CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hai đời đây là lần đầu Tiêu Trầm Nghị tới trường để đi học. Phòng học rất to nhưng học sinh thì không nhiều lắm, tính cả lão sư trên bục giảng cùng chính mình ở dưới tổng cộng chỉ có mười lăm người. Bất quá hắn không biết rằng mười lăm người này trừ hắn ra tất cả đều là giống cái. Vương Duẫn đưa hắn đến rồi cùng lão sư hàn huyên vài câu liền rời đi. Hắn ở ánh mắt chăm chú của mọi người thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống. Lão sư của hệ làm vườn là một giống cái trung niên, hắn nhìn Tiêu Trầm Nghị ánh mắt có chút xấu hổ cùng đáng tiếc. Bởi vì hệ làm vườn ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia là sự tồn tại đáng xấu hổ. Mỗi năm chiêu sinh đều là những người tinh thần lực cùng tố chất thân thể phi thường kém, thậm chí là người có điều kiện gia đình khó khăn cùng người hi vọng ở Học Viện Hoàng Gia đọc sách để thay đổi vận mệnh. Bất quá, liền tính là như vậy, mỗi năm người ghi danh đều là phi thường thiếu, bởi vì hệ này dù sao cũng là một hệ phế vật . Chỉ là năm nay hệ làm vườn nhiều hơn một cái Hoàng thái tử nên trở thành hệ nổi tiếng nhất trong Học Viện Hoàng Gia.
Bất quá, tới nơi này đọc sách là do Hoàng thái tử tự chọn , bọn họ cũng không có biện pháp nói thêm cái gì cũng như không quyền hỏi đến, nhiều lắm thì thuòng gặp phải ánh mắt tò mò của các lão sư khác ngoài ra trong lòng thấy đáng tiếc cho Hoàng thái tử song 3S kia . Nghĩ đến đây, lão sư liền thở dài tiếp tục bắt đầu chương trình học của mình. Tiêu Trầm Nghị thì cúi đầu, cũng không có xem lão sư trên bục giảng đang chiếu hình ảnh thực tế ảo ấy rốt cuộc là đang giảng cái gì, dù sao thì hắn cũng nghe không hiểu. Hắn cũng không để ý đến bạn học xung quanh nhìn hắn với ánh mắt như có như không vì dù sao ở nơi hắn sống trước kia hắn ngồi ở chỗ nào thì chỗ đó chính là tiêu điểm, hiện tại đổi qua địa phương mới, hắn vẫn là người bị nhiều người chú ý như trước. Hắn chỉ là suy nghĩ phải làm như thế nào để mau chóng khôi phục võ công, cho dù thời đại này phát triễn, một cái Võ Lâm Cao Thủ cũng dễ dàng chết ở dưới súng laser nhưng đó lại là thứ hắn dùng đễ sinh tồn nên hắn nhất định phải tìm về. Từ lần trước ở trên tinh hạm bị Tô Duy Ân chích thuốc giải độc thì hắn cảm giác độc trong cơ thể đã không có, chỉ là nếu hắn muốn bắt đầu tu luyện lại nội lực, thì thân thể này vẫn không đủ cường tráng.
Hắn đã tìm hiểu trên Quang Não các vấn đề liên quan đến thể chất muốn cho thân thể ở trong thời gian ngắn cường tráng lên thì phương pháp rèn luyện trước kia ở chỗ này là vô dụng quá chậm. Hơn nữa đế quốc có thuốc rèn luyện thể chất chia làm ba loại, giống nhau sẽ vì quân đội đặc thù cung ứng một đám, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chỉ là này thuốc này chẳng những quý mà còn yêu cầu cao về người dùng, người có nghị lực kém nếu uống vào sẽ bị nguy hiểm còn nếu bỏ dở nửa chừng thì thể chất sẽ ngày càng kém dẫn đến ảnh hưởng tới tinh thần lực. Việc này hắn không lo lắng lắm, thuốc này chỉ cần có tiền là có thể mua được, chỉ là sau khi uống xong người dùng sẽ bị suy yếu. Tuy rằng đế quốc vô cùng an toàn, nhưng chỉ sợ xui xẻo, đã từng có người sau khi uống thuốc xong , không phải ý chí của bản thân yếu mà là bị người đánh gãy, cuối cùng thất bại trong gang tấc, còn rơi xuống tàn tật. Hắn vô cùng muốn uống lại không thể tùy tiện tìm một chỗ uống, nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất vẫn là tìm Sean. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có Sean đáng giá tín nhiệm. Hắn không quen mở miệng cầu người, chỉ là nơi này giống đực cùng giống cái khác biệt rất lớn, hắn là chồng của Sean y hẳn là sẽ không cự tuyệt đi.
    Nghĩ như vậy , ở buổi sáng sau khi chương trình học kết thúc, Tiêu Trầm Nghị lên Quang Não nhắn tin cho Sean. Ở Đế quốc sau khi giống đực cùng giống cái kết hôn , Quang Não sẽ đem tất cả tin tức cùng thông tin liên hệ của đối phương cho người kia. Khi Sean nhận được thông tin thì đang ở văn phòng viết báo cáo xin phí dụng cho quân đội số 1. Sau khi nhìn đến tên người gọi y vô cùng sửng sốt, tiếp máy : "Ta là Sean."
Thanh âm của y thanh lãnh, cách Quang Não tựa hồ càng thêm lạnh lùng, bên kia Tiêu Trầm Nghị trầm mặc nói: "Là ta." Sean nghe thấy giọng nói Tiêu Trầm Nghị , đáy lòng vô cùng kinh ngạc : "Hoàng thái tử?" Tiêu Trầm Nghị ừ một tiếng, chần chờ không biết  nên nói cái gì.
  "Ngươi có chuyện gì sao?" Sean hỏi.
Tiêu Trầm Nghị nói: "Ta có việc muốn cùng ngươi nói, ngươi hiện tại có thời gian sao?" Sean nhìn nhìn thời gian, sắp tan tầm, y nói: "Có."
"Ta đây đi tìm ngươi, ngươi chờ ta." Tiêu Trầm Nghị sau khi cúp máy liền bay đi. Sean thất thần một lát, nhìn Quang Não trở về bình thường, đem nó thu trở về. Sau đó ấn gọi nội tuyến, ngồi đối diện ở văn phòng bên ngoài quan cảnh vệ tiếp nhận : "Trong chốc lát, Hoàng thái tử sẽ đến nơi này, ngươi xuống lầu tiếp hắn, đem hắn đưa tới phòng họp." Ở Quân bộ người ngoài là không thể tùy ý đi ra đi vào, Hoàng thái tử mặc dù trên pháp luật là chồng y, cũng không thể không màng quy củ. Huống chi hai người còn chưa có cử hành hôn lễ nên không phải người nào cũng thừa nhận hôn nhân của họ , vì tránh cho phiền toái, chỉ có thể làm Ros xuống lầu.
Y nói xong liền treo điện thoại lên, sau đó hết sức chuyên chú tiếp tục viết báo cáo. Mà ngoài phòng Ros · Carl lại khiếp sợ đến mức quên treo điện thoại, dẫn đến những người khác liên tiếp nhìn  hắn . Cuối cùng sau khi lấy lại tinh thần Ros · Carl lập tức đứng lên, đưa thẻ chứng minh thân phận của mình , ngồi trên xe bus huyền phù đi xuống lầu. Văn phòng của mọi người trong quân đoàn số 1 đều ở  cao ốc quân bộ tầng 101, thời điểm hắn đi xuống vừa lúc nhìn thấy Tiêu Trầm Nghị từ xe huyền phù đi xuống . Anh đi qua , nhìn Tiêu Trầm Nghị rồi cúi chào theo nghi thức quân đội, thần sắc phức tạp nói: "Tướng quân để cho ta tới tiếp điện hạ." Tiêu Trầm Nghị nhìn hắn gật đầu, nhìn xe bus huyền phù nhìn tầng triệt trống không hắn cảm thấy thời đại này qua tốt tốc độ của xe bus huyền phù còn nhanh hơn nhiều so với dùng khinh công. Hắn chỉ lo suy nghĩ việc cùng Sean gặp mặt nên không chú ý tới ánh mắt Ros · Carl . Mà nội tâm Ros · Carl  giờ phút này vô cùng rối rắm và mâu thuẫn. Người quân bộ đều biết việc Sean tướng quân cùng Hoàng thái tử kết hôn , giống cái là đem ánh mắt đồng tình cho tướng quân, giống đực trừ bỏ đồng tình còn có sự thả lỏng . Tất cả mọi người đều không để ý đến việc kết hôn của họ nhưng lại cảm thấy tướng quân có thể gả cho Hoàng thái tử cũng khá tốt. Ros · Carl nếu không phải khi ở trên tinh hạm nhìn đến thái độ của Tiêu Trầm Nghị , anh có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy , chính là kiến thức qua thái độ Tiêu Trầm Nghị đối tướng quân anh nghĩ rằng thà để tướng quân sống một mình ở quân đội còn hơn lấy cái tên Hoàng thái tử.  Chính là cái ý tưởng này khi trở lại đế đô đã biến mất, một cái giống cái nếu muốn cả đời không kết hôn liền phải nỗ lực trả giá đại giới so với giống đực gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần . Y có thể dùng công tích đổi tự do, nhưng y sẽ không thể có con của chính mình , cũng như không có quyền lợi thu dưỡng cô nhi đế quốc, tuổi già chỉ có thể ở khu vực chỉ định sinh hoạt, còn sẽ bị mọi người cười nhạo rằng y là người không ai muốn. Tướng quân không nên cứ như vậy cô độc nửa đời còn lại y là một tướng quân tốt, cũng là một giống cái tốt, y rất thích hài tử nên y hẳn phải có cho mình một gia đình hạnh phúc. Hiện tại việc khiến cho Ros vừa khó chịu vừa cao hứng chính là Tiêu Trầm Nghị đến tìm tướng quân, một giống đực đã kết hôn đến nơi mà giống cái của mình làm việc đón người tan tầm về, điều này ở đế quốc là việc làm cho người hâm mộ, việc này đại biểu cho giống đực này vô cùng yêu thương giống cái của mình. Chỉ là việc này đặt trên người Tiêu Trầm Nghị lại làm cho người ta cảm thấy kinh khủng như thế nào đấy ?. Cuối cùng tâm anh quá mệt, cho dù Hoàng thái tử tới xem tướng quân mà nói những lời nói khiến y đau lòng thì anh sẽ động thủ đánh hắn cùng lắm thì bị nhốt mấy ngày thôi. Bất quá không như  Ros · Carl nghĩ, một khắc khi Tiêu Trầm Nghị đi ra khỏi xe huyền phù , vô số người trong quân đội nhìn hắn đều thất thần. Thậm chí có người  kinh ngạc ném luôn giấy tờ văn kiện xuống đất . Sau đó cho dù bị Ros · Carl cảnh cáo đều không thể im miệng lại, tiếp tục khe khẽ nói nhỏ.
"Hoàng thái tử tới quân bộ làm cái gì?"
"Là tới cùng Sean tướng quân ly hôn sao?"
Không giống a, video trên Quang Não biểu hiện Hoàng thái tử vô cùng giữ gìn Sean tướng quân hay sao.
  Tới đón tướng quân ăn cơm sao?" " Không có khả năng , điều này quá sức tưởng tượng."
Do vấn đề mặt mũi đi, Hoàng thái tử biết mình là phế vật cũng như biết tướng quân quân công không người ai sánh bằng, muốn bá chiếm tướng quân đi.
Khẳng định là như vậy, quá đáng không biết xấu hổ.
Bất quá Hoàng thái tử gần đây giống như thay đổi khí chất tốt hơn rất nhiều, không giống như trước kia yếu đuối ai cũng có thể mắng hắn.
Ngươi mắt mù sao? Yêu cầu đi trị liệu
......  Ta thao !
Ros mang theo Tiêu Trầm Nghị đến phòng họp, cúi chào theo nghi thức quân đội sau đó rời đi.
Mười phút sau, Sean xuất hiện ở phòng họp, theo Sean cùng đến còn có một người máy đưa cơm, Tiêu Trầm Nghị nhìn thoáng qua đồ ăn trong tay người máy, mặt trên một chút hương vị cũng không có, còn vô cùng làm người khác không muốn ăn: cơm dinh dưỡng . "Thứ này rất khó ăn, về sau có cơ hội ta sẽ làm cho ngươi ăn." Tiêu Trầm Nghị đối với mỹ thực có một sự chấp nhất mà không ai hiểu được vì thế liền mở miệng nói. Hắn nói lời này thật nhẹ nhàng cũng không có nhìn đến Sean bởi vì câu này mà sửng sốt . Mà ngay cả Ros · Carl đang giúp họ đóng cửa cũng kinh ngạc  sợ hãi kêu ra tiếng. Một giống đực thế nhưng nói muốn vì giống cái nấu cơm? Hơn nữa giống đực này lại là cái tên Hoàng thái tử luôn chán ghét tướng quân, lỗ tai anh có vấn đề sao? Xem ra cần tìm Tô Duy Ân khám xem.
"Ngươi tìm ta có việc gì sao?" Sean chỉ kinh ngạc trong một lát, y cũng không có đem lời Tiêu Trầm Nghị nói đặt ở trong lòng cho nên cũng thu thập nhanh cảm xúc, ngồi đối diện Tiêu Trầm Nghị hỏi.
Tiêu Trầm Nghị suy nghĩ kĩ rồi nói: "Ta muốn uống thuốc rèn luyện thể chất cao cấp " Nghe hắn nói lời này, trong ánh mắt Sean lộ ra một tia kinh ngạc. Y rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, đối với rất nhiều chuyện cũng không quá để ý, cho nên chỉ hơi thay đổi biểu tình, đều sẽ làm người khác cảm thấy y không phải lạnh như băng đá mà sinh động hẳn lên. Đem phản ứng Sean xem ở trong mắt, Tiêu Trầm Nghị đột nhiên không còn cảm giác khẩn trương bất an, hắn cười đến ngọc thụ lâm phong, hắn nhìn người đối diện nhẹ giọng nói: "Ngươi biết thân thể ta sau khi từ chiến trường trở về có chút suy yếu, cho nên muốn nhờ ngươi hỗ trợ nhìn ta rèn luyện thân thể." Lời này càng khiến cho Sean không biết phải làm sao, khuôn mặt lạnh băng không có biểu tình mang theo một tia nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Trong hoàng cung hẳn là có thuốc, điện hạ như thế nào lại không ở trong hoàng cung sử dụng?"
"...... Không có gì, ta chính là nghĩ đến ngươi." Tiêu Trầm Nghị rũ mắt xuống , nhàn nhạt nói.
Sean nhìn hắn, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt liền biến ảo: "Nếu điện hạ nguyện ý, vậy đi tới chỗ của Tô Duy Ân đi , cậu ta là bác sĩ đặc biệt của quân đoàn số 1. Bất quá hậu quả của việc sử dụng thuốc điện hạ cũng biết đi?"
Đây là đồng ý? Tiêu Trầm Nghị đại hỉ:
"Ta đều biết qua."
Sean ừ một tiếng, đứng lên kêu người máy đem cơm dinh dưỡng mang đi, chính mình thì dẫn Tiêu Trầm Nghị tới chỗ Tô Duy Ân. Sau khi nói ra lí do đến, Tô Duy Ân kinh ngạc nhìn Tiêu Trầm Nghị, sau đó trầm mặc, sau vì Tiêu Trầm Nghị kiểm tra tình trạng thân thể , cuối cùng ở nơi an toàn, cậu ta tiêm thuốc giúp cho Tiêu Trầm Nghị. Trước khi tiêm thuốc, Tô Duy Ân lại một lần nữa cường điệu: "Đau đớn sẽ liên tục một tiếng rưỡi, nếu có gì không thoải mái lập tức nói ra, ta sẽ vì ngươi giải trừ thuốc." Tiêu Trầm Nghị ừ một tiếng. Sau khi thuốc tiến vào trong cơ thể, trong nháy mắt Tiêu Trầm Nghị cả người đều đau đớn vặn vẹo. Rèn luyện thân thể cảm giác giống như là đem xương cốt tháo rời ra rồi  lắp ráp lại một lần nữa , lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí . Ở trên tinh hạm chữa trị thân thể, là giải độc, cho nên dù đau cũng không bằng đau đớn khi xương cốt bị đánh nát rồi lắp ráp lại một lần nữa , đau đớn ấy còn đau hơn gấp trăm lần.
Sean cùng Tô Duy Ân vẫn luôn gắt gao nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường,tay nắm chặt ga giường. Hắn cả người co rút như một quả cầu, cả người phát run, nhìn vô cùng đáng thương thế nhưng cả phòng yên tĩnh trừ bỏ tiếng hít thở dày đặc của hắn không thề rên lên một tiếng. "Mặc kệ cái tên Hoàng thái tử như thế nào thì khả năng thừa nhận của hắn thật sự làm người khác kinh ngạc." Tô Duy Ân nhìn người trên giường thần sắc phức tạp nói.
Sau một hồi Sean ừ một tiếng.
  Sau khi thời gian trôi qua lâu
Tiêu Trầm Nghị phát hiện đau đớn trong thân thể biến mất, hắn cả người nhũn nằm ở nơi đó, thẳng đến khi có lại sức lực, hắn đem ngón tay từ trên giường rút ra để cho Tô Duy Ân giúp hắn phun thuốc, trải qua đau đớn vừa rồi thì trình độ đau đớn của thuốc trị liệu này ở trong mắt Tiêu Trầm Nghị chỉ là kiến cắn . Hắn còn mỉm cười, Tô Duy Ân thần sắc phức tạp nhìn hắn cười đi ra khỏi phòng. Mà trong phòng, Sean bưng một chén nước đưa cho Tiêu Trầm Nghị: " Sắp tới đây ngươi cần phải bổ sung nhiều nước."
Tiêu Trầm Nghị lười không muốn động, sau khi uống nước, cảm giác tố chất thân thể biến hóa thật sự là quá tốt. Hắn nhìn Sean, cười, nghiêm túc nói: "Cám ơn." Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn  thiệt tình nói lời cảm tạ đối với người khác, trong mắt lưu quang bốn phía, uyển chuyển sáng ngời, cả người nhìn qua vô cùng tao nhã vô song.
  Sean di chuyển tầm mắt, lỗ tai hơi đỏ: "Không quan hệ, đây là việc ta nên làm." Tiêu Trầm Nghị không nói gì, đúng hơn là không biết nói cái gì cho phải. Mà lúc này Sean đột nhiên phản ứng lại y để gương mặt xấu xí có xẹo của mình đối diện Tiêu Trầm Nghị, chỉ sợ làm hắn chán ghét sợ hãi, trong lòng không khỏi trầm xuống, thu thập tốt tâm tình liền đứng lên: "Điện hạ mọi việc đã xử lý tốt liền ăn một chút gì đi, buổi chiều ta còn có việc phải xử lý nên đi trước."
Tiêu Trầm Nghị: "......" Làm sao vậy? Hắn giống như không quá cao hứng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro