CHƯƠNG 66 ĐẾN CHƯƠNG 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66: KHẮC NGHIỆT (4)

  Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên tạo thành nụ cười lạnh đầy khát máu.

"Trương Thiên, anh mang 500 người này lên lầu một, tự tôi lên lầu hai!"

"Dạ, đại ca!Anh phải cẩn thận" Cung kính trả lời.

Dưới sự che chở của bóng đêm, Mộ Dung Kiệt cẩn thận từng bước một lên lầu không một tiếng động.

Cửa sổ lầu một không có một tia ánh sáng, tối như mực cái gì cũng không thấy rõ.

Mộ Dung Kiệt cười lạnh nhìn cửa sổ lầu hai cao khoảng chừng bốn thước.

Anh ngồi chồm hổm trên mặt đất hai chân vừa phát lực, vọt người nhảy lên, bả vai của Mộ Dung Kiệt vừa đúng chạm trúng đáy cửa sổ lầu hai. Một tay của Mộ Dung Kiệt duỗi ra nắm chặt bệ cửa sổ, tay kia khẽ chống, Mộ Dung Kiệt thuận lợi ngồi trên bệ cửa sổ, dùng sức thật mạnh "Bang...." tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên, kính cửa sổ bị anh đập vỡ nát.

Mộ Dung Kiệt lật người chui vào bên trong cửa sổ, nhìn kỹ mởi phát hiện đây là một gian phòng làm việc, anh đi tới cửa phòng làm việc vừa nghe được động tĩnh bên ngoài, mơ hồ có thể nghe được đó là tiếng bước chân ở hành lang truyền tới. Tay cầm sẵn súng lục xông ra ngoài.

Mấy người của Hải bang canh gác ở cầu thang lầu hai, đi tới đi lui, đột nhiên ở hành lang phát ra một tiếng "Bang...." làm họ giật cả mình.

Mộ Dung Kiệt cầm súng càng làm cho bọn họ hoảng sợ.

Lăn một vòng lập tức chạy lên lầu ba.

Mộ Dung Kiệt không để ý tới đám người kia, trực tiếp chạy lên lầu ba.

Trương Thiên mang theo 500 người xông vào. Bởi vì đối phương hoàn toàn không có sự chuẩn bị, chính vì thế đã đem lại thuận lợi cho bọn họ.

Hồ Kỳ ở ngoài cửa thấy một đám người nháo loạn ở bên trong căn cứ, biết đó là người của Trương Thiên xông vào, hắn cao giọng hô to: "Người của anh Thiên đã tới, anh em, chúng ta cùng vào hợp sức với anh Thiên."

Trương Thiên thấy thế cục lầu một đã định, níu lấy một người của Hải bang hỏi"Bang chủ của tụi mày ở đâu? Không nói thật tao lập tức giết chết mày tại đây."

"Đừng giết, đừng giết tôi, tôi nói, bang chủ của chúng tôi ở phòng họp trên lầu ba." Toàn thân hắn run cầm cập nói.

Trương Thiên tiện tay ném tên đó xuống mặt đất, dẫn theo mười người lên lầu ba.

Đi tới cửa phòng họp hắn một cước đá văng cửa xông vào bên trong.

Nhiều năm rèn luyện đã hình thành cho anh một trực giác cực kì nhạy cảm, làm anh ý thức được nép ở một bên tường, "Phanh!Phanh!" Hai tiếng súng vang lên, trên tường bị thủng bởi hai viên đạn vừa bắn ra.

Trương Cường nghe được tiếng súng cũng nhanh nhẹn lui vào góc tường, hắn không ngờ tới người của Hải bang cũng có súng, nhỏ giọng mà hỏi qua thiết bị nhỏ bên tai: "Đại ca, bọn họ có súng, chúng ta xông vào bên trong bằng cách nào?"

Mộ Dung Kiệt nghĩ một lát, nhìn tên thủ hạ bên cạnh nói"Anh đi xuống lầu chuẩn bị cho tôi bình xăng, chúng ta dùng đuốc đốt, bọn họ buộc phải chạy ra ngoài." Tên đó nghe theo mệnh lệnh mà làm, không tốn quá nhiều thời gian Hồ Kỳ mang theo mười mấy người lên lầu ba, mỗi người trong tay cũng có một bình xăng.  

CHƯƠNG 67: KHẮC NGHIỆT (5)

  Hồ Kỳ đi tới chỗ Trương Thiên nói: "Anh Thiên, mười bình xăng có đủ hay không, không đủ em đi chuẩn bị thêm."

Trương Thiên nhìn về phía Mộ Dung Kiệt.

Mộ Dung Kiệt cười nói"Chúng ta cũng không phải tới để phóng hỏa, nhiêu đây là đủ rồi." Anh tự tay nhận lấy một bình xăng, móc cái bật lửa ra đốt vào miếng vải đã nhét sẵn trên miệng bình xăng, sau đó ném bình xăng vào trong phòng họp.

Triệu Lộ vốn cho hộ vệ đứng canh gác sẵn ở ngoài cửa phòng ngủ nhằm ngăn cản người Long Hổ bang xông vào, nhưng đột nhiênmột bình xăng bay vào phòng đã dẹp đi suy nghĩ đơn giản của hắn, bình xăng vừa rơi trên mặt đất đã nổ tung mọi thứ bằng thủy tinh trong phòng, những mảnh vỡ vụn của thủy tinh bay tứ tung ra ngoài, bảy tám tên hộ vệ hoảng sợ thét lêncó người thì té ngay xuống đất, người lấy tay che đầu khum xuống đất, có người bị lửa đốt cháy. Không đợi bọn họ phản ứng lại ném thêm mấy bình xăng vào.

Trương Thiên nhận lấy bình xăng trong tay Mộ Dung Kiệt"Đại ca, để em chơi thử một chút xem sao!" Bình xăng thứ hai được ném tiếp vào phòng, cảm giác kia so với ném lựu đạn còn sảng khoái hơn, trên mặt của anh lộ ra một nụ cười đắc ý, cao giọng nói"Triệu Lộ nếu ông không ra ngoài, tôi sợ xăng sẽ đốt chết ông đấy."

Trong phòng họp, mọi người nhìn thấy bình xăng bay vào lần nữa càng hoảng sợ hơn rối rít ôm đầu chạy ra, Triệu Lộ được mấy tên hộ vệ dìu đi ra ngoài.

Mới vừa thoát khỏi cái chết cháy ở trong phòng họp liền bị người của Long Hổ bang đánh chết ở ngoài phòng. Triệu Lộ bị đưa đến trước mặt Trương Thiên, Trương Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Lộ khàn giọng nói: "Bang chủ Triệu, thật xin lỗi, vì ông giúp đỡ Phi Vũ gây chiến với Long Hổ bang của chúng tôi chỉ có một con đường chết."

Lời anh nói vừa dứt, Trương Cường kéohai bên lỗ tai của Triệu Nghĩa xuống.

"Đợi một chút!"Mộ Dung Kiệt hừ lạnh.

"Đại ca, nên xử lý thế nào" Trương Thiên hỏi.

"Triệu Lộ! Tiểu Báo ở đâu?"Đây mới là mục đích anh đến đây.

Triệu Lộ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Mộ Dung Kiệt.

Lời nói không có mạch lạc "Anh. . . . . . Anh là Thiên Long? ?"

Mộ Dung Kiệt híp mắt"Tôi hỏi ông, Tiểu Báo đang ở đâu?"

"Ở đây, ở khu biệt thự Bách Hợp, tôi dẫn các người đến đó, mong các ngươi bỏ qua cho tôi lần này, đừng giết tôi!"Triệu Lộ hoảng sợ đến choáng váng cả người.

"Đi!" Đôi con ngươi của Mộ Dung Kiệt lạnh đến thấu xương.

Không lâu lắm đã tới chỗ biệt thự.

Người của Long Hổ bang thuận lợi đi vào biệt thự không có một trở ngại nào, nếu nói đám hộ vệ nơi đây đã ngủ say thì thật đáng tiếc, vì từ bây giờ họ cũng không còn cơ hội tỉnh lại nữa.

Đi tới cửa phòng ngủ, Mộ Dung Kiệt trực tiếp đạp mạnh cửa ' Bành '

Tiếng động lớn như thế đã đánh thức hai người trong phòng.

Tiểu Báo thấy rõ người tới, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Run lẩy bẩy chỉ Mộ Dung Kiệt "Mày. . . . . . Mày. . . . . ."

Mộ Dung Kiệt trực tiếp móc súng lục ra để ngón tay vào cò súng.  

CHƯƠNG 68: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC ÁC (1)

  Sau đó, bóp cò viên đạn bay thẳng qua trán hắn.

"Á!" Một âm thanh vang lên, chính là tiếng thét của người phụ nữ trên giường.

Dĩ nhiên bà ta chính là mẹ của Mộ Dung Kiệt, tên 'Vưu Lộ Sa'.

"Cậu..... cậu là ai? Xin..... Xin đừng giết tôi!" Bà sợ tới mức đôi môi run cầm cập nói không nên lời.

Mộ Dung Kiệt châm chọc cười ra tiếng.

"Tôi là ai? Bà không nhận ra tôi là ai sao? Ha ha ha!"

"Tôi... Chúng ta có quen biết sao? Vậy xin cậu đừng giết tôi, xin thả tôi đi!" Bà không nhớ rõ, người này có quen biết với bà không?

"Thả bà sao? Loại phụ nữ đê tiện như bà, dựa vào cái gì đòi tôi thả bà đi, bà đáng chết lắm, thật đáng chết" Vừa nói liền giơ súng lên.

Bà ta lăn xuống giường, nắm lấy chân anh.

"Đừng, đừng nổ súng mà, cầu xin cậu, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý! Nhưng xinh cậu đừng giết tôi " Vưu Lộ Sa khẩn cầu.

"Bà có thể làm được gì? Muốn biết tôi là ai sao?" Ánh mắt Mộ Dung Kiệt không có chút ấm áp nào, nhìn bà càng thêm thống hận.

Vưu Lộ Sa mở to con ngươi vì hoảng sợ, gật đầu.

"Còn nhớ mười lăm năm trước, bà và người đàn ông này ở nhà vụng trộm bị chồng bắt được chứ?" Giọng nói không chút dễ chịu nào khi nhắc đến kí ức dơ bẩn ấy.

Lời nói vừa dứt càng làm Vưu Lộ Sa há to miệng, không dám tin nhìn anh"Vậy cậu, cậu là......?"

"Không sai, là tôi, chính là đứa con trai năm đó bị bà vứt bỏ, Mộ Dung Kiệt!" Mộ Dung Kiệt gầm thét lên.

Không chỉ có Vưu Lộ Sa hoảng sợ, mà những thuộc hạ của anh cũng kinh sợ không kém gì.

Đại ca của bọn họ lại có tuổi thơ đau thương như vậy.

Thì ra là người phụ nữ này là mẹ của đại ca, một người phụ nữ độc ác vứt chồng bỏ con để chạy theo tình nhân.

Nhất thời, tất cả ánh mắt khinh thường chuyển thành thù hận.

Hận không thể giết bà nhanh hơn.

"Kiệt, tôi...., mẹ xin lỗi con!" Vưu Lộ Sa nghe nói anh là con trai của mình, trái tim đau thắt lại, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy một chút sức sống cũng không còn.

"Bà câm đi, bà đã sớm từ bỏ chúng tôi! Loại phụ nữ như bà, làm sao xứng đáng làm mẹ của Mộ Dung Kiệt tôi đây!" Trực tiếp đạp bà một cái.

"Không, mẹ là mẹ của con, mười lăm năm trước là mẹ không đúng, con tha thứ cho mẹ có được không, mẹ hứa sau này sẽ yêu thương con, bồi đắp những tổn thương đã gây ra cho con lúc trước!" Chưa từ bỏ ý định bò lại bên chân anh.

Mộ Dung Kiệt nhắm chặt hai mắt, một giọt lệ dài trên khóe mắt.

Phải làm như thế nào đây, bà vốn là mẹ của anh, đây là sự thật không thể chối bỏ, cho dù những gì bà làm đã tổn thương đến anh rất nhiều, nhưng anh thực sự không cách nào ra tay giết bà.

Anh đã từng nghĩ tới vô số lần cảnh tượng hai mẹ con gặp nhau.

Trực tiếp móc súng ra, cho đôi cẩu nam nữ đó mỗi người một viên đạn, thay ba báo thù, nhưng khi đối mặt với hiện thực lúc này, mới phát hiện.

Anh không thể xuống tay vô tình như cách anh nghĩ, một chút cũng không làm được.

Súng trong tay vô lực rơi xuống đất, yên lặng xoay người rời đi.

"Sau này, đừng để tôi thấy bà nữa!" Sải bước đi ra cửa.

Mấy trăm thủ hạ liếc mắt đầy thù hận nhìn Vưu Lộ Sa, theo sát anh đi ra ngoài.

Vưu Lộ Sa ngồi dưới đất nhìn cây súng lục trên đất.

Chậm rãi nhặt lên, khóe miệng nâng lên nụ cười độc ác.

Hướng về đến Mộ Dung Kiệt nổ súng 'Bùm...'

Mộ Dung Kiệt lảo đảo một cái, không dám tin quay đầu lại, vô lực ngã xuống

"Đại ca, Đại ca, anh làm sao vậy?"

"Bà giết tôi chỉ vì người đàn ông nằm trên đất kia, tôi muốn bà chôn theo hắn, ha ha ha ha!" 

CHƯƠNG 69: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC ÁC (2)

 "Mau, mau đưa đại ca đến bệnh viện tốt nhất, mau lên! !" Trương Thiên gầm thét điên cuồng.


Hai mắt anh như muốn phun lửa, quay đầu dữ tợn nhìn chằm chằm người đàn bà ác độc kia.

Rốt cuộc bà là người phụ nữ gì vậy, con trai của mình cũng nổ súng bắn.

Người phụ nữ như thế, còn sống làm gì?

Vưu Lộ Sa còn muốn nổ súng với Trương Thiên, nhưng phát hiện không có đạn.

Hoảng sợ nhìn Trương Thiên từng bước tới gần bà hơn.

Quả quyết móc dao ra không nói một lời đâm thẳng vào tim của bà.

"A! !" Tiếng thét chói tai, không cam lòng nhìn chằm chằm anh, chậm rãi ngã xuống.

Ánh mắt vẫn thâm tình nhìn tình nhân đã chết bên cạnh như cũ.

Từ đầu đến cuối trong mắt bà không có chút yêu thương nào dành cho con trai cả.

Mộ Dung Kiệt được trực thăng mang thẳng đến bệnh viện tư nhân của Long Hổ bang.

Nơi này tập họp đủ các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.

Trương Thiên cầm súng chỉa vào đầu của viện trưởng.

Nhất định đòi đứng một bên như vậy nhìn bác sĩ giải phẫu cho đại ca.

Viện trưởng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, ông cũng có ý định toàn tâm chửa trị cho bệnh nhân mà đâu cần phải làm như vậy với ông.

Thật may là Tử Mặc đã mạnh bạo lôi kéo anh ra ngoài.

"Tử Mặc, anh đừng lôi kéo tôi, để tôi đi vào tôi thực không yên lòng!" Trương Thiên hoàn toàn mất hết lý trí, hất tay anh ta ra lập tức quay người đi vào trong phòng cấp cứu.

Nhưng Tử Mặc nhanh hơn một bước đã cho hắn một quyền thật mạnh vào sống mũi.

"Tỉnh lại đi, anh cằm súng chỉ vào đầu bác sĩ như vậy, càng làm bọn họ hoảng sợ làm sao mà chữa trị cho đại ca?"

Trương Thiên rung động một cái như hồi hồn trở lại bởi lời Tử Mặc vừa nói, rồi nện một quyền vào trên tường

Tự trách bản thân nói"Đều tại tôi không tốt, không có bảo vệ đại ca tốt!"

Tử Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn"Trương Thiên, điều này cũng không thể trách anh, muốn trách, cũng chỉ có thể trách lòng dạ người đàn bà kia ác độc quá, cư nhiên lại tàn nhẫn như vậy.. . . . . ."

Bốn giờ đã qua, cửa phòng giải phẩu vẫn khép chặt, đèn đỏ vẫn không tắt.

Trương Thiên nhăn nhó híp cặp mắt lại, muốn đạp cửa xông vào.

Đúng lúc này, cửa phòng giải phẩu mở ra.

"Kết quả thế nào?" Bác sĩ mới vừa ra khỏi phòng lập tức bị Trương Thiên níu lấy áo blouse.

"Cũng may, khoảng cách đạn đến trái tim còn 1cm !" Viện trưởng lau mồ hôi trên mặt.

Cuối cùng Trương Thiên và Tử Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ, bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, đoán chừng 48 giờ sau sẽ tỉnh lại!" Thư giãn một hơi tiếp tục nói

"Đáng chết, ông không thể suy nghĩ biện pháp khác để đại ca tỉnh lại sớm một chút sao?" Trương Thiên nghe nói đợi thêm 48 tiếng, cơn giận lại ùn ụt nổi lên.

Tử Mặc lôi anh ra khỏi bệnh viện, ném cho hắn cái chìa khóa xe.

"Có ý gì?" Trương Thiên khó hiểu, gãi gãi tóc mình.

Tử Mặc phất tay một cái"Anh mệt cả đêm rồi, trở về nghỉ ngơi đi!"

"Tôi không về, bộ dạng đại ca lúc này tôi còn tâm trí nào nghỉ ngơi?" Quả quyết lắc đầu một cái.

"Anh về đi! Tính tình anh nóng nảy như vậy, bác sĩ ở đây đều sợ anh đấy mà đại ca còn cần đến bọn họ đấy!" Tử Mặc không nhịn được rống to.

Trương Thiên vểnh môi, cuối cùng cũng tình nguyện lái xe về nhà.


CHƯƠNG 70: TÂM TRẠNG KHÔNG YÊN (1)

  Ngải Tuyết lúc nào cũng lo lắng không yên.


Có mấy người lái xe đến sân vườn, vẻ ngoài của họ rất khác nhau, người xăm rắn, người xăm rồng.

Ngải Tuyết nhìn đám người lẫn lộn này, khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một hồi bất an.

Thủy Nhan nhìn qua bọn họ, rồi tâm tình hưng phấn vui vẻ trở lại chuẩn bị đi nướng thịt.

Vẫy vẫy đầu, nghĩ thầm hôm nay là một ngày thật tốt biết bao, rất thích hợp để dã ngoại như thế này.

"Oa, thơm quá a!" Thủy Nhan chảy nước miếng ròng ròng.

"Em muốn ăn, nhanh lên một chút không được sao!" Lam Tịch Ảnh hận không thể đem hết đống đồ nướng trên vĩ bỏ vào miệng một lần.

"Chị dâu, cho chị này!" Tử Hiên đã nướng chín một miếng thịt đưa cho Ngải Tuyết.

"Em cũng muốn vậy! Sao anh lại cho Tiểu Tuyết trước" Lam Tịch Ảnh cong môi đỏ mọng lên làm nũng.

Ngải Tuyết lúng túng cười đưa cho cô.

"Tôi chưa đói, cô ăn trước đi!"

"Thật sao? Vậy em không khách sáo ăn trước vậy!" Lam Tịch Ảnh đưa chén qua muốn nhận, lại bị Tử Hiên đánh một cái.

"Ai bảo em không khách sáo, em có thể khách sáo một chút được không?" Tử Hiên tức giận nhìn cô, Lam Tịch Ảnh sợ quá liền cúi đầu, mím môi.

Trước tình huống như vậy, làm Ngải Tuyết tiến không được mà lùi cũng không xong.

Không thể làm gì khác hơn là đem miếng thịt bỏ vào miệng, im lặng không lên tiếng.

"Ừ, tôi vừa nướng xong, Tiểu Ảnh, cho cô nè?" Thủy Nhan nhìn thấy vậy, vội vàng đem miếng thịt vừa nướng xong cho Lam Tịch Ảnh.

"Cám ơn!" Lam Tịch Ảnh nhận lấy thức ăn từ Thủy Nhan, trong lòng có chút mất mác, nhưng mà cô chỉ muốn Tử Hiên nướng cho ăn thôi.

Ngải Tuyết ăn được một chút, liền lôi kéo Thủy Nhan vào nhà vệ sinh.

"Tiểu Tuyết, cậu nói xem, Tiểu Ảnh và Tử Hiên hai người thật sự là yêu nhau sao?" Đi vệ sinh xong, hai người vừa rửa tay vừa trò chuyện.

Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài, nói cuộc đối thoại đêm đó giữa Tử Hiên và Mộ Dung Kiệt cho Thủy Nhan nghe.

"Cậu nói Tử Hiên một tuần là đổi một người phụ nữ khác?" Thủy Nhan giật mình há hốc miệng.

Ngải Tuyết chu mỏ gật đầu"Mặc dù Tiểu Ảnh ở bên cạnh anh ta cũng hơn một tháng nhưng tớ cảm thấy Tử Hiên chỉ muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Ảnh thôi!"

"Ừ, nhưng Tiểu Ảnh thì rất thích Tử Hiên!" Thủy Nhan tán đồng ý kiến, thời gian một tháng, đủ để thấy rõ ràng tất cả.

"Cậu nghĩ, Tử Hiên thích Tiểu Ảnh sao?" Tính cách của hai người bọn họ khác nhau rất lớn.

"Cô nên lo cho cô trước đi!" Giọng nói châm chọc từ sau lưng truyền đến.

Ngải Tuyết nhìn qua gương thấy rõ ràng người đó, chính là Thượng Quan Tử Uyển đã gặp ở dạ tiệc lần trước, sau lưng còn có một đám người đi theo.

Xoay người lại mỉm cười"Xin chào, trùng hợp thế? Cô cũng tới ăn đồ nướng sao?"

Thượng Quan Tử Uyển đến gần cô, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ma mị.

"Không trùng hợp vậy đâu, tôi đã để người của tôi quan sát cô hơn một tháng rồi, cô thật là rất biết chịu đựng, cả ngày ở nhà không buồn bực sao?"

Tròng mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm"Thượng Quan tiểu thư, chúng ta chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cũng không kết thù oán gì cả!"

Dừng một chút tiếp tục nói"Hơn nữa, cô muốn gì có đó, mà tôi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền cũng không có quyền , cô để ý đến tôi làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro