CHƯƠNG 116 ĐẾN CHƯƠNG 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 116: Phụ nữ là động vật máu lạnh!  

  Mộ Dung Kiệt hơi ngây người, sau đó tiếp tục cằm bình rượu uống ừng ực chả khác gì nước thường!

Cười lạnh"Phải không?Cô ấy không tự ý rời đi?Nếu như không tại sao hôm đó hỏi anh câu hỏi đó? Rõ ràng cô đã có ý định từ lâu!"

Phụ nữ đều là động vật máu lạnh, ả tiện nhân kia và cô đều như nhau!

Cho dù anh che chở, chăm lo cho cô hết mực, một chút cô cũng không để tâm hay đối đáp lại!

Trái tim của anh hoàn toàn bị cô hung hăng chà đạp không thương tiếc! Từng mảnh từng mảnh đấy!

Anh hận cô, rất hận cô!

Cô nên cầu nguyện mỗi ngày để anh không tìm thấy cô, anh thề, một khi anh bắt lại được sẽ làm cô sống không bằng chết!

Con ngươi đầy hung ác hiện lên sự khát máu!

Ngải Tuyết, người phụ nữ không đáng nhận lấy tình thương của anh! Thật sự không đáng!

Mộ Dung Kiệt tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày liền, ngay cả ăn cũng không muốn, chỉ biết chuốc say bản thân để quên đi tổn thương kia.

Sáng của ngày thứ ba, đứng trước gương tây trang chỉnh tề, không còn dấu vết lôi thôi lếch thếch của ngày hôm qua, mặt không cảm xúc đi xuống lầu!

"Chào buổi sáng thiếu gia!". Quản gia Trương hơi kinh ngạc, mấy ngày nay, mặc cho ông chủ và người hầu gọi đến khàn giọng, thiếu gia vẫn không mở cửa!

Mộ Dung Kiệt gật đầu một cái, sải bước đi vào bãi đậu xe, một đường lái thẳng đến trụ sở chính của Long Hổ bang!

Trương Thiên, Tử Mặc và đám thuộc hạ nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đến, tất cả vui mừng nhảy cẩn lên!

Thật tốt quá, cuối cùng đại ca cũng tới!

Mộ Dung Kiệt lạnh nhạt ngồi trên ghế xoay, quét mắt nhìn đám thủ hạ!

"Bang hội gần đây như thế nào?"

"Đại ca, kể từ khi tiêu diệt Hải bang, thế lực của Long Hổ bang ai cũng biết đến, dù trong nước hay ngoài nước không hắc bang nào dám mở miệng khiêu chiến!" Nói đến đây Trương Thiên tự hào, vui mừng ra mặt!

Mộ Dung Kiệt gật đàu tỏ vẻ hài lòng, trầm mặc nhìn phía xa xa!

Trương Thiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Kiệt, tay đẩy Tử Mặc đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói"Mặc, anh cảm thấy đại ca hôm nay có gì khác lạ không?'

Tử Mặc lườm anh ta"Ngu, thiếu phu nhân đi rồi, đại ca có thể vui mừng sao?"

Trương Thiên hiểu rõ gật đầu, chần chừ đi đến gần"Đại ca, anh đừng lo lắng, mạng lưới của Long Hổ bang trong vào ngoài nước đang tận lực tìm kiếm tung tích của chị dâu, không bao lâu sẽ tìm được!"

Mộ Dung Kiệt chợt gõ thật mạnh vào bàn, ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn bọn họ, Trương Thiên sợ tới mức cả người run rẩy! 

Chương 117: Phụ nữ là động vật máu lạnh (2)

  "Tôi nói sai sao?"Trương Thiên cẩn thận đi tới bên Tử Mặc, nhỏ giọng hỏi.

Tử Mặc ho khan né sang một bên, anh có điên mới dây dưa với tên Trương Thiên ngu ngốc này, sớm muộn gì cũng chuốc họa vào thân!

Trương Thiên gãi đầu không hiểu ý tứ của anh ta, giả vờ nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Kiệt!

Mộ Dung Kiệt lạnh lùng lên tiếng"Ai cho mấy người tự tung tự tác như vậy? Tôi kêu mấy người đi tìm sao?"

Trương Thiên ngượng ngùng sờ lỗ mũi"Đại ca, cậu Quý lệnh chúng tôi đi tìm, đây không phải là chỉ thị của đại ca sao?"

Mắt Mộ Dung Kiệt híp lại, khóe miệng mở ra"Có kết quả chưa?"

Hỏi bất chợt như vậy, Trương Thiên nhanh chóng đi lại, khom người cung kính nói"Đại ca, tạm thời chưa có!"

Mộ Dung Kiệt nghe xong cơn giận lập tức nổi dậy"Cái gì gọi là tạm thời chưa có?"

Trương Thiên lúng túng cười trừ"Đại ca, chúng tôi thật không ngờ thiếu phu nhân có bản lãnh lớn đến vậy, sau khi phát hiện thiếu phu nhân rời đi không tới nửa giờ đã phái một phần ba thủ hạ đi tìm khắp nơi! Nhưng một chút tin tức cũng không có! Cứ như bốc hơi khỏi thành phố S này."

Trương Thiên hơi buồn bực khi kể lại lẽ nào có khả năng đó!

Tim Mộ Dung Kiệt ngừng đập nửa nhịp, không dám tin hỏi lại"Một phần ba người đi tìm vẫn không thấy?"

Trương Thiên gật đầu "Đúng vậy thưa đại ca, hình như có người cố tình bắt cóc chị dâu không cho chúng ta tìm được? Em cảm thấy chị dâu không có năng lực thoát khỏi sự truy lùng của long Hổ Bang!"

Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ, đôi mắt híp lại lộ ra sự suy nghĩ sâu xa!

Đi tới trước cửa số, vung tay lên"Mấy người lui xuống đi!"

"Dạ!"

Tim Mộ Dung Kiệt bắt đầu rối loạn, Tử Hiên từng nói qua, bây giờ đến Trương Thiên cũng nói như vậy.

Tỉnh táo suy nghĩ từng sự việc, dường như nha đầu nhà anh thực không có bản lãnh lớn như vậy!

Đến tột cùng là ai? Ai có lá gan lớn đến mức phụ nữ của anh cũng dám động vào?

Hẳn là có mục gì? Trong thế giới hắc - bạch Mộ Dung Kiệt anh có kẻ thù không nhiều cũng không ít, có khi nào bắt bảo bối của anh để phục thù?

Hơn nữa, bảo bối luôn ở trong nhà Mộ Dung đời nào bước ra đường một mình, trừ phi có nội gián, nếu không, không thể nào dễ dàng bắt nguời thuận lợi như vậy!

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt run lên, nếu là vậy, Ngải Tuyết của anh không phải đang gặp nguy hiểm sao?

"Trương Thiên, Trương Thiên, vào đây!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt luống cuống cả lên.

Trương Thiên vừa bước vào phòng chứng kiến cơn giận của con sói xám trước mặt làm anh lạnh cả sống lưng.

Hoảng hốt giương mắt nhìn đồng chí Tử Mặc.  

 Chương 118: Hậu quả (1)

  Không được rồi, từ lúc nào đại ca lại bốc hỏa lớn đến vậy, đáng thương cho Trương Thiên a! ! !

Trương Thiên mới vừa tiến vào, Mộ Dung Kiệt níu lấy cổ áo anh"Lập tức tăng thêm lực lượng tìm Ngải Tuyết, lưu ý đến động tĩnh của các bang phái khác, phát hiện có gì không đúng lập tức báo cáo! Điều tra kỹ những người trong nhà Mộ Dung một lần, nhất định phải bắt được nội gián!"

Trương Thiên sửng sốt, "Đại ca, ý của anh là.....?"

"Ngải Tuyết có khả năng bị những bang phái khác bắt đi, hơn nữa, có nội ứng! ! !" Mộ Dung Kiệt cắn răng nghiến lợi nói, bảo bối của anh xảy ra chuyện gì, anh quyết không để yên!

Trương Thiên đứng ngơ ngác, không hiểu lời đại ca nói.

"Còn đứng đó? Lập tức làm đi!" Mộ Dung Kiệt hung hăng đạp một cước vào mông Trương Thiên.

Đáng thương cho Trương Thiên cứ như vậy bị đạp khỏi cửa khi đầu óc cứ u mê lẫn lộn, vội vàng đứng dậy phân phó chỉ thị xuống dưới.

Trong lòng vô cùng uất ức, anh có trêu ghẹo ai?

Tử Mặc trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau, trong lòng vẫn thì thầm nói, gần đây lửa giận của đại ca có vẻ tăng lên không ít, nhất định phải biết thức thời, không thể để đại ca chú ý tới mình.

Nếu không, mình nhất định sẽ giống như Trương Thiên bị đánh vô cớ!

Mộ Dung Kiệt lấy áo khoác của mình chạy nhanh ra ngoài, dường như ả tiện nhân Thượng Quan Tử Uyển đó còn chưa giải quyết xong, đều bởi vì cô ta, mới xảy ra nhiều chuyện ngày hôm này!

"Tử Mặc, lại đây!"

Khẩu khí Mộ Dung Kiệt lúc này giống như muốn nả đạn phun lửa vào đối phương, tia may mắn cuối cùng trong lòng Tử Mặc cũng tan vỡ!

Xong rồi, xong rồi, anh còn thảm hơn cả Trương Thiên không gây nên tội lỗi gì, đại ca vẫn tìm tới anh!

Cung kính nói"Đại ca, cần đi đâu?"

"Dẫn tôi đi gặp Thượng Quan Tử Uyển!" Giọng nói Mộ Dung Kiệt lạnh hơn cả băng, mang theo sự hung ác, tàn nhẫn.

Trong lòng Tử Mặc căng thẳng cuối cùng chùng xuống, lập tức vui mừng trở lại"Dạ!"

Có thể không vui sao? Không bị đánh còn được đi đánh người ta! Vẹn cả đôi đường a!

Phía sau sân huấn luyện, khuôn mặt Thượng Quan Tử Uyển chỗ tím chỗ xanh, hai mắt hoảng sợ nhìn Mộ Dung Kiệt!

Những ngày qua cô sống tại đây chả khác gì ở địa ngục, những người này, đều là ác ma!

Giờ phút này cả người Mộ Dung Kiệt tỏa ra một cỗ khí tà ác, làm Thượng Quan Tử Uyển có dự cảm không tốt nảy sinh từ trong lòng!

Trong lòng dâng lên một hồi chua xót, từ lúc nào, cô phải gánh lấy hậu quả như vậy? Bị người hành hạ như vậy? 

Chương 119: Hậu quả (2) 

  Tất cả đều do ả tiện nhân Ngải Tuyết kia, cô từ một thiên kim tiểu thư vạn người kính ngưỡng bây giờ biến thành một tù nhân!

Ngày đó để cho ả mất đi đứa bé xem như quá nhẹ cho ả, sớm biết trước ngày hôm nay, cô sẽ không nương tay để ả biến mất khỏi thế gian này!

Hai mắt Thượng Quan Tử Uyển tràn đầy lửa hận, coi như giờ phút này, trong lòng cô một chút hối hận cũng không có, thậm chí, cô càng ngày càng hận Ngải Tuyết, hận không thể tự tay mình giết chết cô ta!

Mộ Dung Kiệt kiềm chế để không giết cô ngay lúc này, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng"Nhìn thấy bên đó chứ?" Cách đó không xa là ao cá sấu, nhàn nhạt hỏi!

Sắc mặt Thượng Quan Tử Uyển xanh như tàu lá chuối, răng môi đều run rẩy "Không, anh không thể đối xử với em như vậy!"

Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đôi môi bạc nhếch lên"Không thể?Vì sao không thể?Tôi không chỉ có có thể, tôi còn muốn cô chết không được toàn thây!"

"Tử Mặc, nên làm sao, biết rồi chứ?"

Tử Mặc hưng phấn ra mặt gật đầu hiểu rõ, đã rất lâu anh không được chơi trò chơi thú vị này!

Đi tới bên cạnh Thượng Quan Tử Uyển, mặc cho tiếng la của ả ta, anh trực tiếp trói ả ta lại.

"Tiện nhân, ai bảo cô ngu đụng đến bảo bối của đại ca chúng tôi, đây chính là tự làm tự chịu!"

"Anh, các người muốn thế nào?Không, không cần!" Thượng Quan Tử Uyển lạnh từ sống lưng đến lòng bàn chân!

Tử Mặc nâng khóe môi cười lạnh"Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là treo ngược cô lên từng chút từng chút thả cô xuống ao cá sấu, khiến bọn chúng ăn từ bàn chân cô đến đùi cô rồi nội tạng của cô, ai nha, cô tưởng tượng xem có thú vị không. Hàaa...!"

Thượng Quan Tử Uyển theo lời Tử Mặc kể, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không dám tin nhìn bọn họ không chớp mắt, bọn họ đang cười, nụ cười so với Diêm Vương chả khác là bao!

"Tụi bây, sao có thể đối xử với tôi như vậy, thật độc ác, không, không cần, cầu xin mấy người!"

Tử Mặc nhìn ánh mắt hoảng sợ của Thượng Quan Tử Uyển, khinh thường hừ lạnh một tiếng"Người phụ nữ rắn rết như cô, nên chịu loại trừng phạt độc ác này!Nếu không phụ lòng của cô sao?

Yên tâm đi, người của chúng tôi rất ý thức, sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô phải tin tưởng, đại ca của chúng tôi rất nhân từ, luôn nguyện ý để cho cô biết rõ ràng, đến tột cùng cô chết như thế nào đi!"

Tử Mặc xách Thượng Quan Tử Uyển đến bên ao cá sấu, ném cho thủ hạ một ánh mắt, hai tên vạm vỡ hiểu ý lập tức treo cô lên!

Thượng Quan Tử Uyển khóc thất thanh, lớn tiếng cầu xin tha thứ"Không, không cần mà, cầu xin các người, tôi biết sai rồi, không cần đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, Kiệt van xin anh tha cho em, sau này em không dám tái phạm nữa!" 

 Chương 120: Người phụ nữ của tôi dễ bắt nạt lắm sao? 

  Mộ Dung Kiệt hừ nhẹ một tiếng"Bây giờ có hối hận cũng muộn. Còn đứng ngây đó làm gì? Bắt đầu đi!"

Lời vừa dứt, đám thủ hạ không chút khách khí thả cô từng chút từng chút một xuống, thậm chí cắt đầu móng tay của cô để máu tươi nhỏ giọt vào ao, mùi máu tanh bốc lên khiến những con cá sấu trong hồ náo nức ùn ùn kéo tới!

Mặt Thượng Quan Tử Uyển chợt tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh! Rồi tỉnh lại lần nữa vì bàn chân đau như cắt tận vào xương tủy!

Cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy đàn cá sấu đang tấn công đôi chân của mình, mỗi miếng thịt đều bị bọn chúng cắn xé không thương tiếc, còn đám người ở trên thay phiên kéo cô lên rồi kéo cô xuống như muốn dụ dỗ đàn cá sấu.

Cứ như vậy, Thượng Quan Tử Uyển hôn mê rồi tỉnh, tỉnh rồi hônmê! Ngay cả cầu xin tha thứ cô cũng không còn hơi sức!

Thời điểm cô còn ý thức được mọi thứ thì nhìn thấy Mộ Dung Kiệt cười lạnh đầy khát máu, con ngươi nhìn cô rất bình thản cứ như chuyện đang xảy ra không liên quan đến mình, lạnh lùng nói một câu "Cái này là do cô tự chuốt lấy, là hậu quả khi cô đụng đến phụ nữ của Mộ Dung Kiệt tôi!"

"Đại ca, đoạn video đây, tiếp theo nên làm gì?" Tử Mặc nghi ngờ hỏi, đại ca bảo quay lại để làm gì?

"Lập tức phát lên mạng, tôi không chỉ muốn tiêu diệt Thượng Quan Tử Uyển, còn muốn cảnh cáo bọn họ, một khi đụng đến người phụ nữ của Mộ Dung Kiệt, phải xem người đó có gan gánh lấy hậu quả như thế không!" Trong mắt Mộ Dung Kiệt nổi bão, người phụ nữ của anh, dễ bắt nạt lắm sao?

Tử Mặc gật đầu rồi lập tức đi làm! Vội vã trở về phòng làm việc hoàn thành nhiệm vụ!

Ngày hôm sau, đoạn video được phát trên toàn cầu, tất cả mọi người xem xong ai nấy đều rùng mình, trên dưới một lòng hoảng sợ!

Mặc dù không biết người phụ nữ trong đoạn video đã chọc giận gì Thiên Long, nhưng bọn họ nhận thức rất rõ, một khi Thiên Long nổi giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng!

********

"Trời ơi, sau này không bao giờ chơi trò này nữa!" Thang Tiệp vừa xuống cáp treo, liền ói cả nửa ngày, sắc mặt tái nhợt.

Ngải Tuyết tức giận lườm cô quát"Đã bảo cậu đừng chơi, cậu không nghe, bây giờ gan mật đều nôn ra hết cảm thấy thế nào? Dễ chịu hơn chưa ?"

Thang Tiệp chu mỏ uất ức, bởi vì cả khu trò chơi chỉ có mỗi trò này mới kích thích được cô thôi.

Đột nhiên, mắt cô sáng lên, đưa tay bé nhỏ kéo ống tay áo của Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, chúng ta chơi xích đu nha, tớ đẩy cậu!"

Trán Ngải Tuyết hiện lên vài đường màu đen, cũng không còn con nít, chơi xích đu được sao!

"Thôi đi, chúng ta đâu còn nhỏ ở đó mà chơi xích đu, muốn quay về tuổi thơ a!" Ngải Tuyết châm chọc!

Thang Tiệp lãi nhãi bên tai, giọng nói hơi làm nũng: "Ai nói, tớ muốn chơi, vậy cậu đẩy tớ nha!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro