Hạng đại thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tam gia vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi mạt nước trên khóe mắt cậu. Hắn càng ôn nhu, Hạng Viễn càng khóc lớn.
   Có lẽ đối với Hạng Viễn mà nói, khổ sở cũng không đáng là gì, cái chân chính khiến cậu khó có thể thừa nhận chính là, ngay khi phải chịu cực chịu khổ thì cậu lại mất đi ánh mắt quan tâm thương tiếc của người đàn ông này. 
   Em khổ sở, là sợ anh sẽ quên em. 
   Em mất mát, là vì khi em chịu khổ, anh đã không còn đau lòng vì em nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro