Tình yêu_Bỏ lỡ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 5 năm đi du học, cuối cùng hôm nay anh cũng can đảm, quyết định về nước tìm cô, nhân dịp nhóm bạn tổ chức họp lớp, anh nghĩ cô cũng sẽ đi nên anh cũng đi. Anh rất muốn gặp được cô, muốn nói với cô rằng anh cũng thích cô.

Thế là cũng tới buổi họp lớp, anh đến cũng khá sớm để mong được gặp cô, nhưng đợi mãi hết người này đến người khác đến nhưng lại chẳng thấy cô đâu. Sau đó thì lớp trưởng kêu mọi người bắt đầu vào buổi họp lớp, lúc này anh không đợi được nữa mới nên tiếng hỏi về cô không đi họp lớp sao.

Mọi người nghe anh hỏi thế thì trố mắt lên nhìn, xong cũng có người lên tiếng nói rằng cô đã mất được gần 3 năm nay rồi.

Lúc này anh không giám tin vào tai mình nữa, cô ấy mất rồi còn là cách đây 3 năm.

Sau đó anh nghe một người bạn cũng có mặt lúc cô mất năm đó kể lại chuyện cô bị bệnh rồi mất, và ngày cô mất chính là ngày cô gọi điện cho anh và sau cuộc gọi đó thì cô ra đi.

Họ cũng nói cho anh biết lúc trước mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cô không hề hại người yêu trước đây của anh.

Lúc này lòng anh đau nhói lại nhớ đến câu hỏi lúc đó của cô, bây giờ anh trả lời liệu có còn kịp, anh muốn nói anh rất nhớ rất nhớ em, em có thể quay về với anh được không.

Nhưng là do anh đã bỏ lỡ quá nhiều, bỏ lỡ tình yêu của cô dành cho anh, bỏ lỡ cơ hội được bên cô, những điều quan trọng nhất của anh, anh đều đã bỏ lỡ.

Bây giờ anh đã hiểu được cảm giác của cô, anh đã thực sự yêu cô rất sâu đậm rồi. Nhớ lúc trước đối xử với cô tệ thế nào, anh lại càng day dứt hơn. Là anh không tìm hiểu rõ ràng đã đổ mọi tội lỗi lên người cô, tất cả là tại anh.

Anh tự trách bản thân mình sao lúc đó lại tàn nhẫn với cô như thế. Là anh đã khiến một cô gái vô tội phải chịu oan. Hơn hết là anh đã chà đạp lên tình cảm chân thành của cô dành cho mình. Anh thừa biết là cô thích anh, nhưng lúc đó anh vẫn cứ nghĩ bản thân đang yêu người con gái kia.

Vì không muốn người con gái kia hiểu lầm mà anh luôn tránh né, hắt hủi cô. Lần đó, anh đã rất tức giận khi nghĩ rằng cô hại người con gái anh yêu là vì đố kị.

Anh đã làm cái gì thế này, những tội lỗi anh đã gây cho cô bây giờ phải bù đắp làm sao đây. Anh vừa cảm thấy tội lỗi, áy náy, và hơn hết là đau lòng vì anh đã yêu cô mất rồi.

Tạo hóa đúng là rất bất công với số phận của cô nhưng lại rất công bằng với tình yêu của cô, cô yêu anh nhiều bao nhiêu đến lúc chết vẫn còn yêu, thì bây giờ anh cũng thế yêu cô đến thấu tận tâm can.

Tình yêu của anh dành cho cô cũng là chân thật nhưng là do anh nhận ra quá muộn.

Chính bản thân anh đã để vuột mất người con gái mình yêu thương. Để rồi anh phải trả giá cho những sai lầm ấy là yêu nhưng mãi mãi lại chẳng có được.

...

Rất nhiều năm về sau, anh vẫn một mình cô độc trên cõi đời này.

Anh không yêu thêm bất cứ người con gái nào khác, và dĩ nhiên là sẽ không kết hôn. Một chàng trai đẹp trai lại tài giỏi như anh lại chẳng lấy vợ khiến cho mọi người rất khó hiểu, họ luôn nghĩ anh thật cô đơn.

Nhưng anh lại không nghĩ vậy, trong trái tim anh luôn có cô, anh luôn cảm thấy cô ở bên cạnh mình. Và cũng vì quá thương nhớ cô mà anh mắc căn bệnh trầm cảm.

Đã nhiều lần anh muốn kết liễu chính mình để đi tìm cô. Có một lần anh đã uống rất nhiều thuốc ngủ để tự sát, nhưng không biết nên nói là may mắn hay xui rủi, người bạn thân đã phát hiện và đưa anh đi cấp cứu.

Anh được cứu sống, nhưng trong lúc chuẩn bị chìm vào cái chết đó, anh thực sự đã gặp được cô.

Cô xinh đẹp như một thiên thần trong chiếc váy màu trắng, dịu dàng, ngọt ngào tươi cười nói với anh là anh nhất định không được chết, anh phải sống thật tốt. Nói rồi cô liền rời đi, anh vội vàng kêu cô, nhưng cô vẫn cứ đi. Và cũng từ lần đó dù có muốn chết thế nào thì anh vẫn buộc phải sống, bởi vì cô đã nói anh không được chết, anh phải sống thật tốt.

Câu nói kia anh nhất định phải thực hiện, anh sẽ không tự tử nữa nhưng còn sống tốt thì làm sao thực hiện đây. Không có cô cuộc sống anh chẳng hề có ý nghĩa.

Lúc trước mọi chuyện chưa xảy ra thì có thể, còn từ khi biết yêu cô và ngày càng yêu nhiều hơn nhưng cô lại đi mất rồi, cuộc sống này anh chỉ có thể miễn cưỡng tồn tại theo ý nguyện của cô thôi.

Năm 72 tuổi anh mất, anh mất vì bệnh. Anh không ngờ mình có thể sống lâu như thế. Có lẽ là ông trời đang trừng phạt anh, khiến anh phải sống thật lâu trong sự đau khổ. Nhưng không sao thời gian đối với anh không quan trọng, miễn là bây giờ có thể hoàn thành câu nói kia của cô, anh có thể đến gặp cô rồi. Tuy là hơi lâu nhưng hy vọng cô vẫn chờ anh.

Người ta chôn anh ngay kế mộ của cô, đây chính là tâm nguyện của anh trước khi mất. Trên hai bia mộ là hình ảnh của một chàng trai và một cô gái. Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bởi vì anh cũng chẳng còn người thân, bố mẹ anh đã mắt lâu rồi, cũng chẳng anh chị em gì.

Anh nói với người úp mộ cho mình để hình anh năm 22 tuổi, anh sợ cô sẽ chê anh già nếu để hình mình 72 tuổi. Tuy có chút ngang ngược nhưng đây thật sự là điều anh lo ngại. Anh biết cô thích mình cũng một phần là vẻ ngoài đẹp trai, thế nên nếu bây giờ anh già sợ cô sẽ không thích anh nữa, anh rẩt sợ mất cô.

Cố gắng lắm mới có thể đuổi theo được cô, không thể vì điều này mà vuột mất được.

Tuy việc làm của anh thật trẻ con, nhưng nếu ai đã trải qua việc mất đi người mình yêu thì sẽ hiểu, dù chỉ một chút khuyết điểm cũng khiến anh lo sợ, sợ sẽ mất cô thêm lần nữa.

Hai con người tuy là yêu nhưng cuối cùng vẫn là ly biệt, bởi thế mới nói tình yêu vốn dĩ không đẹp như ta thường nghĩ, thậm chí nó còn tệ hơn cái kết của câu chuyện tình yêu này. Nhưng thật ra tình yêu cũng khiến con người nhận ra được nhiều điều, tuy hai người họ không đến được với nhau nhưng họ vẫn yêu và chưa hề hối hận về điều đó.

Có điều cũng đừng quá cố chấp, vốn dĩ cuộc sống này đã khó khăn rồi, vì thế chúng ta đừng quá cố chấp đi trên con đường không thuộc về mình, tìm kiếm những thứ không thuộc về mình, điều đó là vô nghĩa.

Đúng là cuối cùng anh đã yêu cô nhưng lúc này cô cũng chẳng còn trên đời nữa. Đến lúc cô chết cô cũng chẳng biết được anh đã yêu cô. Anh vẫn là chấp niệm của cuộc đời cô. Tình yêu của những năm tháng thanh xuân thật nhẹ nhàng, thanh thuần, tươi đẹp nhưng lại thường không trọn vẹn. Nhưng có lẽ đã trải qua thì một đời cũng không quên.

/Hy vọng ở một nơi nào đó trong vũ trụ, cả hai đã gặp lại nhau/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro