Tình yêu_Bỏ lỡ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đã đến lúc được tự do, anh quyết định đi tìm Hạ Hạ, cô ấy chính là ánh nắng ngày hè nhưng không gay gắt mà lại là ánh nắng chiếu sáng cả cuộc đời của anh.

Anh biết cô đi du lịch liền mua vé bay tới đó. Anh biết cô sẽ đến bờ biển lên vừa xuống máy bay là anh chạy thẳng ra đây.

Đúng như anh đoán, từ xa anh đã thấy bóng dáng thấp thoáng của cô. Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng đó là người con gái anh yêu, sao anh có thể không nhận ra.

Từ lúc chia tay đến nay, anh luôn âm thầm quan sát bảo vệ cô, sợ cô biết nên anh chỉ dám lén lút.

Lúc chia tay anh cũng đau khổ không kém, sau khi kết hôn anh vẫn thường xuyên lén lút quan tâm cô, mỗi lần cô tan làm anh đều sẽ đi phía sau bảo vệ cô về tới nhà.

Anh không dám tiến gần đến cô vì thấy rất hổ thẹn khi đã khiến cô đau lòng, anh mong rằng cô sẽ kiếm được một người tốt hơn anh để nương tựa. Nhưng trước khi cô kiếm được người đó, anh sẽ vẫn là người bảo vệ cô. Anh chỉ hi vọng rằng, bản thân có thể làm gì đó để bù đắp lại những tổn thương mình gây ra cho cô.

Trong thời gian đó có rất nhiều người tỏ tình, mỗi lần như thế anh đều rất hồi hợp sợ cô sẽ đồng ý, nhưng anh lại mong muốn cô tìm được người lo cho cô, yêu thương cô. Nhưng mỗi lần như thế cô đều sẽ từ chối, anh vừa cảm thấy vui, vừa áy náy vì nghĩ có lẽ vì anh nên cô mới sợ tình yêu hay là cô vẫn còn yêu anh.

Anh biết mình như thế là ích kỉ, nhưng nghĩ đến việc cô vẫn còn yêu mình, lòng anh lại dâng lên cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Vì thế anh đã hạ quyết tâm sau khi ly hôn anh nhất định sẽ theo đuổi lại cô, dù như thế nào anh cũng chỉ cần cô, Hạ Hạ của anh.

Quay lại với thực tại, anh chạy nhanh về phía cô. Lúc này anh đã nhận ra bất thường, cô đang đi dần ra phía biển và đang chìm xuống.

Anh thấy vậy bắt đầu sợ hãi lớn tiếng gọi cô, nhưng do khoảng cách khá xa nên cô không nghe thấy. Lúc anh đến được chỗ cô thì cô đã chìm xuống, anh vội vàng lao xuống bơi đến chỗ cô. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, cô đã không tỉnh lại nữa, cô đã ra đi, đã rời xa anh mãi mãi.

Anh không ngờ cô lại ngốc đến thế, sao lại tự làm hại bản thân mình. Thế nhưng anh đâu biết rằng, có lẽ đối với cô đấy là một sự giải thoát, sống trong sự chờ đợi và quá khứ khiến cô quá đau khổ.

Thứ tình yêu mà cô từng cho là hạnh phúc, niềm vui nay chỉ còn lại sự bi thương, sự nhớ nhung từng ngày từng ngày dày vò cả thể xác lẫn tinh thần cô.

Anh trách cô sao lại không đợi anh, nhưng lại trách bản thân gấp bội, tất cả đều do anh. Cô không phải là không chờ anh mà là đã chờ quá lâu rồi, giới hạn chịu đựng của cô cũng vượt mức rồi.

Đây không phải là hành động ngu ngốc mà có lẽ là sự giải thoát đi, cô mệt rồi, không muốn chờ nữa. Cứ ngỡ chỉ là rung động trong giây lát nhưng không ngờ lại mất cả một đời để quên đi. Có trách thì trách cả hai có duyên nhưng không có phận.

Có lẽ cô buông bỏ được rồi, nhưng còn anh phải trả giá cho sự thất hứa ấy bằng một đời mất đi người con gái này. Anh rất đáng trách, nhưng lại cũng rất đáng thương.

Tình yêu anh trao cho cô là thật, nhưng lại vì những trở ngại mà đánh mất. Anh nợ cô ấy một đám cưới, nợ cô ấy một gia đình, nợ cô ấy cả một cuộc đời hạnh phúc.

...

Sau khi cô đi, anh luôn sống trong sự đau khổ cùng dằn vặt, nỗi đau này chỉ có những người từng trải qua như anh mới hiểu.

Năm năm sau khi cô mất, anh cũng rời bỏ thế giới này ở độ tuổi 30, người ta tìm thấy xác anh dạt vào bờ cũng chính là nơi cô mất khi xưa.

Có lẽ là anh cũng giống cô, không chịu được nữa đành tìm cách giải thoát, dù cách của anh và cô quá tiêu cực đi chăng nữa thì cũng là lựa chọn của hai người.

Anh và cô đều lựa chọn rời xa thế giới này ở độ tuổi đầy tham vọng và tươi sáng, nhưng đối với họ có lẽ ở cạnh nhau mới là tốt nhất.

/Có lẽ ở nơi nào đó họ đã gặp lại nhau rồi/

Mẹ anh biết chuyện cũng đã rất hối hận vì những việc mình làm. Là bà đã khiến cho mối tình đẹp ấy tan vỡ, là do là quá định kiến, quá khắc nghiệt. Nhưng hối hận thì được gì, cô cũng chẳng thể sống lại, anh cũng đã đi mất.

Chính là bà tự hại con trai mình, không thể trách ai.

Nhưng làm cha mẹ cũng có nỗi khổ tâm, ai mà không muốn những điều tốt cho con mình.

Tuy nhiên, việc làm của mẹ anh đã quá độc tài, tự cho mình là đúng, bắt người khác phải làm theo. Cuối cùng hậu quả là mất đi con trai, bà ấy cũng đáng trách nhưng cũng thật đáng thương.

Bởi thế đừng ai áp đặt người khác theo ý mình, ngay cả khi đó là con của mình. Không ai có quyền đó, hạnh phúc hay không là chính bản thân người đó chọn. Đừng cho rằng bản thân mình đúng mà áp đặt người khác.

Cuộc sống này vốn dĩ đã khó khăn rồi, vì thế đừng cố tự tạo thêm ngăn cách.

Tình yêu đã khó để có được, thế nên phải cố mà nắm giữ. Điều tốt đẹp thì chỉ đến một lần, không cố giữ đến lúc mất đi có hối hận cũng đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro