Ánh nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tí tách

Mưa rơi lã chã từng giọt từng giọt xuống làn đường bê-tông lạnh lẽo. Xung quanh chỉ còn những cửa hàng tiện lợi còn mở, mọi người đều trở về nhà quây quần bên gia đình của họ. Thế nhưng, ở bệnh viện gần đó, trong căn phòng với bốn bức tường trắng phau, một chàng trai trẻ, thân hình gầy gò, làn da nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn ngó nhìn qua khung cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa.

  Cậu dường như thật đau đớn, phải chăng cậu đã mắc bệnh gì đó.

   Thật ra, đây là bệnh viện k- nơi chuyên điều trị những bệnh nhân mắc bệnh ung thư. Và cậu cũng thế, cậu đã mắc căn bệnh ung thư máu trắng.

  *1 tuần trước...

Cậu giống như bình thường, ở nhà đọc sách và chơi đùa với những chú mèo con. Những chú mèo ấy được cậu nhận nuôi từ mấy tuần trước, giờ đây đã làm quen với cậu và khá ngoan ngoãn, chúng nó chỉ ăn, ngủ và chơi đùa với người chủ nhân mới. Cậu đưa ra một cuốn tiểu thuyết nhỏ, chăm chú đọc từng câu từ trong đó, những chú mèo cũng tinh nghịch mà nhảy vào người cậu ngọ nguậy. Thật sự rất dễ thương, khiến cậu chỉ biết chiều chuộng chúng, dịu dàng mà xoa đầu nhỏ ấy.

   Thật ra, cuộc sống nhàn hạ như thế này của cậu là chuyện bình thường, người yêu cậu cũng chính là giáo sư ở trường cũ luôn bên cạnh cậu, chăm sóc rồi yêu đương. Hắn không muốn cậu phải nhọc nhằn nên bắt cậu ở nhà nhưng...đó thật ra không phải là vì thương, vì yêu cậu mà là hắn ta đã có người mới ngoài kia. Nói tại sao cậu biết bởi cậu tình cờ bắt gặp được hắn đi cùng với cậu trai khác, thân mật mà cười đùa. Lúc ấy, cậu cũng không nói gì mà im lặng trở về, ngắm nhìn khung cảnh một thời gắn bó với thanh xuân của hai người, cậu chỉ biết đứng sững người, nước mắt rơi đầm đìa rồi lại ngồi xuống ghế, gạt bỏ đi những giọt lệ kia. Cậu biết mình không thể làm gì hơn nên đành im lặng mà vờ như không có gì, cậu chỉ nghĩ:"Chắc chỉ là hứng thú nhất thời, không sao đâu mà!".

    Tối đó, sau bao ngày xa nhà hắn ta cũng trở về, vẫn nụ cười giả tạo, vẫn cái ôm không chút hơi ấm nào của người thương mà nó chỉ đơn giản là lời đường mật đáng kinh tởm nói với cậu. Nếu như lúc trước cậu sẽ đỏ mặt mà ôm lấy người phía trước thì giờ đây một cảm giác ghê tởm lại ngăn đi hành động đó của cậu. Giờ đây, cậu đã nhận rõ, người phía trước đã hoàn toàn không còn khiến tim cậu rung động thật rồi.

    Đêm ấy, hắn ta vẫn nhiệt huyết như thường, cùng cậu tắm chung rồi bế cậu lên giường, tiếp xúc thân thể. Nhưng điều kì lạ là cơ thể cậu gần như đang gầy đi, hắn ta cũng cảm nhận được rõ mà hỏi:

     "Em có ăn uống đầy đủ không?"
Cậu chỉ biết cười khổ mà trả lời một cách hờ hững:

     "Có, có lẽ đủ..."

Hắn ta bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời đó, hắn không thể nào hiểu được cậu một người luôn ngoan ngoãn, nũng nịu với anh lại trở nên xa lạ với anh như vậy. Nhưng anh cũng biết tính của cậu, chỉ đành dừng lại rồi ôm cậu đi ngủ. Từ đó, hắn ta càng đi công tác lâu hơn, lâu đến nỗi cậu còn tưởng hắn đã bỏ đi, câu vẫn thế, vẫn bình thản mà sống trong căn nhà lạnh lẽo ấy...

  Trở lại với lúc nãy, cậu vẫn bình yên chơi đùa với lũ mèo con nhưng rồi những cơn ho bật lên, từ cổ họng xuất ra những dòng dịch màu đỏ tươi. Đó... đó là máu, cậu một lúc ho nhiều hơn và cũng yếu dần ngất đi. Cũng may người kia đã trở về, nhìn thấy cậu như thế hốt hoảng mà lái xa trở cậu đến bệnh viện gần đây, vừa đi anh vừa gọi tên cậu. Nhưng cậu chẳng thể trả lời, cậu nằm bất động ở đó, mồ hôi chảy đầm đìa, sắc mặt trở nên tệ hơn. Thật ra, những ngày trước, những biểu hiện ấy cũng có xảy ra nhưng không như bây giờ, cậu chủ quan mà không để ý. Cuối cùng được chẩn đoán bị mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối, tên kia nghe thế cũng sợ hãi, ôm lấy cậu mà khóc. Tiếng khóc thật chân thành, cuối cùng cậu sau bao ngày vờ như đã quên được cái gọi là tình yêu thật chất tình yêu cậu dành cho hắn quá sâu đậm, khiến hắn không dứt bỏ được mà ở lại.

   Nghe đến căn bệnh cậu cũng không có biểu hiện gì gọi là lo sợ, thất vọng mà vẫn bình thường, nói hắn ta đưa lũ mèo cho cậu còn lại tùy hắn sắp xếp. Hắn cho cậu hoá trị để kéo dài sự sống, còn hắn thì ở lại mỗi ngày chăm sóc cho cậu mỗi khi cơn đau đớn của bệnh tật bộc phát. Suốt vài tháng điều trị, sức khỏe cậu một ngày càng yếu đi, có lẽ cậu chỉ sống được vài ngày mà thôi!

  Trở lại với thời gian hiện tại, ngoài kia trời mưa to giống như những ngày trước mưa rơi đầm đìa, cậu ngắm nhìn từng hạt mưa, lòng nhói đau đoán chắc cậu sẽ không cầm cự được nhiều thời gian nữa. Cơn đau đớn lại một lần nữa bộc phát, dày vò thân thể gầy gò kia, rút ngắn thời gian sống của cậu. Thế mà hắn ta lại mặc việc ở trường không thể không đến, lòng vẫn lo lắng thấp thỏm nhưng cũng đành rời đi. Lúc làm việc, cảm thấy tim nhói đau,mắt trái cũng giật liên hồi, có lẽ đó là điềm báo đến với hắn. Hắn không nghĩ ngợi gì mà chạy thục mạng bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong phòng, vừa chạy nước mắt hắn vô thức mà chảy, hắn đoán có lẽ người hắn yêu gặp chuyện không hay rồi. Hắn chạy thục mạng suốt 30p đồng hồ đến bệnh viện, chạy đến căn phòng bệnh quen thuộc rồi xông  vô. Hắn nhìn thấy cậu đã nằm nhoài trên giường, thân thể đang hấp hối với hơi thở hiếm hoi. Hắn chạy đến ôm trầm lấy cậu, liên hồi gọi tên cậu, nước mắt cũng chảy nhiều hơn, y tá và bác sĩ cũng không kìm được mà rơi lệ. Hắn ôm trầm cậu, thú nhận những tội lỗi của mình và trao nụ hôn ấm áp cho cậu, cậu chỉ biết ngó nhìn qua cửa sổ rồi nói:

   "Anh!Em muốn được ngắm ánh nắng đầu mùa có được không?"

"Được... được, em hãy khoẻ lại đi, anh sẽ bù đắp, sẽ chăm sóc, sẽ đưa em đi hứng những ánh nắng ấm áp mà!"

"Thật tốt! Nhưng có lẽ em không thể đợi đến lúc ngắm nhìn ánh nắng ấy được rồi!"

Cậu khẽ mỉm cười thật mãn nguyện rồi cất câu

        "Tạm biệt"

cuối cùng rồi ngủ say giấc nồng ngàn thu. Cậu thật sự đã lìa xa thế giới bộn bề này rồi, đã trở về với gia đình. Ở nơi ấy có lẽ cậu sẽ sống thật tốt với thế giới này. Người đàn ông kia cũng không kìm được cảm xúc mà hét lớn tên cậu, hắn suy sụp mà ôm khư thân thể đang dần lạnh ngắt của cậu. Ngoài kia, hạt mưa đã ngừng rơi, mây đen dần xua đi và ánh nắng trở về, những ánh nắng đầu xuân chiếu rọi qua cửa sổ chiếu đến cơ thể chàng trai đang nằm bất động trên giường bệnh kia. Người đàn ông ấy thầm thì bên tai cậu những lời nói dịu dàng đến rụng rời tim gan:

"Em à! Ước muốn của em đã thực hiện rồi đấy, em đừng thất hứa nữa mở mắt nhìn anh đi mà!"

"Mục Nhiên!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro