tinh yeu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.se luon ben em.

Anh ấy đã rời xa tôi chính xác là 3 năm 25 ngày. Tôi nhớ mãi cái ngày hôm ấy, một ngày thứ sáu buồn. Lẽ ra hôm ấy là ngày đoàn tụ, lẽ ra phải là ngày cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc của chúng tôi. Vì ngày ấy đánh dấu một sự kiện quan trọng, anh ấy mang về tấm bằng Thạc sĩ loại ưu của một trường Đại học danh tiến bên Mĩ. Anh ấy luôn là niềm tự hào của gia đình và cả với tôi nữa. Hôm ấy còn là ngày chấm dứt khoảng thời gian dài đằng đẳng mà chúng tôi xa nhau. Vậy mà đau đớn thay, thứ sáu ấy lại chính là ngày anh ấy và tôi sẽ mãi mãi xa nhau.

Chuyến bay đưa anh ấy từ Mĩ trở về quê hương Việt Nam đã gặp tai nạn. Cái tin dữ ấy ập đến làm tim tôi thắt lại, tai tôi không còn nghe thấy gì nữa, tất cả mọi thứ xung quanh đều như tan biến, trong đầu hoàn toàn trống rỗng và hình như tôi không còn biết mình đang ở đâu ? Khi bạn đang mong đợi, kì vọng về sự trở về từ một nơi xa của người thân mình nhưng lại được nghe thông báo người ấy đã không còn nữa vì chuyến bay chở người ấy đã gặp tai nạn thì bạn sẽ có cảm giác thế nào ? Chắc chắn sẽ giống với tôi. Mọi thứ trong đầu bạn như bị xáo trộn, bạn sẽ như một người mất hồn và thậm chí sẽ không thể khóc được vì sự việc ấy đến quá bất ngờ và quá nghiệt ngã. Từ hôm ở sân bay trở về, tôi suy sụp hoàn toàn, suốt ngày cứ tự nhốt mình trong phòng và không còn thiết ăn uống gì nữa.

2. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau. Năm đó tôi vẫn còn là học sinh cấp 3, chính xác hơn là giữa năm 11. Chiều hôm ấy tôi đạp xe từ trường về nhà và phải băng qua một cái dốc khá cao, tôi gắng sức đạp lên đến đỉnh dốc rồi theo quán tính mà lao thẳng xuống. Tôi bóp phanh từ từ để giảm tốc độ của xe khi xuống dốc, ai ngờ...cả hai cái phanh tự dưng lại đứt cùng một lúc. Lúc ấy nói thật là bất khả kháng, đành phải tập trung mà lách mấy chiếc xe đi bên cạnh và cả trước mặt nữa. Tình hình đã tương đối nằm trong tầm kiểm soát rồi, thế nhưng khi xe lăn bánh đến cuối dốc thì lại va phải chiếc xe máy đang rẻ sang đường . May mà người lái xe nhanh tay lái chệch sang một bên nên xe tôi chỉ vướng vào bàn đạp của xe máy. Chân tôi bị mấy vết thương nhỏ ngoài da không đáng kể. Phù! May mà không có gì nghiêm trọng, mặt tôi tái mét.Hic...Nhưng khác với tôi, người con trai lái chiếc xe ấy lại bình tĩnh xử lí một cách khéo léo và đầy bản lĩnh. Anh ấy vội bước xuống xe, hỏi xem tôi có làm sao không, trong khi chân anh ý lại bị một vết thương rõ to do xe tôi gây ra. Chúng tôi vội di chuyển ngay vào vỉa hè vì xe cộ trên đường mỗi lúc một đông hơn. Anh ấy liên tục hỏi tôi có sao không, có đau ở đâu không trong khi vết thương ở chân anh ấy đang chảy máu khá nhiều. Trong cặp của tôi lúc nào cũng sẵn băng cá nhân và thuốc cầm máu. Ưu tiên cho thương binh loại nặng, tôi nhanh chóng băng vết thương cho anh ấy rồi sau đó đến mình.

Nghe giọng anh ấy, chính xác không phải là người ở đây, giọng Hà Nội chuẩn 100%, vì tôi là chuyên gia nghiên cứu giọng của tất tần tật mọi nơi trên đất nước Việt Nam mà. Tôi và anh ấy nói chuyện lăn tăn một lúc để lấy lại tinh thần^^. Đấy, tôi đoán đâu có sai, người Hà Nội 100%.Anh ấy có họ hàng trong này nên vào đây chơi cho biết đó biết đây. Cuộc nói chuyện của chúng tôi chỉ diễn ra khoảng 2 đến 3 phút gì đấy. Vì đã trễ lắm rồi, tôi còn phải về nhà không thì ba mẹ lại lo. Trước khi về, anh ấy hỏi xin số điện thoại của tôi, nhưng...tất nhiên là tôi không cho vì chỉ mới lần đầu gặp nhau mà sao lại phải thế ? Anh ấy nói rằng lần đầu gặp tôi thì hình như đã có cảm giác gì đấy mà ngay cả chính bản thân mình cũng không hiểu nỗi. Ui dào, khó tin quá. Mấy cái trò tỉnh tò vớ vẫn kiểu này thì tôi gặp nhiều rồi. Không quan tâm. Mục tiêu bây giờ của tôi chỉ là cố gắng học tốt để có thể thi đậu vào Đại học Kinh Tế thành phố mà tôi hằng ao ước. Mấy cái chuyện yêu đương linh tinh ấy chỉ làm mất thời gian quý giá của tôi mà thôi. Thấy tôi tỏ vẻ chần chừ, anh ấy hỏi xem tôi có giấy bút không, anh ấy sẽ ghi lại số điện thoại của mình. Anh ấy nói liên lạc hay không thì tuỳ tôi, nhưng hy vọng tôi sẽ liên lạc vì thật sự quý tôi.

Haizzzzzzzzz. Tôi đạp chậm rãi chiếc xe mất phanh về nhà. Nói thật, tối hôm đó tôi cũng suy nghĩ về những gì anh ấy nói vì ánh mắt anh ấy nhìn tôi quá chân thật đến nỗi lòng tôi cũng có chút gì đấy xao xuyến. Thế nhưng suy nghĩ ấy lại bị chính những mục tiêu tôi tự đặt ra cho mình bấy lâu nay đè bẹp^^. Từ năm cấp 2 tôi đã tự vạch ra mục tiêu cho bản thân mình, rằng không những đậu vào Đại Học mà phải với một số điểm cao như những gì anh họ tôi đã làm được. Và một khi đã vào Đại học thì sẽ cố gắng có học bổng, sẽ có một công việc tốt trong tương lai và rồi sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt hay thậm chí sẽ có điều kiện đưa ba mẹ đi du lịch nước ngoài như những gì gia đình tôi luôn ao ước. Thú thật từ ấy đến giờ tôi chưa từng để ý hay nói đúng hơn là thích một anh chàng nào đó, thậm chí là hot boy. Chẳng giống như đám bạn trong lớp tôi gì cả. Và phải chăng tôi cũng thật lạnh lùng với những ai đã thích mình ? Có lẽ vì chính những mục tiêu tự đặt ra cho mình đã làm lòng tôi đóng lại ? Nhưng thôi, mặc kệ những điều khó nghĩ ấy, mục tiêu đã đặt ra thì phải làm cho được, vì bản thân và vì gia đình thân yêu. Cả núi bài tập đang đợi tôi giải quyết kia kìa ! Hết việc học trên trường, bài vở kinh khủng, rồi cả việc học thêm. Tất cả dần làm tôi quên đi sự việc hôm ấy và quên luôn cả tờ giấy có số điện thoại của chàng trai mà định mệnh đã sắp đặt cho tôi. Ngày lại ngày, tháng này đến tháng kia, năm này nối tiếp năm nọ.

Năm cuối cấp việc học càng căng thẳng hơn và năm này sẽ có một kỳ thi quyết định tôi có thực hiện được mục tiêu của mình hay không ? Kỳ thi quan trọng ấy rồi cũng đã đến, tôi làm bài không tệ, có thể yên tâm phần nào. Giờ chỉ việc chờ kết quả chính thức nữa thôi! Kết quả làm tôi và cả nhà sướng rên. Điểm của tôi lọt vào top 10 cao điểm nhất trường và tất nhiên tôi sẽ được học thẳng ngành học mà tôi mong muốn. Ngay chiều hôm biết cái tin tuyệt vời ấy, tôi chạy xe máy đến quán café Dandelion, quán café mà tôi thích nhất. Vì sao tôi thích à ? Không khí ở đấy ấm áp lại yên bình, âm nhạc thì hay cực, những bản hoà tấu êm ả, du dương cùng cung cách phục vụ tuyệt vời của nhân viên, nhưng quan trọng hơn ở đây tôi là chính tôi. Ở nơi đây, nỗi buồn của tôi như tan biến còn niềm vui thì như được nhân lên nhiều lần, ở đây tôi mặc sức ngắm mọi thứ, từ những dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường, đến trời mây, cây cối. Tôi có thể ngồi hàng giờ ở đây chỉ để nhìn thậm chí là ngẩn ngơ. Buồn cười thế đấy!

Và cũng thật tình cờ, tôi lại gặp anh ấy một lần nữa, gặp cái người mà tôi đã va phải năm 11 ấy. Lần thứ hai chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau cũng vào một buổi chiều thứ sáu, nhưng lại trong một không gian khác, không phải ven đường mà lại là một quán café đầy thú vị. Hôm nay, tôi mới thực sự nhìn kĩ anh ấy. Từ dáng người dong dỏng cao đến khuôn mặt, cái mũi cao cao, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, cả ánh mắt nhìn tôi đầy trìu mến và nụ cười ấm áp quen thuộc của năm nào. Anh ấy hỏi thăm tôi và về cả cái chân bị va quẹt năm ấy. Lại còn gọi tên của tôi và hỏi cả kết quả thi Đại học vừa rồi nữa chứ ! Bất ngờ thật, tại sao anh ấy lại biết tên mình được nhỉ ? Và sao biết năm nay tôi thi Đại học ? Tôi ngớ người, nhưng rồi cũng nhớ ra năm ấy tôi mặc đồng phục trường, có cả bảng tên trên áo thì tất nhiên tên và lớp tôi học anh ấy cũng có thể biết được. Suy luận của tôi khá logic và chính xác đấy chứ ? Chắc chắn là thế mà! Tôi trả lời rằng mình đậu vào Đại học Kinh tế ở đây, anh ấy đã nói lời chúc mừng và nở một nụ cười đầy hạnh phúc. Lạ thật đấy! Khó hiểu??? Anh ấy nói rằng từ lần đầu tiên gặp tôi cho đến bây giờ thì đã quay lại thành phố này đến ba lần, kể luôn lần này. Lấy cớ đến thăm họ hàng nhưng sự thực là hy vọng sẽ gặp lại tôi. Sau thì lại hỏi tôi sao từng ấy năm trời không hề liên lạc gì với anh ấy ? Ui, tôi chỉ biết cười trừ vì cũng chẳng còn nhớ tờ giấy có số điện thoại của anh đã ở đâu nữa. Mà sao tôi chẳng biết tí tẹo gì về anh ấy thế nhỉ ? Tất nhiên là phải hỏi cho ra lẽ rồi...Tôi hỏi về cái chân bị thương của anh ấy, rồi cả họ tên, bao nhiêu tuổi,...và tại sao phải đến thành phố này nhiều lần chỉ để gặp tôi ? Anh ấy tên Tuấn, đang học năm 3 tại Học Viện Quan Hệ Quốc Tế Hà Nội. Choáng quá! Thiên tài ấy chứ, thi vào trường ấy đâu có dễ, cả đất nước Việt Nam này chỉ có mỗi một trường đấy thôi ! Tiếp tục cuộc trò chuyện, anh ấy nói lần này nhất định phải xin được số điện thoại của tôi. Anh ấy nói rằng :"Anh sẽ không để mất em một lần nữa đâu!" Ôi, choáng tập hai. Tôi đã là gì của anh ấy đâu chứ. Làm như quen lâu rồi ý. Tôi nói rõ mục tiêu, ước mơ của mình trong tương lai và cũng đề cập đến việc chẳng có suy nghĩ về việc có bạn trai. Chỉ vậy thôi! Anh ấy hỏi tôi có tin vào tiếng sét ái tình không ? Tôi trả lời là không. Nhưng anh ấy nói rằng: " Anh lại tin đấy, em à! Vì ngay từ hôm đầu gặp em , được nói chuyện với em thì hình như đã có thứ tình cảm gì đấy rồi. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác như vậy. Anh cũng có mục tiêu và có những suy nghĩ khá giống em. Mục tiêu hàng đầu của anh sẽ là tốt nghiệp loại ưu tại Học Viện ấy, rồi tiếp tục sang nước ngoài học thêm, sau đó sẽ trở về Việt Nam làm việc. Và anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có người yêu, em à! Vậy mà lần đầu gặp được em anh dường như đã tìm thấy được một nửa của mình. Có được kỳ nghỉ nào, anh cũng cố gắng bay vào đây những mong gặp được em, dù anh biết tỉ lệ ấy là rất nhỏ. Mỗi khi vào Sài Gòn, lần nào anh cũng đến quán café này. Anh không biết tại sao ? Phải chăng vì không khí ở đây phù hợp với tâm trạng của anh. Và cũng thật may mắn làm sao, tại nơi này anh đã gặp được em". Tôi không biết nữa, vừa có cảm giác nao nao, vừa khó nghĩ?

Tôi chưa bao giờ nghĩ trong cuộc sống này lại có những tình huống bất ngờ như thế và cũng kỳ lạ thay tôi lại rơi vào chính cái tình huống lạ kỳ ấy. Một anh chàng xuất hiện, đã làm cho cuộc sống vốn yên bình và giản đơn của tôi bị đảo lộn. Thôi thì đành vậy, ai bảo tôi cũng có cảm tình với anh ấy và ai bảo anh ấy lại quá nặng tình với tôi. Bạn biết không, tôi thật hạnh phúc khi có anh ấy bên cạnh. Có lẽ tôi là người con gái hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trên đời này. Nhưng anh ấy lại nói rằng: "Anh thật sự may mắn khi gặp được em, em à! Và chắc chắn anh là người hạnh phúc nhất trên trái đất này khi có em cạnh bên !". Một điều bất ngờ nữa đã đến, ba tôi lại là bạn thân từ ngày xưa của bố anh ấy, vì lí do chiến tranh nên đôi bạn thân đã xa nhau và hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc. Bây giờ tình bạn ấy đã lại được kết nối. Bạn có tin trong cuộc sống này lại có phép màu hay không ?...

3. Đã một tuần lễ trôi qua, tình trạng của tôi dường như không hề khởi sắc, tôi thức trắng cả tuần và giờ đây đã kiệt sức, tôi thiếp đi. Và tôi đã gặp anh ấy trong thế giới riêng của chúng tôi. " Anh thực sự buồn vì người con gái kiên cường mà anh yêu sao lại trở nên yếu mềm như thế ? Em lúc nào cũng lạc quan, vui tươi, vậy mà bây giờ đứng trước mặt anh em hoàn toàn như một người xa lạ, mất hết sức sống, mất hết hy vọng và cả dở dang việc học hành. Những hoài bão, những mục tiêu mà em đặt ra đâu cả rồi ? ", cái giọng nói ấm áp, thân quen ấy cất lên. Tôi khóc và ôm chầm lấy anh ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm, từng nhịp đập của con tim anh ấy, cái ôm đầy tình cảm và cả ánh mắt ấm áp dành cho tôi. " Em nhớ anh nhiều lắm, tại sao anh lại bỏ em mà đi thế hả ? ". Cũng lại là cái cốc đầu yêu và nụ cười rạng ngời của anh ấy: " Ngốc ạ, anh đâu có đi xa, lúc nào anh cũng tồn tại trong trái tim của em mà và trong tim anh, hình ảnh của em cũng mãi mãi được khắc sâu. Trong thực tế chỉ là anh không bên cạnh em như trước đây, nhưng ở sâu trong trái tim em, anh vẫn mãi ở đấy và vẫn luôn cạnh em đấy thôi! Em không quan tâm cho sức khoẻ của mình, làm anh buồn lắm. Nhưng lại càng buồn hơn khi em làm cả bố mẹ anh và em lo lắng.

Anh không còn bên cạnh để chăm sóc cho bố mẹ được, thì em phải là người làm việc đấy thay anh chứ, cả học thay anh và làm những gì mà anh chưa làm được. Em hiểu ý anh chứ ?". Tôi giật mình tỉnh dậy lại gọi tên anh ấy suốt. Giấc mơ ư ? Nhưng tôi lại thấy anh ấy rõ mồn một, nghe và ghi nhớ từng lời anh ấy nói. Anh ấy nói đúng tôi phải làm thay những gì anh ấy đang làm, tiếp tục những gì anh ấy chưa thực hiện được và thôi hành hạ bản thân mình.

Cuộc đời là vậy, khi bạn tưởng chừng mình sẽ đi trên con đường mình chọn suốt cả cuộc đời thì lại có những biến cố xảy ra làm xuất hiện những con đường mới và bạn sẽ phải tiếp tục chọn để có thể đi tiếp con đường ấy. Và tôi, tôi đã chọn một con đường tối ưu nhất để tiếp tục đi. Mãi cho đến tận bây giờ, khi tôi đã thực sự quen với việc không có anh ấy bên cạnh, thực sự đã vững vàng hơn trong cuộc sống, tôi lại muốn chia sẻ với các bạn những người chưa yêu, đang yêu và đã yêu hãy thực sự trân trọng từng giây, từng phút bên những người mình yêu thương từ gia đình, bạn bè cho đến một nửa của bạn. Và các bạn ơi, hãy sống hết mình với cuộc đời này, đến khi ngoảnh lại ta sẽ không thấy hối tiếc vì đã để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa. Cuộc sống luôn tràn ngập những điều kỳ diệu nếu có những con người biết trân trọng cuộc sống ấy !

2.mot thoang buang khuang.

Nó đã khóc...khóc rất nhiều khi cậu ấy nói lời chia tay. Dù nó biết khóc là yếu đuối nhưng nó không thể kìm chế được lòng mình, kìm chế những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Thỉnh thoảng, cơn gió nhẹ mùa đông se lạnh, len lỏi vào góc nhỏ quán nơi mà nó đang ngồi, khẽ làm lay động mái tóc lòa xòa rủ trên đôi vai nhỏ đang run lên, nấc khẽ.

Tất cả như một giấc mơ. Cậu ấy như cơn gió nhẹ lướt qua nó, làm nó lay động rồi thoáng chốc biến mất đến một nơi xa xăm, mặc cho đôi mắt nó hoe đỏ, chờ mong và mãi nuôi hy vọng nhỏ nhoi...về ngày cơn gió sẽ quay về.

Làn nước nhòe trên đôi mắt nó làm ùa về tất cả những kỉ niệm với cậu ấy. Những kỉ niệm ấy hiện lên sao mà sắc nét, rõ ràng như chỉ mới là kí ức của ngày hôm qua...

Trong một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa trường nó và trường của cậu ấy. Cậu ấy luôn tự tin tỏa sáng trên sân bóng. Phải nói là cậu ấy chơi rất cừ, lại rất bảnh trai nữa. Nó cũng như những cô gái khác trên hàng ghế khán giả luôn dành ánh mắt thán phục về phía cậu ấy. Ngay sau trận bóng, nó tình cờ gặp cậu ấy trên đường về, một nụ cười chào xã giao của cậu ấy làm nó chết lịm. Ai đó mà bắt gặp nó lúc này cá rằng sẽ thấy nó cực- kì- ngố .

Lần thứ hai nó gặp cậu ấy trong một hiệu sách. Nó và cậu ấy cùng chọn một quyển sách vào cùng-một-thời-điểm. Nó còn nhớ lúc ý, gò má nó hồng rực như hai ông mặt trời tí hon ngự trị trên đó. Và nó cũng mỉm cười xã giao như cậu ấy từng làm. Lần này thì cá là đến lượt cậu ấy phải chết lịm khi nhìn thấy cái răng khểnh tinh nghịch của nó.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc thật sự. Mùa đông lạnh đến, với nó như được sưởi ấm khi có cậu ấy ở bên.

Những lần cùng cậu ấy ngồi đọc sách trong quán nhỏ, nhâm nhi một cốc kem sữa dừa, nghiêng nghiêng đầu thưởng thức những giai điệu quen thuộc của bài hát: " Because I Love You".

Những ngày cùng cậu ấy trên chiếc xe đạp đôi, đi trên những con đường đông đúc người qua lại rồi cả hai cùng khẽ hát.

Những ngày bàn tay nhỏ của nó được bàn tay cậu ấy siết chặt khi 2 đứa đi dạo quanh hồ Gươm. Ấm áp biết bao!

Hay những ngày nó đến sân, ngồi ở hàng ghế khán giả, chăm chú nhìn theo khi cậu ấy chơi với quả bóng cam. Nó đã mong ước thời gian ngừng trôi, để nó và cậu ấy mãi như thế này.

Nhưng...tất cả bây giờ chỉ còn là kí ức của riêng mình nó. Sẽ chỉ có mình nó hoài niệm. Cậu ấy có lẽ đã quên.

Cậu ấy đi theo những gì con tim cậu ấy mách bảo. Cô bé hàng xóm đáng yêu năm nào luôn chiếm vị trí quan trọng trong tim cậu ấy. Có thể đã có lúc, vị trí đó thay đổi bởi nó, nhưng khi cô bé ấy quay lại thì...Cậu ấy quyết định chia tay. Lúc nói lời chia tay, nó biết cậu ấy cũng đã rất buồn bởi ánh mắt ấm áp trìu mến ngày nào đang ngân ngấn nước nhìn nó. Nó mím chặt môi chấp nhận bởi nó tôn trọng những tình cảm của cậu ấy dù tình cảm ấy dành cho nó hay dành cho một ai khác.

Trở lại với thực tại, trời đã ngập dần trong bóng chiều, những tia nắng hiếm hoi của ngày đông vừa vụt tắt. Nó bước chân ra khỏi quán, gạt đi những giọt nước mắt trên má, gạt cả những suy nghĩ về cậu ấy. Những kỉ niệm thoáng qua nhắc nhở nó về "Chuyện tình gió" :... Gió mang yêu thương về bên làn mây: ngọt ngào yêu dấu, cuộc tình vội vàng. Tình yêu hôm đó mà ta ngỡ như không xa rời. Biết đâu cơn gió thoáng qua mà thôi..

3.gui gio

.. Khi yêu hãy cố gắng ở bên cạnh người mình yêu bạn nhé,đừng để mình phải thấy hối tiếc...

Gió nhẹ, chong chóng quay. . .

_"Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? " Chợt gió hỏi chong chóng.

_"Ừ, có lẽ vậy!! " Chong chóng đáp. " Vì cậu thổi nên tớ phải quay! "

_" Vì tớ sao?? " Gió ngạc nhiên.

_" Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. " Chong chóng trả lời. " Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! "

_" Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . " Gió ngập ngừng.

_" Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. " Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.

_" Ừhm. Có lẽ!! " Gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.

Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió đến rồi!! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. Gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.

_" Tớ phải đi! " Đột ngột gió lên tiếng.

_" Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? " Chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.

_" Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!!"

_" Thật sao?? " Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. " Cậu có về không!!? "

_" Thế cậu có đợi không? " Gió hỏi lại.

_" Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! " Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.

_" Ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! " Gió đáp.

_" Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? "

_" Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! " Gió trả lời. " Tin tớ nhé!? "

_" Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? " Chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.

_" Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! " Gió khẽ cười.

Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.

Rồi gió đi.Chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.

Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!

Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!

Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .

Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!

Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió!? Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé.

_" Gió ở đâu?? " Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.

Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. Chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. Chong chóng sợ. . .

Gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!

Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??

Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!

Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? Gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. Gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.

Gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.

Nhưng chong chóng biết. Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.

Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.

Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!!

Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!!

Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!!

Chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!

Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!

Trời gió lên, chong chóng quay. . .

Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!! Chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!

_" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! " Chong chóng nghẹn ngào.

_" Xin lỗi, tớ. . . "

_Đừng xin lỗi!! " Chong chóng hét lên. " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! "

_" Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! "

_" Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "

_" Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! " Gió yếu ớt đáp.

_" Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? "

_" Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! " Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??

Chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?

_" Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "

_" Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.

_" Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! " Chong chóng hét, giọng lạc đi. " Tớ yêu cậu!! "

_" Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! "

_" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! " Chong chóng nói trong nước mắt.

_" Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! "

Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.

Chỉ còn lại một mình chong chóng. Chong chóng không thể giữ chân được gió. Gió quen tự do rồi.

Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .

Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!

Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!

Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!

Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!

Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!

Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!'

Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!

Chong chóng lặng nhìn gió!!

Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?

Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!

Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!

Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??

Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??

Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao??

Chong chóng và gió. Ai cũng muốn nhận đau khổ về phần mình. Nhưng đau khổ lại được chia đều cho cả hai. Vì đó là định mệnh!! Định mệnh đã nối cả hai bằng một sợi dây trói vô hình, đùa giỡn với số phận của chúng, ràng buộc chúng, lôi chúng vào vòng quay của số phận, bắt chúng phải trải qua nỗi đau mất đi người mình yêu nhất! Định mệnh là vậy, luôn luôn như vậy, luôn luôn thích lặp lại những bi kịch của quá khứ, luôn luôn thích xem lại những chuyện đã qua từ lâu, cho dù đó là một bi kịch khủng khiếp của đời người . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duydct