CHƯƠNG 96 ĐẾN CHƯƠNG 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 96: ÔNG XÃ (2)

  Cô, cô mới vừa gọi mình cái gì?

Xông tới nắm chặt bả vai của cô, vui mừng không thôi "Bảo bối, em vừa kêu anh bằng cái gì? Kêu một lẫn nữa được không?" .

Ngải Tuyết mím môi không nói, trong lòng vui sướng nhưng cố ý quay đầu không nhìn anh!

Mộ Dung Kiệt nóng nảy, nắm bả vai Ngải Tuyết khẽ lay "Kêu lần nữa đi một tiếng thôi cũng được!"

Ngải Tuyết nhíu mày "Trừ phi, anh tha cho bọn họ, em liền gọi!"

Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Ngải Tuyết!

"Có thật không, anh thả bọn họ đi, sau này em đều gọi anh là ông xã?" Nếu như là vậy, tại sao lại không chứ?

Ngải Tuyết dùng sức gật đầu, "Được, chỉ cần anh chịu thả, em lập tức gọi!"

Mộ Dung Kiệt không nói hai lời, trực tiếp gọi cho Tử Mặc "Thả bọn họ!" Giọng điệu không giống nói giỡn chút nào.

Tử Mặc đang chuẩn bị hành động, đột nhiên phải ra lệnh cho đám thủ hạ dừng tay lại!

Nghi ngờ, chẳng lẽ Ngải Tuyết thuyết phục được đại ca rồi sao?

Nhất định là vậy, trừ cô ra còn người nào có bản lãnh đó? Hôm nào có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo mới được!

"Là thiếu phu nhân của chúng tôi mấy người thoát khỏi án tử hình này nên nhớ mỗi ngày hãy khẩn cầu cho thiếu phu nhân!" Tử Mặc nhướng mày, nhàn nhạt nói!

"Bảo bối, gọi cho anh nghe!" Mộ Dung Kiệt có vẻ rất sốt ruột, không có kiên nhẫn chờ đợi.

Ngải Tuyết mắc cỡ mặt ửng hồng lên, chậm chạp nói "Ừ, cái nào. . . . . ." .

Đáng chết, mới vừa rồi gọi sao lưu loát thế. Bây giớ một chữ cũng nói không xong!

Thần sắc Mộ Dung Kiệt bắt đầu nóng nảy"Gọi nhanh! Anh muốn nghe! Nhanh lên!".

Nha đầu này, thật muốn anh gấp gáp đến chết mà!

Ngải Tuyết gãi tóc có chút rối bời, làm sao bây giờ, thật sự nói không được nữa!

"Cái đó, Kiệt, có thể để khi khác được không, cho em nợ nha?" Ngải Tuyết lúng túng quay đầu, lưỡi cứ như bị cắn mất nói hai chữ đó thật khó khăn với cô a!

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, cằm điện thoại gọi ra ngoài!

Ngải Tuyết vội vàng ngăn anh lại, "Em nói, em nói được chưa!"

Mộ Dung Kiệt bĩu môi một cái, đôi mắt lóe lên nụ cười bé nhỏ, nha đầu ngốc, anh không tin không trị được cô?

Quay đầu lại, nở nụ cười mê người nhìn cô, trong nháy mắt liền muốn đem cô lên giường giày vò đến thất điên bát đảo (*)!

(*)thất điên bát đảo: Thất: Bảy, thứ bảy. Điên: nghiêng ngã. Bát: tám. Đảo: lộn ngược. Điên đảo hay Đảo điên là lộn lên nhào xuống.

Thất điên bát đảo là bảy tám lần đảo điên, ý nói: nhiều lần đổi thay tan nát.

"Bảo bối, không gọi phải không?" Mộ Dung Kiệt thật không còn cách nào, vì muốn cô kêu một tiếng 'ông xã', nên anh phải dùng đến cách bức cung thế này!

Ngải Tuyết vừa nhắm mắt, cắn răng nói "Ông . . . . . Ông. . . . . . Ông xã!" .

Rốt cuộc, Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, tâm tình thật tốt!  

CHƯƠNG 97: ÔNG XÃ (3)

  Bộ dáng rất gấp gáp cuối cùng cũng không nhịn được bổ nhào tới kéo Ngải Tuyết ngồi lên đùi mình để cô cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng đang dừng lại ở phía dưới của mình.

Ngải Tuyết sợ hãi kêu"Không thể như vậy, bác sĩ nói một tháng này không thể làm cái đó!". Thiệt là, người ta mới từ bệnh viện trở về không bao lâu a!

Mộ Dung Kiệt cau mày, chết tiệt, chỉ nhìn nhưng không thể ăn, tư vị này thật sự không dễ chịu chút nào! Nha đầu này thật biết cách hành hạ anh.

Chợt, khóe miệng nhếch lên, nhìn cậu nhỏ của mình không ngừng đấu tranh vì Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết kinh sợ nhìn thấu được tâm tư xấu xa của Mộ Dung Kiệt, có một loại dự cảm không tốt trỗi dậy trong tim cô.

Vội vàng đẩy anh ra, chạy nhanh vào vệ sinh "Em, em muốn đi toilet!".

Sao Mộ Dung Kiệt lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, một tay ôm cô vào trong ngực trở lại.

Khẽ cắn lỗ tai của cô, cả người Ngải Tuyết tê dại, không nhịn được hừ nhẹ.

Mộ Dung Kiệt cười xấu xa"Bảo bối, em biết không? Em có thể dùng cách khác để phục vụ cho anh mà!".

Ngải Tuyết nhìn sức hấp dẫn khiếp người của Mộ Dung Kiệt, sửng sốt "Cái . . . . . . Cách gì?" .

Mộ Dung Kiệt lại gần bên tai Ngải Tuyết, thì thầm nói nhưng không biết nói cái gì.

Chỉ thấy mặt Ngải Tuyết từ màu trắng chuyển sang màu đỏ đến cả mang tai, màu xanh đến tận cổ, hoảng sợ muốn trốn tránh"Không, không được, tại sao có thể như vậy!" .

Thực xấu hổ chết đi được!

Mộ Dung Kiệt liều mạng trực tiếp áp đảo Ngải Tuyết ở trên giường"Tại sao không được? Anh muốn! Em biết không?Bộ dạng trốn thoát của em thật mê người!"

Ngải Tuyết mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, Mộ Dung Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngải Tuyết, tim đập loạn nhịp không ngừng!

Thân dưới nóng bừng, sôi trào mãnh liệt như thủy triều dâng cao ở lòng biển, bàn tay tùy ý chạy loạn trên thân thể Ngải Tuyết.

Gấp gáp mà tham lam hôn khắp người Ngải Tuyết, đôi môi của cô mềm mại rất thích hợp để hôn, cơ thể tràn đầy sức sống, quyến rũ đến chết người! !

Cô chính là tiểu yêu tinh đến quyến rũ anh, làm anh muốn ngừng cũng không được! ! !

"Bà xã, em thật đẹp!" Mộ Dung Kiệt không ngừng nỉ non ở bên tai Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết sợ tới mức liên tục lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng như trứng tôm luộc chín, mặc kệ có chết cũng không làm! !

Bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh mạnh vào bờ ngực rắn chắc của anh.

Cô muốn gào thét, rất muốn gào thét! ! !

Cô càng giãy giụa không muốn, Mộ Dung Kiệt càng lấn lướt làm tới hơn.

"Em còn lộn xộn nữa đừng mong đêm nay được ngủ ngon giấc!!"

Lời vừa nói ra mang theo chút uy hiếp làm Ngải Tuyết không dám chống đối nữa. Có chút dở khóc dở cười đành phải phối hợp với anh

Ôi ôi ôi, tên ác ma này! ! !  

CHƯƠNG 98: ÔNG XÃ (4)

  Sáng sớm, Ngải Tuyết không chút sức lực nằm lỳ ở trên giường,

Ngược lại Mộ Dung Kiệt thì tràn đầy sức sống sau một đêm ăn no, mặc tây trang chỉnh tề, mắt liếc Ngải Tuyết đờ đẫn trên giường.

Chậm rãi đi tới bên giường, đặt lên cánh môi anh đào của cô một nụ hôn ngọt ngào!

Nha đầu này quá hấp dẫn quá mê người khiến anh thật không muốn rời giường chút nào!

"Bà xã, có muốn rời giường không?"

Ngải Tuyết lè lưỡi lắc đầu, cô cảm thấy ớn lạnh với lời anh nói, lấy chăn đắp kín đầu, không hề nhúc nhích!!

Mộ Dung Kiệt thấy thế, khóe miệng mở ra tạo thành vòng tròn, cúi người lăn thân thể cô vài vòng trong chăn.

Xác định chăn bao bọc cô kĩ càng rồi mới ôm lên bước đi ra ngoài, vì tối qua quần áo của cô bị anh xé nát nên đành đắp chăn thay vậy!

Ngải Tuyết cảm giác có cái gì đó không đúng, đầu từ trong chăn thò ra.

Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ôm mình ra khỏi phòng với bộ dạng như một xác ướp, tất cả thủ hạ ở ngoài đều kinh ngạc miệng há to hết cỡ.

Ngải Tuyết nhanh chóng đem đầu chui vào chăn, hận không thể cắn lưỡi của mình để chết ngay lúc này!

Nổi điên sao, phải hình dung tâm trạng của cô vào giờ phút này như thế nào!

Lần đầu tiên quan hệ với anh, sao cô không nhìn rõ người đàn ông này lại phúc hắc đến như vậy!

Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết lúng túng, quả thật muốn huơ tay múa chân ăn mừng!

Ôm cô vào trong xe, đưa tay vỗ đầu nhỏ của cô"Bảo bối ngốc, mau ra đây, không sợ ngộp chết sao?".

Ngải Tuyết len lén đưa hai mắt ra, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, xác định không có ai rồi lập tức bật dậy!

Hai mắt mở thật to hận không thể dùng ánh mắt này giết chết tên vô lại ở đối diện!

"Mộ Dung Kiệt, anh biết anh đã làm gì không? Sao anh có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy?" Cuối cùng Ngải Tuyết cũng bùng nổ gào thét ầm ỹ cả xe, thật là mất mặt, hức hức. . . . . .

Mộ Dung Kiệt nhíu mày nhìn con nhím đang xù lông bên cạnh, hai tay nắm đầu của cô đặt lên đùi mình, gắt gao kiềm chế cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét của cô.

"Cô gái ngốc này, em muốn chết sao!" .

Ngải Tuyết tức giận muốn xuống xe, nhưng quanh thân chỉ bọc một chiếc chăn mỏng, muốn đi trong tình trạng này cũng khó khăn nên làm sao đây?

Mộ Dung Kiệt hiểu rõ Ngải Tuyết không thể làm gì hơn ngoài cầu cứu anh, ý thức được điều này càng làm anh muốn lưu manh với cô hơn, trong lòng thực cảm ơn chiếc chăn này!

Ngải Tuyết không đành lòng nháy mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ hy vọng lúc này anh có thể đàng hoàng một chút! !

Tâm tình Mộ Dung Kiệt trở nên ngọt ngào, giống như ăn phải mật ong! !

Véo da thịt trắng nõn của cô một cái, rút tay về nghiêm túc lái xe.

Có điều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phính hồng thật lòng không thể kìm nén được dục vọng! !

Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cực độ rốt cuộc cũng được thả lỏng! Thở ra một hơi, xụt xịt lỗ mũi, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy con đường phía trước là khu mua sắm.

Méo miệng, "Mua quần áo cho em! ! !" 

CHƯƠNG 99: ÔNG XÃ (5)

 Mộ Dung Kiệt bĩu môi, dừng xe ở ven đường, hôn lên trán cô rồi mới rời đi.


"Ngoan, chờ anh quay lại!" .

Gương mặt Ngải Tuyết ngớ ngẩn ngồi thừ người trong xe, đợi mãi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn thân thể trong chăn bắt đầu nhúc nhích!

"Thật chán, chán quá đi!"Trong lòng khẽ dâng lên một chút chua xót.

Tình cảnh bây giờ thật ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức làm cho cô không muốn suy nghĩ đến việc rời đi nữa! Một chút cũng không có.

Chép chép miệng, nha đầu Giản Mộng kia, từ hôm đến thăm cô đến giờ, một cú điện thoại cũng không gọi cho cô.

Xem ra, chuyện mình nhờ quá khó khăn với cô ấy, đành phải tự nghĩ cách thôi!

"Bảo bối, mau thay đi!" Mộ Dung Kiệtđưa chiếc đầm màu vàng nhạttrong taycho Ngải Tuyết!

Ngải Tuyết bọc chăn, mắt híp lại lườm anh một cái"Anh đi ra ngoài!" .

Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Sao anh phải ra ngoài, thay quần áo còn phải thay sau lưng anh?" .

Ngải Tuyết chu mỏ"Đi ra ngoài không!" .

Mộ Dung Kiệt cảm thấy mất hứng, nhìn chằm chằm cô"Không đi, cơ thể của em từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, không biết em còn xấu hổ cái gì?" .

Ngải Tuyết ngồi thừ ở trên ghế, bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra kính.

Được, anh là tên lưu manh, vô lại! ! ! Cô có chống đối cũng như công dã tràng thôi.

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt như lửa đốt, Ngải Tuyết chậm rãi thay quần áo xong, hé miệng cười yếu ớt!

Mộ Dung Kiệt gõ vào trán cô, "Nha đầu ngốc, em thật là biết cách giày xéo!" .

Ngải Tuyết le lưỡi, cố ý không để câu nói kiavào tai!

Nghiêng đầu len lén nhìn Mộ Dung Kiệt lái xe. Mím môi.

Muốn rời đi! Thật sự không được! Không làm được!

Cố đè nén đau xót trong lòng, cười nhạt"Kiệt, nếu như có một ngày em không còn bên cạnh anh nữa, anh có nhớ tới em không dù chỉ một chút khồn?" .Mới vừa hỏi xong cô liền hối hận.

Có được câu trả lời thì thế nào?

Nếu như đáp án dĩ nhiên là 'nhớ', nếu như vậy thì sao? Miễn cưỡng rời đi, sẽ vui mừng sao?

Nếu như đáp án ngược lại, mình lại muốn như vậy? Nhất định sẽ thất vọng, sẽ đau lòng sao?

Mộ Dung Kiệt chợt đạp thắng xe, hai mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cô.

"Rời đi? Em muốn rời khỏi anh?" .

Ngải Tuyết hận không thể cắn một phát thật mạnh vào lưỡi mình, vội vàng phủ nhận"Không, không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút! Ha ha." .

Mộ Dung Kiệt cảnh giác quan sát Ngải Tuyết, khởi động xe lần nữa.

Có điều một đường sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Chợt, Mộ Dung Kiệt hung hăng nện một quyền vào tay lái, đáng chết, mới vừa rồi Ngải Tuyết hỏi như vậy là có ý gì.

Tim của anh trong tích tắc cứ như vậy mà thấp thỏm lo sợ, cô muốn rời đi?


CHƯƠNG 100: KHÔNG PHẢI KHÔNG BIẾT XẤU HỔ (1)

  Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?


'Kiệt, anh không sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi.

Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga một mạch chạy về nhà!

Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của cô và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra làm anh ta giận đùng đùng như vậy, kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!

Một tay ném cô lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng nói cho cô biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi anh đi, không được nghĩ đến nữa, anh xem thử em dám bỏ đi không!" .

Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn lửa giận xông lên não của Mộ Dung Kiệt.

Rõ ràng anh nói chuyện rất bá đạo cứ như cưỡng bức cô đi vào khuôn phép, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, có khi lại đành lòng chấp nhận chịu anh cưỡng bức như vậy! Một nụ cười trên khóe miệng!

Mộ Dung Kiệt nhìn cô chằm chằm, đi tới đi lui trong phòng.

Đáng chết, cô còn dám cười?

"Ngải Tuyết, anh nói chuyện buồn cười lắm sao? Em dám cười một lần nữa coi?"Lúc này Mộ Dung Kiệt như muốn bóp chết cô.Cô thật biết hành hạ anh mà.

Vẻ mặt Ngải Tuyết nghiêm túc, chu mỏ"Anh cần gì phải nổi giận như thế? Người ta chỉ hỏi thử thôi chứ có bỏ đi đâu."

Mộ Dung Kiệt xụ mặt xuống bởi vì câu trả lời của cô"Em muốn bỏ đi lần nữa sao mà hỏi thử như thế? Ngải Tuyết, em không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!" .

"Em có gan làm thử xem, Mộ Dung Kiệt anh nhất định bắt được em dù cho chân trời góc biển, lúc đó mỗi ngày em nên cầu nguyện không bị anh tìm ra, nếu không, hậu quả em gánh không nổi đâu!"

Mộ Dung Kiệt nói rất nghiêm túc! Nghĩ đến một ngày Ngải Tuyết không còn tồn tại trong cuộc sống của mình, trong lòng rất khó chịu như mất đi mục tiêu sống, anh cảm thấy, anh nhất định sẽ nổi điên!

Sắc mặt Ngải Tuyết càng thay đổi, có chút ưu thương nhìn Mộ Dung Kiệt.

Hồi lâu"Em không thể sanh con nữa, anh cũng muốn giữ em bên cạnh sao?" .

Mộ Dung Kiệt ngẩn người, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngải Tuyết"Đúng, anh muốn như thế, bất kể em có thể sinh con cho anh hay không, Mộ Dung Kiệt anh đời này kiếp này chỉ cần Ngải Tuyết!" ,

"Cho nên em không được suy nghĩ bỏ anh, một chút cũng không được, anh sẽ cắt đứt trong suy nghĩ của em, không để cho nó sinh trưởng!" .

"Làm phụ nữ của Mộ Dung Kiệt anh, em phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt." .

"Em đã thành công làm phụ nữ của anh, em phải có nhận thức, nếu như không thể sanh con, đó cũng là do Mộ Dung Kiệt anh gây ra, cho dù có như thế nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh anh, nếu có ngày anh không để ý đến em nữa, em cũng phải dính lấy anh, muốn rời đi cũng không được!"

Ngải Tuyết bĩu môi"Em không phải không biết xấu hổ! Ngay cả anh bỏ rơi em, em còn phải níu kéo lại sao. Đó là chuyện của những người mặt dày mới làm được!" .

Mộ Dung Kiệt tức muốn điên lên được, đầu của người phụ nữ này là khúc gỗ sao?

Nói nửa ngày cũng không vào trọng điểm!

Đầu anh cụng vào trán cô:"Nha đầu ngốc, ý của anh là bất kể em có thể sanh con hay không, em đều là người phụ nữ của riêng Mộ Dung Kiệt anh, em không được rời khỏi cuộc sống của anh vì vậy hãy chôn cái suy nghĩ đó đi!"

"Em nghe có hiểu lời anh nói không! ! !" Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Kiệt hắng giọng rống to!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro