Chương 8 - Độc Tự Nhất Nhân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 3 – Tứ Cửu Thiên Kiếp

Chương 8 – Độc Tự Nhất Nhân (1)

Dịch thuật: dtkh – Hiệu đính: nhiephon – Biên tập: N/A

Lúc này bên ngoài đình viện, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên,

hòa với tiếng gió thổi, một lam y lão giả dẫn đầu đội nhân mã xuất

hiện ở bên trong đình viện, ngay khi lam y lão giả này trông thấy cảnh tượng

bên trong đình viện, sắc mặt liền biến đổi, Tần Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn lam

y lão giả với ánh mắt lạnh lẽo, lam y lão giả nhìn thấy nét mặt Tần Vũ, tức khắc

quỳ xuống nói: “Tham kiến tam điện hạ, thuộc hạ đã đến muộn.”

“Đến muộn?” Tần Vũ khẽ lặp lại lời nói trong lòng đầy phẫn nộ.

Nếu đến sớm hơn một chút, đoán rằng Liên gia gia của hắn đã không

chết, tuy nhiên những người này đã đến trễ. Vả lại, Tần Vũ từng thấy qua lam y

lão giả này ở bên cạnh phụ vương, biết rằng lão là một trong những kẻ tâm

phúc của phụ vương.

“Vật ở đây các người hãy mang về vương phủ, còn Liên gia gia, tự ta đưa

về.” Thanh âm Tần Vũ lạnh lẽo không có một chút cảm tình.

Tần Vũ đeo huyền thiết hộ tí và huyền thiết hộ thối rồi mới ôm Liên

Ngôn vào lòng. Theo tiếng huýt dài của Tần Vũ, hắc ưng hóa thành một đạo

hắc quang từ trên lao xuống, thân hình Tần Vũ loáng một cái, đã ngồi trên lưng

hắc ưng.

“Tiểu Hắc, trở về vương phủ.” Tần Vũ nhẹ nhàng nói.

Hắc ưng tự hồ cảm thấy được sự đau đớn trong lòng Tần Vũ, không đùa

bỡn như lúc trước, lập tức vỗ hai cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía

vương phủ tại Viêm kinh thành.

Lam y lão giả nhìn theo Tần Vũ ngồi trên hắc ưng biến mất ở chân trời,

đầu mày hơi cau lại, sau đó quay sang ra lệnh cho thủ hạ: “Mau, khiêng Kiếm

Xỉ Hổ lên lập tức đưa về vương phủ thật nhanh.” Lam y lão giả tự mình cất giữ

đệ nhị khối Thông Thiên Đồ.

“Liên Ngôn đã chết, song tên Dịch Khinh Ngữ cũng chết, xem như không

quá lỗ vốn. Bất quá vương gia ông ấy và Liên Ngôn tình cảm vô cùng sâu

đậm…” Đầu mày lam y lão giả cau lại nhiều hơn, hiển nhiên lão cảm thấy được

sự việc có chút không hay.

***

Viêm kinh thành, trong vương phủ.

Dưới một gốc cổ thụ, Tần Đức và Từ Nguyên ngồi đối diện yên lặng chơi

cờ vây.

“Vương gia, người lại thua rồi.” Từ Nguyên khẽ đặt xuống một con cờ

trắng xuống cười nói.

Tần Đức nhìn một lúc lâu, vừa lắc đầu cười vừa nói: “Từ Nguyên kỳ nghệ

của ngươi ngày càng tinh tiến, cả ta cũng không địch nổi ngươi.” Từ Nguyên

nhìn Tần Đức, lắc đầu nói: “Không phải kỳ nghệ Từ Nguyên tiến bộ mà hôm

nay trong lòng vương gia không yên tĩnh.”

Tần Đức thở dài nói: “Chính xác, hôm nay ta luôn cảm thấy hồi hộp,

trong lòng không được yên. Ta đúng là lo lắng về việc của Liên bá bá, theo lý

mà nói, với thực lực của Liên bá bá thêm hai vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, giải

quyết việc này không thành vấn đề.

“Vương gia yên tâm, Liên tiền bối thực lực rất mạnh, bên Hạng Quảng

chẳng có mấy người có khả năng đả thương Liên tiền bối.” Từ Nguyên cười

nói.

Đột nhiên, Tần Đức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Hắc ưng từ trên lao xuống, bay thật nhanh đến chỗ Tần Đức, trên lưng

hắc ưng chính là Tần Vũ đang ngồi xếp bằng, lập tức Tần Đức nở nụ cười, ông

luôn chờ Tần Vũ quay trở về, Tần Vũ để lại nhiều Thạch Trung Diễm Sí Thiết

như thế, với ông đúng là một tài sản khổng lồ, đương nhiên ông phải khích lệ

Tần Vũ một phen.

Song nét mặt tươi cười của Tần Đức đông cứng lại, bởi vì ông trông thấy

trong lòng Tần Vũ còn có một người nữa.

“Bịch!” Tần Vũ từ trên lưng hắc ưng nhảy xuống đất.

Ôm chặt Liên Ngôn, Tần Vũ cứ thế đứng yên không cử động nhìn Tần

Đức. Tần Đức nhìn thấy Liên Ngôn trong lòng Tần Vũ, sắc mặt lập tức trắng

bệch, ông cố gắng khống chế bản thân từng bước từng bước đi tới, khuôn mặt

trắng bệch vẫn đang mỉm cười của Liên Ngôn hiện lên trong mắt ông.

“Phụ vương, Liên gia gia đã chết.” Trong tiếng nói bình tĩnh của Tần Vũ

lại chứa đựng sự đau khổ vô cùng.

“Tại sao ra nông nổi này, Liên bá người còn thở không?” Trong nháy mắt

Tần Đức đã rớm lệ, một lúc sau, đột nhiên Tần Đức quay qua Tần Vũ hỏi, “Vũ

nhi, ta hỏi con, bên Hạng Quảng có một tên gọi là Dịch Khinh Ngữ phải

không?”

Tần Vũ lắc đầu nói: “Không biết, con không biết thân phận của những kẻ

ấy.”

Tần Đức nhìn những lỗ thương tích trên người Liên Ngôn, than một tiếng

nói: “Đây là vết thương do Tú Hoa châm gây ra, bên Hạng Quảng kẻ có thể sử

dụng Tú Hoa châm, lại đả thương Liên bá bá chỉ có Dịch Khinh Ngữ. Liên bá

người cuối cùng đã được giải thoát.”

Một đời Tần Đức đã trải qua nhiều sự việc, tự nhiên ông có thể nhìn ra

tâm sự của Liên Ngôn.

“Kẻ giết Liên gia gia đã bị Liên gia gia một đao chém chết.” Tần Vũ liền

nói, hắn lúc đầu ở trên lưng hắc ưng bị thu hút bởi khí thế đại chiến của Liên

Ngôn hai người, khi hắn hạ xuống đúng lúc thấy Liên Ngôn giết chết đối

phương, sau đó ngẩng mặt cười dài.

Tần Đức hít sâu một hơi, nhè nhẹ gật đầu: “Liên bá người đã được giải

thoát, Vũ nhi, con không nên quá đau buồn. Trái lại, con phải cảm thấy cao

hứng cho Liên gia gia con.”

Tuy nhiên, Tần Vũ không nói gì cả, chỉ nhìn Liên Ngôn trong lòng, một

lúc sau có người hầu trong vương phủ tiếp lấy thi thể Liên Ngôn, Tần Vũ nhìn

thi thể Liên Ngôn được đưa đi một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, sau đó hời

hợt nói: “Phụ vương, tâm trạng con không được tốt, con xin trở về nghỉ trước.

Đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy con.”

Tần Vũ nói xong liền xoay người đi về phía độc viện1 của riêng hắn.

Bên trong độc viện.

Tần Vũ yên tĩnh ngồi ở trên ghế đá nhìn cây liễu phía trước, cành liễu

rung rinh, Tần Vũ phảng phất thấy cảnh lúc nhỏ hắn và Liên Ngôn nô đùa ở

nơi này.

“Hô!”

Thân hình Tần Vũ chợt động, lại bắt đầu vũ động trong đình viện, hoàn

toàn chiếu theo ba mươi sáu động tác trên khối Thông Thiên Đồ thứ nhất, Tần

Vũ căn bản không suy nghĩ nhiều chỉ liên tục thực hiện cực nhanh những động

tác đó.

Ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí to bằng bắp tay tương hỗ đan xen tạo

thành một hình tròn, phảng phất một áo giáp bao bọc Tần Vũ, sau đó những

linh khí này thẩm thấu vào trong thể nội Tần Vũ.

Nước mắt Tần Vũ lặng lẽ tuôn rơi.

(1 Độc viện: nhà riêng)

Tốc độ Tần Vũ lại càng lúc càng nhanh, căn bản hắn không phải luyện

công chỉ là trút bớt nỗi buồn mà thôi, tự nhiên động tác cũng càng lúc càng

nhanh hơn, ba mươi sáu động tác càng lúc càng nhanh cuối cùng cả người hóa

thành một cơn gió chớp động ở bên trong độc viện.

Thiên địa linh khí càng lúc càng hùng hậu, tốc độ của Tần Vũ càng

nhanh, thiên địa linh khí càng hùng hậu. Cuối cùng khi Tần Vũ trở nên giống

như một cơn gió nhẹ phiêu đãng, khí trụ của ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí

lại sản sinh ngân quang nhàn nhạt, khi khí trụ chứa ngân quang dung nhập thể

nội, toàn bộ cơ nhục đột nhiên run lên.

“A!”

Một cơn đau nhức nhối theo nội thể truyền lại, đột nhiên Tần Vũ dừng

lại, cơ nhục trên mặt run run nước mắt trào ra, không một chút ức chế ngẩng

mặt gầm lớn, không biết bởi cơn đau nhức nhối trong cơ thể hay nỗi đau trong

lòng, Tần Vũ cứ như vậy gầm lên rất lâu, thanh âm thanh liên miên bất đoạn,

cho tới khi không còn chút hơi nào trong cơ thể mới dừng lại, sau đó Tần Vũ

không ngừng hít thở hồng hộc.

“Vũ nhi…” Âm thanh của Tần Đức ở bên ngoài vang lên.

Tần Vũ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói: “Phụ vương, con cần một

khoảng thời gian để bình tâm lại, trong giai đoạn này đừng để bất kì ai đến

quấy rầy con. Chỉ cần một thời gian thôi, được không?” Bên ngoài độc viện yên

tĩnh một lúc lâu, sau đó tiếng bước chân từ từ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro