Tỉnh táo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Gửi đến cậu trai trong lòng tôi. Người mà tôi muốn giữ lại bên mình nhưng chẳng đủ can đảm ôm lấy.

  Tiết trời ngày ấy trong xanh, dịu nhẹ. Không khí thơm thơm hương hoa mùa thu cùng với linh cảm một điều gì đó tuyệt đẹp sắp tới. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên.

   Cậu đã hỏi tôi: "Nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu có thể cho tôi một cơ hội không?" Cảm xúc lúc ấy của tôi sẽ chẳng ai có thể hiểu được. Như có cả một mùa xuân trong trái tim tôi vậy. Thứ tình cảm bấy lâu nay lại muốn nảy mầm và bung nở thật mạnh mẹ như một bông hoa sau thời gian dài dưỡng nụ. Hơi ấm trong làn gió xuân cứ thế vây quanh trái sống của tôi. Nhưng mà cậu ơi, tôi là kẻ đã sống bằng lý trí gần 20 năm rồi. Những lo âu, lạnh lẽo đã ngấm vào sợi dây lý trí này rồi. Hay nói cách khác sợi dây lý trí của tôi như một chất liệu vĩnh cửu đến nỗi không thể đứt được. "Mùa xuân" của mùa thu hôm đó đành cất vào miền sâu thẳm của tình cảm này và mãi mãi không thể mang ra ánh sáng lần nữa.
  
   Sau đó chẳng có cơ hội nào được cho đi. Tôi ước gì nỗi đau cậu phải gánh chịu sau đó gán sang cho tôi. Thiên thần của tôi không thể bị đau được. Ấy thế mà mà tôi đã để lại trong tim người một vết thương sâu rồi...

   Đó là của quá khứ. Tâm tư của cậu bây giờ tôi không thể chắc mình hiểu được. Còn bên kẻ hèn nhát này vẫn đang mơ về những ngày hạnh phúc cùng cậu trong tương lại. Tôi không muốn những ngày tay tôi đan tay cậu bị phủ đen thui. Nên tôi mơ về nó bằng trái tim, chứ cái đầu này sẽ phủ định mọi thứ. Ý là từ trước đó đến giờ tôi chỉ thương yêu mỗi cậu chỉ là tôi "hèn".

Hôm nay trời thật nắng nóng nhưng sắc nắng phủ lên mọi vật lại rất đẹp. Dù cái giá là sự khô héo. Ôi trời, tôi chuyển chủ đề nhanh thật ha. Cũng đúng, tôi chẳng dũng cảm để đối diện với mẫu thuẫn của lý trí và con tim lâu đâu...
  
   À. Tôi yêu cậu. Thật đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro