Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 [Nhật ký của Tô Kình]

01.09.2013 

Hôm nay trường trung học khai giảng, tâm trạng bình thường.

Tớ được xếp vào học cùng lớp với Tống Cẩn Nhan cô bạn từ thời tiểu học và Cố Chi Hành người bạn hàng xóm cùng tớ lớn lên.

Trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, mọi thứ vẫn như trước không có gì thay đổi.

Các bạn học xung quanh đang bàn tán về một người tên là "Giang Tự Hoài"

Họ nói cậu ta đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 của thành phố với điểm tuyệt đối môn toán và vật lý. đạt huy chương vàng Olympic tin học cấp 2 toàn quốc, ngoại hình bảnh bao, gia cảnh giàu có...

Trường nào cũng có những nhân vật có sức ảnh hưởng như vậy, Tớ chẳng quan tâm.

Nhưng vẫn cứ có chút tiếc nuối, vẫn nghĩ rằng nếu như may mắn có thể sẽ gặp được chàng trai trong kỳ nghỉ hè vừa rồi.

Thôi quên đi, thân là một học sinh, nhiệm vụ của mình là phải học tập chăm chỉ, sau này thi đỗ vào một trường đại học tốt.

[Nhật ký của Giang Tự Hoài]

01.09.2013

Bắt đầu một năm học mới thật khó chịu.

Nhưng khi tôi bắt gặp cô họa sĩ nhỏ ở cổng trường. tự nhiên lại cảm thấy bầu không khí của năm học mới cũng khá dễ chịu.

Nghe thấy nam sinh bên cạnh cô ấy gọi cô là "Tô Kình".

Một cái tên nghe khá đơn giản nhưng lại hay.

Tôi nên gọi cô ấy như thế nào đây?

Gọi Tô Kình có vẻ có chút trịnh trọng.

Nhưng nếu gọi A Kình, Tiểu Kình, Kình Kình hay gì đó thì lại cảm thấy có chút xấu hổ. Phải đợi cho đến khi mối quan hệ trở nên thân thiết hơn đã...

Vậy giờ gọi cô ấy là bạn học Cá Voi.

Bạn học Cá Voi, tớ rất vui khi chúng ta có thể học cùng một trường.

Chúc cậu đầu năm học mới suôn sẻ.

[Nhật ký của Tô Kình]

02.09.2013

Buổi khai giảng hôm nay,  tâm trạng tớ rất phức tạp.

Buổi khai giảng luôn nhàm chán và rất lâu mới kết thúc, tớ cứ ngơ ngác nhìn vào gáy các bạn ngồi trước. 

Cho đến khi lãnh đạo nhà trường tuyên bố đại diện cho khóa học sinh mới Giang Tự Hoài lên sân khấu phát biểu.

Tớ ngẩng đầu lên và nhìn cậu ấy để thể hiện sự tôn trọng, không ngờ rằng cảnh tượng này lại làm tớ vô cùng choáng váng.

Người đứng trên sân khấu đó, chẳng phải là chàng trai tớ đã gặp trên phố Phong Bình trong kỳ nghỉ hè vừa rồi sao?

Hóa ra, chúng tớ có thể gặp lại nhau.

Hóa ra, cậu ấy chính là Giang Tự Hoài.

Cậu ấy không nhưng đẹp trai, lại còn rất ưu tú.

Nhịp tim tăng đột ngột làm tớ ngại không dám nhìn cậu ấy, nhưng cuối cùng tớ vẫn lấy hết can đảm nhìn lên.

Đôi mắt của chúng tớ dường như đã gặp nhau trong chốc lát giữa không trung, rồi cậu ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, có lẽ là tình cờ liếc qua khu vực tớ đang ngồi.

Tớ thấy bàn tay cầm micro của cậu ấy khẽ run nhẹ, thật sự rất nhẹ, không biết có phải là ảo giác không.

Học sinh đứng đầu khối mà cũng biết run sao?

Dễ thương quá đi...tớ không thể không nghĩ như vậy.

Tớ nghe người ta nói rằng khi con trai thích ai đó sẽ cảm thấy đối phương đáng thương. còn con gái lại cảm thấy đối phương dễ thương.

Mặc dù hiện tại sẽ có chút tùy tiện để đưa ra kết luận.

Nhưng có lẽ khoảng 80% là tớ đã thích Giang Tự Hoài.

[Nhật ký của Giang Hoài Tự]

02.09.2013

Thay mặt tân học sinh khối 10 phát biểu.

Đúng là một bản thảo dở tệ, bài viết chẳng ra sao, còn không bằng tớ viết bừa.

Ban đầu chẳng có gì, nhưng nghĩ đến bạn học Cá Voi cũng đang ở trong đám đông bên dưới. 

Trái tim tớ như ngừng đập.

Toi rồi, toi rồi.

Liệu cô ấy có cảm thấy tớ rất ngốc không?

Liệu cô ấy có nghĩ tớ là một tên mọt sách không?

Suốt thời gian đó cô ấy đều không nhìn tớ.

Tớ nhìn cô ấy sắp thành lỗ rồi mà cô ấy vẫn cúi đầu.

Bài phát biểu này thực sự nhàm chán đến thế sao?

Khi tớ sắp nói xong, cô ấy cũng ngẩn đầu thương sót, gửi tớ một ánh nhìn.

Ah, Ah, Ah, chạm mắt nhau rồi!

Đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng và tay thì run rẩy.

Tớ giả vờ nhìn đi nơi khác giống như vừa vô tình lướt qua khu vực đó.

Đúng, giao tiếp bằng mắt với khán giả là phẩm chất cơ bản của một diễn giả mà.

Thật quá xấu hổ, cho dù bất cứ lý do nào sau này tớ cũng sẽ không nhận công việc nào như thế này nữa.

Bạn học Cá Voi, chúc cậu ngày thứ hai đến trường vui vẻ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro