CHƯƠNG 171 ĐẾN CHƯƠNG 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Đây là đâu?

  Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?"

Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn muốn tôn trọng ông cụ!

Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề!"

Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.

"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ông cũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kính biết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấy chưa dùng qua!"

Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.

Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tình của bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!

Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt mông lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, đụng phải bức tường!

"Trời ơi!"

Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!

Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"

"Thiệt là đi kiểu gì mà té vậy? Sưng đỏ rồi!" Mộ Dung Kiệt lấy tay vuốt trán cho cô"Anh đi lấy nước đá!"

Ngải Tuyết vốn rất buồn ngủ mơ màng đi nay tỉnh táo quan sát bài trí bốn phía mới thấy khác "Ơ, đây là nơi nào?"

"Đây" Mộ Dung Kiệt lấy cục đá đắp lên trán cô"May cho em chỉ đụng vào tường."

"Trời ơi, nhẹ một chút! Đây là đâu? Tối hôm qua em không có ngủ ở đây!" Ngải Tuyết bậm môi trợn mắt, trên đầu đều là dấu chấm hỏi!

Mộ Dung Kiệt cười khẽ"Chúng ta ở nhà chứ ở đâu!"

"Vớ vẩn, em biết là nhà, nhưng làm sao về nhà được." Ngải Tuyết ngơ ngác hỏi, sáng sớm thức dậy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.

"Dạ, tối hôm qua trực thăng chở chúng ta về, nguyên một đêm em đều ngủ trong ngực anh!" Vén tóc cô sau tai, cưng chiều hôn cái trán sưng đỏ của cô.

"Không tin, anh xem bài trí xung quanh đi, không thay đổi bao nhiêu."

Lúc này, Ngải Tuyết nhìn kĩ mới để ý tới góc phòng. Ặc... 

 Chương 172: Em thật sự không biết?

  Nắm chặt cổ áo anh, câm lặng làm thinh"Ta... Chúng ta, chúng ta thật sự đã về rồi?"

"Ừ, anh lừa em làm cái gì, cái trán còn đau không?" Trong mắt Mộ Dung Kiệt tràn đầy nhu tình, cẩn thận xoa xoa cái trán cho cô.

Nói đến lang mang nhức đầu, Ngải Tuyết sực nhớ tới còn chuyện mình chưa giải quyết, vội đẩy anh ra chạy thục mạng vào nhà vệ sinh.

Đợi cô đi xong thoải mái, đúng lúc mở cửa đi ra liền đụng phải Mộ Dung Kiệt đang lo lắng đi tới đi lui.

"Anh làm gì thế? Đi vệ sinh cũng đi theo?"

"Không có việc gì là tốt rồi, nhìn dáng vẻ em gấp gáp còn tưởng em gặp chuyện gì!" Nghiêng người dựa vào cửa nhìn cô.

Vệ sinh sạch sẽ, Ngải Tuyết mở laptop, ơ, mật mã!

Ánh mắt đáng thương nhìn Mộ Dung Kiệt, anh chỉ nhún vai, lạnh lùng nói một chữ"Đoán! ! !"

Vớ vẩn!!!

Làm sao mà đoán?

"Chẳng lẽ là ngày sinh???" Ánh mắt dò hỏi, trong lòng đắn đo suy nghĩ!

"Đúng rồi, sinh nhật anh là ngày nào?" Cô thật sự không biết ngày sinh nhật của anh"Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Đôi mắt xếch của Mộ Dung Kiệt thâm trầm đáng sợ, đáng chết, ngay cả anh bao nhiêu tuổi cô cũng không biết.

Xích lại gần cô, hai chóp mũi chạm nhau, Ngải Tuyết nhìn khuôn mặt điển trai của Mộ Dung Kiệt, không khỏi nuốt ngụm nước bọt! Thật đẹp trai!

"Em thật sự không biết?"

Lắc đầu, chết tiệt, lần nào cũng vậy, cô đối với với sắc đẹp của anh mãi không có sức chống cự!

Mộ Dung Kiệt hết lời để nói với cô, cảm thấy vô cùng thất bại, anh còn tưởng rẳng bảo bối hiểu rất rõ về anh!!!

Hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu trong lòng, nói từng chữ từng câu"Anh lớn hơn em 5 tuổi, năm nay 28 tuổi, nhớ chưa nha đầu ngốc!"

"Ặc, vậy là anh già rồi?" Ngải Tuyết trêu chọc anh, nghịch ngợm nói.

Sắc mặt Mộ Dung Kiệt vô cùng 'thúi', nghiến răng"Anh già?"

"Haha....Đúng đúng, chính là rất già, ông xã.....già!" Mới nghe được hai chữ 'ông xã' anh còn cảm thấy được vớt vác đôi chút, nhưng phía sau có thêm chữ 'già' làm anh phải im lặng không nói nên lời.

"Ông xã già đúng không? Bà xã à, miệng của em nghịch ngợm như vậy, tối hôm qua không phải là ngủ rất thoải mái không?" Ngón tay chạm lên cánh môi cô.

Nhớ tới mấy hôm trước, cái miệng này đã nuốt lấy của mình, trong lòng không khỏi rộn rạo nóng bừng!

Ngải Tuyết sợ không nhẹ, biết thức thời liền ngậm miệng lại, con ngươi đảo qua liếc lại gần nửa ngày mới mở miệng"Em chỉ nói giỡn, sao anh già được? Anh còn rất trai tráng khỏe mạnh và có tinh thần phấn chấn nữa!"

Chương 173: QQ là cái gì?

  Mộ Dung Kiệt đời nào chịu bỏ qua chỉ vài ba câu nịnh nọt đó, nhích lại gần, trực tiếp áp vào cái miệng nhỏ, cạy hàm răng cô ra, khẽ cắn cái lưỡi thơm tho của cô, rốt cuộc nhịn không được nữa gắt gao ôm chặt cô.

Hôn mãnh liệt đến phổi không còn khí vào, mới miễn cưỡng thả ra, Ngải Tuyết bởi vì thiếu dưỡng khí mà đứng không vững dựa vào anh thở hồng hộc.

Rời khỏi đôi môi cô, trên mặt Ngải Tuyết đỏ mọng như trái cà chua, 'bẹp bẹp' miệng, ưm, sao choáng váng lại ngọt ngào đến vậy?

Mộ Dung Kiệt nhìn hồn cô bay đến tâng mây nào, không khỏi bật cười!

Nha đầu ngốc!

"Nha đầu, mật mã là ax5201314." Gõ nhẹ đầu của cô"Hồi hồn, hồi hồn nhanh!"

"A...Ờ...Ờ... Anh mới vừa nói cái gì?" Hơi thất thần.

"Anh nói, mật mã là ax5201314!"

"a,x ý nghĩa gì? Còn 5201314 là gì?Nhất định là tên của phụ nữ, hừ, quả nhiên, đàn ông môi mỏng đều bạc tình!"Ngải Tuyết vừa ấn phím, vừa nói thầm.

Hoàn toàn không phát hiện đó là tên theo chữ cái đầu của cô! Cảm giác những dãy kí tự đó là tên người phụ nữ khác, trong lòng đau ê ẩm,

Mộ Dung Kiệt vừa nói mặt cô liên tục biến sắc hết xanh rồi đen hết đen rồi xanh, anh phát hiện, người phụ nữ này, bất kể thông minh hay ngu ngốc, cũng không thể nói lý!

Tuy nhiên anh không có ý định giải thích với cô, anh muốn giữ làm bí mật cho riêng mình. Mặc kệ cô, anh đi tắm!!!

Xác định đúng mất khẩu, xuất hiện trên màn hình hình laptop là hình cô ngồi ngây ngô, hình nude của cô, còn cả hình ngủ chảy nước miếng nữa!!! Thật biến thái!!!

Sắc mặt Ngải Tuyết phính hồng, tức giận rống to"Lưu manh!"Lại chụp cô trong tình cảnh xấu xí như thế. Sắc lang!!!

Đổi hình nền thành hình khỏa thân của anh mới hài lòng.

Tìm kiếm một lượt trên laptop, cũng không tìm thấy phầm mềm chat QQ, buồn bực hỏi"Kiệt, anh không dùng QQ sao?"

Mộ Dung Kiệt mới vừa tắm xong, quấn khăn tắm ngang hông "QQ?QQ là cái gì?"

Ngải Tuyết kinh ngạc"Anh không biết QQ?"

"Cần thiết sao?"

"Ặc, cũng đúng, người nắm crùm hai phái hắc bạch như anh nếu dùng QQ quả thật có chút khôi hài!" Ngải Tuyết tưởng tượng Mộ Dung Kiệt ngồi bên cửa sổ nói chuyện phiếm trên QQ đã thấy mắc cười!

"QQ chính là một phần mềm chat, có thể chat video, rất nhiều chức năng khác, nó và gửi tin nhắn không khác nhau lắm, rất tiện dụng nên rất phổ biến!"

"Anh đã dặn không cho em nói chuyện phiếm, có gí cứ gọi điện ở đó tiện dụng với phổ biến gì?Anh cũng đâu thiếu thốn tiền bạc!"Mộ Dung Kiệt cau có không hài lòng. 

 Chương 174: Anh phụ trách làm ra tiền nuôi gia đình, em phụ trách làm đóa hoa xinh đẹp!

  Ngải Tuyết vuốt vuốt mũi"Anh đúng là không thiếu tiền, nhưng đó là tiền của anh không phải của em. Còn em đây? Nhiều khi ra đường trong túi không có một cắc không bằng kẻ ăn xin!"

"Sao không phải của em?Trên người anh từ cơ thể đến tiền bạc tất cả đều thuộc về em, em chính là phú bà siêu cấp rồi!"

"Không phải, ý em là muốn tìm việc làm!" Ngải Tuyết càng nghĩ càng thấy không thực tế, ở La Mã, mỗi một thứ cô xài đều là tiền của Tử Hiên, nay một đồng cũng không có!!!

"Lúc ở La Mã em nói muốn đi học đại học mà, hơn nữa, phụ nữ của anh cần gì đi làm?Anh nuôi không sướng sao?" Cười khẽ, nha đầu này, nghĩ đến đâu nói đến nơi đó! Không suy nghĩ kĩ càng gì cả.

Từ trong ví móc ra một xấp thẻ, nhét vào tay Ngải Tuyết "Muốn mua cái gì thì mua cái đó, chẳng lẽ phụ nữ của anh, anh nuôi không nổi!"

Nhìn một đống thẻ trong tay, Ngải Tuyết chợt nhớ tới năm năm trước lúc đi, ông cụ cũng đưa cho mình chiếc thẻ, dù không dùng qua nhưng luôn giữ bên mình, nay được cất ở ngân hàng La Mã!

"Ông cụ cũng cho em một cái, nhưng để ở tủ sắt ngân hàng La Mã rồi!"

"Anh biết rồi, mấy ngày trước Tử Hiên đã đưa cho anh, anh đưa lại cho ông cụ rồi!"

Ngải Tuyết nhất quyết trả thẻ tín dụng cho anh"Em không cần, cái em cần là công việc, em không muốn phụ thuộc vào đàn ông, em muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ!" Vừa nói vừa nâng cao cánh tay trái, ý bảo luôn mạnh mẽ đi về phía trước.

Mộ Dung Kiệt nhăn nhó"Người phụ nữ mạnh mẽ? Anh không thích em như thế, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, làm ra tiền nuôi gia đình đó là bổn phận của đàn ông!"

"Vớ vẩn, ai nói phụ nữ phải nhất thiết ở nhà nấu cơm dạy con hả?Bây giờ là thời đại nào?Phụ nữ cũng có thể chống đỡ cả một bầu trời đấy!" Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt bất đồng quan điểm, hùng hổ ngụy biện cho bản thân!

"Em nghĩ em chống đỡ được không? Đợi kiếp sau đi! Kiếp này, em chỉ có thể làm con mèo nhỏ trong lòng anh thôi, meo meo ~~" Anh còn khoa trương bắt chước tiếng mèo kêu, cười khoái trá chọc cô.

Ngải Tuyết tức giận trừng lớn mắt, nhưng mà không thể làm gì ngoài nghe theo ý anh.

"Cầm đi, chuyện công việc em có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, việc kiếm tiền cứ giao cho anh!"

"Anh phụ trách nuôi gia đình, em phụ trách làm đóa hoa xinh đẹp! Được không? ? ?"

Ngải Tuyết không nói, coi như đã đồng ý, kiếp này đụng phải tên đàn ông bá đạo này, cô chỉ có thể chấp nhận số phận!

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có muốn tôi bưng lên không?" Ngoài cửa, giọng nói cung kính của má Trương vang lên.

"Không cần, chúng tôi lập tức xuống!"

"Dạ! ! !" 

 Chương 175: Trà đạo hay hoa sơn?

  Trên bàn ăn, Ngải Tuyết gục đầu vào chén, không dám nhìn ông cụ một cái, trong lòng sợ muốn chết, lòng bàn tay ước đẫm mồ hôi!

Ông cụ lúng túng cười, đứng dậy múc mắt cá để vào trong chén Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, về nhà là tốt rồi, không cón việc gì nữa, ăn cơm đi!"

Ngải Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, cứ tưởng đang hoa mắt nhìn chằm chằm ông cụ, há miệng to như quả trứng! Chuyện này? ? ?

Quay đầu, hoài nghi nhìn Mộ Dung Kiệt, anh chỉ mỉm cười gật đầu một cái, Ngải Tuyết lập tức hiểu ý!

Mắt cá là ông cụ múc cho cô sao?Ở trong lòng vừa vui mừng vừa xúc động hết nửa ngày mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ"Cám ơn!"

Múc một muỗng mắt cá bỏ vào miệng, trái tim trở nên ấm áp lạ thường, lần này, sẽ không còn vật cản nào giữa cô và Kiệt nữa chứ?

Sau khi ăn xong, Ngải Tuyết trở về phòng.

Ông cụ và Kiệt ở phòng khách nói chuyện!

"A, đúng rồi Kiệt, hai ngày sắp tới, cô hai và cô ba nói muốn tới Trung Quốc, đòi xem mắt nha đầu Tuyết nhi!"

"Hả! Thật sao?"

"Đúng vậy, chẳng qua là ông có chút bận tâm, không biết nha đầu đó có hài lòng mấy cô không???"

Mộ Dung Kiệt ngẫm nghĩ "Cháu sẽ dặn trước với cô ấy, mà họ ở lại bao lâu?"

"Cái này ông không rõ, chỉ khi tới rồi mới biết, nha đầu Tuyết Nhi có biết cắm hoa không?"

"Nhìn tính cách của cô ấy chắc làm được?"

Ông cụ suy nghĩ một chút"Đến ngày đó rồi nói sau."

Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế muốn té xuống đất.

Cô hai và cô ba đã ngoài bốn mươi năm mươi, thỉnh thoảng mới gặp vài lần nhưng với Mộ Dung Kiệt bọn họ đều là những nhân vật rất đáng sợ.

Da đầu có chút tê dại, lại gặp hai người đều gã chồng Hàn Quốc được học giáo dục chính thống của người phụ nữ, nào lễ nghi, nào trà đạo, nào hoa sơn rồi các loại trà.

Hơn nữa còn quyết tâm cho rằng rèn luyện những thứ đó rất cần thiết cho người phụ nữ.

Mà những thứ đó đều phải học từng bước trải qua từng khóa học đào tạo ở trường học phái nữ Hàn Quốc, huống hồ cô gái Trung Hoa như Tiểu Tuyết một cái cũng không hiểu.

Cô có thể chịu được loại truyền thống cổ điển này sao? Mộ Dung Kiệt lắc đầu, thở dài một hơi!

Trà đạo hay hoa sơn? Tốt nhất vẫn nên để cô học, biết nhiều biết ít cũng đỡ hơn là không biết.

************************************************

"Sáng ngày mốt có ai tới?" Ngải Tuyết vẫn chăm chú chơi game không để ý lời anh nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro