#Đoản 2. Kiếp sau chắc chắn sẽ ở bên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô muốn có tiền phải không?"

-"Cầm lấy...và biến khỏi mắt tôi càng sớm càng tốt!"

Ánh mắt lạnh lùng của Văn nhìn cô gái trước mắt mà ném tờ ngân phiếu về phía người con gái có thân hình nhỏ nhắn kia

Cô và anh vốn dĩ là người yêu của nhau . Là cặp đôi nổi tiếng một thời trong trường Đại Học khi được bao người thầm ngưỡng mộ

Văn vốn là đại thiếu gia của Mộc Thị, là người kế thừa sản nghiệp của đại gia tộc lừng lẫy. Nhưng chỉ sau một đêm, vì sự tranh quyền đoạt vị gia tộc, mà mọi thứ hoàn toàn biến mất trong chốc lát.

Ba anh không chịu cú sốc mà đã cầm dao tự vẫn ngay trước mắt anh. Mẹ anh cũng lâm bệnh nặng rồi rời xa anh mãi mãi ngay sau đó. Ba mẹ anh đều đã rời xa anh ,anh chỉ còn niềm hy vọng cuối cùng anh tin tưởng và yêu thương vô cùng là cô cũng rời bỏ anh mà đi.

Thất bại hết lần này đến lần khác mọi thứ vẫn cứ lặp lại, nhưng chưa lần nào anh chịu chấp nhận đầu hàng. Anh tìm đủ mọi cách để vượt qua và xây dựng lại từ đầu

Trời cao vốn không phụ lòng người anh đã thành công. Chỉ là trải qua bao nhiêu tổn thương con người cũng sẽ đổi thay . Trái tim này của anh đã chịu quá nhiều nên đã không còn tin vào thứ gọi là "tình yêu" nào nữa.

Cho tới khi... anh lại gặp cô lần nữa.

-"Văn, anh căm ghét em nhiều lắm phải không?"

Từng giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống khuôn mặt xinh đệp của Thư .

Lựa chọn của cô tựa như một cơn ác mộng bao chùm lấy cô . Cô không có một lựa chọn nào khác, vì chính mẹ cô lấy cái chết nhằm ngăn cản chuyện cô và anh đến với nhau.

Bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ tựa như gió thoáng qua mây cô từng là một người trông mắt anh cô luôn kà người đừng anh yêu thương nhất vậy mà giờ đây , cô trở buộc trở thành là một kẻ ác, trở thành một người bội bạc trong mắt anh....

Cô chấp nhận mặc cho anh hiểu lầm, ghét bỏ cô. Chỉ là...cô không chấp nhận số phận, không cho cô thời gian sống để sửa chữa lại việc mình làm với anh.

-"5 tỷ 1 đêm?"

Nụ cười chua chát của Thư xen lẫn những giọt nước mắt mặn đắng càng khiến cô càng cảm thấy mình đau đớn và tủi nhục hơn bao giờ hết.

Hơi thở mệt nhọc với sự sống dường như cứ chầm chậm trôi đi . Bóng dáng hao gầy của Thư cứ bước chầm chậm về phía con đường thật tối tăm đơn độc. Đôi khi chết đi cũng là một cách giải thoát cho những niềm đau chất chứa của tâm hồn mà cô đang phải gánh chịu lấy......

-"Văn,em thực sự xin lỗi...! Nếu có kiếp sau... chắc chắn em sẽ không bao giờ rời xa anh..."

Thân hình của Thư ngày càng chìm sâu trong dòng sông lạnh lẽo với những tờ tiền vương vãi bên cạnh cô đầy đau thương .....

Rồi cuối cùng chỉ còn khoảng hư vô
Như ảnh ảo soi mặt hồ óng ánh
Như trăng vỡ rụng rơi thành từng mảnh
Như giọt sương rơi trên cánh lục bình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản