Tiêu Trầm Nghị nhún vai đi theo vào. Lúc này ở trong nhà Ando mới hiểu những gì Tiêu Trầm Nghị nói ,sắc mặt liền biến đổi, tức giận muốn mắng Sean, dù sao cậu ta cũng thường làm việc này mà trước kia Sean đều chịu đựng không nói với bất kỳ ai . Thế nhưng lần này hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị Cole ngăn lại, cậu liền ủy khuất nhìn Cole, Cole lại lắc đầu. Trước kia Sean chỉ có một người, bọn họ dù nói khó nghe đến cỡ nào thì người nọ nhiều nhất chỉ kêu bọn họ cút chứ không để họ vào mắt nên cũng không quá so đo với bọn họ. Nhưng hiện tại thì không được, còn có Tiêu Trầm Nghị đi theo tới, mặc kệ hiện tại thanh danh hắn như thế nào thì hắn vẫn là Hoàng thái tử, bọn họ còn chưa có cùng Tiêu Trầm Nghị trở mặt vì vậy vấn đề mặt mũi vẫn phải cho . Huống chi Sean vẫn là người của gia tộc bọn họ lại vừa từ chiến trường quay về khí thế mạnh mẽ, tốt nhất là bọn họ nên nhường một bước , về sau lại tiếp tục chèn ép do đó cần chi phải sốt ruột. dước ánh mắt trấn an của Cole, Ando liền lùi lại một bước, bất quá vẫn trừng mắt nhìn hai người, thầm nghĩ, một tên xấu xí cùng một tên phế vật, sớm muộn gì có ngày ta cũng làm cho các ngươi đẹp mặt. Nghĩ như thế, trong lòng Ando thấy thoải mái hơn rất nhiều.         Trong đại sảnh của gia tộc Rongya lúc này chỉ toàn những người cùng tuổi Sean cho nên những người này cùng Cole liền thành đại biểu chào đón hai người quay về. Cole đi lên trước,vô cùng có phong độ cười nói: "Vừa rồi chúng ta chỉ là đảm luận về các tin tức trên quang não, Ando đệ đệ nói chuyện có chút nghiêm khắc cho nên không thấy được các người tới, hy vọng Hoàng thái tử điện hạ cùng Sean đệ đệ không cần để ý." Lời nói này có ý là chúng ta mấy cái tiểu hài tử tiểu đánh tiểu nháo tuy nói xấu các ngươi nhưng chúng ta vẫn còn nhỏ. Nếu như ngươi vẫn cố chấp để trong lòng vậy ngươi liền tự mình chịu tội không phải lỗi của chúng ta.
Tiêu Trầm Nghị ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, đôi tay tùy ý để ở hai bên chân, tư thế giống như lúc ngồi trên bảo tọa của giáo chủ Ma giáo mà quan sát người khác. Nghe được những lời của Cole, hắn hơi nheo mắt lại, mỉm cười: "Từ này nơi này ra tới cửa chưa tới mấy bước, chúng ta laf hai người sống sờ sờ mà các ngươi nhìn không thấy, bộ mắt bị mù à ?". Vương Duẫn: "......" Hoàng thái tử, phong độ của ngài đâu rồi ? Tại sao hôm nay nghe được lời nói mà mình không thích lại vô cùng tức giận không nghĩ đến phong độ vậy ?.Cole nghe xong lời này, thiếu chút nữa là không giữ được nụ cười, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, không phải Hoàng thái tử luôn luôn giữ phong độ hay sao, cho dù nhìn đến cơ giáp đều rất ít khóc, người khác đứng trước mặt mắng hắn phế vật, hắn cũng chỉ cúi đầu rời đi, hôm nay bị sao vậy ? Sao lại nói chuyện thô bỉ như thế ? Uống lộn thuốc hay là lần đầu ra chiến trường lại bị thương,khiến cho đầu óc hỗn loạn ? ."Toàn bộ đế quốc đều biết tiêu chuẩn lựa chọn người để kết hôn của Hoàng thái tử điện hạ là rất cao, việc ngươi cùng Sean ca ca kết hôn cũng không phải do chúng ta làm chủ, nếu ngươi không thích có thể tìm hoàng đế và ông ngoại của ta hủy hôn chứ đừng có đứng ở đây nổi giận với chúng ta. Chúng ta không phải là người trong hoàng cung nên hoàng thái tử điên hạ không cần bảo chúng ta phải làm gì." Lúc này Ando tiến lên một bước cao giọng nói. Cậu từ nhỏ đã được ông ngoại yêu thương, ở trong nhà có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng có ai không dám làm xấu mặt cậu, hơn nữa cậu cũng biết ưu thế của mình, khuôn mặt cậu tinh xảo, mặt mày như họa, là hình tượng điển hình của giống cái, nhỏ xinh,chỉ cần nhíu mày là có thể kích phát ý muốn bảo hộ của nhiều giống đực. Có nhiều lúc cậu chỉ cần dịu dàng nói mấy câu, liền có được thứ cậu muốn, cho nên lúc cậu nói những điều này, tất cả mọi người đều cho là đúng. Tiêu Trầm Nghị ngồi ở chỗ đó giống như một vị vua nhìn Ando, ánh mắt nhìn thẳng hồi lâu. Mà Tiêu Trầm Nghị dung mạo rất đẹp, tuấn mỹ phong lưu, ánh mắt như hoa đào cho dù Ando chán ghét hắn như thế nào thì khi đối mặt với một cái khuôn mặt anh tuấn như vậy, đôi mắt hoa đào nhìn mình chăm chú , trong lòng tuy rằng cảm thấy hắn là tên lưu manh , nhìn thấy mỹ nhân liền không dời mắt được, nhưng cũng có một chút ngượng ngùng, trên mặt không tự giác đỏ lên.Bởi vì phòng khách của gia tộc Rongya rất sang nên khi Ando đỏ mặt trong nháy mắt không khí có chút quái dị. Tiêu Trầm Nghị nhìn thấy vậy liền nheo mắt lại, bộ dạng thì cứ như cái con hát, tiểu bạch kiểm lại còn làm dáng vẻ kệch cỡm khiến cho người nhìn là muốn ói , hắn nhìn về phía Vương Duẫn hỏi : "Tên này là ai vậy ?".
Câu hỏi này khiến cho Vương Duẫn sửng sốt cho rằng đây là Hoàng thái tử không muốn cho Ando mặt mũi , chần chờ một chút rồi cẩn thận trả lời : "Đây là cháu ngoại của gia chủ Rongya, Hoàng thái tử mới về từ chiến trường nên không nhớ được nhiều người ở đây cho lắm." Câu nói kia có ý nói cho mọi người biết Tiêu Trầm Nghị mới từ tiền tuyến trở về cho nên còn chưa thích ứng được việc sinh hoạt ở đế đô . Nhưng câu hỏi của hắn lại có lực sát thương lớn đối với một giống cái luôn tự tin về nhan sắc của mình, lại thường xuyên được nhiều người theo đuổi, sự đả kích này không thua gì tiểu hành tinh đụng vào Đế Đô Tinh. Vành mắt Ando nháy mắt liền đỏ, cả người ủy khuất muốn tiến lên cho Tiêu Trầm Nghị một cái tát. Cole ánh mắt hơi đổi, không nói gì, trên mặt lại lộ ra bộ dạng tức giận nhưng lại không biết phải làm sao.
   Tiêu Trầm Nghị bởi vì thân thế của mình mà ghét nhất loại người làm ra vẻ đạo mạo, trên mặt thì ngây thơ thuần khiết , trong lòng thì độc ác lại thích ra dáng bạch liên hoa. Người như vậy hắn nhìn đến là muốn đánh : "Lớn lên đã xấu mà tâm địa cũng không tốt, tâm của người đen dến nỗi nếu đem đi xào thì người ăn sẽ bị độc chết đó. Chính mình một thân xấu xí lại còn dám mắng người khác? Như thế nào lại không biết xấu hổ mà nói ra ? Tục ngữ nói rất đúng, thà hủy đi một ngôi miếu cũng không nên hủy nhân duyên của người khác, ai hủy thì sẽ bị sét đánh đó. Chính mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, không muốn để cho người khác nói ra nói vào thì trước hết đừng đối với người khác phun phân nghe chưa? Đến, ta xem ngươi cũng không phải là kẻ có đầu óc có thể nghe hiểu đạo lý con người, không thì tìm người có thể nghe hiểu được lời nói con người lại đây nói chuyện với bổn toạ đi." Lúc hắn nói chuyện trong giọng nói không có gì là tàn nhẫn, thậm chí tcòn rất nhẹ nhàng, nhưng chính là trên mặt biểu tình lại cao cao tại thượng cùng với ngữ khí không mấy để ý kia làm cho lời nói giống như con dao nhỏ cứa vào lòng làm người khác vô cùng đau đớn. Vương Duẫn: "......" Anh đã từ bỏ việc cứu vớt Hoàng thái tử, chỉ là tất cả sự tình ngày hôm nay phải cùng Hoàng đế bệ hạ nói rõ, nhất là phải nhanh chóng đăng ký một lớp dạy lễ nghi cho hoàng thái tử. Ando từ nhỏ đến lớn đều nghe người khác ca ngợi, chưa từng có ai mắng cậu bằng những lời lẽ ác độc như vậy, thân thể run rẩy, đôi môi trắng bệch, cũng không biết nên phản bác như thế nào, cho đến khi Tiêu Trầm Nghị nói xong, cậu chỉ vào Tiêu Trầm Nghị nói một tiếng " ngươi ", sau đó ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn lên.Tiêu Trầm Nghị lạnh lùng nhìn mọi người , ánh mắt sâu thẳm giống như đáy vực sâu, làm cho người đối diện hắn cảm thấy lạnh lẽo. Lúc này từ trên lầu chạy xuống một giống cái, ông ta đem Ando ôm vào trong ngực, cùng khóc lên. Đây mới chân chính là một mỹ nhân nhu nhược, khóc lên như hoa lê đái vũ, chọc cho người đau lòng. Hai cái mỹ nhân đồng thời khóc rống lên khiến cho mọi người vô cùng đau lòng. "Đây là làm sao vậy? Ai dám làm càn khi dễ Ando nhà của chúng ta ." Lúc này lầu hai truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm, Tiêu Trầm Nghị nâng mí mắt lên nhìn rồi thu hồi lại ánh mắt, ngồi tại chỗ bất động, loại người thích bắt nạt kẻ yếu hắn đã thấy rất nhiều, không có gì để kinh ngạc.
    Trừ bỏ Sean, Cole cùng các tiểu bối của gia tộc Rongya nhìn lẫn nhau đều rũ mắt xuống, cung kính chờ người đi từ lầu hai xuống . Người tới tự nhiên là gia chủ của gia tộc Rongya ông nội Sean và cha của Sean Soren. Đợi đến khi họ đi xuống , mẹ của Ando ôm Ando thở hổn hển khóc nói: "Cha, người phải làm chủ cho Ando ." Ông nội Sean nhìn Sean hỏi: "Sean rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Như thế nào mà mới vừa về đã liền nháo thành như vậy. " Tiêu Trầm Nghị nghe thấy liền có chút không vui, cái này muốn đổ lên đầu của Sean hết à: "Này ai khóc thì ngươi hỏi người đó, hỏi y thì có ích lợi gì." Sean gia gia nghe được lời này, ánh mắt mới bố thí cho Tiêu Trầm Nghị một chút, ông đạm mạc nói: "Không biết Hoàng thái tử ở đây nên đã thất lễ rồi. Chỉ là việc này dù sao cũng là chuyện nhà của ta, nếu Hoàng thái tử không có việc gì, ông già như ta liền không giữ Hoàng thái tử ở chỗ này ăn cơm."
"Nếu không phải ta sẽ cùng Sean thành thân, ta cũng không rảnh quản chuyện nhà của các người." Tiêu Trầm Nghị lười biếng dựa trên sô pha nói: "Lão gia tử nhìn dáng vẻ cũng là người hiểu lý lẽ. Nếu muốn biết ở đây xảy ra chuyện gì thì ngươi phải mở miệng hỏi thăm tình huống một chút chứ đừng có không biết gì liền định tội cho người ta còn đem nguyên chậu phân đổ lên đầu người khác như vậy thì không tốt lắm đâu.". "Hoàng thái tử điện hạ liền tính là cùng cháu ta kết hôn đi nữa thì Sean y vẫn là người nhà Rongya, Hoàng thái tử nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngài định không cho Sean nhận chúng ta làm người thân sao?". Cha Sean nhẹ nhàng bâng quơ dời đi đề tài cha mình không công bằng , chỉ là trong giọng nói hàm chứa sự khinh thường.
     Trong cuộc đời mình,Tiêu Trầm Nghị có hai nỗi hận lớn, một là kẻ thù giết cha mẹ, nhị là có người khinh thường hắn.Mối hận thứ nhất hắn đã giải quyết xong còn mối hận thứ hai thì đến giờ hắn vẫn còn hận. Cho nên hắn đặc biệt hiếm lạ nhìn cha Sean : "Nói như thế nào ngươi cũng là trưởng bối, việc giáo dục con cái ta không thể nào tranh giành cùng ngươi . Nhưng mà ta cảm thấy hơi tò mò một chút, các ngươi có thể khinh thường ta , nhưng không thể khinh thường vợ ta? Y dù sao cũng là người nhà các ngươi. Ghét bỏ ta không cho ta mặt mũi gì cũng không sao nhưng nói thế nào ngươi cũng phải cho phụ hoàng ta mặt mũi đi, ở trước mặt ta nói ta là bao cỏ, phế vật...... Ta cũng rất tức giận, nhưng tính tình ta tốt cho nên không cùng các ngươi so đo. Chỉ là mắng ta thôi thì không sao, nhưng nói vợ ta là tên xấu xí ta là một người nam nhân, không một cái tát chết tên đó đã là nể mặt lắm rồi ." Lời này của Tiêu Trầm Nghị thiếu chút nữa là chỉ vào mặt cha Sean nói hắn khinh thường hoàng tộc, muốn cùng hoàng gia trở mặt, ta cho ngươi mặt mũi, ngươi còn tưởng lấy lông gà đương lệnh tiễn, ngươi muốn chết à . Cha của Sean lúc này cả ý nghĩ muốn giết hắn cũng có nữa. Sắc mặt ông hơi biến đổi còn đang muốn nói cái gì đó, ông nội Sean liền đạm bạc nói: "Lời này của Hoàng thái tử thật nghiêm trọng, gia tộc Rongya chúng ta nguyện trung thành bệ hạ cũng như nguyện trung thành với đế quốc, nếu thực sự có ai dám trong lời nói đắc tội Hoàng thái tử điện hạ đây, thì ta khẳng định sẽ cho Hoàng thái tử điện hạ một câu trả lời tốt nhất.". "Nói như vậy, lúc này ông muốn điều tra rõ vấn đề tình huống hay sao ? Và lần này khẳng định sẽ không tùy ý oan uổng người khác." Tiêu Trầm Nghị đứng lên cười một cái hắn gật đầu nói: "Chỉ là việc điều tra này sẽ không rõ ràng trong chốc lát mà ta cũng không vội biết kết quả, chỉ là lão gia tử này ta còn là có cái kiến nghị muốn nói cho ngươi biết." Lúc này, Ando đột nhiên từ trong lòng ngực của mẹ cậu chạy tới, đối với ông ngoại khóc lóc thảm thiết: "Ông ngoại, rõ ràng là Hoàng thái tử ỷ thế hiếp người, ngài không giúp Ando làm chủ, ta về sau sao có thể làm người được?". "Đúng vậy đó cha à." Mẹ Ando cũng khóc lóc cầu xin nói: "Ando là người như thế nào chẳng lẽ cha còn không biết sao? Ando ở nhà có khi nào chịu qua nhiều ủy khuất như vậy......". "Đây là điều ta muốn nói." Tiêu Trầm Nghị cười tủm tỉm đánh gãy lời khóc lóc kể lể của mẹ Ando: " Làm người phải tự hiểu lấy mình. Không thể giống như một số người, rõ ràng ở tại nhà người khác mà không coi mình là khách, còn đem chính mình xem như là công chúa ,thật không sợ bị người ta ghen ghét. Cái tên này gọi là cháu....cháu ngoại trai, nói trắng ra không phải là cháu nội, ở trong nhà người khác không biết kẹp chặt cái đuôi làm người, đem chính mình dưỡng tới mức điêu ngoa tùy hứng, ngoài mặt thì người ta không nói, chờ ngày nào đó người mà mình dựa vào chết đi bị đuổi ra khỏi nhà liền trở nên khó coi quá đúng không." "Hoàng thái tử đây là có ý gì, ta sinh ở gia tộc Rongya nơi này chính là nhà ta, chẳng lẽ ta không thể ở." Mẹ Ando hai mắt rưng rưng, tức giận nói, chẳng qua mỹ nhân dù có tức giận thế nào thì nói ra lời nói vẫn là ôn ôn nhu mềm mại kéo dài, thấy thế nào cũng cảm thấy người khác đang khi dễ hắn. Tiêu Trầm Nghị tại lúc này giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta không có nói tên ngươi, ta chỉ là cảm thấy muốn giáo dục người khác thì không nên thượng bất chính hạ tắc loạn. Ngươi là người nhà này, muốn ở bao lâu đều được, đến nỗi việc con gái lấy chồng như nước đổ đi cũng không cần để ý tới. Còn có người trong ngực ngươi họ gì đều không sao cả, có lão gia tử ở đây không ai dám nói cái gì. Ta đây cũng đã nhìn ra, lão gia tử vô cùng đau lòng ngươi cùng con ngươi rất nhiều so với cháu nội ruột của mình, nói không chừng sau này gia tộc Rongya là do các ngươi kế thừa, đến lúc đó thì không cần sợ bị người khác đuổi ra khỏi nhà, ta đây lo lắng nhầm rồi.".
    Vương Duẫn nhìn toàn bộ người trong gia tộc Rongya đều im lặng , nuốt nước miếng, tiến lên một bước, dáng vẻ thấy chết không sờn nhìn Tiêu Trầm Nghị gằn từng chữ một: "Điện hạ, Hoàng Thượng thông tin rằng đang ở hoàng cung chờ ngươi dùng bữa tối nếu trở về trễ, cơm canh sẽ lạnh." Nếu cứ để hoàng thái tiếp tục ở đây nói chuyện thì đêm nay không biết có thể ra khỏi đây được không nữa, ngài không thấy rằng ở ngoại trừ tướng quân Sean thì mặt của mọi người đều thối hay sao? Ngay cả người luôn bình tỉnh như lão gia tử mặt cũng trở nên xanh lè, nếu lão gia tử thẹn quá hóa giận sai người lấy súng laser bắn chết Hoàng thái tử , người đã đem mặt mũi gia tộc Rongya kéo xuống thì anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm. Tiêu Trầm Nghị cũng rất nể mặt Vương Duẫn, gật đầu đáp ứng. Sau đó hắn nhìn về phía Sean nói: " Vợ à, nhà này ngươi cũng trở về còn giờ thì cùng ta quay về hoàng cung cùng nhau ăn cơm đi." Biểu tình trên mặt như là nói để ngươi ở lại đây một mình ta thấy lo lắng .Sean bởi vì chữ vợ à mà vành tai đỏ lên, chỉ là y khống chế biểu tình trên mặt khá tốt, nhìn không thấy được sự khác thường nào : " Ngày mai ta muốn đi quân bộ báo cáo công tác nên không tiện quấy rầy hoàng đế cùng Hoàng thái tử."
"Nga." Tiêu Trầm Nghị gật đầu, nhìn Vương Duẫn một cái, chầm chậm rời đi gia tộc Rongya. Bóng lưng kia nhìn vô cùng kiêu căng ngạo mạn thật khiến cho người khác tức giận.Chờ đến khi xe huyền phù của hoàng gia đi khỏi,ông nội Sean liền đem chậu hoa đẹp nhất trong phòng khách dùng tinh thần lực phá nát không còn một mảnh . Sean đạm mạc rũ mắt xuống, xoay người đi lên lầu. "Sean, sự việc xảy ra hôm nay ngươi không lời gì để nói hay sao?" Ông nội Sean nhìn bóng lưng của y hỏi. Sean đứng ở nơi đó, bình tỉnh nói: "Ta đã nói là không hy vọng có người quyết định hôn sự của ta , ông nội hình như ông đã quên thì phải."Vừa dứt lời,y sửa sang lại quân mũ, tiếp tục đi lên lầu.Giọng nói của y nhẹ nhàng thanh thúy như tiếng suối chảy rất dễ nghe nhưng lại làm ông ta thêm tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro