Chương 17: Tạ Linh Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Dữu, sau khi trái tim nóng bỏng của mình bị dội một gáo nước lạnh, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ rằng ngay cả khi những mặt hàng giảm giá này còn tồn kho, cô cũng không có đủ tiền để mua.

Aiii!

Tốt nhất là đi ngủ thôi.

Quý Dữu cảm thấy quá mất mát, thậm chí là thất vọng, cô thậm chí không thèm kiểm tra thông tin ở hậu trường cửa hàng của mình, trực tiếp thoát khỏi Tinh Võng và ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Khi ánh sáng ban mai bừng lên, Quý Dữu thức dậy, nhìn vào đồng hồ, thấy mới chỉ hơn 6 giờ. Trong có chút cao hứng vì cuối cùng mình đã không ngủ quá giấc. Với tâm trạng phấn khích, Quý Dữu nhanh chóng bò dậy, đánh răng rửa mặt, ăn nửa thanh ống dinh dưỡng, rồi nhận được lời mời ra ngoài từ bà Jenny.

Bà Jenny nói: "A Dữu, bà cùng với Ryan, Leah, còn có A Khung chuẩn bị tiếp tục đi thu thập cây Thiết Lê ở khu Tây, cháu có muốn đi cùng không?" A Khung là Tạ Xuyên Khung, con trai của Tạ Nghị.

Mắt Quý Dữu sáng lên, nói: "Đương nhiên làm muốn rồi ạ."

Bà Jenny nói: "Vậy cháu hãy đến nhà A Khung sớm một chút, chúng ta sẽ khởi hành lúc 7 giờ."

Quý Dữu nhanh chóng gác cuốn sách sang một bên và đứng dậy: "Cháu sẽ đến ngay, nhất định phải đợi cháu nhé."

Bà Jenny cười, nói: "Được, chúng ta sẽ đợi cháu, cháu mau đến đi."

Nhà của gia đình Tạ và nhà của bảnnh nằm cạnh nhau, chỉ cần vài bước chân là qua lại được, nhưng nhà của Quý Dữu thì xa hơn một chút, mất khoảng năm phút đi bộ. Vì vậy, Quý Dữu không dám chậm trễ, cô mặc bộ đồ bảo hộ, cầm chiếc rìu sắt duy nhất của mình và vội vã ra ngoài.

Khi cô đến nơi, mọi người đã sẵn sàng. Quý Đưu ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cao ráo và đĩnh đạc của Ryan giữa đám đông. Một lọn tóc vàng xoăn nhẹ nằm trên trán trơn bóng của anh, làm dịu đi vẻ nghiêm nghị thường thấy.

Quý Dữu cho rằng mình không tiếc động nhìn trộm Ryan, nhưng cảm giác của Ryan rất nhạy bén, anh bắt gặp ánh mắt của Quý Dữu và gật đầu nhẹ nhàng để chào cô.

Nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp dưới đôi chân mày sắc nét của Ryan, mặt Quý Dữu không khỏi đỏ lên.

Ôi chao!

Đã ngắm trộm còn bị phát hiện, thật là ngại ngùng quá!

Ryan thật là... không thể giả vờ coi như không thấy được sao?

Hử hừ-

Điều kiện của Ryan tốt như vậy, nhưng vẫn còn một cẩu độc thân.

Quả nhiên-

Độc thận là có nguyên do!

Quý Dữu tức giận nghĩ, quay sang nhìn Leah đang mặc bộ đồ bảo hộ màu đen trông cực kỳ khí chất, cười nói: "Chị Leah, hôm nay chị cũng muốn đi thu thập à?"

Leah mặc bộ đồ bảo hộ đen, cô vốn đã cao và mảnh mai, bộ đồ đen này làm cô trông càng thêm cao hơn, nhu hoà với khí chất ôn hoà, càng trở nên có tính xâm lược.

Lại với đôi mắt xanh lộng lẫy và mái tóc đuôi ngựa cao, tạo ra một vẻ ngoài đầy sức hút và quyến rũ.

Nhìn vào Leah, Quý Dữu không thể không thầm nghĩ rằng chị ấy quá đẹp.

Ngược lại, cô nhìn xuống bộ đồ bảo hộ xám xịt của mình, mái tóc búi lên đơn giản không có khí thế, và chiều cao chỉ 1m65... Quý Dữu: "..."

Ôi ôi ôi~

Cô cảm thấy tự ti rồi.

Cô cũng muốn có dáng người cao ráo và lồi lõm như vậy.

Đáng tiếc -

Với huyết thống của người Hoa Hạ với làn da vàng và mái tóc đen, so với những người gốc phương Tây như Leah và Ryan với mắt xanh và da trắng, chiều cao của Quý Dữu không phải là lợi thế. Ngoài ra, người thời đại tinh tế đã được cải thiện gen đáng kể so với thời cổ đại, ngay cả chiều cao tối thiểu của phụ nữ Hoa Hạ cũng đã đạt 165 cm. Điều đó có nghĩa là Quý Dữu thực sự là một chú lùn hàng thật giá thật!

Leah nhìn biểu cảm biến hoá liên tục trên khuôn mặt Quý Dữu, cô không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ vào búi tóc dễ thương của Quý Dữu và nói: "Những ngày này được nghỉ, ở nhà cũng không có gì làm, nên chị muốn cùng đi kiếm thêm chút tiền."

Hiện tại là mùa thu hoạch của cây Thiết Lê, nếu bỏ lỡ thời gian này, sẽ không có cơ hội khác. Leah thấy bà Jenny rất vất vả, nên cô muốn chia sẻ một phần công việc với bà, vì vậy cô kiên quyết đi cùng.

Quý Dữu né tránh bàn tay của Leah đang xoa vào tóc mình, ôm đầu và nói: "Chị Leah, đừng xoa nữa, xoa thêm nữa là tóc em rối lên đấy."

Leah cười hì hì nói: "Xúc cảm quá tốt, không thể cưỡng lại được."

Quý Dữu: "..."

"Khịt~"

Khi hai cô gái đang trêu đùa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo từ bên cạnh. Quý Dữu ngẩng lên, nhận ra đó là Tạ Linh Chi, con gái của chú Tạ Nghị. Cô có da vàng, tóc đen và mắt đen, cao khoảng 1m70, khoanh tay nhìn hai cô gái với ánh mắt lạnh lùng, nụ cười trên môi chứa đầy sự chế giễu.

Quý Dữu sa sầm mặt, quay đi và không bận tâm đến Tạ Linh Chi.

Không thú vị.

Cô gái này không hợp với Quý Dữu và Leah, vì vậy họ thường khó nói chuyện với nhau. Mỗi lần họ cố gắng trò chuyện với Tạ Linh Chi, sau vài câu, bầu không khí lại lâm vào xấu hổ. Giống như bây giờ, ngay cả khi chưa nói gì với cô ấy, không khí đã hoàn toàn đóng băng.

Ai!

Tạ Linh Chi khoanh tay và thấy rằng chỉ một tiếng cười nhạo của mình đã khiến Quý Dữu và Leah dừng lại. Cô nở một nụ cười giễu cợt và nói: "Một người với tinh thần lực cấp E và thể chất cấp F chạy ra ngoài hoang dã, chẳng phải là đang cố tình làm mồi cho tinh thú sao?"

"Sao không ở nhà thành thành thật thật mà làm culi cho yên lành?"

"Chạy ra ngoài, chẳng phải là đang kéo chân cả đội xuống sao?"

Với những lời của Tạ Linh Chi, không khí trở nên hoàn toàn căng thẳng.

Tạ Xuyên Khung lớn tiếng nói: "Tạ Linh Chi, câm miệng!"

Tạ Linh Chi buồn bực ngẩng đầu lên.

Tạ Xuyên Khung lạnh lùng nói: "Nếu không nói được lời nào tử tế, thì không ai nói em bị câm đâu."

"Nếu các người mang cô ta đi cùng, tôi sẽ không đi!" Tạ Linh Chi quay đầu và bước vào nhà.

Tạ Xuyên Khung nhìn về phía Quý Dữu, nói với vẻ hối lỗi: "A Dữu, em đừng để ý, em ấy chỉ nói mà không nghĩ thôi."

Những lời này, Quý Dữu đã nghe từ Tạ Linh Chi vô số lần rồi, cô đã có khả năng miễn nhiễm. Dù sao thì, chỉ cần xem lời của Tạ Linh Chi như gió thoảng qua và coi cô ta như không khí là được.

Vì vậy, cô mím môi, nhún vai không quan tâm, nói: "Yên tâm đi, em không để tâm đâu."

Nếu cô muốn để tâm, cô đã tức chết vô số lần rồi.

Ai ~

Bên này...

Quý Dữu vào nhà của gia đình Tạ, chào hỏi chú Tạ Nghị đang nằm trên giường: "Chú Tạ Nghị, chú thấy đỡ hơn chưa?"

Tạ Nghị nhìn thấy Quý Dữu đang cố gắng ngồi dậy, nhưng vì vừa mới cắt cụt chân, chú không thể cử động được. Quý Dữu vội nói: "Chú nằm yên, đừng cố gắng ngồi dậy."

Khi bản thân gặp khó khăn, mọi người hàng xóm đã rất rộng lượng giúp đỡ, Tạ Nghị rất biết ơn vì điều này. Chú bắt đầu trách Quý Dữu, nói: "A Dữu, bản thân cháu còn không đủ tiền để ăn, sao còn gửi cho chú nhiều tiền thế? Chú sẽ bảo A Khung chuyển lại tiền cho cháu."

Quý Dữu cố ý xụ mặt, nói: "Chú Tạ Nghị, số tiền này là chút lòng thành của cháu, dành riêng cho chú để điều dưỡng sức khỏe. Nếu chú gửi trả lại, cháu sẽ giận đấy."

Sau một hồi từ chối qua lại, Tạ Nghị mới đồng ý giữ lại tiền.

Trong mắt Tạ Nghị có chút lệ, ông giơ tay lên xoa mắt, rồi đột nhiên cười nhẹ, nói: "A Dữu, cảm ơn cháu nhiều. Chú cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Chỉ cần nửa tháng nữa là chú có thể tiến hành phẫu thuật ghép chân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro