CHƯƠNG 236 ĐẾN 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 236: Con vịt

  "Huhu, anh dựa vào cái gì muốn tôi nghe lời anh?Anh không thấy mất mặt hả?Đồ quân phiệt, bạo chúa, tôi muốn về nhà."

Lời còn lại bị Mộ Dung Kiệt nuốt hết vào miệng.

Bô bô ——

Không cho cô cơ hội càu nhàu, trực tiếp hành động, hầu hạ cô suốt đêm bây giờ nên để mình thuởng thức tí.

Ngải Tuyết mở to đôi mắt hết cỡ, không ——1761998

Mới buổi sáng nghe tin anh kết hôn, tới chiều cư nhiên cùng anh quấn nhau trên giường.

"Buông ra, Mộ Dung Kiệt, chúng ta đã chia tay, anh bỏ qua cho tôi đi. Tôi xin anh."

Không thèm đếm xỉa——

"Huhu, anh đừng như vậy mà? Anh có vị hôn thê sắp phải kết hôn, anh không nên làm chuyện có lỗi với cô ấy."

Đôi con ngươi Mộ Dung Kiệt đỏ hoe"Ngải Tuyết, em thử khóc lóc lần nữa xem, anh sẽ làm cho em ba ngày không thể xuống giường đó."

Hù dọa

Ngải Tuyết nhắm mắt vô cùng tuyệt vọng"Cùng lắm thì coi như đêm nay, tôi tìm được con vịt miễn phí!"

Bầu không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở, người phụ nữ đáng chết, dám coi anh là con vịt để ấm giường.

  Chả muốn nhún nhường nữa, một thân đâm vọt vào, mạnh mẽ đâm liên tục, anh muốn cô nhớ rõ, kĩ thuật của anh hoàn toàn khác với những con vịt kia. 1761998


Trong tiềm thức có cái suy nghĩ vớ vẩn này, anh hận không tự cắn lưỡi mình cho xong, chết tiệt, anh đang nghĩ cái gì? Tự nhiên lại hạ thấp giá trị của mình với đám vịt bao nuôi kia.

Đều do cô nhóc hư hỏng này, làm nhiễu loạn tư tưởng của anh, anh nhất định trừng phạt cô, phải trừng phạt thật mạnh.

Ngải Tuyết vẫn còn ngủ say, Mộ Dung Kiệt đùa bỡn tóc cô, đã lâu lắm rồi không được ôm cô trong ngực như vậy.

Vùi đầu vào ngực cô, hưởng thụ hương thơm của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Bảo bối, anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu đẹp nhất.Quyết tâm rất cứng rắn không có gì đánh đổ được, khóe miệng nhếch lên, tiến vào mộng đẹp.

Ngải Tuyết vừa thức dậy đã thấy Mộ Dung Kiệt rúc trong ngực mình như đứa trẻ đòi mẹ, trái tim cô bắt đầu đau nhói, muốn rơm rớm nước mắt, hé miệng cười yếu ớt.

Đưa tay vuốt từng nét trên khuôn mặt được trời tạo hóa rất tỉ mỉ của anh, bất chợt, khuôn mặt cứng đờ, đột ngột rút tay về.

Ánh mắt mang theo u buồn và thương cảm, rón rén rời giường mặc quần áo tử tế, áp mặt vào bồn nước lạnh để bản thân tỉnh táo. Hiện tại tâm trạng của cô rất phức tạp, bao cảm xúc chồng chéo lên nhau.

Rõ ràng không muốn có bất cứ quan hệ gì với, nhưng anh cứ cố tình kiếm cớ gây chuyện để cả hai bị ràng buộc nhiều hơn, cô nên rời khỏi đây mới được.

Đã hạ quyết tâm, Ngải Tuyết vội vã tông cửa xông ra, tối qua đã cho cô không ít kinh nghiệm, cô không dám chạy loạn nữa, vì chân còn đau nên phải đi khập khễnh.

Cố leo lên tầng cao nhất, nhìn quan cảnh phía dưới, cứ như thu hết cả một thành phố bé nhỏ vào tầm mắt, đẹp không sao tả xiết. Trong người thở dài ra hơi, người đàn ông này, thật biết cách hưởng thụ. 1761998

  Chương 237: Là do chị không đánh lại cô, nếu như đánh thắng được thì đã sớm một đấm chết cô rồi

  Chuyện chính chưa làm xong nên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cảnh đẹp lần cuối rồi vội vã quan sát kĩ địa thế nơi đây, xem thử coi có thể trốn thoát bằng đường nào.

Từ trên nhìn xuống thấy được tới vài cửa ra ngoài, nhưng đi bộ thì chết mất! Ghê tởm, xây lớn như vậy để làm gì.1761998

"Cô ở đây làm gì?"

"Không thấy sao?Tôi đang tìm" Chợt xoay người.Chỉ thấy hai tay Lãnh Băng quàng trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn cô."Cửa ra ngoài" hai chữ còn lại phải nuốt xuống cổ họng.

"Ừ tôi đang ngắm phong cảnh, ở đây đẹp thật, ha ha" Ngải Tuyết thấy Lãnh Băng vẫn lạnh lùng khó gần như thế, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

Nhìn bộ dạng ngông cuồng của cô kìa, vì do chị không đánh lại cô, nếu như đánh thắng được thì đã sớm một đấm chết cô rồi.

Lanh lẹ đổi đề tài"Mới sáng sớm chị Lãnh Băng leo lên đây làm gì?"

Lãnh Băng cau mày lá liễu"Mới sáng sớm? ? ? Hiện tại mặt trời đã lặn đằng Tây rồi, cô còn nói sáng sớm?"

Ngải Tuyết kinh ngạc, mặt trời lặn đằng Tây sao?Ngẩng đầu ngước nhìn ông mặt trời, rồi móc điện thoại ra nhìn. Trời ơi!!!

Oa, Mười lăm cuộc gọi nhỡ.Là Thang Tiệp và anh Hạo gọi tới.

Trước tiên cứ gọi điện cho anh Hạo, nói mình vẫn bình an, sau đó gọi cho Thang Tiệp.

Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến tiếng rống giận.

"Con nhóc này, có ông xã quên luôn bạn bè hả? Cậu là đứa không có lương tâm,gọi điện thoại cũng không nhận, cậu đang ở đâu?"1761998

  Xác định tiếng rống đó đã giảm đề xi ben, Ngải Tuyết mới đặt điện thoại gần lại lỗ tai.


Hít một ngụm khí "Cậu cũng không tốt lành gì, tự tiện ném tớ cho anh ta, cậu mới là người không có lương tâm, con quỷ chết tiệt, chờ tớ trở về, tớ sẽ không tha cho cậu."

"Được rồi, hiện tại tớ đang mất phương hướng, cậu nhanh chóng tra chỗ ở riêng của Mộ Dung ở đâu, sau đó đến đón tớ, lấy công chuộc tội đi tớ sẽ miễn cưỡng tha cho cậu, nhớ đó?"๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thấy sắc mặt của Lãnh Băng rất quái dị, nên có phần chột dạ.

"Người đẹp, cô từ từ thưởng thức phong cảnh đi nha, tôi đi xuống trước."

Ngải Tuyết bỏ chạy như làn khói, để một mình Lãnh Băng đứng im trên sân thượng không khỏi lắc đầu.

Mộ Dung Kiệt ngủ một giấc tỉnh lại, không thấy Ngải Tuyết, khiến anh hoảng hốt vội bật người ngồi dậy khoác đại áo ngủ chạy đi tìm cô.

"Ngải Tuyết Ngải Tuyết"

Lật khắp cả tầng lầu cũng chưa thấy mặt mũi cô, hung hăng lao xuống lầu.

"Chào buổi sáng thiếu gia"1761998

"Ngải tiểu thư đâu?Cái cô gái hôm qua tôi mang về đó?"Níu lấy cổ áo tên hộ vệ bực tức hỏi.

"Hình như chạy lên trên lầu. Dạ, thiếu gia? ? ?"

Trong lúc nhất thời hộ vệ thấy thiếu gia hấp ta hấp tấp cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Sao anh gấp gáp căng thẳng đến vậy? Hình như rất lo sợ nữa là khác.

  Chương 238: Anh sợ em chạy mất

  Dụi mắt để xem mình có nhìn lầm không?

Lòng Mộ Dung Kiệt nóng như lửa đốt chỉ muốn chạy thật nhanh lên lầu.Nhưng thang máy rất biết lựa lúc hư, không kịp đợi tức tốc đi thang bộ.

Phanh ——1761998

"Cái quái gì thế?"

"Đau quá." Ngải Tuyết bị đụng đến hoa mắt, đầu đầy sao chạy vòng vòng, tay che chỗ đau trên trán.

Kiệt quay đầu lại, kinh ngạc khi nhìn thấy Ngải Tuyết, một tay kéo cô vào lòng"Bảo bối, em làm anh sợ lắm."

Ngải Tuyết bị ôm chầm lấy nên không thở được"Buông ra, buông ra."

"Không, anh không buông, anh sợ em lại chạy mất, anh thật sự rất sợ, em biết không?"Càng nói càng ôm cô chặt hơn.

Khuôn mặt Ngải Tuyết chợt đỏ bừng"Tôi - không – thở - được – sắp – nghẹt thở - rồi."

Lúc này anh mới ý thức được nhanh chóng nới lỏng vòng tay, đỡ vai cô, nhìn cô, cúi đầu hôn lên cánh môi.

Nụ hôn không còn là sự hung hăng chiếm đoạt, điều này làm cho Ngải Tuyết hơi sợ hãi và hoảng hốt, anh đang căng thẳng vì mình sao?

  "Anh? ? ?" 

 "Anh biết trước kia anh làm rất nhiều chuyện gượng ép em, khiến em cảm thấy mất tự do, anh biết con người anh rất độc tài, rất bá đạo, rất chuyên chế, tuy nhiên, tất cả đều vì muốn tốt cho em. Anh xin em, đừng trốn anh thêm lần nào nữa.Anh hứa, anh sẽ thay đổi tính tình, anh sẽ không như trước nữa, em chịu không?"1761998


Ngải Tuyết đơ người như hóa đá tại chỗ, còn Lãnh Băng đứng trên sân thượng cũng sững sờ nhìn anh.

Người đàn ông đó thật sự là đại ca của hắc bang người người kính sợ sao?

"Anh bị bệnh hả?"Ngải Tuyết gãi đầu, nhất thời không thể tiếp nhận con người mới của Mộ Dung Kiệt.

Lắc đầu, không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh, dù cho trời sập xuống cũng không có việc gì.

Ôm cô đi xuống lầu, đôi tay Ngải Tuyết đặt trước ngực, chăm chú nhìn anh, khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn vùi người vào lòng ngực anh không chút cố kị hay hận thù nào trong lòng.

Rất muốn khóc lớn, sau đó quên hết mọi thứ rồi tha thứ cho anh, thật ra cô đã bị anh làm cho cảm động từ lâu rồi.

Chỉ là vẫn không chịu nói ra.1761998

Ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày đủ loại thức ăn, Ngải Tuyết cũng không biết nên gắp món nào, càng làm cho cô mất tự nhiên là một hàng người hầu đứng ở phía sau, ai nấy đều dán mắt nhìn cô làm sao cô có thể thoải mái đây.

"Ăn thử cái này đi, ngon lắm." Kiệt thấy Ngải Tuyết không được tự nhiên, liên tục múc thức ăn để vào chén cô, anh nhớ nha đầu này từng rất ghét ăn đồ Tây, nên anh cố ý căn dặn đầu bếp chỉ làm món ăn Trung Hoa.

Ngải Tuyết im lặng, tập trung ăn cơm, kế đó uống chén canh gà rồi buông đũa xuống.

Chương 239: Đừng nhắc tới người khác

Điện thoại vang lên, là Thang Tiệp gọi đến.

"Alô, biết rồi, tớ sẽ tới đó."

Mắt nhìn sang Mộ Dung Kiệt"Bạn của tôi đang đợi tôi, anh có thể đưa tôi tới nhà cô ấy không."

Mộ Dung Kiệt do dự một lúc lâu, mới khe khẽ gật đầu.

Ách ~~ dễ nói chuyện vậy à, chẵng lẽ anh đang có âm mưu hay là sửa tính tình như đã hứa với cô.

Được rồi, cô sẽ mở to mắt nhìn anh cải thiện.1761998

Ngồi trên xe thể thao Bugatti Veyron, dọc đường đi hai người đều mang tâm sự riêng không ai mở lời nói chuyện trước, bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

"À, đúng rồi, ngày hôm qua Trương Thiên có bắt một cô gái, cô gái đó là? ? ?" Ngải Tuyết rất tò mò, tại sao Trương Thiên phải làm chuyện thất đức đó.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Mộ Dung Kiệt tránh né ánh mắt của cô, từ tốn giải thích"Vốn là thủ hạ của anh nhưng lại phản bội Long Hổ bang, nên sau khi chạy trốn bị Trương Thiên bắt về!"

"Thì ra là vậy"

"Anh và Ngải Vũ? ?"

"Đừng nhắc tới cô ta! Ngải Tuyết, ở trước mặt anh đừng nhắc tới người khác, được chứ?" Kiệt có chút thất vọng, tại sao cô không thể đặt hết mọi sự chú ý lên người anh.

Lần này Ngải Tuyết im thin thít, ngón tay cứ vuốt vạt áo, cũng may lộ trình không quá xa, chỉ một lúc là tới nhà Thang Tiệp.1761998

"Đừng đi chơi để mệt mỏi, trời tối anh tới đón em." Tránh để Ngải Tuyết có cơ hội từ chối, phóng xe chạy đi thật nhanh.

Ngải Tuyết mặc kệ lời anh nói.Lấy điện thoại ra gọi hẹn Giản Mộng, Thủy Nhan đi chơi.

Bốn chị em vui đùa ở khắp các cửa hàng, trong tay cầm bọc lớn bọc nhỏ rời khỏi trung tâm mua sắm. Nhìn thời gian còn sớm, cả bọn quyết định đi làm tóc.

Ngải Tuyết làm kiểu tóc thịnh hành nhất ngày nay, uốn lọn to, để mái ngố, gương mặt vốn thuần khiết này lại thêm sắc sảo, trẻ trung như học sinh cấp ba.

Trong quán cà phê, Thang Tiệp không kiên nhẫn cứ tò mò hỏi Ngải Tuyết. 1761998

"Tối hôm qua không sao chứ? Hôm nay, cậu gọi nói là biệt thự gì đó, tớ tìm hoài vẫn không thấy."

Không nói tới mém quên, nhắc tới Ngải Tuyết liền tức giận trừng mắt với cô.

Thang Tiệp ngượng ngùng ngậm miệng lại"Cà phê ngon quá, Hàaa...!" Bất thình lình hét thật to phun hết ngụm cà phê.

"Cậu có bỏ đường chưa mà uống! ! !" Ngải Tuyết đáp lại một câu, làm Thang Tiệp muốn độn thổ.

Lúc sau"Tớ đi vệ sinh rửa tay."

Để Thủy Nhan và Giản Mộng ngồi đó cười hả hê.

"Tiểu Tuyết, từ khi nào cậu lại biết đóng vai chú hề vậy? Rất mắc cười, ha ha!"Thủy Nhan cũng không giữ hình tượng mà cười thoải mái.

"Ha ha, ở La Mã biết, là do một người bạn thú vị chỉ dạy." Lau miệng nói"Tới giờ tớ phải đi làm, các cậu đến quán bar của tớ chơi nha!"

"Ok, mà Thang Tiệp làm gì mà nãy giờ chưa ra nữa?" Giản Mộng nhìn đồng hồ trên tay, đi lâu quá.

"Đi xem thử coi." 1761998

  Chương 240: Dây chuyền bị đứt  

  Trong phòng vệ sinh, Thang Tiệp hoảng loạng nhìn dáng dấp người đàn ông đứng trước mặt.

"Đưa hết tiền trong người ra đây." Hắn đã sớm để ý tới cô gái này rồi, một thân toàn hàng hiệu, cố tình đuổi theo tới đây bây giờ mới có cơ hội ra tay.

"Tôi, tôi không có tiền."Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô đều dùng thẻ tín dụng, tiền trong người chưa quá 1000, lại vừa đi mua sắm, làm tóc đã tiêu hết sạch.1761998

"Không có tiền? Con thúi, toàn thân đều hàng hiệu mà nói không có tiền, điện thoại di động, dây chuyền, đồng hồ đeo tay, nhẫn, vòng tai, tất cả đưa hết cho tao."

Vừa hung hãng vừa mạnh bạo lấn người tới muốn giật dây chuyền của cô"Đưa đây."

"Không được, đây là quà sinh nhật của mẹ tôi, buông ra."

"Tao mặc kệ ai tặng mày, miễn ông đây thấy có giá là được, đưa mau."Mỗi món trang sức đeo trên người cô đối với hắn đều có giá trị, đều có thể thỏa mãn lòng tham của hắn.

"Không, những thứ khác tôi cho ông được, riêng dây chuyền trả lại cho tôi, van ông."Thang Tiệp sợ hãi hét toáng lên, hắn còn tính người không?

Ngải Tuyết mới đặt chân tới đã nghe thấy tiếng của cô, vặn chốt cửa"Bị khóa trái rồi, nhưng Thang Tiệp?Làm sao bây giờ?"

"Tiểu Tuyết! ! Cứu tớ" Trên người không còn bất cứ thứ gì, chỉ mỗi dây chuyền là Thang Tiệp vẫn gắt gao nắm chặt.1761998

"Điếm thúi, câm ngay?" Hắn vung một bạt tai xuống, khóe miệng Thang Tiệp trào máu tươi, hai mắt trở nên mông lung mờ ảo, tay nắm dây chuyền vô thức buông ra.

  Ngải Tuyết kinh sợ vội đi gọi quản lí tiệm.

"Mau, mở cửa, bên trong có đánh nhau, chẳng lẽ các người không hay biết?Nhanh mở cửa?"

Tên cướp thấy chốt cửa sắp được mở, rối rít nhảy ra ngoài từ cửa sổ, ngay lúc đó, dây chuyền bị đứt ra.

"Tiệp? Cậu làm sao vậy? Có bị thương không?"Ngải Tuyết đỡ Thang Tiệp ngồi dậy, nội tâm bao trùm sự lo lắng.

Thang Tiệp không nói lời nào, nhìn dây chuyền bị đứt thần trí đờ đẩn, nức nở nghẹn ngào"Làm sao bây giờ? Đứt rồi? Tiểu Tuyết, làm sao bây giờ?"

"Tiệm các người mất an ninh vậy sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết ? Tùy tiện để cướp bóc xảy ra giữa ban ngày ban mặt, các người tính giải quyết thế nào?"

"Xin lỗi, nhân viên của chúng tôi đã đuổi theo, cũng đã báo cho cảnh sát, thật lòng xin lỗi cô, nhất định chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa!" Quản lý tiệm không ngừng nói xin lỗi.Anh ta chưa từng nghĩ đến lại xảy ra chuyện này.1761998

"Thang Tiệp, mau đứng dậy! Cậu bị thương rồi."Mới chạm vào khóe miệng, cô thở hổn hển.

"Đi bệnh viện đi!"Thủy Nhan đề nghị.

"Không, đi tới tiệm vàng."Thang Tiệp nhìn dây chuyền bị vỡ làm hai, lòng đau như dao cắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro