Phần 7 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ ngoài tai những lời khuyên răng của tiểu yêu, N.A vẫn cố tìm cách đến gần tiểu yêu.N.A dùng hết sức cố đánh vỡ bức tường chắn vô hình kia nhưng không được, cô chỉ còn biết đứng nhìn tiểu yêu trong sự tuyệt vọng.Bất chợt, một luồng sáng cắt ngang, lôi kéo N.A đi xa tiểu yêu hơn,mặc cho hai người con gái kêu gào tên nhau trong nỗi xót thương.N.A giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh, cô nhận ra đây là phòng của mình,N.A vẫn chưa nguôi khỏi sự tiếc nuối vì giất mơ bị cắt ngang.Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to,tiếng cửa va đập vì gió khiến N.A phải giật mình,cơn gió rít vào phòng khiến N.A lạnh hơn

-"N.A, N.A tỉnh rồi hả" – Tiếng của Phương vừa vào phòng đã réo gọi

-"Ơ..ừm..vừa tỉnh dậy thôi" – Chợt như nhớ tới điều gì N.A hỏi

-"Tôi đã ngất đi trong bao lâu rồi? Mọi người đâu hết cả rồi"

-"Gì mà hỏi lắm vậy, mới tỉnh dậy mà, N.A ngất từ chiều tới giờ à, mọi người cũng vừa ăn tối xong"

-"Còn Jelly đâu? Cả Vân nữa?"

-"Sao tui biết được, gì mà hỏi vậy?"

N.A không nói không rằng, chạy ra khỏi phòng với điệu bộ vội vã.Phương đứng nhìn ngơ ngác,cô tần ngần vài phút rồi chạy theo N.A.Nhìn điệu bọ N.A hớt hải chạy từ xa, bác quản gia gọi lại:

-"Cháu đi đâu mà vội vàng vậy?"

-"Bác ơi, cho cháu hỏi phòng của chị Jelly ở đâu vậy?"

-"À, cháu đi hết hành lang này rẽ phải rồi rẽ trái đi xuống cầu thang nhìn bên tay phải là phòng cô Jelly"

-"Da. Cháu cảm ơn bác" – N.A vội nhanh bước thì bác quản gia gọi với lại

-"Ủa mà cô Jelly và cậu chủ đã đi dạo cùng nhau rồi mà, khi nãy ta vừa gặp họ"

-"Hả?Bác gặp họ ở đâu?" – N.A vội hỏi

-"Ờ thì dãy bên kia của lâu đài này, mà có gì không cháu?" – Bác quản gia chỉ tay

N.A lẩm bẩm " nguy rồi " . Rồi cô quay sang khẩn trương nói với bác quản gia

-"Nửa tiếng nửa, nếu không thấy cháu hay anh Quân trở lại, thì bác hãy báo với mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, nguy hiểm lắm"- Rồi cô vụt chạy đi

-"Ơ..này..." – Bác quản gia quay đi lắc đầu

-"Oái, cô chủ...này..." – bác quản gia ngơ ngác nhìn Phương chạy theo N.A

-"Này, cô đi theo tôi làm gì, nguy hiểm lắm"

-"Ban chiều bị đập đầu nên giờ chưa ổn định à" – Phương hỏi

-"Tôi không có thời gian giải thích, cô có lẽ cũng không tin, nhưng làm ơn đi về ngay"

-"Ố, về đâu? Đây là nhà tôi mà?"

-"Hừm, đồ cứng đầu" – Nói rồi N.A vẫn nhìn quanh tìm kiếm Jelly và Quân, trong lòng N.A như lửa đốt, cô chỉ mong được gặp Quân là bình yên rồi

Lúc này, tại căn phòng bí mật.

-"Nhà tôi có căn hầm bí mật này nữa sao?Tại sao không ai cho tôi biết vậy?" – Quân ngỡ ngàng khi bước vào căn phòng

-"Còn nhiều điều mà ngươi không hề biết" – giọng Jelly đột ngột chuyển sang sắc bén hơn, khiến Quân sững sờ

-"Ngươi ngạc nhiên lắm đúng không? Hôm nay ngươi may mắn được chọn làm vật tế cho ngày định mệnh của ta" – Rồi ả ta cất giọng cười ghê tởn, vang vọng khắp căn phòng

-"Cô nói vậy là sao? Nãy giờ cô đang nói điều gì vậy?"

-"Ta đọc được sự sợ hãi trong mắt ngươi, ta sẽ để ngươi ra đi êm ái mà không đau đớn như những người khác, xét cho cùng ngươi cũng là một tên đàn ông tốt"

-"Nãy giờ cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu chuyện gì cả" – Quân lớn tiếng

-"Mất bình tĩnh rồi hả, ta nói ngắn gọn thôi nhé, ta cần dương khí của ngươi để hoàn dương lại"

-"Cái gì mà dương khí, cái gì mà hoàn dương, cô nói cái gì vậy?" – Quân bắt đầu lo lắng

-"Hừm,.. ngươi có đọc báo và biết những vụ án về cái chết ghê rơn của những tên đàn ông mà báo chí đưa chứ? Ta là Mai chứ không phải Jelly. Mai là cái tên đã theo ta cách đây gần trăm năm nay, nói rõ hơn thì ta là một hồn ma đã gần trăm năm nay,hút dương khí của đàn ông là cách để ta hoàn dương lại và hôm nay, ngươi sẽ là người cuối cùng để ta hoàn thành mục đích đó"

Nhìn ánh mắt Quân, ả ta như đọc được suy nghĩ:

-"Ngươi vẫn không tin hay chưa kịp hiểu vấn đề?"

-"Cô bị bệnh rồi" – Quân khoát tay bỏ ngoài tai lời nói Mai

-"Ngươi không dám tin diều nãy giờ ta nói sao? Thật tốn lời của ta" – Mai cầm ly rượu màu đỏ của ả uống ừng ực từng cơn

-"à, còn điều thú vị này nữa, người sẽ hút dương khí của ngươi, chính là người con gái ngươi đang thầm yêu, là Vân đấy, nó là đàn em của ta" – Giọng cười lại vang lên, sau câu nói của ả

Mai búng tay rõ to một tiếng, thì Quân nhìn thấy Vân mờ ảo xuất hiện cho đến khi hiện rõ rệt, giai đoạn này chỉ diễn ra vài giây, nhưng sao Quân có cảm giác tận cả giờ.Anh tái mặt lại khi thấy Vân đứng trước mặt anh,Vân chỉ gục đầu, lặng thinh không nói cũng không dám nhìn Quân. Nhìn thấy điệu bộ ủ rủ của Vân, Mai đập bể ly rượu đang cầm trên tay ả lớn giọng nói:

-"Còn đứng đó làm gì, sắp đến thời hạn trăng tròn rồi, hay là em không nỡ ra ray?" – Mai lườm nhìn Vân

Vân chỉ đứng im lặng, nhìn Mai bằng ánh mắt van xin:

-"Đừng mà, em xin chị"

-"Vân, em...em....là...." – Quân cứng đờ khi gặp tình huống trớ trêu này

-"Em..xin lỗi,..nhưng đó là sự thật"- Vân bắt đầu nấc thành tiếng

Quân ngồi phịch xuống, anh ngơ ngác nhìn Vân rồi Mai, anh ôm đầu rồi lắc đầu cố nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ tệ, anh tự an ủi mình:

-"Không..không đúng...đây chỉ là mơ..là mơ thôi" – Quân rên rỉ từng tiếng

Mai bật ra những tràn cười dài lanh lảnh đầy ma quái rồi ả trừng mắt nhìn Quân

-"Thôi đủ rồi, tới lúc giấc mơ trở thành sự thật rồi"

Thấy Mai tiến tới gần Quân, Vân lao vào:

-"Không, xin chị..."

-"Tránh ra, đừng chống lại ta" – Mai khoát tay, như có một sức mạnh bí ẩn vô hình khiền Vân văng ra xa . Rồi cô ả dùng sức mạnh của mình nâng Quân lên, anh la to cố vùng vẫy:

-"Sao lại làm hại cô ấy, người cô cần là tôi mà"

-"Không ngờ ngươi vẫn còn yêu nó, thật mùi mẫn làm sao, giá mà trăm năm trước tên đàn ông đó đối xử với ta cũng như ngươi thì giờ có lẽ không có ngày hôm nay" – Mai nhếch mép cười nửa miệng một nụ cười bất cần.

Còn N.A và Phương lúc này thì rối trí tìm kiếm Quân,N.A cảm giác có điều không hay, cô dùng điện thoại mà ông pháp sư đưa nhờ sự giúp đỡ, sau vài lời nói gấp,N.A dừng lại suy nghĩ về nơi mà Jelly có thể đang ở.Bông dưng, hình ảnh tiểu yêu trong cơn mơ tràn về, N.A nhìn nơi tiểu yêu bị giam giữ có vẻ như là một căn phòng cũ,tất cả đồ đạc đều trải vài trắng như trong lần N.A tình cờ phát hiện Jelly và Vân ở dưới căn phòng trong đường hầm, nghĩ đến điều đó N.A tìm đến con đường hầm dạo trước.

-"Này, đi đâu vậy?" – Phương ngơ ngác nhìn N.A đi vào con đường hầm đen mịt

-"Từ giờ phút này yên lặng nhé, chúng ta có thể gặp nguy" – N.A nghiêm giọng, vẫn tiếp bước về phía cuối con đường hầm tối bằng ánh sáng mờ ảo của ánh đèn màn hình điện thoại.Dừng lại nơi cuối căn phòng N.A khẽ rùng mình quay sang nhìn Phương

-"Này, có lẽ một trong hai chúng ta nên có một người trở về báo với những người khác đi"

-"Thôi, không đi đâu, muốn đi cùng N.A" – Phương lắc đầu

-"Yah yah..đừng có bướng nữa"

-"Không bướng mà, N.A vẫn đang bị thương, có gì thì sao"

-"Nhưng tui có võ mà" – N.A nhằn

-"Thôi, không về là không về mà" – Phương vẫn cương quyết từ chối

-"Ừm, tùy, chắc kiếp trước cầm tinh con cua" – N.A lẩm bẩm vế sau

-"Này, nói gì đó" – Phương nhéo eo N.A

-"Oái, thôi, không giỡn nha" – N.A trở lại nghiêm giọng, cô hé nhẹ cánh cửa nhìn vào, thì thấy không có gì trong đó.N.A và Phương bước vào thì khong hề có một ai trong này,N.A nhìn quanh và tự hỏi, dù không hề có ai trong căn phòng, nhưng căn phòng lại được ai đó thắp đèn tự bao giờ.Chợt " rầm" – Một tiếng động nhỏ phát ra từ sau bức tường chỗ treo một bức tranh đã bị che bằng vải trắng.N.A kéo tấm vải ấy xuống thì thấy hình một người đàn bà đang ngồi trên một xích đu trắng cùng với người con gái mà N.A phải ngạc nhiên khi nhìn – đó là Nhiên, người con gái giống tiểu yêu đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

-"Này, làm gì nhìn ghê vậy" – Phương khều vai N.A

-"Ả Phương, ngôi nhà này do gia đình cô xây nên à?" – N.A hỏi

-"Hình như phải, ủa mà không phải" – Phương lúng túng

-"Gì kì vậy, sao lại hình như và phải hay không phải là sao?"

-"Thì nghe đâu nhà này là của một người họ hàng, sau đó gia đình họ gặp chuyện và ba của Phương mua nó lại, mà có gì hông?"

-" Ra là thế,à không có gì"

Chợt N.A thấy bức tranh có vẻ không ngay ngắn, cô xê dịch bức tranh theo đúng vị trí của nó thì " kẹt..kẹt..." – Tiếng bức tường xoay ,N.A và Phương đều ngỡ ngàng cho đến khi cánh cửa xoay bí mật dừng hẳn thì cả hai cùng bước vào – kẹt..kẹt.." – cánh cửa đóng lại .Bước vào căn phòng mới khác,nhưng không khí có vẻ không thoáng mùi ẩm mốc bốc lên sặc mũi khiến Phương cứ ho mãi.Như nghe thấy tiếng gì, N.A ra hiệu bảo Phương im lặng và nghe ngóng,cả hai nghe có tiếng người đang nói chuyện the thé,N.A chợt thấy một cánh cửa khuất khác trong căn phòng đã hé mở sẵn.Cô kéo Phương lại và cẩn thận để không phát ra tiếng động nhìn vào phía trong căn phòng ấy.Cả hai hốt hoảng khi thấy Quân đang bị lơ lửng trên không trung, còn Vân thì nằm bất động dưới sàn,Jelly thì đang ngồi trên ghế tay cầm ly rượu cười tay thì như điều khiển Quân,N.A liền ngăn Phương lại khi biết Phương có ý định xông vào.N.A vội vịt miệng Phương lại:

-"Yên nào, ả ta là ma đó,xông vào như thế này không phải ý kiến hay" – Rồi N.A nhìn thấy một bức ảnh của ai rớt dưới đất định bụng ném vào Jelly nhưng khi cầm bức ảnh thì N.A chợt thấy người trong hình rất quen đang cố nhớ thì Phương thốt lên:

-"Ba"

-"Hả"- N.A nhìn quanh

-"Không, đây là hình của ba Phương hồi ông còn trẻ nhưng sao lại ở đây?" – Phương giải thích

Lúc này N.A mới bàng hoàng, cô nhận ra, người đàn ông trong giấc mơ hôm nọ chính là ba Phương hồi trẻ, thảo nào N.A thấy quen.Đang miên man suy nghĩ thì N.A buộc phải cắt đứt dòng suy nghĩ bởi tiếng la của Quân " A...A....A.." – Lập tức N.A xống vào, không suy nghĩ ném bức ảnh vào tay Jelly(Mai) – "Rắc...ắc..." – Tiếng bức ảnh vỡ toang khi Jelly quay sang dùng tay chỉ vào tấm ảnh đó, một luồng năng lực từ tay Jelly làm vỡ nó.Jelly( Mai) nhìn N.A và Phương,ả ta buông Quân xuống quay sang cười giễu:

-"Nào nào, xem nào, ra là tiểu thư Phương và một tiểu thư đẹp trai N.A, đúng là khách quý"

-"Phương , N.A, hai em chạy mau" – Quân gượng nói

"Bốp" – " Câm miệng" – Mai đạp vào ngực Quân

-"Quân....đừng mà..." – Phương la lên, N.A ngăn Phương lại khi cô định chạy đến Quân

-"Thật là cảm động làm sao, khi nãy thì người yêu còn bây giờ là em gái, xung quanh ngươi luôn có nhiều cô gái đẹp vây quanh nhỉ?" – Dùng chân lay người Quân, Mai vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng.

-"Jelly...à không..Mai...tôi xin cô..người cô cần là tôi, xin hãy để cho họ bình yên...xin cô đấy" – Quân van xin

-"Ô! Quân vừa xin ta ư?" - Ả cười nhếch

-"Ta thích nhìn đàn ông van xin nhưng ta không bao giờ thực hiện những điều ấy" – Ánh mắt ả bỗng dưng sáng lóa lên, quay sang nhìn Phương

-"Coi chừng" – N.A đẩy Phương qua né bức tượng thạch cao nhỏ suýt va vào đầu Phương

-"Suýt chút nữa ta quên, còn một người hùng nữa đang ở đây,à mà cô người yêu bé nhỏ của ngươi đâu rồi?" – Mai vờ hỏi

-"Ngươi đã làm gì tiểu yêu?" – N.A gắt

-"Chà, hóa ra ngươi gọi nó là tiểu yêu à"

-"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, tiểu yêu đang ở đâu?" – N.A hét to lên

-"Khuôn mặt điển trai nóng giận trông càng đáng yêu hơn, ngươi là con trai có lẽ ta đã tình nguyện theo rồi"

-"Ngưng những lời ong bướm bậy bạ đó đi"

-"Hừm, ta cũng thôi đùa với ngươi nữa, nãy giờ ta đã mất quá nhiều thời gian, đến lúc phải kết thúc rồi"

-"Mi, giết hai đứa đó cho ta" – Khuôn mặt Mai bỗng dưng xuất hiện những đường màu đen rât lạ, như một họa tiết, nhưng làm cho khuôn mặt ả dữ tợn hơn, có lẽ đó chính là bộ mặt thật của Mai. Một bóng người con gái mờ ảo xuất hiện sau lưng Mai, cho tới khi cô ấy hiện rõ ràng, khuôn mặt cô gái có vẻ buồn dáng vẻ trầm ngâm, không nói không rằng Mi làm theo lệnh của Mai, tiến thẳng về N.A,đưa tay siết cổ N.A,Phương bị hất văng vào tưởng và ngất đi khi cố cứu N.A,N.A bị nhấc bổng lên cả không trung nên không có cách nào kháng cự,giây phút cuối cùng N.A chợt nghĩ đến tiểu yêu, hình ảnh tiểu yêu chợt hiện về trong đầu N.A mạnh mẽ.Nhưng không phải kí ức giữa N.A và tiểu yêu hiện tại mà là giữa Nhiên và Thi, N.A dần dần nhớ ra và hiểu mọi chuyện.Sau một loạt hình ảnh về Nhiên và Thi,thì hình ảnh tiểu yêu hiện tại chợt hiện về,N.A nhìn thấy tiểu yêu đang bị giam cầm và gục trên giá đỡ,có lẽ vì hình ảnh này mà N.A bừng dậy,dùng hết sức còn lại của mình đạp mạnh vào bức tường phía sau làm bàn đạp lấy đà đá vào mặt Mi, nhưng Mi đã nhanh tay đỡ kịp đồng thời cũng buông N.A ra, N.A té xuống vội đứng dậy.N.A nhanh chóng vững lại niềm tin,cô di chuyển liên tục để không bị Mi khống chế, lợi dụng sơ hở cô đá vào sau gáy Mi và bồi thêm một cú vào hông, khiến Mi la lên đau điếng và gục ngay tại chỗ:

-"A..A...A"

N.A quay sang lườm Mai,ánh mắt Mai sắc bén nhìn N.A, ả buông Quân ra,lúc này Quân đã trong tình trạng hôn mê.

-"Hừm, võ vẽ vài cái cũng hạ được đàn em ta là giỏi rồi đấy, ta thắc mắc là lấy đâu ra sức mạnh mà ngươi làm điều đó"

-"Xuống âm phủ mà hỏi" – N.A lao vào Mai nhanh chóng, nhưng ả ta đã chặn N.A lại và hất N.A vào tường. N.A cố gượng dậy,vết thương cũ lẫn vết thương mới đã bắt đầu úa máu,N.A chợt bật cười

-"Ngươi cười điều gì?" – Mai ngạc nhiên

-"Tôi tự hỏi,tại sao lúc trước ta lại ngu ngốc thả ngươi ra, để hôm nay ngươi tàn sát biết bao nhiêu người, ngươi không có cảm xúc gì sao?"

-"Cảm xúc à?cái định nghĩa ấy không còn trong đầu ta từ rất lâu rồi,chỉ có sức mạnh thì ngươi sẽ làm chủ tất cả mọi thứ"

Mai bước tới gần N.A,nắm lấy cổ áo cô định bụng ném N.A vào tường lần nữa,nhưng "Á.." – tay Mai chạm vào miếng bùa mà ông pháp sư đưa, nó khiến Mai phải đau và ả ta rụt tay lại nhìn N.A:

-"Ngươi và lão ta thông đồng à"

-"Phương, Quân " – tiếng bà Loan và ông Tuấn Anh la lên khi nhìn thấy hai người con của mình nằm dưới đất bất động

-"Không phải thông đồng mà hợp tác" – Giọng ông pháp sư bước vào

Ả chợt cất lên tiếng cười ma quái:

-"Cả ngươi cũng đến đây à, ta định sẽ tìm ngươi nhưng không ngờ hôm nay ngươi tự dẫn xác đến, hôm nay nơi này sẽ là nơi chôn cất tất cả các ngươi"

Ả đưa tay ra và đọc lầm bầm điều gì đó rồi một luồng khí lạ từ đâu xông vào,ông pháp sư vội đặt mảnh gương lục giác đang cầm trên tay,ngồi tư thế kiết già ( tư thế xếp bằngq mu bàn chân này đặt lên đùi chân kia" rồi từ nơi bàn tay ông pháp sư luồng sáng màu vàng tỏa ra, phản chiếu với hai chiếc gương tạo thành ba luồng sáng chiếu thẳng vào Mai,luồng khí đen và ánh sáng màu vàng như đang chống chọi với nhau ,mọi người đang đứng đều cảm thấy mặt đất như đang rung chuyển.N.A thấy Vân còn cử động, cô đến gần đỡ Vân dậy:

-"Cô biết tiểu yêu,..à yuri đâu không?"

-"Yuri bị nhốt phòng bên cạnh đó,N.A không sao chứ?"

-"ừm, tôi không sao, chị lo cho Quân và mọi người nhé, tôi phải cứu Yuri" – Nói rồi, N.A chạy sang phòng kế bên nhìn thấy tiểu yêu đang gục đầu xuống,N.A cất tiếng:

-"Nhiên, Thi đã đến rồi đây"

Nghe tiếng, tiểu yêu ngẩng đầu lên và vui mừng mỉm cười:

-"Em đã chờ Thi lâu lắm rồi"

N.A bước tới cởi trói cho tiểu yêu và ôm gọn lấy người cô

-"Thi xin lỗi, có vài vấn đề đã ngăn không cho Thi đến gặp em sớm hơn, nhưng chúng ta xa nhau vẫn tìm đến nhau mà, em còn nhớ chứ"

-"Em vẫn nhớ..."

-"Thi yêu em, Thi yêu em nhiều lắm" – N.A vừa xoa đầu tiểu yêu vừa dịu dàng nói

-"Em cũng yêu Thi rất nhiều"

-"Từ giờ, sẽ không còn ai làm chúng ta xa nhau nữa"

Tiểu yêu im lặng trong vòng tay và mĩm cười hạnh phúc.Bỗng một tiếng động vang lên" ruỳnh"

Các vết nứt tầng trên bắt đầu rơi rớt xuống, cảnh báo nơi tầng hầm đang sụp.N.A vội nắm tay tiểu yêu ra ngoài, bên ngoài mọi người vẫn đang lúng túng và hoảng sợ,ông pháp sư và Mai vẫn đang chiến đấu với nhau cả hai có vẻ thấm mệt

-"N.A, cháu đưa tất cả mọi người ra ngoài mau,nơi này sắp sụp đến nơi rồi" – Ông pháp sư nói

-"Còn ông thì sao?" –N.A l lắng hỏi

-"Ta sẽ sớm ra khỏi đây thôi" – Ông pháp sư trấn an

-"Không dễ vậy đâu lão già kia, ta sẽ lôi lao đi cùng" – Mai gầm

-"Mọi người, chúng ta rời khỏi đây mau"

Vân đỡ Quân, Phương đi cùng ba mẹ và N.A nắm tay tiểu yêu,mọi người nhanh chóng di chuyển ra ngoài.Mặt đất rung chuyển ,khắp nơi trong tòa lâu đài đều đang sụp đổ,gia nhân cùng mọi người cũng đã rời khỏi tòa lâu đài an toàn.N.A quay đầu lại nhìn, ông pháp sư vẫn còn bên trong:

-"Nhiên, em chờ Thi nhé"

-"Không, chúng ta vừa mới gặp lại nhau thôi,em sẽ đi cùng Thi"

-"Không được, em còn quá yếu,hãy tin Thi, nhé ! " – Ánh mắt N.A kiêng quyết nhìn Nhiên dịu dàng

-"Hãy cẩn thận nhé" – Tiểu yêu buông tay để cho Thi trở vào đó

-"N.A, N.A...." – Tiếng Phương gọi

-"Cô bé ấy không phải người bình thường đâu, em đừng lo" – Vân lên tiếng trấn an Phương và kéo tay Phương lại khi Phương định lao đi

-"Tất cả mọi chuyện ở đây là gì vậy?Có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" – Ông Tuấn Anh vẫn còn bàng hoàng mọi chuyện đang diễn ra

-"Đã lâu không gặp chú, nhận ra cháu chứ?" – Tiểu yêu lên tiếng

-"Hả...mày mày....sao lại thế được, không đúng, không đúng" – Ông ta bắt đầu hoảng

-"Ông à, ông sao vậy,không đúng điều gì?" – Bà Loan lo lắng

-"Cháu đã chết cách đây 40 năm rồi,hôm nay tình cờ cháu nhờ về quá khứ không phải để trách chú đâu?"

-"HẢ" – Mọi người ai cũng bàng hoàng

-"Thôi được rồi, mọi chuyện nếu đã thế này, có lẽ là quả báo của tôi thôi" – Ông Tuấn Anh gục đầu

-"Ông nói gì vậy, sao tôi không hiểu, quả báo gì?" – Bà Loan nói

-"Phải đó ba, có chuyện gì vậy?" – Quân và Phương lên tiếng

-"Tôi sẽ thú nhận mọi chuyện" – Ông Tuấn Anh thở dài trước sự ngỡ ngàng của mọi người

-"Cách đây 40 năm,ta vẫn chỉ là một người trắng tay, được sự giúp đỡ của anh hai cho ở cùng chính là tòa lâu đài này và học tập..."

-"Ba nói bác hai Võ Thanh, một trong những nhà kinh doanh tài giỏi thời ấy à?" – Quân hỏi

-"Ừm,tuy ta và anh ấy không phải là anh em ruột, nhưng ông ấy rất tốt với ta, ông ta có một đứa con gái tên là Võ Thục Nhiên,thông minh xinh đẹp nhưng lại là một đứa đồng tính với người bạn thân là Phạm Nhu Thi là con của một gia đình có thế lực lúc bấy giờ tại Sài gòn khi ấy.Trong một lần tình cờ, ta phát hiện hai đứa nó đang ân ái nên nổi giận và sỉ nhục nhiều lời,khiến Nhiên bỏ nhà mấy ngày sau đó lên thành phố tìm Thi.Vì quá đỗi tức giận, ta đã nói chuyện này cho gia đình Thi và ba mẹ Nhiên nên khiến cho tình hình càng trở nên tệ,Thi và Nhiên không còn được liên lạc hay gặp nhau nữa, nhưng không thể nào giam cầm trái tim con người.Nhiên lên Sài gòn tìm về nơi căn nhà của gia đình Thi bỏ trống chờ Thi,còn về phần Thi.Ba mẹ nó bắt ép nó qua bên nước ngoài lấy chồng, nó đã bỏ đi ngay trong đêm máy bay cất cánh một mình lái xe về căn nhà đã hẹn với Nhiên không ngờ lại bị tai nạn và chết tại chỗ.Mấy ngày sau, hay tin Thi chết, Nhiên cũng đã đập đầu mà tự sát..."

Mọi người đều rùng mình khi nghe ông T.A kể lại câu chuyện bi thương kia.

-"Vậy còn bác Thanh đâu?"

-"Sau khi biết chuyện, ông ta và vợ vô cùng đau xót, từ đó mà xao lãng việc làm ăn,nên mọi việc trong công ty ta điều nắm biết,lúc đó lòng tham làm mất lương tâm ta đã lợi dụng việc ấy mà lấy tất cả từ tay ông ấy để gây dựng nên sự nghiệp riêng ta.Ông ta trở thành kẻ trắng tay không bao lâu bệnh rồi chết còn vợ ông ấy thì mất tích, đến giờ ta cũng không rõ..."

-"Mẹ tôi hiện vẫn còn sống, bà ấy đang là một ni sư trong một ngôi chùa.Có lẽ ông đã vào ngôi chùa ấy mấy lần và gặp nhưng không nhớ thôi" - Tiểu yêu nói thêm

Ông T.A ngồi phịch xuống,nước mắt ông tuôn rơi không ai hiểu đó là sự hối hận hay vì sự nghiệp của ông dần sụp đổ chỉ vì đồng tiền mà ông mù quáng ép chết người anh đã bảo bọc chăm lo và đứa cháu của mình . Mọi người chỉ biết lặng yên khi biết câu chuyện.

-"Vậy có phải N.A bây giờ là Thi quá khứ không?" – chợt Phương hỏi tiểu yêu

-"Đúng vậy"

Ai cũng ngầm xót và thương cho mối tình dù đã chấm dứt nơi quá khư nhưng không ngờ vài chục năm sau nó lại vang vọng,một mối tình vọng hẳn sẽ còn vang sau này

Nói về N.A, cô trở vào căn phòng thì hai người vẫn đang chiến đấu,thấy N.A ông pháp sư la:

-"Con bé kia, sao cháu còn ở đây"

-"Cháu giúp ông" – Nói rồi N.A xông vào dùng sức tung ra một cú đấm lao vào vùng bụng của Mai, khiến ả đau điếng và cạn sức lực.Ông pháp sư thắng thế,nên dùng sức cuối cùng dồn mọi lực vào đòn cuối,luồn khí nhanh chóng lao vào Mai,nhưng có một cái bóng khác còn nhanh hơn đã đứng ra che Mai – đó là Mi.

-"Khôngggg...." – Tiếng Mai thét lên,lần đầu tiên ả xót thương và ôm một người nào đó

-"Nếu như ..chị bị dính đòn này...thì mãi mãi..chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau...hãy an lòng..vì mọi việc đã qua rồi,...đừng báo thù nữa chị à...em...thật sự..em thương chị..." – Mi chỉ kịp nói trọn vẹn từ yêu thương có lẽ cô đã giấu bấy lâu nói cho Mai, trước khi cô ấy tan biến,hình ảnh Mi bây giờ như sương khói.Mai gục ngã xuống sững sờ vì câu nói ấy, chợt dòng nước mắt cô lại tuông như cơn mưa đổ . Đó là những giọt nước mắt chứa chan từ khá lâu rồi nay được một lần vỡ òa,N.A lại gần Mai:

-"Đừng N.A" – Ông pháp sư ngăn

-"Chị thật hiền và đẹp nữa" – N.A cầm tay Mai và nhìn Mai, có lẽ N.A nói đúng,Mai lúc này rất hiền và đẹp.N.A ôm Mai:

-"Tâm hồn chị có được bình yên không?"

-"Tôi...xin lỗi..." – Nói rồi Mai như dùng sức lực cuối cùng, lao về phía ông pháp sư, đẩy ông ra xa. – "Không.." – Tiếng N.A la. Mai vừa cứu ông pháp sư khi có một phiến đá từ trên rớt xuống.Mai cũng tan vào sương khói và dần biến mất, cô đã mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà lòng thù hận đã cướp nó từ bao giờ.

-"Mai đã bình yên phải không ông" – N.A chợt hỏi

-"ừm.cô ta đang vui đấy"

Nói rồi hai ông cháu nhanh chóng dắt nhau ra khỏi căn hầm đó."Rầm...ầm...." – Cả một phần của tòa lâu đài gần như sụp đổ hẳn, mọi thứ ngổn ngang trước mắt mọi người.Mọi người trong mong một bóng dáng hoặc là hai bóng dáng người bước ra trước khi tòa lâu đài sụp đổ nhưng cho đến khi lớp bụi mịt mù đã dần tỏa hết vẫn không ai nhìn thấy N.A hay ông pháp sư kia.

-"Không...không..Thi đừng bỏ em,chẳng phải Thi đã nói không còn ai có thể ngăn chúng ta nữa sao?Thi lừa em sao?" – Nhiên chạy lại dống đổ nát cố bới tung tìm kiếm tia hy vọng trong sự vô vọng.

-"N.A,...N.A...." – Phương đứng lặng gọi tên N.A

Mọi người ai cũng xót xa khi thấy Nhiên khóc thét lên, một vài người bắt đầu xụt xùi nước mắt.

-"Trước giờ Thi có lừa em đâu, sao lại trách Thi" – từ phía dưới đường cống ngầm bỏ hoang N.A và ông pháp sư nhăng mặt chui lên

-"Hic...bụi quá xá là bụi ông hen" – N.A nhằn

-"Nhưng nó cứu ông cháu ta đấy" – Ông pháp sư cười

-"Thi...có thật là Thi không?" – tiểu yêu mừng rỡ

-"Ngốc ạ,đừng khóc,để Thi lau nước mắt cho nhé" – N.A nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho tiểu yêu nhưng vì người N.A toàn bụi nên:

-"Ấy,..Thi xin lỗi, càng lau càng tèm lem, vì Thi toàn dính bụi" – N.A cười

-"Không sao mà, không sao mà..hic..hic..." – tiểu yêu rưng rưng nước mắt

Chợt N.A nhìn thấy sợi dây chuyền lúc trước tặng tiểu yêu, cô mừng rỡ nói:

-"Tiểu yêu, em vẫn mang nó à"

-"Ừm..tất nhiên rồi"

-"Em có muốn biết điều bí mật trong mặt dây chuyền không?"

-"Có bí mật ư?"

-"Ừm. em nhìn nè, lúc trước , khi tặng em sợi dây này, N.A đã yêu em,nhưng vì lòng còn chưa nhận ra được điều gì nên N.A đã chưa cho chữ I love you xuất hiện,N.A cứ tưởng chúng ta sẽ bên nhau cho tới khi ba chữ này xuất hiện, nào ngờ chúng ta đã quá xa nhau"

Mặt dây chuyền lúc trước của N.A tặng cho tiểu yêu có một mảnh giấy màu trắng được bọc mảnh nilon mỏng trong suốt bên trong là chất lỏng.Chất lỏng đó chính là một loại axit, và dòng chứ ấy là bột quỳ tím, sau một thời gian axit ăn mòn mảnh nilon, khi axit gặp quỳ tím sẽ làm quỳ tím hóa đỏ, vì không biết điều này,nên tiểu yêu không bao giờ xem lại mặt dây chuyền mà phát hiện ra bí mật đơn giản này.Tiểu yêu mỉm cười hạnh phúc khi nghe N.A nói điều này và nhìn dòng chữ " I love you" ấy.Tiểu yêu ôm lấy N.A và đặt một nụ hôn trên môi N.A. Mọi người xung quanh điều vỗ tay chúc mừng. Phương mỉm cười và rơi nước mắt, cô vỗ tay mừng thầm cho mối tình vọng kia.

<3 !THE END! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro