Đoản 8 : Tôi yêu anh ,yêu đến đau lòng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi ở đây và kể lại câu chuyện tình yêu đau lòng của tôi , nó là một câu chuyện có thể nói là buồn nhưng tôi mong sau khi các bạn đọc xong thì đừng quá đâm đầu vào tình yêu nó chỉ khiến các bạn cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ mà thôi . Chuyện là có một lần đang lướt Facebook tôi bắt gặp một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet tôi không chần chừ ấn vào đó tôi lướt đi lướt lại và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị:

"Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn có sẵn sàng sẻ chia một quả thận của mình không?"

Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:

- "Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy."

Anh cười bảo:

- "Thế em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?"

-" Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh"

Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng:

-" Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu "
Lời nói ấy tôi đã ghi sâu vào trong tâm trí của mình cho đến một ngày ...anh tình cờ rời xa tôi mãi mãi.

........

Tôi và anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần tôi ngồi hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa cho anh đọc. Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim. Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi rất mừng . Tôi cứ mỉm cười suốt buổi cứ thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh.

Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra. Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có luôn có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình cảm của tôi và sẽ yêu tôi.

Thế rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lý do ngớ người , vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh vơi đi những nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:

-" Tại sao em tốt với anh như thế?"

Tôi chỉ cười mà nói:

-" Vì anh buồn em cũng chẳng vui nếu muốn vui thì em phải làm cho anh cười"

Anh đã mỉm cười, đó là nụ cười hiếm hoi sau những ngày buồn bã của anh , nụ cười đó thật đẹp , nó như là ánh ánh ấm áp nhất trong cuộc đời của tôi vậy .....

- "Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ"

- "Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư hơn."

-" Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi."
Anh nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Thì đúng anh cũng vừa thất tình mà . Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng quá nhiều rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi .....

Người ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi thẳng đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi chẳng đủ sức để làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng của anh , anh yêu tôi bằng cả tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Anh nói :

- "Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù đắp cho em nhé".

Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang xôn xao, thổn thức. Câu nói này tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi ở bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ.

Tôi hỏi anh:

- "Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?"

Anh cười nói :

-" Em lại sợ anh bỏ rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé. Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ bay"

Trông vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng chẳng cảm thấy vui gì.

Ngày tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm của hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo ,có điều chạy thận hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng chả giàu có gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi.

Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ thật sự không thể biết rằng sau lớp make up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau của bệnh tật.

-" Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?"

Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin "động trời" là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

-" Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy chết được."

Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:

-" Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng quý."

-" Ừ, cảm ơn mày vì đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!"

Nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ như tôi nghĩ , từ một cách nào đó bố mẹ tôi đã biết được chuyện này . Bố mẹ tôi không chấp nhận và phản đối kịch liệt về việc tôi hiến một bên thận của tôi cho anh , tôi và bố mẹ đã cãi nhau một trận rất to , tôi đã chạy lên phòng khóa chặt cửa lại vào nhốt mình trong phòng không ăn uống gì cả . Ngồi trong căn phòng này tâm chí tôi đã quyết tâm phải cứu anh bằng được , còn không thì tôi sẽ nguyện đi theo anh . Bố mẹ thấy tôi đã nhiều ngày nhốt mình ở trong phòng như thế cũng rất đau lòng . Thấy con gái của họ yêu anh như thế làm bất chấp để có thể cứu sống anh cuối cùng thì họ cũng đã đồng ý ,họ không thể đứng nhìn con gái của họ đau lòng được , họ rất yêu cô .

#Đoản#
#còn#
Còn p2 nha mn
Cho mik xin sao nhớ
( ;'Д`)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản