Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chước ngay lập tức tắm nước lạnh để làm dịu bản thân.

Người đã chết một lần thường mang theo vận xui, hắn sợ sẽ gặp vận đen và truyền lại cho Quý Đình Dữ.

Mặc áo tắm dài, hắn bước ra khỏi phòng tắm, vuốt tóc ướt, đứng trước gương nhìn cơ thể mình.

Dấu vết của cái chết dường như đã biến mất, chỉ còn một vết sẹo nhỏ ở vị trí ngón út tay phải, nơi từng bị đứt trong kiếp trước.

Mặc dù ngón tay của hắn vẫn hoàn hảo, nhưng vết sẹo nhỏ giống như một dấu ấn, vẫn còn lưu lại.

Hạ Chước không biết đây có phải là dấu hiệu từ trời, giống như khi hắn tỉnh dậy với viên đá nhỏ trong tay không.

Nhưng một lần nữa, hắn không yêu cầu bất kỳ ai nhắc nhở.

"Tiểu Dữ, đợi tôi..."

Hắn cúi đầu và nhẹ nhàng hôn viên đá.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Chước mở cửa cho người vào.

Người trợ lý đeo kính beta nhanh chóng bắt đầu báo cáo về những sự kiện quan trọng trong nửa năm qua.

Hạ Chước cần thời gian để làm quen với thế giới mới sau khi được sinh ra lại.

Trợ lý nói xong, điều chỉnh lại kính mắt: "Ngoài ra, tối qua, thái tử gia khoa học kỹ thuật bị chụp hình ở bạch mã hội, làm vịt, và bị người khác châm chọc, dẫn đến việc thái tử gia nổi giận, nói rằng đó là sở thích của hắn."

Hạ Chước đã quen với việc nhận thông tin như vậy, nhưng hôm nay hắn hỏi: "Quý gia đâu?"

Trợ lý sửng sốt: "Ngài hỏi cái gì?"

"Quý gia gần đây có xảy ra chuyện gì không?"

"Ngài hỏi về Quý gia địa ốc sao? Ngài muốn biết về Quý đại thiếu gia hay Quý lão bản?" Trợ lý tự tin và hiểu biết mọi việc.

Hạ Chước lại nói: "Tôi hỏi về quý gia tiểu thiếu gia."

Hắn nói với giọng lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến tên đó lại có chút lưu luyến, như thể đang gọi tên người mình yêu.

Trợ lý cảm thấy mình nghe nhầm, vì Hạ Chước vốn lạnh nhạt, và chưa bao giờ quan tâm đến những người trẻ tuổi trong gia đình. Hắn chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai trong ba năm qua, chưa nói đến việc gọi tên người đó.

Trợ lý cố gắng nhớ lại: "Quý tiểu thiếu gia hàng năm đều không ở trong nước, lại có phong cách đoan chính, hầu như không có tai tiếng. Nhưng có một điều liên quan đến ngài."

Hạ Chước lập tức chú ý: "Gì vậy?"

"Trước hai ngày, phụ thân ngài tròn 60 tuổi, quý tiểu thiếu gia gọi điện mừng sinh nhật. Nhưng cách mừng sinh nhật của hắn không được lễ phép, khiến lão gia tử tức giận."

"Thế cậu ấy nói gì trong điện thoại?"

"Trong điện thoại không nói gì, vì khi gọi lão gia tử không nhận được. Nhưng sau đó, quý tiểu thiếu gia đã nhắn lại chúc lão gia tử sinh nhật vui vẻ, sớm đăng cực lạc, và nói sống đến 60 tuổi không dễ dàng, nên cẩn thận đừng chết..."

Trợ lý nói xong, vội vã cúi đầu, sợ Hạ Chước sẽ nổi giận và trút giận lên mình.

Không ngờ rằng Hạ Chước lại cười một tiếng: “Hóa ra cậu trước đây cũng có phần hung bạo… Sao không trực tiếp khiến Hạ Thế Phong tức chết luôn đi?”

“A?” Trợ lý ngạc nhiên đến mức tròn trợn mắt.

Hạ Chước đã nghiêng mặt đi, ánh mắt trở lại lãnh đạm: “Giúp tôi liên hệ với bí thư của Hạ lão gia tử.”

“Được. Hôm nay sáng sớm, phu nhân Đổng muốn triệu tập họp báo. Không biết ngài có muốn tham dự không?”

Đổng phu nhân tên Đổng Lâm, là mẹ kế của Hạ Chước.

“Bà ta lại muốn làm gì?”

“Phu nhân đã liên kết với hơn phân nửa các cổ đông, yêu cầu ngài phải thừa nhận rằng công cụ tìm kiếm 3CE mà ngài mới ra mắt là do con trai bà ta thiết kế. Nếu không, bà ấy sẽ không đồng ý sửa đổi phiếu cổ đông. Bà ấy đang dựa vào điều này để tạo áp lực cho ngài.”

Hạ Chước nhớ lại kiếp trước có việc như vậy, và hắn đã đồng ý với kế hoạch làng du lịch. Cuối cùng, động cơ thiết kế này không phải là thành tựu vinh quang của hắn, mà là của con trai Đổng Lâm.

Nhưng việc này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho hắn sau đó.

“Cuộc họp báo khi nào bắt đầu?”

“Một giờ nữa.”

“Gọi tôi mười phút trước khi bắt đầu. Đồng thời, mua ngay một vé máy bay đi Ni Uy Nhĩ.”

Theo thời gian trong kiếp trước, Quý Đình Dữ hiện đang ở khu chiến Ni Uy Nhĩ. Ánh mắt Hạ Chước đã sớm xa xăm.

“Trong thời gian tôi ở nước ngoài, các công việc của tôi sẽ không cần quan tâm. Lương sẽ được tiếp tục trả, nghỉ phép không giới hạn. Tôi vừa mới nhấn mạnh với các nhân viên là không cần nhắc đến bất kỳ chuyện gì với người khác.”

Trợ lý không thể kiềm chế, thốt lên “Ôi trời,” và trong phút chốc, hắn chỉ muốn lão sếp của mình đừng quay lại.

---

Hạ Chước suy nghĩ lại, kiếp trước hắn chưa từng gặp Quý Đình Dữ, không biết hắn đã từng chúc lão gia tử “Sớm đi về miền cực lạc.”

Nhưng Hạ Chước chắc chắn, chuyện này hoàn toàn là hình phạt xứng đáng dành cho Hạ Thế Phong.

Hạ Thế Phong khi còn trẻ đã theo đuổi mẹ của Quý Đình Dữ, bị từ chối nên đã dùng rất nhiều thủ đoạn không chính đáng, làm tổn hại danh dự của bà ấy, và không thể tiếp tục ở nước.

Chúc thọ lần này có thể chính là cơn tức của Quý Đình Dữ, báo thù cho mẹ của cậu.

“Tiểu sói con.” Hạ Chước vuốt viên đá trong tay, tưởng tượng đến lúc Quý Đình Dữ tức giận, hắn sẽ có biểu cảm như thế nào. Đôi mắt nheo lại hay là hung dữ trừng trừng?

Nhưng hắn không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Bởi vì trước khi họ kết hôn, Quý Đình Dữ đã xảy ra chuyện, toàn thân thương tật, tính tình biến đổi như con mèo bị ngược đãi, và Hạ Chước đến giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Nhìn lại, từ khi thích hắn, đến khi hoàn toàn mất đi hắn, Hạ Chước chỉ thấy hình ảnh tốt đẹp nhất của hắn – đó là một thiếu niên kiêu hãnh trên núi tuyết, cưỡi ngựa hỏi hắn là ai.

Hắn may mắn thay, giờ đây không cần chỉ dựa vào trí tưởng tượng.

Trợ lý rời khỏi không lâu, bí thư lão gia tử liên hệ với Hạ Chước, cung cấp cho hắn đoạn ghi âm giọng nói của Quý Đình Dữ khi chúc thọ Hạ Thế Phong.

Ghi âm nằm yên trong điện thoại, Hạ Chước do dự không dám mở.

Hắn đã năm năm không nghe thấy giọng nói của Quý Đình Dữ…

Giống như cố tình trừng phạt hắn, kết hôn ba năm, Quý Đình Dữ không để lại dù chỉ một âm thanh, một hình ảnh trong nhà.

Hạ Chước đã từng cố gắng uống rượu say để mơ thấy đối phương. Nhưng Quý Đình Dữ không xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Dù là ác mộng, Hạ Chước vẫn mơ thấy hắn trong tình trạng tử trạng.

Hắn mơ thấy Quý Đình Dữ kéo lê hai chân gãy trong vũng máu, mơ thấy hắn biến thành mèo con bị lửa đốt.

Có lúc, mèo con cũng sẽ “thương cảm” mà hỏi hắn: “Chước ca, sao anh lại đối xử với em như vậy, không phải anh thích em sao…”

“em đau quá, cầu xin anh, cứu em…”

Những cơn ác mộng đã tấn công Hạ Chước không ngừng, nhưng cái chết không phải giải thoát. Dù thời gian trôi qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến những giấc mơ đó, hắn đều đau đớn.

Hắn ngồi dựa vào đầu giường, nắm chặt điện thoại, những ngón tay run rẩy vì dùng sức.

Khi hắn mở ghi âm của Quý Đình Dữ, đặt tai nghe vào, hắn gần như ngừng thở vì hồi hộp.

Sau đó, một giọng nói cười như không cười truyền ra: “Này, ông khỏe không, tôi là Quý Đình Dữ.”

(Cười như ko cười.....tui ko tưởng tượng đc gương mặt đấy😔😔)

Hạ Chước nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ con ngươi màu xanh băng của hắn trượt xuống, như đại dương rơi lệ.

Tiểu Dữ… Anh rất nhớ em…

---

Mười phút trước cuộc họp báo, trợ lý theo chỉ thị gọi cửa nhưng không thấy ai trả lời.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm: “Hạ tổng, ngài ở trong đó sao?”

Không có ai trả lời.

Hắn lại gõ cửa: “Hạ tổng?”

Vẫn không có âm thanh, trợ lý ngạc nhiên và rời đi.

Cùng lúc đó, ở bên trong phòng tắm, Hạ Chước dựa lưng vào tường, nhắm mắt, hai tay siết chặt, như đang chịu áp lực nặng nề.

Ghi âm của Quý Đình Dữ qua tai nghe Bluetooth không ngừng vang lên, như một đợt sóng ập đến màng tai hắn. Hạ Chước nghiến răng, cơ ngực căng thẳng, mồ hôi từ thái dương hắn chảy xuống.

Ở tuổi 25, Quý Đình Dữ không giỏi mắng mỏ, chỉ lặp đi lặp lại vài câu kia.

Nhưng thái độ hung hãn của hắn đối với Hạ Chước lại có vẻ như đang làm nũng. Thậm chí, mỗi khi tiểu Omega tự cho là mình đang nổi giận và mắng mỏ, thì thái dương của Hạ Chước lại căng lên, càng lúc càng rõ rệt.

Alpha càng ở bậc cao cấp thì càng có nhu cầu mạnh mẽ, chưa kể hắn đã nhịn hai đời mười mấy năm. Nếu không còn bị giam cầm nữa hoặc là... hoàn toàn mất kiểm soát một ngày nào đó, hắn sẽ như núi lửa bùng nổ, không thể kiềm chế.

Âm thanh “ong ong” của điện thoại đổ chuông không ngừng, trợ lý không ngại phiền phức mà gọi tới.

Đến khi thời khắc cuối cùng, Hạ Chước đột nhiên kéo tai nghe xuống và nắm chặt trong tay. Áp lực của hàng loạt cảm xúc khao khát và nỗi đau khổ vĩnh viễn bùng nổ, hắn phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn đến cực điểm từ cổ họng, gương mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.

Hắn dựa vào ván cửa, giơ tay nhận điện thoại.

“Đã biết.” Giọng hắn lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm.

Trong ánh mắt không phải sự hài lòng, mà là sự kiên quyết và chắc chắn sau nhiều năm chờ đợi.

Đây là hắn dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội, và hắn không tiếc bất cứ điều gì để nắm bắt.

Lần này, hắn phải làm cho Quý Đình Dữ có một cuộc sống rực rỡ và mỹ mãn, từ trong ra ngoài, từ thân thể đến tâm hồn, từng tấc da, từng thước thịt, đều thuộc về chính hắn.
-
Trợ lý chơi xong ba ván cờ, liên tục xem đồng hồ, Hạ Chước mới mở cửa bước ra.

Bộ tây trang màu đen sọc của hắn toát lên vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, giống như một quý ông ưu nhã. Hắn đưa tay chỉnh lại cà vạt, những đường gân trên cổ tay lộ ra, khiến người ta có cảm giác như hắn đang vuốt ve.

Dù không ai tin rằng hắn vừa mới làm gì trong phòng tắm, chỉ có mùi xạ hương còn vương lại khiến trợ lý nhướng mày.

Cuộc họp báo đã bắt đầu. Hạ Thế Phong, Đổng Lâm và các cổ đông của tập đoàn đang ngồi trước bàn nói chuyện.

Khi Hạ Chước bước vào, các phóng viên nhanh chóng vây quanh hắn như thủy triều, tiếng máy ảnh "tách tách” chớp liên tục không ngừng.

Hắn là tiêu điểm không thể nghi ngờ.

Hạ Chước mang trong mình khí chất quý tộc từ mẹ, đôi mắt xanh băng của hắn như di tích từ thế giới giả tưởng. Có người từng nói đôi mắt của Hạ Chước là đại dương nhỏ nhất thế giới, nhưng lại đủ sức khiến bất kỳ Beta hay Omega nào đối diện đều bị cuốn hút.

Ngay cả Alpha cũng sớm bị sự uy hiếp của bản thể sói xám của hắn làm cho sợ hãi.

“Xin lỗi.” Hạ Chước cầm micro, giọng nói mang theo áp lực, khiến cả hội trường ngay lập tức im lặng.

“Vì thời gian khẩn cấp, tôi có việc quan trọng phải làm, sẽ nói ngắn gọn. Từ hôm nay, tôi chính thức từ chức Tổng Giám đốc tập đoàn Hạ Thị và rời khỏi tập đoàn. Từ đây, sự thịnh vượng hay suy thoái của Hạ Thị không còn liên quan đến tôi nữa.”

Lời nói vừa dứt, cả hội trường ồ lên, các phóng viên mắt trừng lớn hơn cả màn hình máy ảnh.

Hạ Chước đứng tại trung tâm sự chú ý, không đổi sắc mặt, buông micro và cúi người nhìn về phía Đổng Lâm: “Tôi không tranh cãi với bà nữa. Hiện tại đối thủ của bà là Hạ Thế Phong, nếu bà có thể làm hắn lún sâu, thì bà 1 mình nắm toàn bộ .”

Hắn đặt con dao ăn xuống trước mặt Hạ Thế Phong trên mâm trái cây, “Hy vọng khi tôi trở lại, vẫn có thể thấy ngài khỏe mạnh.”

---

Từ Nghi Thành đến Ni Uy Nhĩ mất ba ngày ba đêm.

Sau khi đáp máy bay, tiếp tục chuyển sang xe lửa cao tốc và xe buýt suốt nửa ngày, cuối cùng Hạ Chước cũng nhìn thấy bảng chỉ dẫn Ni Uy Nhĩ bị phủ đầy tuyết.

Đây là một thị trấn nhỏ quanh năm bị tuyết bao phủ, bốn phía đều là núi tuyết, đi lại rất khó khăn, dễ bị lạc trong núi.

Hạ Chước đã tìm hai người dẫn đường và ba vệ sĩ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị trộm ba lô. Khi trời bắt đầu tối, họ vẫn chưa đến được khu dịch vụ, dẫn đường nói rằng buổi tối có thể sẽ có mưa tuyết, ngủ ngoài trời trong thời tiết như vậy thực sự rất nguy hiểm.

“Ông chủ, thật sự không thể đi tiếp được nữa! Trời sắp tối rồi!” Người dẫn đường khoa trương nói.

Hạ Chước nhìn về phía những ngọn núi tối tăm, uống nốt chai nước cuối cùng.

“Đưa tôi đến khu dịch vụ trước khi trời tối, giá cả gấp mười lần. Nếu không đi, ngay bây giờ xuống xe, tôi sẽ trả giá gốc cho các bạn.”

Sau một hồi do dự, nhóm người vẫn tiếp tục lên đường, cuối cùng vào lúc mặt trời hoàn toàn lặn, họ đã đến được khu dịch vụ. Khi xuống xe, họ mệt đến nỗi chỉ còn thở dốc, vừa lăn vừa bò về phía cửa hàng.

Hạ Chước cũng vào mua bánh nén khô, ngồi xổm trước quầy hàng, nhanh chóng ăn cơm, trong lòng tính toán còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể đến được trạm căn cứ Ký Giả Bộ.

(Bánh nén khô là lương khô thì phải🤔🤔)

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người từ phía trước hô lớn: “Quý chủ nhiệm!”

Hạ Chước ngẩn người, ngay lập tức cảm thấy trái tim mình bị một sức mạnh mãnh liệt nắm chặt.

Đây chính là cách gọi của các thành viên đội Quý Đình Dữ trong kiếp trước!

Hắn đứng dậy, theo hướng nhìn của người nọ, đột nhiên quay đầu lại. Trong nháy mắt, người hắn hằng mơ tưởng hiện ra trước mắt như một viên đạn bắn vào tâm trí.

Hoàng hôn nhuộm cam vàng trên chân trời, Quý Đình Dữ mặc đồ màu kaki ngồi trên chiếc xe máy khổng lồ, một bên mặt chìm trong bóng tối, bên còn lại được ánh hoàng hôn phủ kín.

Cậu nghiêng đầu hút thuốc, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buông xõa ra sau lưng giống như một chú mèo nhỏ màu cam.

Chú mèo màu cam nằm trên xe, bắt đầu lười biếng, cậu cầm chiếc yên và đưa gần đến miệng như hôn môi, nhẹ nhàng hút một ngụm.

(Yên là j zij mấy bà O.O)

Khi hơi trắng từ môi hắn tỏa ra, hắn như tỉnh dậy từ giấc mơ, ngẩng đầu nhìn và nói: “Ừ?”

Một từ đơn giản đó làm trái tim Hạ Chước bị đánh trúng ngay lập tức.

Hắn cảm thấy như linh hồn mình bị tách ra, thời gian dường như trôi chậm đến mức gần như dừng lại, mỗi nhịp tim đều như núi lửa bùng nổ trên sông băng, đốt cháy từ đỉnh cao đến băng giá.

Người của hắn hỏi: “Chúng ta đã dự toán đủ chưa? Trong tiệm còn có cá hồi, mua một miếng ăn nhé?”

Quý Đình Dữ nhíu mày, hai cái tai màu cam nhô ra từ đầu, giống như một chú mèo nhỏ nhìn đồ hộp, nhấp nháy mắt: “Có con bụng lớn không?”

“Có! Chính là cái bụng lớn đó!”

Người đó hiểu ý, hô to “Lãnh đạo vạn tuế” và quay về quán rượu, nhưng Quý Đình Dữ lại không hề vội vã mà quay đầu lại: “Còn chưa xem đủ sao?”

Giọng cậu mang theo vẻ phòng bị rõ ràng, đang nói với Hạ Chước.

Nhưng Hạ Chước hoàn toàn không thể mở miệng trả lời.

Hắn không tránh né, cũng không cử động, để mặc cho ánh mắt hai người gặp nhau, mắt hắn nóng rực và ướt đẫm.

Quý Đình Dữ buông tay cầm yên, từ đầu đến chân đánh giá Hạ Chước, ánh mắt hắn như thể muốn cám dỗ người khác. Sau khi nhìn hai giây, hắn đột nhiên mỉm cười: “Hắc, thiếu gia từ đâu xuất hiện thế này?”

Chỉ một câu đó, nước mắt Hạ Chước lập tức rơi xuống.

Hắn lặng lẽ rơi lệ, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Hoàng hôn, núi tuyết và lửa trại đều trở thành phông nền, chỉ còn Quý Đình Dữ là rõ ràng nhất.

Trên người cậu ấy phảng phất mang theo ánh hoàng hôn, như thể đã hơi say ngắm sao trời.

Hạ Chước gần như tham lam nhìn cậu ấy, ngắm những ngón tay mảnh khảnh, eo thon, ngồi trên chiếc ghế da đen với tư thế khêu gợi, cùng khuôn mặt phong lưu mà chỉ kiếp trước mới có thể nhìn thấy một lần…

Trái tim gần như ngừng đập, miệng mũi dường như bị bịt kín bởi lớp giấy ướt đẫm, dù hắn có cố gắng hít thở cũng không thể lấy được một chút không khí.

Ngay lúc phổi sắp nổ tung, lớp giấy che mặt đột ngột bị xé toạc! Không khí ùa vào mũi miệng như điên — đó chính là cảm giác mà Hạ Chước trải qua khi nhìn thấy Quý Đình Dữ, tựa như được tái sinh.

Thời gian bị đóng băng lại tiếp tục trôi, những bông tuyết kèm mưa bụi từ trời rơi xuống, đọng lại thành màng tuyết trên lông mi hai người.

Quý Đình Dữ bối rối nhìn Alpha xa lạ này, người đang rơi lệ trước mặt mình — một bộ trang phục hoàn toàn không hợp với nơi đây, tựa như đến từ một thế giới khác. Trên gương mặt lạnh lùng đến mức gần như đóng băng ấy lại hiện lên vẻ bi thương và tuyệt vọng, cả người như bị bao phủ bởi một cảm giác số phận nặng nề.

Không hiểu vì sao, Quý Đình Dữ cảm thấy tim mình cũng bị nhói đau một chút.

Tuyết trên lông mi cậu hóa thành nước, ánh mắt nhìn Hạ Chước dường như biến thành mặt hồ lấp lánh sau nhiều ngày mưa.

Hạ Chước tin rằng toàn bộ tín ngưỡng cuộc đời mình đều bắt nguồn từ đôi mắt kia.

“Tôi khiến anh nhớ đến ai sao? Anh trông có vẻ rất đau lòng.”

“Tôi… đang tìm người tôi yêu.”

(Cụ thể là ng đg đứng trc mặt😌😌)

“Cậu ấy mất tích rồi sao? Anh có thể đưa ảnh cậu ấy cho tôi, tôi sẽ nhờ người tìm giúp.” Quý Đình Dữ cúi đầu lấy điện thoại ra.

“Tôi nghĩ tôi đã tìm được em ấy rồi…”

Hạ Chước nắm lấy tay cậu, đôi mắt ướt đẫm thể hiện sự cố chấp gần như điên cuồng.

Tác giả có lời muốn nói:
Hạ: Xin lỗi, chuyện này tôi chưa từng diễn tập trong đầu.

Quý: Tại sao?

Hạ: Vì em chẳng bao giờ chịu đến trong giấc mơ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro