Chương 26: Hello love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thính dẫn đội đuổi đến chân núi thì phát hiện người của Bộ Ký Giả đã tập trung hết ở sườn dốc phủ tuyết phía sau, chia thành các tổ nhỏ để thăm dò dưới chân núi.

Dưới đáy dốc, có một chiếc xe Mục Mã đỏ.

Quý Đình Dữ ngồi thoải mái ở ghế phụ, tay phải chống cằm, tay trái đặt trên đùi Hạ Chước, mắt còn ướt át và đỏ, giống như một chú mèo con vừa ngáp.

Hạ Chước nửa ngồi xổm bên ngoài xe, tay khéo léo băng bó vết thương cho Quý Đình Dữ, lo lắng sợ làm cậu đau. Anh cẩn thận dùng băng quấn quanh vết cắn nhỏ trên ngón tay mình.

Khi thắt nơ xong, ang vuốt ve đầu ngón tay Quý Đình Dữ, hỏi: "Thật sự đau à?"

"Anh nói câu vô nghĩa gì vậy, có muốn tôi cắn lại anh một miếng không?"

(Se: ổng khoái còn ko kịp nữa=)))

"Nếu em thích, tùy lúc mà cắn, tôi rất sẵn lòng."

"Haha, sao tôi phải thưởng cho kẻ biến thái như anh? Lúc nào cũng đòi cắn, có khi phải lấy dây xích mà trói anh lại."

"Được thôi, nhưng đừng dùng dây xích, dùng vòng cổ đi. Vòng cổ da màu đen, có treo một chiếc chuông hình chân mèo, ai nhìn vào cũng biết tôi là của em."

"Vòng da đen mềm?" Đôi mắt Quý Đình Dữ bỗng sáng lên, ngồi thẳng người hỏi: "Anh thực sự đồng ý?"

Một Lang Vương sao có thể chịu để người khác trói buộc. Nhưng giọng của Hạ Chước lại đầy vẻ nóng lòng chờ đợi:

"Tôi đương nhiên đồng ý. Nhưng Tiểu Dữ à, nếu em tặng tôi vòng cổ, thì em phải tự tay đeo nó lên cho tôi."

"Tôi muốn em nhiều như vậy, cũng muốn em sinh ra một chút chiếm hữu với tôi."

Giọng nói lạnh lẽo như gió núi, nhưng lại làm trái tim Quý Đình Dữ nóng bừng lên.

Chưa kịp đáp lại, từ xa vang lên tiếng động lớn.

Một con khỉ cưỡi xe máy lao đến, mang theo một đống trang bị dính đầy máu.

Đây là những món đồ của thợ săn mà Quý Đình Dữ đã sai người lấy lại từ Phòng Phong Động sau khi được cứu.

"Hạ tổng, chiêu này liệu có hiệu quả không?" Viên tìm ra một ba lô nặng mùi máu, đưa cho Hạ Chước.

"Hiệu quả." Hạ Chước đáp lời đầy tự tin, chỉ một từ ngắn gọn cũng đủ làm người khác tin tưởng.

Anh đưa ba lô cho tuyết lang ngửi, rồi hỏi nó: "Bầy sói của mày đã từng gặp qua bọn họ chưa?"

AO cấp cao có thể điều khiển các loài động vật chưa được khai hóa, giữa chúng có cách giao tiếp riêng.

Tuyết lang ngẫm nghĩ vài giây, rồi từ miệng nhả ra hai chiếc ba lô.

"Đó là ý gì?"

"Nó có thể giúp chúng ta tìm ra chủ nhân của hai chiếc ba lô này."

"Ồ, thật có thể tìm được sao." Quý Đình Dữ nhìn tuyết lang với ánh mắt đầy kính trọng, thấy nó làm bộ ngây ngốc nhưng lại ra vẻ thâm trầm, cậu không nhịn được cười, định giơ tay véo mặt nó, nhưng nhận ra tay mình không đủ mạnh. "Tôi nói, ngươi rốt cuộc làm sao lên làm thủ lĩnh? Bầy sói của anh không giống các con sói khác à?"

Thẩm Thính cũng ngạc nhiên, nhìn bốn con sói nhỏ rồi thở dài: "Hóa ra ngay cả thủ lĩnh cũng không tránh khỏi vận mệnh bị đội nón xanh."

"Ngao ô!" Tuyết lang phẫn nộ gào lên.

Hai người nhìn ta với ánh mắt gì vậy!

Tuy không hiểu những gì ngoài Hạ Chước nói, nhưng nó có thể cảm nhận được ánh mắt đầy thương hại và khinh thường của họ!

Vì thế, tuyết lang tức giận lộ ra nanh vuốt, định nhắm vào tay Quý Đình Dữ mà liếm một cái để cho cậu biết sự uy nghiêm của thủ lĩnh lang tộc không thể bị xâm phạm!

"Bốp!"

Một bàn tay lớn đập lên mặt nó.

Tuyết lang bị đánh đến đờ đẫn, lưỡi thè ra ngoài.

Cũng may không ai trong bầy sói thấy cảnh này.

"Nếu mày còn dám đánh dấu trên người em ấy, tôi sẽ nhổ sạch lông của mày." Hạ Chước lạnh lùng cảnh cáo.

"Ngao ô!" Tuyết lang tủi thân bò rạp xuống đất.

Ai thèm quan tâm chứ! Tên nhân loại đáng ghét lại keo kiệt!

Ta đâu có ghen tị vì ngươi có bạn đời!

Để tránh việc thợ săn dựa vào nơi hiểm để chống lại, Hạ Chước bảo Viên mang tới một chiếc áo chống đạn lớn, đích thân mặc vào cho tuyết lang rồi vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

"Sau khi phát hiện mục tiêu thì không được tiến lên, hãy quay về tìm tôi. Đó không phải là con mồi ngon gì, hãy bảo vệ mình, hiểu không?"

"Ngao ô ~~"

Tuyết lang bực bội lắc đầu, đẩy bốn con sói nhỏ đến chân Hạ Chước: Đã biết rồi, đừng dài dòng nữa! Nhớ trông chừng lũ nhỏ cho ta!

Nó nói xong liền lao thẳng về phía ngọn núi tuyết, thân hình bạc như một thanh kiếm băng, nhảy vọt lên cao, ngẩng cổ tru dài, âm thanh vang vọng khắp núi trời.

"Không nghĩ tới nó nghiêm túc lên còn rất giống cái thủ lĩnh sao," Quý Đình Dữ cười nói.

"A, nó dẫn đầu bầy sói với số lượng ít nhất cũng vài chục con, chiếm lĩnh đàn tuyết lang lớn nhất ở Ni Uy Nhĩ. Chỉ cần ba gã thợ săn chiến địa kia còn sống trên cánh đồng tuyết này, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái mũi của nó. Nói cách khác, nếu đến cả nó cũng không tìm được ba người kia, thì e rằng chúng ta phải từ bỏ," Hạ Chước trầm ngâm nhìn Quý Đình Dữ.

Miêu mễ hiểu rõ, nắm chặt tay áo, đôi mắt hổ phách lặng lẽ hòa quyện với tuyết sơn phía sau, giọng nói lạnh lẽo như gió núi vang lên:

"Vậy thì tôi sẽ lập bia tưởng niệm cho họ ngay trên ngọn núi này."

Nói xong, cậu quay người, bước nhanh về phía đội ngũ, rút ra cây gậy cơ khí và ném cho Mạnh Phàm, hô lớn: "Chuẩn bị xuất phát!"

Hạ Chước nhanh chóng lên xe, chiếc áo bay phấp phới trong gió, trông cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát. Anh nắm chắc tay lái, hai khẩu súng cắm ở chân. Khi đó, tiếng sói tru vang lên từ bốn phía.

Đội hình của Bộ Ký Giả đã sẵn sàng. Tiếng động cơ vang lên, xuyên qua thung lũng, Quý Đình Dữ đeo mũ bảo hiểm, đôi mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn về phía dãy núi Thập Vạn Đại Sơn. Cậu giơ tay, ra lệnh:

"Đuổi theo con sói đó! Hôm nay sống phải thấy người, ch·ết phải thấy xác!"

Vừa dứt lời, chiếc mô tô đen như con thú khổng lồ gầm rú lao vút về phía trước. Hơn mười chiếc xe máy theo sau, tụ lại thành một dòng lũ thép không gì ngăn nổi, băng qua thung lũng. Trong khoảnh khắc đó, một nỗi đau sinh lý như lưỡi dao đâm vào lòng Hạ Chước. Ký ức kiếp trước ập đến, vết thương cũ trong trái tim anh nhói lên đau đớn.

"Phong thái của Quý chủ nhiệm thật tuyệt vời." Thẩm Thính cảm thán.

"Không lạ khi nhiều Alpha lại mê mẩn hắn đến vậy. Ánh sáng mà hắn tỏa ra, chỉ cần thấy một lần là không thể quên."

Hạ Chước nắm chặt tay, cảm thấy cay đắng nơi cổ họng. Anh biết rõ, ánh sáng ấy đến từ một con người từng chịu đựng đau khổ và đổ vỡ, giờ chỉ còn những mảnh vụn của một kiếp trước tan nát.

Với sự tham gia của tuyết lang, công việc điều tra tiến hành thuận lợi hơn mong đợi. Đến cuối buổi sáng, đội của Quý Đình Dữ đã tìm thấy ba thợ săn chiến địa.

Tin vui là không có cuộc chiến ác liệt nào xảy ra, không có thương vong cả về phía người và tuyết lang. Nhưng tin buồn là ba người kia đã ch·ết.

Không phải do bị đông ch·ết, đói ch·ết, hay bị dã thú tấn công. Họ bị ch·ết trong một cuộc đấu súng. Trên thi thể có nhiều vết đạn khác nhau, và sau khi ch·ết, họ bị chôn sâu dưới tuyết. Một trong số đó là kẻ phản bội đã lộ mặt với họ.

Người đó bị chém đứt cổ, mặt bị phá hủy, lưỡi bị cắt. Điều này là dấu hiệu của một nghi thức xử tử mà Quý Đình Dữ biết rất rõ từ giáo phái phương Tây mà William từng theo.

Đây là một lời nhắn của William: "Ngay từ lúc các cậu đào hầm này, tôi đã len lỏi vào hàng ngũ các cậu."

Quý Đình Dữ cảm thấy như có một con sâu ghê tởm bò trên xương cốt mình, nhìn trộm không ngừng, mà không thể trừ bỏ.

Trên đường về, tuyết rơi dày đặc. Đội ngũ chìm vào không khí u ám. Quý Đình Dữ im lặng, không nói lời nào. Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, đánh vào tai hắn, nhưng cậu vẫn giữ im lặng.

Đột nhiên, từ phía sau, một bàn tay ấm áp chạm lên vai cậu, rồi từ từ trượt xuống nắm lấy tay cậu. Quý Đình Dữ cười nhẹ, cúi đầu vùi mặt vào bàn tay đó.

Mùi hương của Hạ Chước nhè nhẹ bao quanh cậu, như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy tâm trí.

"Sợ hãi gì chứ?" Hạ Chước nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của anh như cơn gió núi.

"Sợ gì?"

Quý Đình Dữ cũng không rõ.

Thật ra kết quả ngày hôm nay không nằm ngoài dự đoán. Hắn từng cố gắng cầu cứu nhưng đều vô vọng. Đã nhiều lần trong đêm khuya, cậu mơ thấy bản thân bị bỏ rơi, và nếu không có Hạ Chước, cậu sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong bão tuyết.

Giờ nghĩ lại, thứ cậu sợ nhất không phải là cái ch·ết, mà là bị lãng quên.

Nếu không có Hạ Chước, nếu bản thân không thể thoát khỏi cánh đồng tuyết này, thì William cùng mạng lưới quan hệ của hắn sẽ dễ dàng như trở bàn tay mà xóa sạch tên tuổi của Quý Đình Dữ trong hồ sơ phóng viên chiến địa, rồi thay thế bằng một kẻ khác biết nghe lời hơn. Tất cả những thành tích mà Quý Đình Dữ từng đạt được cũng sẽ thuộc về kẻ đó.

Nhiều năm sau, có lẽ sẽ không còn ai nhớ đến, rằng Quý Đình Dữ - một người Hoa nhỏ bé - đã từng đóng góp chút ít cho cuộc ch·iến tr·anh quốc tế.

Suy nghĩ kỹ càng, điều cậu sợ nhất chính là bị lãng quên, tên tuổi bị xóa sổ, những người đồng đội vô tội từng đi theo cậu cũng bị vạ lây, và bản thân dù dũng cảm đến đâu, cuối cùng vẫn không thắng nổi guồng xoáy quyền lực.

Nhưng những nỗi sợ này quá nặng nề, Hạ Chước không có nghĩa vụ phải gánh vác cùng cậu. Vì thế, Miêu mễ như hồi nhỏ lại ra vẻ đùa cợt, than thở: "Tôi chỉ là một con sói cô độc, không ai bảo vệ, bọn họ ai cũng bắt nạt tôi."

(Se: "các ngưoi bắt nạt ta".....)

"Ai nói em không có ai bảo vệ?"

"Anh nghĩ đơn giản quá, một mình Thẩm Thính không đủ."

"Nếu không phải Thẩm Thính thì sao?"

"Không phải hắn, anh còn có ——"

Lời nói đột ngột im bặt, Quý Đình Dữ sững sờ.

Cậu ngẩng đầu khỏi lòng bàn tay Hạ Chước, chợt nhớ lại lần Hạ Chước từng thẳng thắn với cậu ở cửa nhà gã râu xồm...

"Anh từng nói tiếng Anh của anh là Đạt Mông, còn dòng họ của anh là gì?"

Hạ Chước không trả lời câu hỏi đó.

Anh chỉ nghiêng người, vươn tay còn lại ôm lấy phần bụng nhỏ của Quý Đình Dữ, khóa chặt cậu vào lòng mình.

Đây là một tư thế vô cùng thân mật đối với các cặp tình nhân.

Quý Đình Dữ phản ứng chậm một chút, cảm giác xấu hổ mới dần trỗi dậy. Phần eo nhạy cảm của cậu khẽ cong lên, nhưng lại rúc sâu hơn vào lồng ngực Hạ Chước, tấm lưng mảnh khảnh áp chặt vào lồng ngực ấm áp của đối phương.

Ký ức về những lần bị liếm hôn nơi hõm eo khiến cả cơ thể cậu như có dòng điện chạy qua, tựa như lông chim khẽ quét lên da thịt.

Thì ra cảm giác da thịt tiếp xúc lại kỳ diệu như vậy.

Cơ thể cậu như một chiếc bình chứa đầy khoái cảm.

"Em chỉ cần nói tôi biết, muốn thế nào mới đủ," giọng nói trầm ấm của Hạ Chước vang lên bên tai cậu, vẫn quyến rũ như mọi khi.

"Nói cho anh là đủ sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu... muốn phá tung cả bầu trời này thì sao?"

"Vậy phá tung đi."

Đồng tử Quý Đình Dữ co lại, cậu kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Chước, bốn mắt chạm nhau. Trong đôi mắt xanh băng của Hạ Chước hiện lên một vẻ quỷ quyệt và bí ẩn, giống như ánh sáng lạnh lẽo lướt qua trong cơn gió, hứa hẹn sẽ hủy diệt mọi thứ ngăn cản phía trước.

Trái tim Quý Đình Dữ bỗng tràn đầy một sức mạnh mãnh liệt, sợ hãi và bóng tối đều tan biến. Bỗng chốc, cậu chẳng còn sợ gì nữa.

Lúc này, cả ngọn núi cũng chìm trong tĩnh lặng, thế giới trước mắt trở nên sáng rực và rộng lớn, ánh sáng lấp lánh xuyên qua những khe hở của rừng thông tuyết.

Cậu vươn tay ra ngoài cửa sổ, đuổi theo tia sáng đó, và khi bắt được nó, cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Chước.

Trên khuôn mặt cậu hiện lên một cảnh sắc đủ để làm lay động lòng người.

"Vậy là tôi cũng có chỗ dựa rồi sao?"

"Ừ, nếu em thật sự phá tung cả bầu trời, thì tôi sẽ che chắn cho em."

-

Giữa trưa hôm đó, sau khi bắt giữ toàn bộ thợ săn chiến địa và thu dọn xong xuôi, Thẩm Thính lập tức trở về quân đội.

Quý Đình Dữ vốn muốn giữ hắn lại tham dự tiệc mừng, vì Thẩm thượng tướng đã đích thân chỉ đạo, nhưng Ký Giả Bộ vẫn chưa kịp tổ chức buổi đón tiếp long trọng cho hắn.

Nhưng quân tình không thể trì hoãn.

Thẩm Thính thậm chí còn không có thời gian trở về để lấy đồ, đành phải tạm thời nhờ Hạ Chước chăm sóc Quý Đình Dữ, hứa hẹn sẽ trở lại trong vòng nửa tháng.

Hạ Chước tự tay tiễn hắn, hai người suốt quãng đường vừa đi vừa thảo luận về tình hình của liên minh quốc, quân bộ và Ký Giả Bộ.

Cuối cùng, Hạ Chước viết một bức thư nhờ Thẩm Thính mang đến cho tướng Howard, và Thẩm Thính đồng ý sẽ chuyển thư một cách chu đáo.

Bữa tiệc mừng công thực chất chỉ là một buổi tiệc khiêu vũ nhỏ.

Một phần là để chúc mừng Quý Đình Dữ thoát khỏi chỗ ch·ết, phần còn lại là để chào đón Hạ Chước gia nhập.

Khi hoàng hôn buông xuống, các thành viên đội tập trung quanh hồ đóng băng màu xanh lục, dựng lên một đống lửa trại lớn, treo những lá cờ lên mấy cây cổ thụ trăm năm tuổi.

Ở trung tâm, một con dê nướng đang từ từ tỏa mùi thơm trên lò, còn một thùng rượu trắng lớn sôi ùng ục.

Trong cảnh khổ cực, họ vẫn tìm cách vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

Sau khi ăn uống no say, màn đêm nhẹ nhàng buông xuống.

Ánh trăng mỏng như một tấm giấy, hút đi màu sắc của bầu trời, và những ngọn núi bắt đầu lấp lánh vài ngôi sao e thẹn.

Mọi người nắm tay nhau, quây thành vòng tròn cười đùa nhảy múa, dùng nhiều ngôn ngữ khác nhau hát quốc ca của mình. Ai thua phải uống rượu mừng cùng Quý Đình Dữ và Hạ Chước.

Hai người uống cạn từng ly, đến mức đứng không vững.

Quý Đình Dữ uống say mèm, trước mắt bắt đầu hiện ra những hình ảnh hư ảo.

Cậu loạng choạng nâng ly rượu lên, trong màn sương mờ ảo, cậu thấy Hạ Chước ngồi sau đống lửa trại.

Hạ Chước nhìn cậu, ánh mắt chạm vào hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một sức mạnh xuyên thấu mọi thứ đâm vào tâm trí Quý Đình Dữ. Cậu cảm nhận được một sợi dây vô hình nối liền đôi mắt của Hạ Chước và trái tim mình, tạo thành một sự kết nối mạnh mẽ.

Hạ Chước vươn tay chạm vào ngọn lửa, bản thân như một đốm lửa đang cháy rực.

Yết hầu Quý Đình Dữ nghẹn ngào, không thể kiềm chế, cậu muốn nói gì đó, thậm chí muốn hét lên, phá tan sự ồn ào xung quanh để Hạ Chước có thể nghe rõ nhịp tim của cậu.

Chỉ cần Hạ Chước nghe thấy, chỉ cần Hạ Chước nhìn thấy.

Giống như khi Hạ Chước lần đầu hứa hẹn với cậu — Quý Đình Dữ muốn đôi mắt xanh băng ấy mãi mãi nhìn về phía mình.

Cồn làm rối loạn suy nghĩ của con người.

Cậu không nhớ làm thế nào mà lấy ra điện thoại, không nhớ mình đã nhấn số như thế nào, chỉ đến khi Hạ Chước nhận cuộc gọi.

Giọng Hạ Chước vang lên bên tai cậu.

—— "Hello love."

Giọng nói dịu dàng, lãng mạn, như ánh nến duy nhất trong đêm tuyết giá rét.

Vẫn trầm thấp và ướt át, tựa như đôi mắt của con sói nhỏ trong Phòng Phong Động, đang cận kề cái c·hết.

Hạ Chước nhìn sâu vào mắt cậu và hỏi:

"Em muốn chiếm hữu tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro