Tinh than bien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Đệ tam cá danh ngạch ( Số danh lần thứ ba)

Tượng thần mới đã được sinh ra. Tin tức này như cơn gió lan truyền khắp mọi nơi trong Thần giới. Nhưng vị tượng thần mới "Tần Vũ" này khi kết thúc buổi tiệc rượu chiều hôm đó, đã trở lại Tử Huyền tinh trong tân vũ trụ, bắt đầu luyện chế Hồng Mông linh bảo. 

Mà Hồng Mông linh bảo này. Tần Vũ sẽ không thể nói với bất kỳ ai. 

Suy cho cùng đem ra quá nhiều cũng rất khó để giải thích rằng, tại sao bản thân có thể có nhiều Hồng Mông linh khí như vậy. Người ta nói, bảo vật nhiều không áp chế được người, chút Hồng Mông linh bảo này, tự nhiên là nhiều tiện ích hơn. 

Tại Lôi Phạt thành, Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong, hai vị luyện khí đại sư đã cực khổ luyện chế nhiều năm, thành quả của hai người đã xuất ra. Âu Nghiệp Tử ở trạng thái cực tốt, thế nhưng chỉ luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo, Đoan Mộc Phong lại chỉ luyện chế ra tam lưu Hồng Mông linh bảo. Lãng phí vô ích nhiều vật liệu và Hồng Mông linh khí. 

"Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc, luyện khí đến đây kết thúc được rồi." Chu Hoắc mỉm cười nói với hai vị tông sư luyện khí. 

Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong hai người nhìn nhau. Trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. 

Dựa theo kế hoạch lúc đầu, Chu Hoắc chuẩn bị vật liệu đủ để luyện chế bốn kiện Hồng Mông linh bảo. Mỗi vị luyện khí tông sư phải luyện chế hai lần, hiện tại mới một lần mà thôi. 

Âu Nghiệp Tử không khỏi nghi hoặc dò hỏi: "Bệ hạ? Người?" 

"Ha ha, nói cho các người, trong lúc các người luyện khí. Trong Thần giới đã có một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo xuất thế." Chu Hoắc mặc dù cười, nhưng vẻ mặt không hoàn toàn dễ coi. 

"Nhất lưu Hồng Mông linh bảo? Xuất thế? Là trời đất sinh ra hay là do người luyện chế thành?" Âu Nghiệp Tử kinh hoàng hỏi. 

"Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia xuất thế trong lúc các vị luyện khí, vì vậy cảnh tượng mây hồng che cả bầu trời các vị không thấy được." Chu Hoắc lắc đầu cười nói. 

Mây hồng phủ bầu trời, cảnh tượng này chỉ có được do luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo. 

"Ai đã luyện chế được? Chẳng lẽ Xa Hầu Viên đã trở lại?" Đoạn Mộc Phong hỏi. 

Âu Nghiệp Tử nhẹ giọng: "Phải chăng là Tần Vũ." 

Chu Hoắc gật đầu nói: "Đúng, chính là Tần Vũ, hắn đã luyện chế ra một món nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Số danh ngạch thứ ba của lần chiêu thân này, Chu Hiển con ta không có hi vọng rồi." 

Chu Hoắc sau khi nhìn thấy Tần Vũ luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì đã có quyết định để con trai mình bỏ đi danh ngạch thứ ba. 

Người bái phỏng Tần Vũ rất nhiều, nhưng không có một ai có thể tìm được Tần Vũ, bao gồm cả bọn Lan thúc, Lập nhi. Bởi vì Tần Vũ một mực luyện khí ở trong tân vũ trụ, không có sự đồng ý của y, ai có thể đi vào được tân vũ trụ? 

Thời gian cứ trôi qua. Một năm, hai năm,... khoảng cách đến ngày bình phán danh ngạch thứ ba đã gần tới. 

Tâm tình Khương Lập rõ ràng đã tốt hơn trước nhiều, Tần Vũ đã luyện chế ra một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Kẻ thắng lợi cuối cùng của lần chiêu thân (kén rể) này cơ hồ đã được quyết định. 

"Lan Thúc. Tần Vũ đại ca vài năm nay vẫn không ra ngoài sao?" Trong lòng Khương Lập cũng có chút sốt ruột. 

Khương Lan mỉm cười nói: "Đừng sốt ruột, năm ngoái, Tần Vũ từng ra ngoài một chút. Chỉ là y trở vào lại rất nhanh, cho nên ngươi không gặp được." 

"Năm ngoái?" Vẻ mặt Khương Lập hiện vẻ nghi hoặc. 

"Năm ngoái y ra ngoài, là để mượn ta một ít vật liệu luyện khí. Dù sao năng lực luyện khí của ta cũng chẳng ra gì, chút vật liệu đó ta cũng không dùng tới. Cho nên đã đưa cả cho tiểu Vũ." Khương Lan nói kèm theo nụ cười nhạt. 

Về việc luyện khí, Khương Lan đối với không gian thần khí có phần am hiểu, còn các vũ khí khác thì năng lực luyện chế của y còn chưa đủ. 

"Mượn vật liệu luyện khí?" 

Khương Lập nhíu mày nói. "Tần Vũ đại ca y vẫn còn luyện khí sao? Dù cho luyện chế ra thiên thần khí thượng phẩm thì sao chứ. Đại ca nhất định phải khổ sở như vậy làm gì?" Khương Lập không thể hiểu nổi. 

Vô luận là Khương Lập hay là Khương Lan, lúc này cũng không biết được Tần Vũ có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, sự tình đó Tần Vũ vẫn chưa kịp nói cho bọn Lập nhi. 

Mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tần Vũ, Tần Vũ cẩn thận xem xét một cây trường tiên trong tay. Trong mắt lộ ra vẻ hài lòng. 

"Cuối cùng đã xong rồi" 

Tần Vũ không khỏi cảm thán một tiếng. "Cho dù có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, cũng phải có đủ vật liệu luyện khí." 

Ròng rã tám vạn năm thời gian. Trong tám vạn năm này, trước mỗi lần luyện khí Tần Vũ đều dành một khoảng thời gian dài để điều chỉnh trạng thái, nỗ lực để trạng thái bản thân đạt đến mức tốt nhất. 

Trong tám vạn năm, Tần Vũ đã luyện chế ra bảy mươi ba kiện linh bảo. 

Bảy mươi ba kiện linh bảo, trong đó tam lưu Hồng Mông linh bảo là hai kiện, nhị lưu Hồng Mông linh bảo là bảy mươi kiện, nhất lưu Hồng Mông linh bảo là một kiện! 

"Thật đáng tiếc, đáng tiếc, phần lớn vật liệu trân quý trước đây đều đã dùng để xây dựng Tử Huyền phủ rồi." Tần Vũ thở dài cảm thán, trước đó bản thân vì luyện chế Tử Huyền phủ, quả thật phải trả một cái giá rất lớn. 

Các vật liệu trân quý đó, cuối cùng chỉ luyện chế ra những kiện thượng phẩm thiên thần khí để trang trí. 

Mà vật liệu để luyện chế ra thượng phẩm thiên thần khí, thêm vào Hồng Mông linh khí, thì có thể luyện chế ra Nhị lưu Hồng Mông linh bảo rồi, những vật liệu trân quý trước đây Xa Hầu Viên để lại cũng không còn nhiều. 

Sau cùng, Tần Vũ đến chỗ Lan thúc mượn một ít, nhưng y cũng không nghĩ rằng Lan thúc đưa cho mình nhiều vật liệu trân quý đến vậy, để bây giờ Tần Vũ một hơi luyện chế ra vừa đủ bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo. 

"Nếu muốn luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì nhất định phải có đủ các yếu tố: vật liệu, Hồng Mông linh khí, năng lực luyện khí, trạng thái. Thiếu một điều kiện cũng không thể được." Tần Vũ cũng không thể không cảm thán một tiếng. 

Chế luyện ra bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo mà chỉ ra duy nhất một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. 

Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này vật liệu cũng thuộc loại cực kỳ trân quý, hơn nữa trạng thái Tần Vũ còn tốt hơn rất nhiều so với lúc luyện chế quyền trượng. 

Tần Vũ lật tay, trong bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh biếc, trên bề mặt trường kiếm này có vầng sáng lưu chuyển, đồng thời phát ra một cổ khí tức sắc bén khiến cho không gian chung quanh đều chấn động. 

"Kiếm này gọi là ‘Phá Thuỷ', tạm thời để ở trong tân vũ trụ vậy." Tần Vũ trong lòng xoay chuyển, kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này đã tiến vào trong Mê Thần điện. 

Tần Vũ không dám đưa món vũ khí này đi đến Thần giới, sợ là một khi mang đi, lại tiếp tục dẫn đến hồng vẫn cái thiên (mây đỏ đầy trời). Đến lúc đó các vị Thần Vương có phản ứng gì, Tần Vũ cũng không dám nghĩ tới. 

Cũng không cần gây ra nhiều phiền toái. 

Hơn nữa. Còn thừa bảy mươi hai kiện Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ cũng không có ý công khai, tạm thời để đó đã, đợi thời cơ thích hợp mới đưa ra cũng không muộn. 

"Xem ra ngày bình xét danh ngạch thứ ba cũng không xa nữa, cũng nên ra ngoài thôi." Tần Vũ liền biến mất trong tân vũ trụ.

° ° °

Tần Vũ trở lại Thần giới, Khương Lập trái lại cực kì cao hứng, liền ngồi cả ngày một chỗ cùng với Tần Vũ. Tần Vũ cũng như vậy, vẫn ở trong Mộc phủ. Hầu Phí, Hắc Vũ cũng thường xuyên đến chơi ở Mộc phủ. 

"Tiểu Vũ, ngày mai đã là ngày bình xét danh ngạch thứ ba rồi đó, ngươi đã chuẩn bị tốt lễ vật chưa?" Khương Lan nhìn TầnVũ, ông ta đã biết Tần Vũ luyện ra được một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. 

Nhưng Tần Vũ có bỏ ra cái món nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia làm lễ vật hay không, cũng rất khó có thể nói trước được. 

Dù gì cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tranh đoạt danh ngạch lần thứ nhất thì Tần Vũ đã giao ra một món đồ. Chẳng lẽ còn giao ra một món đồ nữa? 

"Lần danh ngạch thứ ba này, trước tình thế bắt buộc." Tần Vũ phải đưa ra thanh quyền trượng. 

"Có nhất lưu Hồng Mông linh bảo quyền trượng "Vạn Liễu" này. Chu Hiển còn có thứ gì có thể cạnh tranh?" 

Trong lòng Tần Vũ, linh bảo chỉ là vật ngoài thân. Vì Lập nhi, còn thứ gì mà y không thể từ bỏ? 

Khương Lan gật gật đầu hài lòng. 

Ngày thứ hai, Bắc Cực Thánh Hoàng điện như thường lệ cực kì náo nhiệt, mười ba vị thần vương thần giới ngồi phía trên đại điện, bên dưới các vị thiên thần sôi nổi đàm luận. Lại thường xuyên có người đến bên Tần Vũ trò chuyện đôi câu. 

Tần Vũ hiện hoàn toàn trở thành tiêu điểm tại đại điện. 

"Tần Vũ huynh, nghe nói huynh luyện chế ra một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, vô cùng bội phục, bội phục." Chu Hiển ngồi bên cạnh Tần Vũ, quay qua cười nói, nhưng sâu trong ánh mắt hắn, ẩn chứa một tia phẫn hận. 

Tần Vũ tự nhiên có thể đoán được tâm tình Chu Hiển lúc này. 

"Ha ha, chỉ là vận khí mà thôi. Chu Hiển huynh, dường như đối với lần danh ngạch thứ ba có mười phần tự tin, không rõ lần này lễ vật huynh chuẩn bị là món gì?" Tần Vũ cười hỏi. 

Biểu tình Chu Hiển tức thì trở nên khó coi. 

"Ha, ha" Chu Hiển cười khan hai tiếng, "Lễ vật dù tốt nhưng cũng không thể so nổi với Tần Vũ huynh". 

Chu Hiển trong thâm tâm hiểu rất rõ, lần trước hắn có thể thắng. Tất cả là do phụ hoàng hắn ngầm giúp đỡ, để hắn có được sự ủng hộ của vài vị Thánh Hoàng. 

Nhưng phương thức bình xét mặc dù có thể trợ giúp, nhưng cũng không thể quá lộ liễu được. 

Như Tần Vũ một khi xuất ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển xuất một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Muốn trợ giúp, cũng không thể cưỡng từ đoạt lý, nhị lưu Hồng Mông linh bảo có thể so sánh được với nhất lưu Hồng Mông linh bảo được sao? 

Chính vì khoảng cách quá lớn, bọn họ muốn giúp cũng không thể giúp được. 

Mà hơn nữa..... Hiện địa vị của Tần Vũ đã thay đổi rất nhiều. Vốn đã là tân tượng thần, các vị Thánh Hoàng trước đây giúp đỡ Chu Hiển đều hối hận đã đắc tội với Tần Vũ, hôm nay, giúp Tần Vũ còn không kịp? Làm sao còn có thể giúp Chu Hiển? 

Thậm chí nếu Tần Vũ và Chu Hiển cùng xuất ra kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Và dù Tần Vũ có kém một chút, dễ dàng đoán được các vị Thánh Hoàng đều sẽ ủng hộ Tần Vũ. 

"Các vị." 

Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm đứng lên, khuôn mặt ngập nụ cười, cất cao giọng nói: "Hôm nay là ngày bình xét danh ngạch thứ ba, chiếu theo quy củ trước đây, lễ vật hôm nay phải xem lễ vật người nào trân quý hơn, ha ha. Cuộc bình xét lần này so với lần trước dễ dàng hơn nhiều." 

Khương Phạm đảo ánh mắt xuống phía dưới, hơi dừng lại ở nơi Tần Vũ, nở nụ cười nhẹ với Tần Vũ. 

"Hiện tại, mười bảy vị ứng viên hãy xuất ra các món lễ vật của mình. Bắt đầu từ vị trí cuối cùng." Khương Phạm trực tiếp tuyên bố. 

Ngay lập tức, nhân tuyển sau cùng, hoàng tử thành Địa Để đứng dậy, bước ra giữa đại điện. Khẽ khom người nói: "Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ từ bỏ." 

Bỏ cuộc? 

Trên sảnh đường các vị thiên thần lặng người, không khỏi quay nhìn nhau, chỉ có bên trên các vị Thần Vương vẫn nở nụ cười, Khương Phạm thong thả gật đầu: "Hiền điệt, hãy lui ra trước. Vị tiếp theo." 

"Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ cũng bỏ cuộc." 

Liên tục mười ba vị nhân tuyển nối tiếp nhau bỏ cuộc, Một số vị thiên thần cảm thấy khó hiểu. Nhưng trong thâm tâm các ứng viên hiểu rất rõ một sự thật. 

Lễ vật nào trân quý hơn? 

Nếu cả món nhị lưu Hồng Mông linh bảo cũng không so được thì chỉ có thể bỏ cuộc. Mọi người đều biết, Tần Vũ luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển, còn mời cả hai vị luyện khí tông sư. 

Từ điểm này có thể thấy Tần Vũ, Chu Hiển hai người tất chiếm ưu thế. 

"Vị tiếp theo." Khương Phạm điềm nhiên nói. Tính cả vị vừa rồi, thì đã liên tục mười ba người bỏ cuộc rồi, cũng khiến cho Khương Phạm trong lòng có chút mất hứng. 

Lúc này Chu Hiển đứng dậy bước ra giữa đại điện. 

"Chư vị Thần Vương". Chu Hiển cúi mình hành lễ sau đó cao giọng nói:"Tần Vũ huynh đã luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, tại hạ tự nhiên không có mặt mũi mà xuất ra lễ vật của mình, tại hạ.........cũng bỏ cuộc!" 

Toàn bộ đại điện, một bầu không khí im lặng hạ xuống, ngay sau đó trở nên huyên náo. 

Cuộc chiêu thân hôm nay có hai đối thủ lớn, là Tần Vũ và Chu Hiển. Điều này mọi người đều đã nhận biết rõ, nhưng thực không nghĩ Chu Hiển đột nhiên trực tiếp nhận thua. 

Tần Vũ nhìn Chu Hiển đang đứng ở giữa đại điện, khoé miệng hơi chút mỉm cười: "Bỏ cuộc? Ồ. Ngươi bỏ cuộc à, thế ta đây..." Tần Vũ trong lòng thầm có quyết định. 

Chu Hiển lùi trở về vị trí của mình. Mỉm cười với Tần Vũ ở bên cạnh: "Tần Vũ huynh, để xem huynh thế nào " 

"Vi tiếp theo." Khương Phạm chuyển ánh mắt về phía Tần Vũ. 

Mọi người trên đại điện, bao gồm cả các vị Thần Vương đều quay lại nhìn Tần Vũ. Trên mặt các vị Thần Vương đều mang theo một nụ cười đối với lễ vật của Tần Vũ. Các Thiên Thần phía dưới đều cảm thụ được điều này. 

Tần Vũ lập tức đứng dậy đi đến giữa đại điện. 

Ánh mắt Khương Phạm sáng rực nhìn Tần Vũ, trong lòng lão chờ mong nhất đó là... Tần Vũ có thể đưa ra món nhất lưu Hồng Mông linh bảo đó. 

"Chư vị thần vương, lễ vật của ta là..." Tần Vũ tay phải đưa ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trường tiên,"trường tiên này chính là vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo." 

Nụ cười Khương Phạm từ từ cứng lại. Ở trên các Thần Vương cũng ngẩn ra. 

Chu Hiển ngồi ở bên trên cũng sững sờ. 

Không phải là nhất lưu Hồng Mông linh bảo! Mà là vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo mà thôi. 

Khương Phạm ngẩn ra trong một lúc mới phản ứng được. Lập tức trên mặt lộ ra nụ cười như trước: "Trường tiên này là vũ khí cấp cao nhất trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo à? Ừm." Khương Phạm với bộ dạng hài lòng nói. 

Tần Vũ mỉm cười. Sau đó lùi xuống. 

Khi Chu Hiển bỏ cuộc, Tần Vũ đã có quyết định, không cần lấy ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo, vũ khí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo này cũng đủ để giành được danh ngạch lần ba rồi. 

Dù sao những người khác đều đã bỏ cuộc, còn lại Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm hai người, chẳng lẽ có thể đưa ra được nhất lưu Hồng Mông linh bảo sao? Bọn chúng có đưa ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo hay không thì cũng không chắc chắn, thậm chí dù đưa ra, thì đoán chừng sự ủng hộ của thần vương cho tân tượng thần Tần Vũ này khẳng định là lớn nhất.

Chương 62

Sính lễ

- Xin mời vị tiếp theo! 

Khương Phạm thanh âm lãng thanh tiếp tục vang lên, 

Thân Đồ Phàm lập tức đứng lên, đi đến giữa đại điện. 

- Chư vị Thần Vương, ta bỏ cuộc. 

Thân Đồ Phàm cũng bỏ cuộc. 

Thân Đồ Phàm trong khi quay về chỗ ngồi, còn nháy mắt cười với Tần Vũ. Tần Vũ cũng cảm giác được. Thân Đồ Phàm ngược lại rất vui vẻ, dù sao lần chiêu thân này, hắn cũng không muốn, là do phụ hoàng bắt buộc mà thôi. 

Khuê Nhân Hầu tự động đi lên: 

- Chư vị Thần Vương! Lễ vật của Tần Vũ huynh đã mang ra, ta tự thấy không bằng. Tốt nhất là không nên thi thố để khỏi phải xấu hổ, ta cũng xin bỏ cuộc! 

Khuê Nhân Hầu cũng nói vậy. 

Khuê Nhân Hầu là một Điện chủ của Phiêu Tuyết thành, kỳ thật hắn cũng có nhị lưu Hồng Mông linh bảo, chính là do Khương Phạm ban cho. Hắn như thế nào có thể xuất ra lễ vật trân quý? 

- Ngươi lui ra. 

Khương Phạm mỉm cười nói. Hắn tự nhiên hiểu rõ thuộc hạ của mình. 

Mười bảy người ứng thí đều đã nêu ý kiến, lần dâng lễ vật thứ ba này diễn ra vô cùng kỳ lạ. Mười sáu trong số mười bảy người đã tự động rút lui, chỉ có duy nhất Tần Vũ dâng lễ vật 

Kết quả đã rõ ràng. 

- Tần Vũ huynh, chúc mừng! 

Khuê Nhân Hầu trong khi đi xuống đại điện, đi ngang qua Tần Vũ cười nhẹ nói. Tần Vũ mỉm cười. 

Khương Phạm đứng lên, nhìn mọi người nói: 

- Chư vị, bây giờ xem ra không cần bình phán nữa. 

- Mười sáu trong số mười bảy người đã rút lui, muốn bình phán cũng không được a...ha ha 

Hỏa Diệm sơn Tây Cực Thánh Hoàng cũng cười nói. 

Khương Phạm gật đầu nói: 

- Chư vị, ta sẽ tuyên bố kết quả. 

Các Thần Vương đều gật đầu. Khương Phạm nhìn xuống đám đông, dõng dạc tuyên bố: 

- Lần tranh danh ngạch thứ ba này. Tần Vũ đoạt được. 

- Tạ Thánh Hoàng bệ hạ. 

Tần Vũ đứng lên. 

Hơn nữa cây trường tiên trong tay cũng bay về phía Khương Phạm. Lẽ dĩ nhiên, có được danh hiệu thứ ba rồi thì lễ vật này phải thuộc về ông ta. 

Khương Phạm giơ tay đón lấy trường tiên, đoạn nói tiếp: 

- Chiêu thân ba danh ngạch đã định. Trong hai danh ngạch Tần Vũ đoạt được, một danh ngạch thuộc về Chu Hiển. Hai người đó có một người sẽ trở thành tế tử của ta. Ngày mai, hai vị hãy đem danh sách liệt kê sính lễ, giao lại cho Thánh Hoàng điện. Ta sẽ căn cứ danh sách sính lễ cùng với biểu hiện trong quá trình chiêu thân của hai vị, sẽ là căn cứ cho quyết định cuối cùng! 

- Người chiến thắng sẽ phải dâng lên đủ sính lễ theo danh sách. Người thua thì tất nhiên không cần! 

Khương Phạm đạm cười nói. Khương Phạm coi như không có lòng tham. Chỉ là nhìn xem danh sách, cũng không trực tiếp bắt hai người dạng lên sính lễ. 

- Ngày mai, các ngươi đưa danh sách. Sau mười ngày ta sẽ ở Thánh Hoàng điện, chính thức tuyên bố ai là người trở thành con rể của ta, phu quân của Lập Nhi! 

Phía dưới Tần Vũ, Chu Hiển cùng đưa mắt nhìn nhau. 

- Mười ngày! Chỉ còn mười ngày nữa! 

Tần Vũ trong lòng thầm nói. Sau mười ngày, Tần Vũ sẽ công khai cưới Khương Lập! 

Sau đó mọi người uống rượu nói chuyện với nhau. Sau khi yến hội kết thúc, Tần Vũ mới thoát ly khỏi mọi người, đi ra khỏi Bắc Cực Thánh Hoàng điện. 

Tại cửa Hoàng Thành... 

- Tần Vũ! 

Chu Hiển lần này rời khỏi Thánh Hoàng điện sớm hơn Tần Vũ. Hắn ở cửa thành lẳng lặng đợi Tần Vũ. 

Chu Hiển muốn làm gì đây? 

Tần Vũ mỉm cười nhìn Chu Hiển: 

- Chu Hiển huynh! Ta thấy huynh sớm rời khỏi Thánh Hoàng điện, nguyên lai là đợi ta. Không hiểu huynh có chuyện gì quan trọng vậy? 

- Không có gì, chỉ là muốn chúc mừng huynh thôi! 

Chu HIển cười nói, lập tức dò hỏi: 

- Dám hỏi huynh, huynh định đưa sính lễ là cái gì? 

Biết người biết ta, mới có thể chắc chắn thắng. 

Đây là chuyện mà Chu Hiển muốn hỏi? tần Vũ nhẹ nhàng nói: 

- Sính lễ như thế nào, trong lúc nhất thời còn chưa quyết định được? Chẳng biết sính lễ của Chu Hiển huynh ra sao? 

- Việc đó ta còn phải thương nghị với phụ hoàng một chút. 

Chu Hiển cũng không trả lời. 

Tần Vũ trong lòng cười lạnh. Sính lễ dám chắc là phải được quyết định từ sớm. Dù sao ngày mai cũng sẽ đưa danh sách sính lễ. Chu Hiển trả lời còn phải về thương nghị với phụ hoàng, rõ ràng là cố ý từ chối trả lời. 

- Thế thì Chu Hiển huynh trở về thương nghị cho tốt, ta cũng không phụng bồi nữa! 

Tần Vũ xoay người trực tiếp rời đi. 

Chu Hiển nhìn thái độ coi thường của Tần Vũ, không khỏi có một trận tức giận, cười lạnh một tiếng rồi dẫn thuộc hạ rời đi. 

Về đến phủ Phiêu Vân phủ, Tần Vũ, Hắc Vũ, Hầu Phí ba huynh đệ cùng ngồi lại với nhau. 

- Đại ca, sính lễ của huynh thật sự là một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, có dọa người quá không? Phỏng chừng khi huynh đưa danh sách như vậy Bắc Cực Thánh Hoàng cũng không dám tin. 

Hầu Phí thầm nói. 

Hắc Vũ cũng gật đầu nói. 

- Hầu tử nói đúng, Bắc Cực Thánh Hoàng cũng không nhất định tin tưởng huynh có một trăm vạn hạ phẩm thiên thần khí. 

Tần Vũ cười. 

Một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí! Nếu danh sách sính lễ này là thật phỏng chừng trong đáy lòng Bắc Cực Thánh Hoàng dám chắc không hoàn toàn tin tưởng. 

Dù sao, tất cả các tài liệu trân quý của thần giới cộng lại cũng không đủ luyện chế một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí. 

Bắc Cực Thánh Hoàng bọn người cũng không biết, chính mình luyện chế hạ phẩm thiên thần khí, bất quá chỉ sử dụng một ít tài liệu thông thường mà thôi. 

- Một trăm vạn kiện hạ phẩm thiên thần khí, đó là quyết định trước đây, còn giờ thì ta quyết định lại rồi. 

Tần Vũ ra vẻ thần bí nói. 

Hầu Phí, Hắc Vũ đều nhìn Tần Vũ. 

- Danh ngạch thứ ba này, đạt được tương đối dễ nhàng. Trước đây định chuẩn bị sử dụng vạn Liễu quyền trượng, nhưng mà vẫn chưa dùng đến. Cho nên ta quyết định sính lễ đó là Vạn Liễu quyền trượng. 

Tần Vũ mỉm cười nói. 

Tần Vũ làm việc gì đều cố cho hoàn mỹ. 

Một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo là sính lễ. Trong quá trình chiêu thân, Tần Vũ và Chu Hiển biểu hiện đều giống nhau, phỏng chừng đều có thể là người chiến thắng cuối cùng. 

Huống chi trong quá trình chiêu thân Tần Vũ đã giành được hai danh ngạch, Chu Hiển thì chỉ có một, giờ đây sính lễ của mình là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. 

Còn có lý do nào mà không thắng? 

Ngày thứ hai... 

Tần Vũ một mình đến Thánh Hoàng điện, vừa mới đến cửa thì bị thị vệ ngăn lại. 

Thiên thần thị vệ cũng nhận ra Tần Vũ, lúc này cung kính nói: 

- Tần Vũ đại nhân, Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh, tờ liệt kê sính lễ của đại nhân và Chu Hiển đại nhân, chỉ cần giao cho tại hạ là được. Tại hạ sẽ trao tận tay tới Thánh Hoàng bệ hạ. Thánh Hoàng bệ hạ dặn từ hôm nay đến ngày thứ mười công bố kết quả, Bệ hạ không gặp bất kỳ ai. Như thế mới là công bằng! 

Tần Vũ trong lòng giật mình.. 

Bất quá tần Vũ cũng cảm thấy buồn cười. Không gặp mình và Chu Hiển, như thế có thể xác định công bằng ư? 

Tần Vũ lật tay lấy ra một kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ. Thiên Thần thị vệ khom người: 

- Tần Vũ đại nhân, tại hạ sẽ trao cho Thành Hoàng bệ hạ! 

Tần Vũ nhẹ gật đầu, đứng lại chỗ cửa Thành Hoàng điện. Không gian lực bao trùm Thánh Hoàng điện, cẩn thận giám thị gã thiên thần thị vệ. 

Tuy Tần Vũ biết đây là Thánh Hoàng điện, thiên thần thị vệ tuyệt đối không dám giấu diếm danh sách sính lễ. 

Nhưng muốn giành được thắng lợi trong cuộc chiêu thân, Tần Vũ không cho phép xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Phải tận mắt nhìn thấy tờ liệt kê danh sách sính lễ được trao tận tay Bắc Cực Thánh Hoàng mới yên tâm. 

Dưới không gian lực, Tần Vũ nhìn rõ Bắc Cực Thánh Hoàng đã nhận tờ liệt kê sính lễ, lại còn giở ra xem tỉ mỉ. Tần Vũ quan sát kỹ, thấy khuôn mặt Khương Phạm đầy vẻ hài lòng. 

Trong tờ liệt kê sính lễ của Tần Vũ, có tên của nhất lưu Hồng Mông linh bảo Vạn Liễu quyền trượng. 

- Ồ! Tần Vũ huynh đã đến rồi a. 

Thanh âm Chu Hiển đột nhiên vang lên. Tần Vũ quay đầu nhìn lại, Chu Hiển đang mỉm cười đi tới. 

Thiên thần thị vệ cũng vừa ra tới cửa Thánh Hoàng điện, thấy Chu Hiển vội nói ngay: 

- Chu Hiển đại nhân. Thánh Hoàng bệ hạ có lệnh... 

Thiên thần thị về đem những lời đã nói với Tần Vũ nhắc lại một lần nữa với Chu Hiển. 

Chu Hiển khẽ cau mày, nhìn thiên thần thị vệ, đồng thời lại nhìn sang Tần Vũ. 

Tần Vũ đạm cười một tiếng: 

- Chu Hiển huynh, đây là Thánh Hoàng điện, huynh còn sợ thiên thần thị vệ lừa gạt? 

Chu Hiển nhìn thiên thần thị vệ, hừ lạnh một tiếng rồi mới lấy kim sắc quyển trục trao cho thiên thần thị vệ. 

- Chu Hiển huynh tựa như đang lo lắng cho tờ liệt kê sính lễ. Lẽ nào huynh cho rằng còn hi vọng chiến thắng? 

Tần Vũ khinh thường nói. Chu Hiển tự nhiên cảm thụ được. 

Còn Tần Vũ trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy nghi ngờ. 

Nếu như Chu Hiển không còn hy vọng nào, việc gì phải dâng tờ liệt kê sính lễ? Chính là không biết được sính lễ của hắn là gì... 

Chẳng lẽ có thứ so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo trân quý hơn? 

Cứ cho lễ vật của Chu Hiển cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì với hai danh ngạch giành được, Tần Vũ cũng sẽ là người chiến thắng. Vì vậy mà hắn mới cố ý dùng lời khinh thường Chu Hiển, xem gã tỏ thái độ như thế nào. 

- Ta không hi vọng là chiến thắng ư? 

Chu Hiển nhìn Tần Vũ, liếc mắt một cái. Không thèm để ý đến lời châm chọc của Chu Hiển. 

- Tần Vũ huynh đợi mười ngày sau sẽ biết kết quả. 

Nói xong, Chu Hiển trực tiếp rời khỏi Thánh Hoàng điện. 

Tần Vũ nhìn theo bóng lưng Chu Hiển, nhướng mày: 

- Rốt cuộc thì Chu Hiển đã dâng lên cái gì? Chẳng lẽ cố ý ra vẻ tự tin? 

Tần Vũ không dám suy đoán gì nhiều. Hắn không thể nghĩ ra lý do, tại sao đến bước này rồi Chu Hiển lại vẫn tin rằng sẽ chiến thắng? 

Tần Vũ và Chu Hiển đã giao ra danh sách sính lễ. 

Còn lại vài ngày, tất cả mọi người đều lẳng lặng đợi chờ Bắc Cực Thánh Hoàng tuyên bố. trong khoảng thời gian Thánh Hoàng điện không tiếp kiến bất cứ ai. 

Trong Lôi Phạt thành. 

- Phụ hoàng, Bắc Cực Thánh Hoàng sau khi xem danh sách có tuyển con là con rể không? 

Chu Hiển cũng không có tự tin. 

- Danh sách sính lễ của Tần Vũ không chừng chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. 

Chu Hoắc trầm ngâm: 

- Hiển nhi, không nên nóng nảy. Nếu sính lễ của Tần Vũ thực sự là nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì sính lễ của chúng ta có tác dụng hay không cha cũng chỉ có ba thành nắm chắc. 

Chu Hoắc nhíu mày nói: 

- Bất quá, đây cũng là biện pháp cuối cùng. Dù sao ba danh ngạch con chỉ đoạt được một. 

Chu Hiển nhẹ gật đầu. 

Sau mấy ngày nữa Bắc Cực Thánh Hoàng điện sẽ công bố kết quả. Thắng lợi cuối cùng thuộc về ai, giờ phút này không ai dám chắc trăm phần trăm. 

Một ngày dài như một năm, Tần Vũ bây giờ có loại cảm giác này. Thời gian trôi qua rất chậm. Đáy lòng tần Vũ luôn lo lắng. Đặc biệt thái độ và lời nói của Chu Hiển khi dâng tờ liệt kê sính lễ, càng làm cho Tần Vũ không yên. 

- Lẽ nào Chu Hiển còn có thủ đoạn lợi hại? 

Tần Vũ trong lòng thầm đoán. 

- Không, không thể! Vô luận thế nào, ta nhất định phải thắng! 

Tần Vũ đứng lên, không gian lực phát ra. 

Không gian lực của Tần Vũ có thể bao trùm mấy trăm dặm phương viên. 

Phiêu Vân phủ và Mộc phủ khá xa nhau, nhưng vẫn nằm trong phạm vi không gian lực. 

- Không có Thần Vương giám sát! 

Tần Vũ không gian lực bao trùm, nhất cử nhất động của thần vương đều được giám sát. 

Tần Vũ đứng dậy, thuấn di đến Mộc phủ. 

- Ô, tiểu Vũ! 

Khương Lan ngồi trên bờ hồ quay đầu nhìn lại: 

Tần Vũ lúc này đang từ cửa đình viện bước tới: 

- Lan thúc! 

Mặt Tần Vũ lúc này có chút đỏ hồng. 

- Làm sao vậy? 

Khương Lan vẫn bình tĩnh. 

Nói đoạn lại bật cười: 

- Được rồi, ta hình như không có phát hiện ngươi bước vào đại môn của Mộc phủ. Như thế nào lại đột nhiên đến đây? 

Tần Vũ không có hứng thú nói chuyện này. 

- Lan thúc, không nói chuyện này nữa! Hai, ba ngày nay con rất lo lắng. Nhớ tới vẻ mặt của Chu Hiển khi dâng tờ danh sách sính lễ, con nghĩ nhất định hắn còn có chủ bài. Con muốn nhờ thúc giúp đến Thánh Hoàng điện thăm dò xem thế nào? Nếu Bắc Cực Thành Hoàng thiên vị Chu Hiển thì thúc nói Thánh Hoàng bệ hạ hãy ra điều kiện, con sẽ tận lực đáp ứng! 

Đến lúc này Tần Vũ đã có chút hoảng loạn. 

- Bình tĩnh! Bình tĩnh! 

Khương Lan quay về đối với Tần Vũ cười nói. 

- Ưu thế của ngươi đã rõ ràng, chớ có quá lo lắng! 

Tần Vũ chỉ có thể cười khổ. 

Bao nhiêu năm nay, vì muốn cùng Lập Nhi ở chung một chỗ, hơn nữa trong suốt quá trình chiêu thân, Tần Vũ đã cố hết sức mình. Nếu thua, hắn sẽ phải làm gì đây? 

Bức bách mình đi đến tuyệt lộ? 

Nhìn vẻ mặt Tần Vũ, Khương Lan đành nhượng bộ: 

- Được! Ta sẽ đích thân đến Thánh Hoàng điện một chuyến. Ta và đại ca sẽ nói chuyện. 

Trong lòng Tần Vũ lúc này mới có chút an tâm: 

- Cám ơn Lan thúc, làm phiền thúc nữa rồi. 

Tần Vũ trong lòng cũng có chút áy náy, có điều nếu chuyện này nếu không thể sáng tỏ, hắn thực không yên được. 

Khương Lan cười cười: 

- Ta đi ngay đây! 

Chỉ thấy Lan thúc trực tiếp biến mất. 

- Hy vọng! Hy vọng mọi chuyện thuận lợi. 

Tần Vũ trong đáy lòng âm thầm cầu mong.

Chương 63

Sinh mệnh linh hồn chi lệ

Thánh Hoàng điện. 

Khương Phạm một mình trong thư phòng. 

Cửa thư phòng đóng kín, cửa sổ cũng khép chặt. Cả thư phòng chìm trong bóng tối. 

Khương Phạm lẳng lặng ngồi trước thư bàn, một mình im lặng, an tĩnh. 

Xoát! 

Khương Lan bất ngờ xuất hiện giữa khoảng trống trước thư bàn. 

Khương Phạm ngẩng đầu lên nhìn Khương Lan, đôi mắt hiện lên những tia màu đỏ sẫm, hơi thở có vẻ nặng nề. Khương Lan không khỏi nhíu mày ngạc nhiên: 

- Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Sao lại thế này? 

Khương Lan cũng cảm thấy Khương Phạm có chút không bình thường. 

Một Khương Phạm luôn tiêu sái tự nhiên, sao giờ lại trở nên như vậy? Hơn nữa, giờ đây Khương Phạm đã có được sính lễ, lẽ ra phải vui vẻ hài lòng mới đúng chứ. 

- Nhị đệ, đệ đến rồi à? 

Khương Phạm lãnh đạm nói. 

Khương Lan nhíu mày: 

- Đại ca, sính lễ của Tần Vũ chính là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ giành được hai danh hiệu, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hắn giành thắng lợi, lẽ ra là một chuyện không thể nghi ngờ mới phải. Huynh còn suy nghĩ gì vậy? 

- Không thể nghi ngờ ư? 

Khương Phạm nở nụ cười chế giễu: 

- Nhị đệ, đệ nghĩ đơn giản quá! 

- À, còn lễ vật của Chu Hiển? Lẽ nào còn quý giá hơn cả nhất lưu Hồng Mông linh bảo? 

Khương Lan hoài nghi nói. 

Khương Phạm trầm mặc. 

Khương Lan và Khương Phạm là hai thân huynh đệ, ở bên nhau từ khi khi Thần giới được đản sanh nên phi thường quen thuộc. Khương Lan nhíu mày: 

- Đại ca, Chu Hiển rốt cuộc đã dâng sính lễ gì vậy? 

Khương Phạm như trước vẫn trầm mặc. 

- Đại ca! 

Khương Lan có chút tức giận. 

- Đừng hỏi nữa! 

Khương Phạm nhướng mắt, quát lạnh một tiếng. 

Khương Lan nhíu mày, hít một hơi kiềm chế cơn giận dữ: 

- Đại ca, Tần Vũ là tân Tượng Thần. Huynh để hắn thắng, không chỉ là có được nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà còn có con rể là một Tượng Thần. Địa vị Bắc Cực Phiêu Tuyết thành sau này sẽ là đứng đầu trong bát đại Thánh Hoàng. Vì sao huynh vẫn còn do dự? 

- Đừng làm phiền ta, để ta suy nghĩ một chút! 

Giọng Khương Phạm trầm xuống. 

Khương Lan trong lòng tức giận. Nếu Khương Phạm đưa ra một lý do, trong lòng hắn còn thấy dễ chịu một chút, nhưng lúc này Khương Phạm lại nhất định không nói gì. 

- Đi ra ngoài! 

Khương Phạm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Lan. 

Khương Lan cố kiềm chế giận dữ, khẽ hừ một tiếng rồi trực tiếp triển khai thuấn di rời khỏi Thánh Hoàng điện. Khương Lan không muốn đối địch với Khương Phạm, dù sao quyền lựa chọn cuối cùng vẫn nằm trong tay Khương Phạm. 

Trong Mộc phủ 

Tần Vũ đang chờ đợi trong yên lặng, thậm chí Tần Vũ còn không đi tìm Khương Lập mà chỉ đứng yên lẳng lặng bên bờ hồ. Chỉ một lát sau, Khương Lan đã trở về. 

- Lan thúc? 

Nhìn sắc mặt của Khương Lan, trong lòng Tần Vũ chợt chột dạ. 

Tình huống không ổn! 

Khương Lan chậm rãi hít một hơi, sắc mặt dần khôi phục bình thường, đoạn nhìn về phía Tần Vũ, thở dài một hơi: 

- Tiểu Vũ, tình huống giống như ngươi đã dự đoán, không được tốt đẹp lắm. 

- Chuyện gì đã xảy ra? Bắc Cực Thánh Hoàng sẽ chọn Chu Hiển ư? 

Tần Vũ trong lòng nóng nảy. 

- Không phải! 

Khương Lan lấy lại bình tĩnh. 

- Ta hiểu rất rõ Khương Phạm, nếu hắn đã quyết định chọn Chu Hiển thì sẽ không có thái độ như vậy. Hắn... rõ ràng còn đang lưỡng lự. 

- Lưỡng lự? 

Tần Vũ nhíu mày. 

- Đúng, giờ phút này trong đáy lòng Khương Phạm giống như không thể nào hạ được quyết tâm. Ta thật sự không ngờ được, danh sách sính lễ của Chu gia rốt cuộc là gì, lại khiến cho Khương Phạm do dự như vậy? 

Khương Lan lắc đầu, nhíu mày nói: 

- Ngươi đoạt được hai danh ngạch, sính lễ lại là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Hôm nay ngươi lại trở thành tân Tượng Thần. Tất cả mọi việc như vậy mà cũng không thể khiến cho đại ca hạ quyết tâm tuyển ngươi. Rốt cuộc danh sách sính lễ của Chu Hiển là cái gì? 

Tần Vũ lại nhíu mày. 

Không chỉ Khương Lan nghi ngờ, mà Tần Vũ cũng lấy làm lạ. 

Vốn Tần Vũ cho rằng, những sự chuẩn bị của mình đã đủ rồi, căn bản không thể thua mới phải. Thế nhưng sự thật lại nói rằng... sính lễ của Chu Hiển rõ ràng đã khiến cho Khương Phạm phải đắn đo do lự. 

- Bất kể thế nào con cũng phải thắng! 

Ánh mắt Tần Vũ sắc bén, mạnh mẽ trở lại. 

- Lan thúc. 

Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan. 

- Lúc này Bắc Cực Thánh Hoàng đang lưỡng lự. Nếu gia tăng thêm sính lễ thì Thánh Hoàng có ủng hộ con không? 

Khương Lan trầm ngâm một lát. 

- Tiểu Vũ! 

Ánh mắt Khương Lan hướng về Tần Vũ: 

- Lễ vật của ngươi đã rất lớn rồi, nhất lưu Hồng Mông linh bảo rất trân quý. Nếu lại dâng thêm nữa, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì lớn! 

Tần Vũ bất giác chau mày. 

Khương Lan tiếp tục nói: 

- Bất quá... 

Nghe thấy hai chữ này, Tần Vũ lập tức chú ý nghe, xem ra vẫn còn chút hy vọng. 

- Khương Phạm là tộc trưởng của Khương tộc, rất coi trọng những báu vật như nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Là vì muốn giúp cho gia tộc thêm lớn mạnh. Đã như vậy... chúng ta vẫn còn có hai phương pháp. 

- Hai phương pháp? 

Tần Vũ căn bản không thể nghĩ được. 

Khương Lan mỉm cười nói: 

- Phương pháp thứ nhất, dựa vào tình phụ tử giữa đại ca và Lập Nhi. Mặc dù Khương Phạm công khai chiêu thân, nhưng không thể phủ nhận, đại ca rất yêu thương Lập Nhi. Ta sẽ đưa Lập Nhi qua bên đó, để Lập Nhi trực tiếp nói với đại ca... Người mà Lập Nhi yêu là ngươi, mong đại ca tác thành cho các ngươi. 

- Hạnh phúc cả đời của nhi nữ, chắc chắn sẽ có sức ảnh hưởng đến phụ thân! 

Khương Lan gật đầu nói. 

Tần Vũ trong lòng cảm thấy hy vọng. 

Đúng, nếu ta là Khương Phạm, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua ý nguyện của nhi nữ. 

- Phương pháp thứ hai. 

Khương Lan tiếp tục nói. 

- Khương Phạm không phải là muốn Phiêu Tuyết thành ngày càng lớn mạnh hay sao? Rất đơn giản, hãy nói thẳng với đại ca, ngươi đang giữ một giọt lệ sinh mệnh linh hồn! 

Tần Vũ ngẩn ra. 

Bí mật của Lưu Tinh lệ này rất ít người biết. 

Khương Lan tiếp tục nói: 

- Lập Nhi cũng có một giọt lệ sinh mệnh linh hồn, ngươi có một giọt. Các ngươi khi song tu, sự lĩnh ngộ sẽ được kết hợp hoàn toàn. Một trong hai người các ngươi sẽ có cơ hội dễ dàng trở thành thần vương. 

- Hơn nữa, khi Sinh Mệnh thần vương chết năng lượng kỳ diệu trong thân thể đã biến thành hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn. Nếu hai giọt lệ này kết hợp lại, sức mạnh của Sinh Mệnh thần vương sẽ một lần nữa xuất hiện. Bất luận hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn này được trao cho ai, người đó cũng có khả năng trở thành tân Sinh Mệnh thần vương! 

Khương Lan nói đến đây, Tần Vũ đã dần hiểu ra. 

Lưu Tinh lệ của mình do hai bộ phận tạo thành, một là sự lĩnh ngộ về không gian pháp tắc, thứ hai chính là năng lượng của Sinh Mệnh thần vương. Năng lượng của Sinh Mệnh thần vương vô cùng kỳ diệu, thậm chí còn có thể chữa trị cho linh hồn.

- Hai người ở bên nhau, Lập nhi rất có thể sẽ trở thành thần vương. Nhi nữ của mình trở thành thần vương, điều này đối với Khương Phạm cũng có sức hấp dẫn rất lớn! 

Khương Lan mỉm cười nói. 

Tần Vũ gật đầu liên tục. 

Đúng, hai cách mà Khương Lan nói đều rất đáng hy vọng. 

- Thực hiện hai phương pháp này cùng lúc, khả năng thành công sẽ rất cao. 

Khương Lan quay đầu về phía cửa viện. 

- Lập Nhi, đừng đứng ở đó nữa, nhanh vào đây! 

- Lập Nhi? 

Tần Vũ không gian lực phát ra, quả nhiên... Khương Lập đang đứng sau cánh cửa viện, trong mắt đỏ hồng. 

Vừa nãy cùng Lan thúc nói chuyện, tâm trạng Tần Vũ căng thẳng đến mức Lập Nhi đang đứng sau cửa mà cũng không phát hiện ra. Đương nhiên việc này cũng có lý do là Tần Vũ đã thu lại không gian lực. 

- Tần Vũ đại ca, Lan thúc nói đúng, muội sẽ đi cùng Lan thúc! 

Khương Lập bước tới, kiên định nói. 

Tần Vũ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu: 

- Phiền muội quá! 

Tần Vũ nhìn Khương Lập cười khổ. Khương Lập liền lắc đầu. 

Một lúc sau, Khương Lan đưa Khương Lập một lần nữa đến Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Vẫn là thư phòng u tối, yên tĩnh. 

- Một ức hai ngàn vạn năm, vẫn còn muốn tiếp tục nữa sao? 

Khương Phạm thấp giọng thì thào, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó Khương Lập và Khương Lan xuất hiện tại thư phòng. 

- Nhị đệ, đệ lại đến nữa? 

Khương Phạm nhướng mày, sau đó thấy Khương Lập mới thở nhẹ một hơi: 

- Lập Nhi, con đến có việc gì? 

Khương Lập nhìn phụ hoàng kiên định nói. 

- Phụ Hoàng, con hi vọng người sẽ chọn Tần Vũ đại ca! 

- Con hi vọng? 

Khương Phạm thoáng chau mày. 

- Đúng vậy. 

Khương Lập tức khắc gật đầu. 

- Thực ra con và Tần Vũ đại ca, khi còn ở phàm nhân giới đã từng quen biết. Vũ ca vì con nên mới tu luyện lên thần giới! 

- Con nói là Tần Vũ đó ư? 

Khương Phạm trong mắt có chút không tin: 

- Con xuống phàm nhân giới là sự việc cách hai vạn năm trước, Tần Vũ đó tu luyện nhanh thế sao? 

- Đúng vậy, người không tin có thể hỏi Lan thúc, thậm chí có thể hỏi Chu Hiển! 

Khương Lập trực tiếp nói. 

Khương Lan cũng gật đầu tiếp lời: 

- Đại ca, sự thật là như vậy! Tiểu Vũ đã rất cố gắng tu luyện. Hắn tu luyện nhanh như vậy, thậm chí cố gắng trở thành một Tượng Thần đều là vì Lập Nhi. Cho nên... hắn không hề do dự đem La Vũ đao dâng lên đại ca, cũng có thể dùng nhất lưu Hồng Mông linh bảo làm sính lễ! 

Khương Phạm đã có phần tin tưởng: 

- Chẳng trách... chẳng trách hắn có thể bỏ được hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo! 

Khương Phạm gật đầu, nhíu mày hướng về phía Khương Lập: 

- Lập Nhi, không lẽ con cho rằng biểu ca Chu Hiển đối với con không tốt? 

Khương Lập lắc đầu nói: 

- Ngoài Tần Vũ đại ca con không lấy ai hết! 

Khương Phạm sững lại, hừ nhẹ một tiếng: 

- Hỗn láo! 

- Đại ca! 

Khương Lan cũng có chút giận dữ: 

- Đại ca, hôn sự của Lập Nhi lẽ nào bản thân nó không có quyền lựa chọn? Đệ thấy huynh như bị ma ám rồi, huynh nói đi, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy? 

Khương Phạm ngẩng đầu, căm tức nhìn Khương Lan. 

- Sao? Muốn động thủ? 

Khương Lan cười lạnh một tiếng. 

- Đừng quên Tần Vũ đưa huynh La Vũ đao, huynh đã cấp cho đệ. 

Có kiện La Vũ đao trong tay, Khương Phạm muốn đánh bại Khương Lan thật là không có khả năng. 

Khương Phạm hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. Dù sao hắn cũng đã có một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, đem La Vũ đao cấp cho Khương Lan cũng là để cho thực lực Phiêu Tuyết thành mạnh lên. 

- Khương Phạm, hôm nay đệ phải nói rõ với huynh điều này. Tần Vũ chính là chủ nhân của một trong hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, do A Mi đã để lại sau khi qua đời! 

Khương Lan ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Phạm, 

- Đệ nói gì? 

Khương Phạm ngẩn ngơ. 

- Lẽ nào huynh quên nhanh như vậy? 

Khương Lan cười nhạt: 

- Lúc trước, một đám người hợp lực giết chết A Mi, trước khi A Mi chết đã để lại hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn, một giọt dung nhập vào thân thể Lập Nhi. Nếu không vì lý do ấy, cuộc chiêu thân này sẽ có mấy người tham gia đây? 

Khương Phạm sững người. 

Những người tham gia chiêu thân, nguyên nhân là do giọt lệ sinh mệnh linh hồn này. 

- Hai người bọn họ, đệ xem như con của mình. Khương Phạm, huynh không nên quá vô tình. 

Trong mắt Khương Lan loé lên ánh nhìn lạnh lẽo. 

- Huống chi, khi hai người kết hôn, sau khi song tu. Hai giọt lệ sinh mệnh linh hồn sẽ kết hợp. Rất dễ dàng đản sanh tân Sinh Mệnh thần vương. Tiểu Vũ cũng đã đồng ý, giọt lệ sinh mệnh linh hồn này sẽ trao cho Lập Nhi! 

Khương Lan tiếp tục nói: 

- Nếu như vậy, huynh sẽ có một nhi nữ là Sinh Mệnh thần vương, lại còn một con rể là Tượng Thần... 

- Có Tần Vũ, Bắc Cực Phiêu Tuyết thành sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất trong số bát đại Thánh Hoàng. Điều đó không thể nghi ngờ. Đệ hỏi huynh, lúc này huynh còn do dự gì nữa? 

Khương Lan căm tức nhìn Khương Phạm. 

Tiếng thở nặng nề của Khương Phạm vang lên trong thư phòng: 

- Nhị đệ, hãy để ta yên tĩnh một chút, được không? 

Khương Phạm có chút bị thuyết phục. 

Khương Lan thở phào nhẹ nhõm, thái độ ban đầu của Khương Phạm hiển nhiên khiến cho mình lo lắng, rõ ràng Khương Phạm có chút ủng hộ Chu Hiển. Thế nhưng bây giờ, Khương Phạm có vẻ đã bị thuyết phục, rõ ràng những lời vừa rồi đã ảnh hưởng đến Khương Phạm. 

- Đại ca, đệ mong huynh sẽ không làm cho mọi người phải thất vọng. Huynh cũng biết... A Mi đối với đệ có ý nghĩa như thế nào. Hai tiểu nhi này cũng có ý nghĩa như thế nào với đệ? 

Khương Lan quyết định một lần nữa tăng thêm áp lực. 

Khương Phạm chậm rãi gật đầu: 

- Nhị đệ, ta đã hiểu. Được, hai người về trước đi, ta cần tĩnh tâm một mình. 

Khương Lan lạnh nạht nói: 

- Được, đệ sẽ chờ vài ngày, chờ quyết định của huynh! 

Lập tức Khương Lan kéo tay Lập Nhi, hai người biến mất. Thư phòng lại khôi phục vẻ u tối và im lặng, chỉ có tiếng thở dài không ngớt vang lên. 

- Xem ra ta buộc phải quyết định rồi! 

Khương Phạm lật tay, trong tay hiện lên bản danh sách sính lễ của Chu Hiển. Những gì viết trên đó, bất luận thế nào cũng khiến cho lòng Khương Phạm không yên.

Chương 64

Tuyên bố

Trên giấy sính lễ, nội dung chỉ có hai điều. 

1. Khương Phạm huynh, lần này sính lễ của Chu gia chúng ta chỉ là một lời nhắn cùng một lời hứa. Ta thay mặt cho nhi tử, trước tiên xin gửi cho huynh một lời nhắn. Trong vòng một ngàn năm nữa Thiên Tôn sơn sẽ giáng hạ! Nói vậy mong huynh sẽ hiểu rõ hàm ý của việc "Thiên Tôn sơn" giáng hạ. Sáu ngàn vạn ức năm trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, chính là Tiêu Dao Thiên Tôn ra đời. Còn lần này ai sẽ trở thành Thiên Tôn? Mỗi một vị thần vương đều có cơ hội. 

2. Về phần lời hứa, đó là do chính thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn hứa hẹn. Một khi Khương Phạm huynh để cho nhi tử ta Chu Hiển trở thành trượng phu của Khương Lập. Thân phụ ta Lôi Phạt Thiên Tôn sẽ hứa với huynh, trong trận quyết đấu tranh đoạt cơ hội giành ngôi vị Thiên Tôn, gia phụ sẽ ra tay tương trợ huynh một lần, còn về việc lúc nào ra tay thì do Khương Phạm huynh quyết định. 

- Thiên Tôn sơn... 

Khương Phạm thở dài một tiếng, trong đầu hiện lên cảnh tượng thảm khốc của sáu ngàn vạn ức năm trước. Một vị rồi lại một vị thần vương, vì muồn đoạt lấy một chút cơ hội trở thành Thiên Tôn mà liều mạng tàn sát nhau. 

Từng người, từng người một lần lượt bỏ mạng... 

- Lẽ nào ta lại bỏ qua cơ hội này? 

Đôi chân mày Khương Phạm khẽ nhíu lại, trong mắt lộ vẻ vẻ u buồn. 

- Két! 

Cửa thư phòng mở, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Khương Phạm thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng: 

- Phu nhân, nàng đến rồi? 

Người bước vào chính là Thuần Vu Nhu, thê tử của Khương Phạm. 

- Phu quân, chớ nên phiền não. Cần làm thế nào thì cứ làm như vậy, thiếp ủng hộ phu quân! 

Thuần Vu Nhu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khương Phạm, ôn nhu nói. 

Trước mặt thê tử của mình, Khương Phạm trong lòng suy nghĩ gì một điểm cũng không cần dấu giếm. 

- Phu nhân, đã một ức hai ngàn vạn ức năm rồi, thời gian lâu như vậy ta vẫn là Bắc Cực Thánh Hoàng, vĩnh viễn là Bắc Cực Thánh Hoàng... Loại cuộc sống này, ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta thật sự rất muồn trở thành Thiên Tôn, một Thiên Tôn chí cao vô thượng! 

Khương Phạm chậm rãi nói. 

Thánh Hoàng mặc dù được tôn sùng. Có điều, với một người ngay khi sinh ra đã là Thánh Hoàng, đã tại vị một ức hai ngàn vạn ức năm, đương nhiên sẽ không cảm thấy địa vị Thánh Hoàng đó còn có gì giá trị. 

Ngược lại càng chờ mong địa vị cao hơn - Thiên Tôn! 

- Lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ. Mặc dù ta đã cố gắng, nhưng chính vào thời khắc cuối cùng, Phiêu Vũ Thiên Tôn lẳng lặng ra tay, bát đại Thánh Hoàng chúng ta đều thất bại, kẻ chiến thắng chính là Tiêu Dao Thiên Tôn! 

Khương Phạm lắc đầu cười nhạt. 

- Thiên Tôn sơn lại sắp giáng hạ, ta thật sự rất hi vọng. 

Thuần Vu Nhu lầy từ trên thư án cuốn kim sắc trục quyển, bản kê sính lễ của Tần Vũ. 

- Nhất lưu Hồng Mông linh bảo, Tần Vũ này quả nhiên không phải là người tầm thường! 

Thuần Vu Nhu thầm thán phục. 

Khương Phạm liếc nhìn kim sắc quyển trục, gật đầu cười nhạt nói: 

- Nếu không phải là Thiên Tôn sơn giáng hạ, con rể của ta nhất định là Tần Vũ. Chỉ tiếc là... 

Khương Phạm lắc đầu: 

- Nhất lưu Hồng Mông linh bảo tuy trân quý, nhưng ta vốn đã có Linh bảo trấn tộc. Linh bảo trấn tộc xuất hiện cùng lúc thần giới được đản sanh, lại có huyết mạch tương thông với Khương gia, uy lực vô cùng to lớn. Cho dù ta có nhất lưu Hồng Mông linh bảo của Tần Vũ thì cũng cấp cho nhị đệ hoặc Khương Hình. Bản thân ta vốn không cần. 

Khương Phạm đích thực không cần. 

Tần Vũ tặng La Vũ đao, Khương Phạm đã đưa cho nhị đệ Khương Lan. Cho dù có nhận thêm một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì hắn ta cũng lại cấp cho vị thần vương thứ ba của Phiêu Tuyết thành. 

Tất cả chỉ là giúp cho thực lực Phiêu Tuyết thành thêm lớn mạnh, đối với Khương Phạm mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn. 

- Bao nhiêu năm qua ta đều vì gia tộc, bây giờ cũng nên nghĩ cho bản thân. Thiên Tôn... thật là làm cho người ta phải chờ mong. 

Khương Phạm ánh mắt có một tia chờ mong. 

Thiên Tôn! 

Chí cao vô thượng! Trước mặt Thiên Tôn thì Thánh Hoàng chỉ là một nhân vật tầm thường. Chỉ có Thiên Tôn mới có được ngôi vị chí cao. 

- Phu quân, thiếp lo lắng một chuyện. 

Thuần Vu Nhu nhẹ nhàng. 

Khương Phạm quay đầu nhìn thê tử. Từ trước đến nay, Khương Phạm chưa bao giờ có ý nghi ngờ tình cảm của mình và thê tử. Hai người đã chung sống qua mấy ức ức năm, tình cảm sâu đậm đến mức không một ngôn từ nào tả được. 

- Lôi Phạt Thiên Tôn hứa sẽ giúp chàng một lần. Nhưng nếu sau khi giúp chàng lại ra tay tương trợ kẻ khác nữa thì thế nào? 

Thuần Vu Nhu thật ra lo lắng cho trượng phu mình. 

Khương Phạm khẽ cau mày. 

- Về chuyện này, đúng là ta cũng có chút thắc mắc. Có điều, lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, trong trận đấu vốn không hề can thiệp. Chỉ đến cuối cùng thì Phiêu Vũ Thiên Tôn mới lẳng lặng ra tay, làm xoay chuyển cả thế cục. Rốt cuộc Tiêu Dao thần vương chiến thắng, giành được ngôi vị Thiên Tôn... 

Khương Phạm nhíu mày. 

- Chỉ là lần này Thiên Tôn liệu có ra tay nhiều lần không? 

Thuần Vu Nhu lặng lẽ đứng bên. Hai vợ chồng lẳng lặng đàm luận. Những điều Khương Phạm nghĩ, trong lòng Thuần Vu Nhu đều hiểu rõ, tự nhiên cũng không có điểm bận tâm. 

Nửa ngày sau... 

- Ai? 

Khương Phạm ngẩng đầu, giữa thư phòng đột nhiên xuất hiện một người, chính là Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc. 

- Tỷ phu, sao huynh lại đến đây? 

Thuần Vu Nhu nhẹ giọng cười hỏi. 

Gương mặt Chu Hoắc thoáng nụ cười, trực tiếp nói: 

- Tiểu Nhu, ta đến là muốn tự mình nói rõ với Khương Phạm một số chuyện. Trên danh sách sính lễ ta chỉ viết ngắn gọn, e là Khương Phạm huynh có một vài chuyện không được rõ lắm. 

Khương Phạm ngẩng đầu nhìn Chu Hoắc: 

- Chu huynh, đích thực là ta có một chút không rõ. Ta muốn hỏi huynh... Thiên Tôn sau khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, có thể tùy ý ra tay không? 

- Đương nhiên là không thể.. 

Chu Hoắc vội đáp: 

- Nếu như có thể trực tiếp ra tay, vậy thì lần trước cha ta tại sao lại không ra tay? 

Khương Phạm nhẹ gật đầu. 

Trong trận quyết đấu giành kỳ ngộ Thiên Tôn lần trước, Lôi Phạt Thiên Tôn từ đầu đến cuối không hề ra tay, chỉ có Phiêu Vũ Thiên Tôn cuối cùng lại ra tay. 

- Có thể cho ta biết nguyên nhân không? 

Khương Phạm dò hỏi. 

Chu Hoắc gật đầu: 

- Khương Phạm huynh, chuyện này ta cũng mới được biết cách đây không lâu, chính gia phụ đã cho hay... lần trước khi Thiên Tôn sơn giáng hạ, sở dĩ phụ thân không ra tay là do Phiêu Vũ Thiên Tôn đã ngăn cản. 

- Phiêu Vũ Thiên Tôn? 

Khương Phạm trong lòng có chút giật mình. 

Phiêu Vũ Thiên Tôn có thể ngăn cản Lôi Phạt Thiên Tôn! Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy, tuy cùng là Thiên Tôn nhưng địa vị vẫn có sự khác biệt. 

- Lần trước, Phiêu Vũ Thiên Tôn vì muốn tạo thế cân bằng, đã trao cơ hội kỳ ngộ Thiên Tôn vào tay thần vương có xuất thân phi thăng giả. Còn lần này, Phiêu Vũ Thiên Tôn đã có lời với gia phụ là sẽ không động thủ, gia phụ vì thế có cơ hội một lần ra tay. 

Chu Hoắc nhìn thẳng vào Khương Phạm. 

Khưong Phạm con mắt sáng ngời. 

Lôi Phạt Thiên Tôn sẽ có cơ hội một lần ra tay? Và Chu gia lại không giành cơ hội đó cho bản thân mình? Sính lễ này thật khiến Khương Phạm không thể không động tâm. 

- Chu Hoắc, những lời huynh nói là thật? 

Khương Phạm không kìm được hỏi. 

- Huynh vẫn còn lo ta dối gạt huynh sao? 

Chu Hoắc cười nhạt. 

- Khương Phạm huynh chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút. Nếu Thiên Tôn có thể ra tay nhiều lần, vậy thì quyết đấu cho kỳ ngộ Thiên Tôn chẳng phải vô nghĩa hay sao? 

Khương Phạm cũng gật đầu. 

Đúng vậy! 

Nếu Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ ra tay một lần tương trợ chính mình thì chỉ có thể nói là Khương Phạm đã có ba phần cơ hội trở thành Thiên Tôn. Tuy nhiên, nếu để Lôi Phạt Thiên Tôn được nhiều lần động thủ, việc ai trở thành Thiên Tôn không phải chỉ cần Lôi Phạt Thiên Tôn quyết định sao? 

- Phiêu Vũ Thiên Tôn không thể để cho chuyện này xảy ra! 

Chu Hoắc lại cười nhạt, lên tiếng. 

- Vậy sao huynh không giành cơ hội này cho bản thân? 

Khương Phạm nhìn về phía Chu Hoắc. 

Chu Hoắc cười nhạt: 

- Khương Phạm huynh, ta và huynh không giống nhau. Cho đến nay Chu gia ta vẫn là siêu nhiên vật ngoại, sau lưng lại có phụ thân ta là Lôi Phạt Thiên Tôn. Ta có thể hưởng thụ đến tận cùng cuộc sống thanh nhàn này, đối với việc trở thành Thiên Tôn ta không hề có chút si tâm vọng tưởng. Huống hồ, Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không bao giờ để Chu gia có một lúc hai Thiên Tôn! 

Khương Phạm khẽ gật đầu. 

Tam đại Thiên Tôn, quyền quyết định thật sự vẫn nằm trong tay Phiêu Vũ Thiên Tôn. 

- Ta đã tặng cho huynh cơ hội một lần ra tay của cha ta. Khương Phạm huynh chắc đã biết, chiêu thân quyết định nên chọn ai rồi chứ? 

Chu Hoắc cười nhạt. 

Khương Phạm khẽ cau mày. 

Khương Phạm nhớ lại những lời của nhị đệ Khương Lan. Nếu chọn Chu Hiển, e là quan hệ giữa ông ta và nhị đệ sẽ trở lại đối đầu, hơn nữa tình cảm phụ tử với Khương Lập cũng sẽ bị ảnh hưởng. 

- Đành vậy! Từ khi Tả Thu Mi chết đi, nhị đệ thật ra đã không hề có quan hệ tốt với ta. Còn Lập Nhi... Thôi vậy! 

Khương Phạm trong lòng thầm than. 

Hắn có mấy người con gái, không thể chỉ vì một nhi nữ mà mất cơ hội mấy vạn ức năm mới có một lần... 

- Chu Hoắc huynh, ta đã biết nên chọn lựa ra sao. Huynh có thể về được rồi! 

Khương Phạm lạnh nhạt nói. 

Chu Hoắc nhìn Khương Phạm, hi vọng có thể nhận thấy sự lựa chọn qua nét mặt, nhưng hắn nhìn không ra. Chỉ có thể cười nhạt: 

- Vậy ta sẽ đợi xem sự lựa chọn của huynh! 

Nói rồi Chu Hoắc biến mất khỏi thư phòng. 

Chớp mắt thời hạn mười ngày đã đến, cả Phiêu Tuyết thành, các đại điện chủ, Hoàng tộc đệ tử, đại đội trưởng thiên thần đại quân... đã tề tựu đông đủ tại Bắc Cực Thánh Hoàng điện. 

Bắc Cực Thánh Hoàng điện một lần nữa lại vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều rất vui vẻ. 

Chỉ có Tần Vũ là ngồi một bên, thật sự hắn cười không nổi. Giờ phút này, trong lòng Tần Vũ đang phiền não vô cùng, đặc biệt là khi nhận được tin từ Lan thúc. Hiển nhiên cơ hội chiến thắng của hắn giờ chỉ còn một nửa. 

- Tần Vũ huynh! 

Tần Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khuê Nhân Hầu tay cầm chén rượu đang mỉm cười đi tới. 

- Tần Vũ huynh làm sao vậy? Lẽ nào huynh vẫn còn lo lắng? Chẳng phải huynh đã là một trong hai người cuối cùng rồi hay sao, ta nghĩ việc huynh chiến thắng chắc chẳng còn gì trở ngại. 

- Đa tạ những lời may mắn của huynh! 

Tần Vũ cố nở nụ cười. 

- Đúng rồi, Tần Vũ huynh, sính lễ của huynh là gì vậy? Mà cho dù sính lễ của Chu Hiển có hơn thì huynh vẫn còn hy vọng thắng! 

Khuê Nhân Hầu vẻ nhiệt thành. 

- Sính lễ ư? 

Tần Vũ cười nhạt: 

- Chính là thứ mà ta mới luyện thành, nhất lưu Hồng Mông linh bảo! 

- Có phải kiện linh bảo mà dẫn đến hồng vân cái thiên, linh bảo chi lôi giáng hạ không? 

Khuê Nhân Hầu nhìn Tần Vũ, vỗ vỗ vai hắn: 

- Tần Vũ huynh cứ yên tâm, sính lễ của huynh quý giá như vậy, bất luận thế nào huynh cũng thắng chắc rồi! 

Tần Vũ đột nhiên nhìn về phía sau Khuê Nhân Hầu. Khuê Nhân Hầu hướng phía sau nhìn. Nguyên lai là Chu Hiển đang đi đến. 

Trong mắt Chu Hiển thoáng chút buồn phiền giả tạo, ngồi vào chỗ của mình. 

- Tình huống không ổn! 

Tần Vũ cau mày. 

Nếu như Chu Hiển không có chút hi vọng thắng nào, phải tỏ ra bất cần hoặc sắc mặt thâm trầm, không thể trông bộ dạng sầu khổ thế này được! 

Tần Vũ đang trầm tư, bỗng cả đại điện im lặng, an tĩnh. Tần Vũ quay đầu lại, chỉ thấy vợ chồng Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm cùng Khương Lập bước vào. Các thần vương nối bước theo sau. 

Khương Phạm nở nụ cười, khẽ gật đầu với những người trong điện. 

Mười ba vị thần vương lần lượt an tọa, Khương Lập ngồi cạnh Thuần Vu Nhu, bàn tay nắm chặt lấy tay bà. 

- Lập nhi! 

Tần Vũ khẽ gọi, cố giữ cho mình bình tĩnh lại. 

Khương Lập ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ. Trong mắt ẩn chứa tình ý nồng nàn như dồn hết lên đôi mắt, Tần Vũ giật mình, mang một dự cảm. 

Đợi đến khi các thần vương hàn huyên xong, tất cả mọi người ngồi yên. 

- Khương huynh, không nên mất nhiều thời gian. Hãy tuyên bố thẳng, cuối cùng huynh chọn ai làm hiền tế? 

Huyết Yêu nữ vương nhẹ giọng lên tiếng. 

Khương Phạm khẽ cười, gật đầu: 

- Ta cũng không muốn mất nhiều thời gian nữa! 

Những người bên dưới đều nín thở. Chu Hiển nhìn chằm chằm vào Khương Phạm. Mà Tần Vũ dường như ngưng thở. Tất cả chú ý đều dồn lên người Khương Phạm. 

Khương Phạm nhìn quanh một lượt, mỉm cười chậm rãi nói: 

- Lần chiêu thân này đã trải qua ba mươi năm. Trong thời gian đó, Đoan Mộc Ngọc đột phá trở thành thần vương. Tần Vũ, Chu Hiển mỗi người đều được Thiên Tôn tứ dư. Tần Vũ còn luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Đều là đại hỷ sự. Quá trình chiêu thân xảy ra những việc này, ta cũng hết sức vinh dự. Cuối cùng còn lại hai người là Tần Vũ và Chu Hiển. Bất cứ ai trong hai người cũng đều hét sức ưu tú, tiếc rằng trở thành hiền tế của ta thì chỉ có một người. Hy vọng người nào thất bại cũng đừng quá để tâm! 

Khương Phạm cười, nhìn về phía Chu Hiển và Tần Vũ. 

Tần Vũ cảm thấy tim mình đang đập như muốn vỡ tung lồng ngực. 

Khương Phạm mãi vẫn chưa nói ra tên, cảm giác này thật khiến người ta lo sợ, nhưng Tần Vũ chỉ có thể cố chịu đựng. 

- Trải qua nhiều đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ta đã quyết định chọn ra người sẽ làm hiền tế. Người đó chính là... 

Khuôn mặt Khương Phạm nở nụ cười rạng rỡ. 

Tất cả những người bên dưới đều lặng im, các vị thần vương bên trên cũng chăm chú lắng nghe. 

Khương Lập nhìn chằm chằm vào phụ thân. Còn Tần Vũ, thời khắc này càng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến nỗi muốn phát điên lên. 

- Người đó chính là, Chu Hiển đến từ Tây Bắc Lôi Phạt Thành! 

Khương Phạm cười lớn nói. 

- Ta? 

Cả người Chu Hiển phảng phất như tê cứng, sửng sốt trong chốc lát. Cuối cùng trên mặt tràn đầy nét vui mừng. 

Khương Lập khó có thể tin nhìn phụ hoàng của mình. 

- Chu Hiển? Là Chu Hiển? 

Trong thời khắc đó, Tần Vũ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình, bên tai vẫn còn vang vọng lời tuyên phán cuối cùng của Khương Phạm. 

Đúng vậy, là tuyên phán! 

Phán tội chết cho cả hắn và Lập Nhi! 

- Không, phụ hoàng, người không thể...! 

Khương Lập mạnh mẽ lên tiếng. 

Khương Phạm quay lại lạnh lùng nhìn Khương Lập, chỉ thấy Khương Lập mở miệng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm. 

Giờ khắc này, Tần Vũ chợt bừng tỉnh. 

Các cơ thịt trên mặt giật giật, lồng ngực phập phồng vì tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Phạm đứng phía trên. 

- Người chọn Chu Hiển? 

Khương Phạm mỉm cười với Tần Vũ: 

- Tần Vũ, đừng quá để tâm! Này... 

- Đừng quá để tâm? 

Tần Vũ rất muốn cười lên lạnh lùng. Chình mình vì ngày này mà bản thân đã nỗ lực bao nhiêu. Vì chiêu thân mà hắn đã khổ công nghiên cứu luyện khí, hao phí mấy trăm ngàn năm thơi gian. Vì muốn được quang minh chính đại cưới Lập Nhi, cả La Vũ đao, Tử Huyền phủ... tất cả các linh bảo, Tần Vũ đều không để trong mắt. 

Vậy mà bây giờ... 

Khương Phạm vẫn còn có lòng tốt an ủi ta, bảo mình đừng nên để tâm? 

Có thể không để tâm được sao? 

- Câm miệng! 

Tần Vũ đột nhiên quát, Khương Phạm chợt giật mình, có chút sững sờ, sắc mặt sa sầm. Tất cả các vị thần vương đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ. 

Giờ phút này khí thế của Tần Vũ chợt mạnh mẽ, gương mặt sắt có một tia lãnh ý, nhìn Khương Phạm, Chu Hoắc liếc mắt một cái: 

- Là do các ngươi bức ta, các ngươi bức ta! 

Ánh mắt Tần Vũ nhìn sang Khương Lập. Khương Lập cũng nhìn đáp lại. 

Ánh mắt hai người giao nhau. Chỉ qua ánh mắt, cả hai đểu đã hiểu những gì người kia đang nghĩ. Trên mặt Khương Lập nở nụ cười, Tần Vũ cũng vậy. 

- Lập nhi, không ai có thể chia cắt được chúng ta, tuyệt đối không! 

Tần Vũ nhẹ giọng nói. 

- Tần Vũ, ngươi muốn làm gì? 

Khương Phạm tức giận quát một tiếng, hắn đã cảm thấy không khí có chút ngột ngạt. 

- Ha ha, làm gì ư? Ngươi hỏi ta làm gì ư? Ha ha. Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây? 

Thanh âm Tần Vũ vang lên khắp đại điện, trên mặt nụ cười trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong mắt mang theo một tia điên cuồng! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro