Tình yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhớ những ngày còn ở trường mẫu giáo, khi em nói cho một chàng trai học cùng lớp rằng em rất thích chiếc áo thun sọc xanh có in hình Doraemon bạn ấy mặc, thế là mỗi ngày sau đó đều đến cuối năm học, gần như chàng trai ấy chỉ mặc duy nhất mỗi chiếc áo ấy. Bạn trai đó trở thành mối tình đầu của em, giờ suy nghĩ lại em mới thấy chỉ duy nhất anh ấy yêu em và chẳng bao giờ làm em khóc. 

Khi em thích kẹo, anh ấy sẵn sàng nhường chiếc kẹo duy nhất trong tay mình chỉ dành cho em.

Khi em bị trêu chọc, anh ấy vững vàng hơn tất cả những người lớn bây giờ em đã từng yêu.

Có những ngày anh ấy bị sốt vẫn cố gắng đến trường mặc cho cha mẹ đứng ở ngoài lớp đón bao lâu, thầy cô khuyên nhủ như thế nào anh ấy cũng mặc. 

Nếu em không nói ra, chưa chắc ai biết một điều rằng em bị mù màu giữa cam và đỏ những ngày còn nhỏ. Chính mối tình năm 4 tuổi đã cần mẫn mỗi ngày thưởng cho em một món quà nếu em phân biệt chính xác cây bút sáp màu anh ấy đưa cho em ngày hôm ấy là cam hay đỏ. Những món quà rất vô thưởng, vô phạt: đôi khi là kẹo bánh mẹ anh ấy mua ngoài cổng trường mẫu giáo, đôi khi là những chiếc bi đủ màu sắc anh ấy thắng được hôm qua, đôi khi chỉ là một nửa gói snack giờ ăn trưa, thậm chí chỉ là cái xoa đầu đầy khích lệ,… nhưng mà nếu không có nó, có lẽ đến bây giờ em sẽ chẳng bao giờ theo đuổi được ngành học em yêu thích.

Em nghĩ đó là tình yêu.

Vì em có thể cảm nhận được sự khác biệt mỗi lần anh ấy gọi tên em. Em không thể diễn tả được cảm xúc khi đó, em chỉ nhớ được rằng tên của mình nghe chưa bao giờ có thể an toàn hơn vậy…

Em nghĩ đó thật sự là tình yêu.

Vì khi chúng ta yêu một người, tất cả mọi điều, chỉ cần họ thích, chúng ta sẽ chấp nhận làm tất cả. Cho dù cậu bạn đó có thích chiếc áo đó đi chăng nữa, anh ấy vẫn mặc nó đến trường mỗi ngày mặc cho chiếc áo dần cũ theo những trò nghịch của tụi em, gấu áo sờn vì đuổi bắt nhau trong giờ chơi, hay thậm chí những hôm trời mưa áo vẫn ươm mùi ủi nóng hong cho đỡ ẩm. 

Vì khi chúng ta yêu một người, cho dù mệt mỏi thế nào, tình yêu vẫn làm nên những nụ cười trên môi chúng ta. Em vẫn nhớ gương mặt đỏ bừng của anh ấy khi sốt, ngồi cạnh em không nói một câu nào, chao mày đầy vẻ khó chịu; cho đến khi em hỏi: bạn bị bệnh à, có ổn không? - anh ấy mới xoay sang khẽ lắc đầu và mỉm một nụ cười rạng rỡ duy nhất chỉ với em.

Và vì thế bỗng dưng em thấy anh không hề yêu em. :)

Không phải vì anh không hy sinh, anh thậm chí đã làm nhiều điều hơn việc mặc một chiếc áo mỗi ngày vì em. 

Không phải vì anh không lo lắng. Em biết anh đã đứng ngồi không yên khi em một mình đi giữa cái thành phố xa lạ ấy vì anh.

Cũng không phải vì anh không nhường nhịn em, em tự biết là một cái kẹo năm ấy có là gì với những gì trái tính trái nếch những ngày này của em. 

Càng không phải vì anh không cười với em khi mệt mỏi.

Càng không phải vì những điều anh dạy bảo cho em trong cuộc sống này.

Tất cả ký ức về tình yêu nhỏ bé ngày xa xưa ấy, anh đều đã làm, và còn làm nhiều điều to lớn hơn chàng trai 4 tuổi ấy. Nhưng mọi thứ anh làm bây giờ chỉ vì tình yêu của anh dành cho em, còn tất cả những điều chàng trai năm xưa thực hiện chỉ duy nhất vì nụ cười hiện hữu trên môi em. :)

Anh có biết sự khác biệt không?

Sự khác biệt nằm ở chỗ là nếu bây giờ em vẫn còn 4 tuổi, chàng bạn học mẫu giáo kia sẽ không bỏ em mà đi, sẽ không cố tình gây tổn thương trong em, sẽ không làm em thất vọng về anh ấy,… vì anh ấy hiểu, dù tương lai có ra sao đi nữa, anh ấy vẫn là người duy nhất làm nên nụ cười của em. Vì thế anh ta sẽ bỏ mặc tất cả, bỏ mặc tương lai, bỏ mặc điều gì sẽ đến đi nữa,… mà lẳng lặng bên em đón nhận tất cả. Vì đó là tình yêu, và vì tình yêu của anh ấy là nụ cười trên đôi môi em… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro