CHƯƠNG 246 ĐẾN CHƯƠNG 250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 246: Một mũi tên trúng hai con nhạn

  Ngải Tuyết đi đi lại lại quanh nhà, mặc dù đối với Ngải Vũ không mấy hảo cảm nhưng cô ta mất tích thì Mộ Dung Kiệt vẫn là vị hôn phu của cô ta, hơn nữa giữa mình và cô ta cũng là chị em mấy năm qua, không có tình cũng phải có nghĩa.

"Phải làm sao đây, tớ muốn tìm người? Cậu giúp tớ đi?"

"Cậu cứ bình tĩnh, có gấp cũng không được gì, cứ cho là Mộ Dung Kiệt bắt cóc cô ta, rồi như thế nào chẳng lẽ đánh đập, hành hạ cô ta sao? Cậu quan tâm chi cho mệt?" Thang Tiệp từ tốn nói.

Miễn là người phụ nữ đó đừng xuất hiện ở buổi hôn lễ, có vậy Ngải Tuyết mới có cơ hội.

"Tớ sợ Kiệt làm chuyện lỗ mãn, một khi anh ta muốn ra tay, tớ thật sự không tưởng tượng nổi."

Rốt cuộc cô cũng hiểu ý anh nói vào hai ngày trước, anh rằng anh sẽ không cưới Ngải Vũ, càng sẽ không để ông cụ bị bẽ mặt trước giới truyền thông.

Bởi vậy anh mới bắt cóc Ngải Vũ truyền tin cô ta mất tích, một mũi tên trúng hai con nhạn, không hổ là Mộ Dung Kiệt, ngay cả chuyện như vậy cũng nghĩ ra.

"Thiếu phu nhân, Quý thiếu gia tới."

Bịch—— Tay cầm miếng dưa hấu chợt run rẩy làm rớt xuống làn váy hồng của Thang Tiệp "Ai chứ ? ?"

"Là thiếu gia Tử Hiên ạ."

  Rầm-Rầm, Thang Tiệp cố sức chạy lên lầu, bằng mọi giá quyết không gặp anh ta. Chỉ cần không thấy anh ta là được.


Ngải Tuyết ra cửa nghênh đón"Anh Tử Hiên, về nước sao không gọi điện báo trước, làm em không chuẩn bị gì cả."

"Anh cũng đâu chuẩn bị gì, lần này do ba anh kéo anh về đột xuất. Vẫn khỏe chứ?" Tử Hiên vẫn nụ cười cợt nhã, nhìn không ra vẻ si tình dành cho Ngải Tuyết khi còn ở La Mã.

"Ba anh hả? Anh cứ thích nói đùa, em ở La Mã mấy năm liền, có thấy anh nhắc tới gia đình lần nào đâu." Ngải Tuyết đích thân rót nước cho anh..

"Không có gì lạ, dù sao anh và bọn họ lâu lâu mới gặp, bởi vì ba anh rất thích đi du lịch nên muốn gặp cũng rất khó khăn." Anh hé miệng cười yếu ớt.

"Tiểu Tuyết, thời gian qua em sống có tốt không?" Tin tức mỗi ngày anh đều xem qua, sao đại ca có thể kết hôn được chứ? Vừa trở về lại thấy Ngải Tuyết ở đây càng làm anh rối rắm hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Vẫn thế thôi, mỗi ngày vẫn trôi qua như vậy." Ánh mắt Ngải Tuyết đượm buồn man mác, chỉ là thoáng qua, nhưng đâu tránh khỏi đôi mắt tinh tường của Tử Hiên

"À, chiều nay, anh hẹn anh Kiệt ở nhà hàng bàn chuyện, Tiểu Tuyết, em đi cùng chứ?"

"Anh hẹn anh ta?" Thoắt cái, Ngải Tuyết bật dậy, "Chẳng phải anh ta khóa máy sao? Hay là? ? ?"

"Đại ca luôn để một chiếc điện thoại khẩn cấp bên mình, dù ở thời điểm nào cũng không tắt máy, có điều đừng gọi khi không cần thiết." Từ Hiên giải thích, điện thoại đó chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp thôi.

  Chương 247: Không bình thường! Tuyệt đối không bình thường!

  "Đi, em đang muốn gặp anh ta."

Tử Hiên im lặng, trong lòng anh, đại ca luôn ở vị trí cao nhất.

Ngải Tuyết nhíu mày, nhìn Thang Tiệp núp ở trong khe cửa tay cứ vẫy về phía cô, Ngải Tuyết cười nham hiểm nhìn Tử Hiên nói"Anh ngồi đây nha."

Mới đi tới cửa, Thang Tiệp lanh lẹ kéo cô lại.

"Ui da, đau, cậu bị gì hả?"

"Biết còn hỏi, bây giờ phải làm sao, tự nhiên im hơi lặng tiếng tới đây, khiến tớ không chuẩn bị gì cả." Thang Tiệp lúng túng, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua.

"Đừng lo lắng, mắc gì phải sợ, tới thì cũng tới rồi, trốn chi nữa."

"Không, tớ không muốn thấy anh ta, phiền cậu dẫn anh ta đi dùm." Thang Tiệp nhất quyết từ chối gặp Tử Hiên.

Ngải Tuyết lặng thinh, tay quàng trước ngực, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn biểu hiện kì quái của Thang Tiệp.

"Sao hả?" Thang Tiệp cảm thấy mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.

"Cậu làm việc trái với lương tâm nên không dám gặp người ta đúng không?"

"Nào có" Cô chột dạ nói.

Ngải Tuyết vỗ tay "Vậy à, chiều nay có tiệc cậu đi luôn nha, không –được phép – từ chối - ĐI." Ngải Tuyết bày ra bộ mặt cảnh cáo.

Thang Tiệp muốn cự tuyệt nhưng lời tới miệng đành nuốt xuống bụng.

Năm giờ chiều, Ngải Tuyết kiên quyết kéo Thang Tiệp xuống lầu, cô gái này, vì né tránh Tử Hiên, ngay cả giờ cơm cũng chả thèm xuống ăn. Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.

  Thang Tiệp núp ở sau lưng Ngải Tuyết, cầm túi xách che mặt.


Tử Hiên vừa liếc qua đã biết là ai, nhếch môi cười tà"A, thì ra là mỹ nhân Thang Tiệp."

Cả người Thang Tiệp run lẩy bẩy, từ từ hạ túi xách khỏi mặt, cười gượng với anh.

Ngải Tuyết lái xe, suốt đường đi ba người mang tâm trạng riêng không ai nói lời nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Ngải Tuyết lăm lia liếc hai người bọn họ.

Chắc chắn là đã có chuyện! Mà còn là chuyện không bình thường!

Đến khách sạn, Mộ Dung Kiệt vẫn chưa tới.

"Quý thiếu gia, đã đến giờ có thể đem thức ăn lên chưa?"

"Chờ một chút"

Đợi gần nửa canh giờ, Ngải Tuyết cứ im lặng chăm chú cầm điện thoại lướt web, Mộ Dung Kiệt sải bước đi tới. Bên cạnh có hai người lạ mặt đi cùng.

Ngải Tuyết và Tử Hiên giật mình đứng dậy.

"Ba ——"

"Anh——"

"Ba? ? ? Anh? ? ?" Ngải Tuyết biết Tử Hiên gọi anh là Mộ Dung Kiệt, còn tiếng ba là cho ai?

Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Tuyết cũng có mặt, hơi bất ngờ, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ bước tới choàng vai cô"Sao em tới đây, hôm nay ở nhà có chuyện gì à?"

  Chương 248: Nghiệp chướng!

  Tính là sẽ chất vấn mắng anh vài câu, lại gặp trưởng bối ở đây nên không tiện để nói đành cúi đầu ậm ừ cho qua.

"Mộ Hoa Lan! Cô là?" Quý Hằng nhìn trân trân Ngải Tuyết, tròng mắt trợn to như không thể tin được.

"Ngài biết mẹ cháu?" Kỳ Hạo hết sức ngạc nhiên, người đàn ông này là ai?

"Mộ Hoa Lan là mẹ của cậu?" Tầm mắt Quý Hằng hướng đến Kỳ Hạo

"Dạ, xin hỏi ngài có quan hệ gì với mẹ cháu?" Kỳ Hạo có chút kích động, ông ta biết mẹ mình có khi lại biết được ba của mình chăng?

"Cậu bé, cô gái đó mới vừa rồi kêu cậu là anh thì phải, chẳng nhẽ là em gái của cậu?" Tâm tình Quý Hằng bắt đầu bâng khuâng, Kiệt cùng cô gái đó thân thiết như vậy, chắc là.....

Đừng nói Tử Hiên cũng thích cô gái này nha?

"Dạ, đây là em gái của cháu, là em gái ruột, ngài biết mẹ của cháu, có phải ngài cũng biết cả ba cháu chứ?"

Ý nghĩ sắp tìm được ba thất lạc bấy lâu làm Kỳ Hạo xúc động muốn rơi lệ, đã lâu lắm rồi không một tin tức hay ai nhắc về ba cả. Những năm qua, tìm được ba và em gái là tâm huyết lớn nhất của đời anh.

  "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, đều do tôi tạo nghiệt mà ra." Quý Hằng vô cùng đau đớn, nguyện tự đánh mình một cái thật đau.


"Ba, chuyện này là sao? Nghiệp chướng gì." Tử Hiên ngờ nghệch chả hiểu được nội dung câu chuyện, ba anh biết ba mẹ Tiểu Tuyết sao?

Ngải Tuyết cũng ngu ngơ theo, hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kiệt. Chỉ thấy Kiệt vỗ vai trấn an tinh thần giúp cô, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.

Quý Hằng kéo tay của Kỳ Hạo và Ngải Tuyết đặt vài bàn tay của mình, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn để nói "Hai đứa, ta chính là ba của các con."

Bùm. Thiên lôi sét đánh cuồn cuộn, tưởng đã nổ luôn Kỳ Hạo và Ngải Tuyết, kể cả Tử Hiên, ba người ai nấy đứng như chết lặng.

Ngải Tuyết nhanh chóng rút tay ra, lui về phía sau hai bước, được Kiệt đỡ lại"Ông nói láo."

Sắc mặt Kỳ Hạo hết đen rồi xanh "Ngài đừng nói giỡn, chuyện này đâu thể đem ra đùa được."

"Ba, ba mới nói cái gì? Sao ba có thể là ba của Ngải Tuyết?" Tử Hiên phản ứng mãnh liệt, mới nghĩ tới thôi anh cũng đã thấy nực cười, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ, có bao giờ ba nói đùa qua, chắc chắn là có nguyên nhân??

Quý Hằng nhìn ba người, không nói lời nào, tháo sợi dây chuyền trước ngực xuống, nhìn có vẻ cổ điển cũ kĩ theo thời gian... bên trong mặt dây chuyền là bức hình, mở ra, đưa tới trước mặt Kỳ Hạo.

  Chương 249: Chuyện phát sinh ngày càng thái quá, thái quá đến mức không cách nào chấp nhận được

  Kỳ Hạo nhìn khuôn mặt quen thuộc sau bức ảnh phai bạc, cắn răng kím nén xúc động, đem dây chuyền nắm chặt, mặt dây chuyền hình trái tim, các khía cạnh sắc nhọn đâm vào da thịt, làm máu tươi từ lòng bàn tay trào ra.

Ngải Tuyết nhìn qua biểu hiện của anh hai cũng biết, người đàn ông đó, quả nhiên là ba của hai anh em cô.

"Không" Tử Hiên hoảng hốt, không thể nào, anh không chấp nhận.

Kỳ Hạo mở bàn tay cầm lấy giây chuyền đặt bên cạnh mặt của ông, giống, càng xem càng giống, ngẫm lại khi còn bé cùng ba chụp ảnh chung thì bây giờ ông không khác là bao.

Anh phải thừa nhận, người trong bức hình đó là ba.

"Mà tuổi tác giữa con cùng anh ta không xê xích mấy, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. chẳng lẽ ba....?" Anh chỉ biết lặng thinh, đây lần đầu tiên ba phản bội mẹ, kể từ khi bỏ mặc anh và Ngải Tuyết cho mẹ nuôi.

Ha, rốt cuộc là chuyện gì!

Quý Hằng đối mặt với nhiều ánh mắt tò mò, đành bất lực chán chường ngồi bệt xuống ôm đầu thống khổ tha thiết..

  "Năm đó, ba và vợ trước vì tính tình không hợp nhau, ngày nào cũng gây gổ, cuối cùng ba mất hết kiên nhẫn, đã chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, rồi một lần uống say, ở trên đường đụng phải hai bọn lưu manh khi dễ mẹ, lúc cứu bà là vì bà muốn trốn khỏi cuộc sắp đặt hôn nhân của gia tộc, đã tự mình bỏ trốn.


Từ đó về sau, ba giúp đỡ mẹ và biết tên bà là Mộ Hoa Lan, lúc đầu chỉ xem nhau như bạn bè quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhưng thời gian lâu dài, nảy sinh tình cảm, cũng vì ba và mẹ có quan hệ nên từ đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc.

Sau khi sinh được đứa con trai, đã bị vợ trước phát hiện, bà ta kiên quyết ly hôn với ba, dùng tài sản uy hiếp ba, ngay lúc đó ba vẫn còn nhớ rõ mọi thứ đều do bàn tay ba gầy dựng lên, chả có dính líu gì đến bà ta, nhưng bà ta quá độc ác, triệu tập các công ty ra lệnh cấm hợp tác với ba.

Nếu người nào dám cả gan làm ăn lui tới với ba chính là cố tình đối nghịch với bà, nhưng sau đó mẹ con lại sinh thêm một bé gái, cũng như việc buôn bán đã hết cách cứu vãn, thậm chí không có công ty nào chịu nhận ba làm việc dù cho là nhân viên quèn, Mộ Hoa Lan chỉ biết cả ngày khóc lóc.

Lòng ba nguội lạnh, bắt đầu có suy nghĩ trờ về bên cạnh vợ trước, ít nhất mỗi ngày trôi qua khỏi phải lo đến chuyện ăn mặc, thế là ba bắt đầu quay lại đường cũ chạy tới quán bar, thậm chí còn bắt chước học bài bạc.d∞đ∞l∞q∞đ Có lúc uống rượu say liền hung hăng đánh đập mẹ con, lỗi do ba gây nên đã để mẹ chịu quá nhiều đau khổ. Ba xin lỗi."

Thần kinh Ngải Tuyết tê dại đờ đẫn ngồi trên ghế, đôi tay nắm chặt thành ghế, trong lòng rối như tơ vò, chuyện phát sinh ngày càng thái quá, thái quá đến mức không cách nào chấp nhận được.

"Bảo bối, không có sao chứ?" Kiệt ôm cô vào lòng, vốn muốn tới đây xử lý chút chuyện của Kỳ Hạo, lại không nghĩ tới cô cũng có mặt ở đây.

Ngải Tuyết cắn môi dưới, kím nén không để nước mắt rơi, vô lực dựa vào vai Mộ Dung Kiệt"Ông nói dối, tôi không tin."

  Chương 250: Họ kỳ - họ quý

  "Bảo bối ngoan, chúng ta đi về trước?" Tựa đầu vào trán cô, dịu dàng xoa dịu an ủi cô.

Ngải Tuyết mới mất mẹ chưa lâu, bây giờ có thêm sự tình khác. Anh lo là cô sẽ khó mà chấp nhận mọi chuyện.

Ngải Tuyết nức nở lắc đầu, mũi dâng lên nỗi chua xót, trái tim đau thắt như ai bóp nghẹn.

"Ba, ba nói bừa cái gì vậy." Cảm xúc của Tử Hiên chả kém gì bọn họ, ba luôn yêu thương anh, trong tiềm thức của anh hình tượng người ba là tuyệt vời nhất, cho nên anh kiên quyết từ chối mọi sự thật ông nói.

Người đàn ông bỏ mẹ theo người khác có một trai một gái rồi lại quay về với mẹ. Sao có thể là ba chứ?

"Tử Hiên, ba không gạt con, chúng con là anh em ruột với nhau." Đi tới trước mặt Ngải Tuyết, nước mắt lưng tròng "Cho ba xin lỗi, là lỗi của ba. Vi Vi, ba không mong có sự tha thứ từ con, chỉ cần con sống tốt là ba yên lòng."

Ngải Tuyết hiểu ý của ông, ông thế nhưng tán tận lương tâm đi bán cô cho người khác, có câu hổ dữ không ăn thịt con, thế mà ông lại nhẫn tâm như vậy.

"Bằng cách nào tôi bị đưa đến cô nhi viện?" Đây là mấu chốt làm cô rối rắm suốt thời gian qua, nếu đã bán cô sao có thể đưa tới cô nhi viện được.

  Quý Hằng sửng sốt thấy rõ, ái ngại nói "Ba. . . Vi Vi, lúc ấy con còn quá nhỏ, vừa đi theo ba tới con phố đã bị lạc, ba có tìm con rất lâu, nhưng không cách nào tìm được con, ba sợ mẹ con lo lắng, nhốt mẹ và anh trai con suốt một tháng, trong tháng đó ngày nào ba cũng đi tìm con, vẫn không tìm được, cả ngày mẹ cứ khóc đòi ba tìm ra con.


Ba đau khổ lắm, sau đó lại kiếm đến rượu uống say mèn, lại gặp mẹ con cứ than phiền trách hoài nên ba đã nói đem con đi bán, nhưng ba nghĩ chắc ai đó tốt bụng đem con đưa tới cô nhi viện.

Cô nhi viện. . . Đều do ba không tốt đã làm tổn thương các con."

"Thế nhưng tại sao chúng tôi lại mang họ Kỳ?Trong khi đó ông lại mang họ Quý?" Kỳ Hạo hết sức tức giận, và vô cùng hối hận, hối hận vì người đàn ông độc ác này bỏ vợ bỏ con, đến cuối cùng lại mang họ khác với hai anh em anh.

Quý Hằng ngại ngùng tránh ánh mắt của Kỳ Hạo, rủ thấp đầu"Thời điểm đó tên Quý Hắng ở trên thương trường cũng coi như tiếng tăm lẫy lừng, chỉ là mẹ con quá đơn thuần không biết gì đến những nhân vật dù sao ba cũng không muốn để lộ thân phận, nếu mẹ biết chắc sẽ không chấp nhận được. Cho nên ba đổi họ khác, nói với mẹ con ba tên Kỳ Hằng"

"Cuối cùng là tôi không bị ông đem bán?" Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn kỹ người đàn ông này tựa như có gì đó hối tiếc, cô có nên tin tưởng không. Cô mặc kệ mình mang họ gì, chỉ cần bản thân cô không bị chính người thân như ông bán đi đã là may mắn hạnh phúc lắm rồi.

Quý Hắng lắc đầu, dù có ác độc đến mấy thì ông cũng không làm ra loại chuyện súc sinh đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro