- Chương 3: Ngươi trước kia với ngươi hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau Thiên Tỉ được thả về ký túc xá, dù biết trước mình chung phòng với nam chủ, nhưng Thiên Tỉ vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng, chỉ dám đứng ngoài cửa chứ không dám bước vào. Vương Tuấn Khải đang đọc dở một cuốn sách, trông thấy Thiên Tỉ như vậy, khó hiểu gập cuốn sách trong tay lại đi đến kéo người cậu.

"Làm sao vậy, còn không mau vào."

"Tôi nói..." Thiên Tỉ mấp máy môi.

"Chúng ta là chung phòng ký túc xá thật sao?"

Vương Tuấn Khải gật đầu. "Không phải đã nói trước với cậu rồi sao, sao lại ngạc nhiên như vậy." Vương Tuấn Khải bước về ghế ngồi xuống, giọng có chút nhàn nhạt nói. " Kỳ thực trước kia cậu rất ít khi về ký túc xá ngủ."

Thiên Tỉ một bộ dạng hối lỗi với hắn, bước vào phòng, cậu ngồi xuống một bên giường, Vương Tuấn Khải lại nói. "Cậu đang ngồi trên giường tôi."

Thiên Tỉ giật nảy mình, vội vàng đứng lên đi sang giường đối diện, miệng liên tục xin lỗi. Lại trông thấy Vương Tuấn Khải luôn nhìn mình chăm chú. Nhịn không được liền hỏi.
"Sao vậy?"

Vương Tuấn Khải xua tay. "Không có gì, chỉ là bản thân chưa tiếp nhận được tính cách của cậu sau khi mất trí nhớ, có chút không quen."

Thiên Tỉ thắc mắc muốn biết. "Tôi trước kia thế nào?"

"Kỳ thực cũng không có nhiều người thích tính cách của cậu lúc đó lắm, chẳng hạn như hồi nãy tôi nói đó là giường tôi, nếu là cậu trước kia chắn chắn sẽ nói: bổn thiếu gia thích nằm đâu thì nằm, ngươi quản được sao?."
Thiên Tỉ trên trán ba vạch hắc tuyến, trong truyện cũng nói thân chủ tính cách ngỗ ngược, thích làm gì thì làm. Muốn cậu bắt chước giống vậy? Xin lỗi tiểu nhân bất tài.

Vương Tuấn Khải trông thấy Thiên Tỉ biểu tình áy náy xấu hổ thì vỗ vai cậu. "Bất quá bây giờ cậu mất trí nhớ rồi, xem như việc trước kia không có đi."
Thiên Tỉ gật đầu, nam chủ đúng là số một a.

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, Vương Tuấn Khải tiếp tục cặm cụi đọc một cuốn sách bên ngoài toàn chữ tiếng anh gì đó, gương mặt nghiêm túc nghiên cứu từng từ trong sách, chói lọi không gì bằng. Thiên Tỉ thầm ngưỡng mộ một phen, đúng là nam chính có khác, đọc sách thôi cũng khác người thường nữa.
Mà Vương Tuấn Khải một chữ cũng không nhét nổi vào đầu, hắn lâu lâu lại lén nhìn Thiên Tỉ trước mặt mình, y đang ngây ngốc một chỗ trông thật tức cười. Vương Tuấn Khải cảm thấy, nếu không phải vẻ ngoài của Thiên Tỉ vẫn không thay đổi, hắn còn nghi ngờ người trước mặt không phải là Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ ngày trước kiêu căng ngạo mạn, nhìn người khác không tới nửa con ngươi.

Thiên Tỉ hiện tại gương mặt ngây ngô, ánh mắt trong veo hoàn toàn không có tạp chất.

Vương Tuấn Khải càng nhìn, lại càng muốn nhìn nữa.

Vương Tuấn Khải xoa xoa mi tâm, chắc có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi, vẫn nên tập trung đọc sách thì hơn... "Tư thế 69..."

Đến giữa trưa Vương Tuấn Khải mới gập cuốn sách lại cất cẩn thận vào ngăn kéo. Khi hắn quay qua chỉ thấy Thiên Tỉ đang ôm gối ngủ ngon lành. Hai hàng mi dài ôm chặt nhau lâu lâu lại run lên theo nhịp thở, bờ môi mọng khép hờ. Vương Tuấn Khải như có ai mê hoặc càng lúc càng tiến lại gần Thiên Tỉ hơn, hắn đưa tay khẽ xoa nhẹ tóc mềm của cậu, miệng khẽ cười.

Trông cái mặt ngủ đến chảy nước dãi ngu chưa kìa.

Vương Tuấn Khải khẽ lay người cậu. "Thiên Tỉ, dậy ăn cơm trưa thôi!"

Do không quen với cách gọi mới, nghe tên Thiên Tỉ thì cứ nghĩ là đang gọi ai, cậu nhăn nhó quay mặt vào góc tường, chừa cho Vương Tuấn Khải cái mông tròn trịa.

Vương Tuấn Khải: "..."

Ngày trước Thiên Tỉ nếu có ăn hay không ăn Vương Tuấn Khải đều sẽ không quan tâm. Tuy nhiên hiện tại phi thường khác biệt, hắn muốn trêu chọc Thiên Tỉ một chút. Vương Tuấn Khải không khách khí vác Thiên Tỉ lên vai, tay vỗ mông cậu hai cái.
Thiên Tỉ đang mớ ngủ bỗng cảm nhận cơ thể vắt vẻo trên một địa hình săn chắc nào đó, đồng thời mông mình còn bị người ta sàm sỡ. Tỉnh dậy quay đầu nhìn thì hẳn là nam chính đang vác mình đi như vác heo đi.

"Nam chính... à nhầm Vương... Vương Tuấn Khải, anh làm gì tôi vậy?!"

Người kia mặt rất thành thật. "Ăn!"
Ăn?

Không lẽ anh muốn diệt trừ hậu hoạ từ trong trứng? Tôi đã làm gì đâu?!
Thiên Tỉ bắt đầu vùng vẫy la lớn "Huhu oan quá tôi có làm gì đâu!!"

Vương Tuấn Khải chịu không được thả cậu xuống, vẻ mặt thành khẩn nói. "Thiên Tỉ, cậu sao vậy, tôi chỉ muốn giúp cậu xuống nhà ăn ăn trưa thôi mà!"

Thiên Tỉ ngẩn người. "Nhà ăn?"

Người kia liền gật đầu. "Phải."

"Ăn trưa?"

"Phải, không lẽ cậu không đói?"

Thiên Tỉ ôm tim nhỏ thở phào, mình hiểu lầm ý tốt của nam chính rồi, cảm thấy thật xấu hổ!

Vương Tuấn Khải thích thú nhìn biểu tình buồn cười trên mặt Thiên Tỉ. Bất quá hắn cũng không ngờ Thiên Tỉ theo mình xuống nhà ăn thật, Vương Tuấn Khải khó xử nhìn Thiên Tỉ, không lẽ bây giờ lại nói kỳ thực nếu họ thấy cậu, đến cái muỗng cơm cậu cũng đừng hòng động vào.

Thiên Tỉ không đọc ra Vương Tuấn Khải nghĩ gì, thấy hắn nhìn mình, cậu cũng híp mắt cười lại.

Vương Tuấn Khải bị nụ cười làm cho đờ đẫn vài giây, ho khụ khụ vài tiếng nói. "Thiên Tỉ cậu ngồi đây đi, ăn gì để tôi đi lấy cho."

Sao có thể để nam chính đại thần bị mình làm phiền như vậy. Thiên Tỉ tích cực lắc đầu. "Để tôi đi cùng anh."

"Thật ra..." Vương Tuấn Khải ngồi đối diện Thiên Tỉ, chầm chậm nói. "Trước kia cậu đã từng đứng trước mặt bếp trưởng của nhà ăn chê đồ ăn ở đây thậm tệ, còn nói mấy thứ này không khác cám heo là mấy, khiến bọn họ một phen tức muốn chết."

Thiên Tỉ tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải. "Sau đó ..."

"Sau đó họ dõng dạc tuyên bố về sau không đón tiếp cậu dù có bị sa thải. Mà cậu sau khi nghe vậy thì cười lớn, nói đồ ăn ở đây, có chết tôi cũng không thèm."

Thiên Tỉ: ...

Dịch thiếu gia ngài quá quắt cũng vừa phải thôi, như vậy từ nay về sau tôi biết ăn cơm ở đâu a???

Thiên Tỉ xoắn xít một hồi, Vương Tuấn Khải mới đứng lên nói.
"Cậu cứ ngồi đây giữ chỗ đi, bây giờ đang là buổi trưa, có nhiều người xuống ăn lắm, xoay đi xoay lại liền mất chỗ. Cậu xem menu có món gì muốn ăn, tôi lấy cho."

Thiên Tỉ do dự nhìn menu một hồi, quyết định chọn món sườn xào mật ong, Vương Tuấn Khải gật đầu lập tức đi ngay. Thiên Tỉ một bộ mặt đầy ngưỡng mộ, nam chính anh đúng là số một.

Cách đó không xa, Vương Tuấn Khải tựa lưng vào cột tường chơi game trên điện thoại, mấy nữ sinh xung quanh nhìn lén liền đỏ mặt cười ríu rít, một lúc sau có người đem hai phần cơm tới trước mặt hắn.

"Thiếu gia, cơm tới rồi."

Vương Tuấn Khải gật đầu, chỉ vào hai khay cơm trống ở trên bàn. "Bỏ vào hai khay cơm này."

Cơm này Vương Tuấn Khải đặt ở một nhà hàng cách đó không xa, thực sự thì đồ ăn ở nhà ăn đúng là rất tệ, hắn ăn một lần liền không muốn ăn nữa, trước giờ toàn sai người đem từ chỗ khác tới. Mọi lần đặt một phần, hôm nay đặt thêm một phần cho Thiên Tỉ, cũng chẳng phiền hà gì.

Xong xuôi Vương Tuấn Khải đem khay cơm về chỗ Thiên Tỉ, trên mặt thoáng nét mệt mỏi.

"Anh đứng đợi lâu lắm đúng không." Thiên Tỉ trông thấy liền chột dạ.
"Cũng không lâu lắm, xếp sau một trăm người liền tới lượt."

Thiên Tỉ trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại áy náy "Một trăm người? Vất vả cho anh rồi, thực xin lỗi!"

"Lúc xếp hàng còn có vài người muốn chen lên, bảo là đang gấp. Nên tôi cũng nhường chỗ, lại làm cậu đợi lâu rồi, tôi mới là người nên xin lỗi."

"..."

Nam chính anh hiền quá rồi! Như vậy là thiệt thòi đó biết không!! Thiên Tỉ vỗ vai hắn.

"Anh vất vả rồi."

Vương Tuấn Khải không nói gì, mở nắp khay cơm ra đưa về phía Thiên Tỉ. Miếng sườn thơm lừng được xào chung với mật ong đậm đà, kèm nước sốt sền sệt, Thiên Tỉ ngửi mùi thơm quá mức kích thích liền ăn ngon lành. Sau đó ăn vào còn liền miệng khen đồ ăn ngon siêu cấp.

Thiên Tỉ không biết đồ ăn mà cậu ăn từ một nhà hàng mà ngày trước, khi cả hội học sinh đến ăn nhân lúc bàn về vấn đề tiệc chào đón tân sinh viên. Thiên Tỉ ăn vài gắp sườn xào mật ong này liền chê sườn nướng quá cháy, mật ong quá nhạt, tổng thể không thơm. Khiến cho mọi người một phen mất hứng, riêng cậu thì bỏ về, lại nói có chết cũng không muốn ăn ở chỗ này.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đang phồng miệng nhai nhai, cảm thấy người này so với trước kia thú vị hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro