Hạ Đơn Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày em nghĩ chúng ta là gì của nhau anh nhỉ? Không phải tình nhân nhưng lại hơn tình bạn. Em không biết định nghĩa mối quan hệ này của chúng ta như thế nào nữa. Anh và em có những ngày cùng nhau đi trên một con đường dài và kể cho nhau nghe những buồn vui thường nhật, chúng ta có cùng sở thích nhưng mặc nhiên cũng có một vài thứ trái ngược nhau. Chúng ta là hai con người không cùng hoàn cảnh nhưng đến với nhau rất nhẹ nhàng. Anh là một chàng trai nguyên tắc và em cũng thế nhưng cái nguyên tắc của anh lại khác em, em có thể dễ dàng phá vỡ cái nguyên tắc của chính mình tuỳ theo hoàn cảnh, tuỳ theo từng loại người, còn anh thì cứ như một khuôn khổ đã định sẵn. Nhiều lúc, em cũng khá phát cáu với tính cách đó của anh, nhưng em hiểu và em không bao giờ giận nổi anh cả.

Anh là một người tài giỏi và luôn vạch ra những con đường cho chính mình trong khi em thì chỉ hoạch định một số việc cần thiết nhất, cách sống của em kiểu như thuận theo tự nhiên nhiều hơn lên kế hoạch trước. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện với nhau hàng giờ bàn về công việc khá ăn ý với nhau.

Chúng ta cùng đi xem phim, cùng nhau ăn uống cùng nhau trò chuyện nhưng chúng ta chẳng phải là tình nhân, có nhiều lần ngồi sau xe anh em hỏi "Chúng ta là gì của nhau anh nhỉ?"

Anh cười trả lời với em rằng "Đã hơn nhiều cái gọi là tình bạn nhưng còn một cái gì đó mới được gọi là tình yêu"

Câu trả lời hết sức chống chế, đương nhiên em cũng chẳng chịu thua "thế chắc chắn là tình thân rồi, không phải bạn cũng chẳng là tình nhân thì chỉ duy có tình thân mà thôi"

Anh cười khẽ không đáp. Những câu nói vu vơ ngày ấy dường như tiên đoán trước cho quan hệ của chúng ta.

Ngày em lấy hết can đảm của mình để tỏ tình với anh, cũng chính là ngày anh tỏ tình với người anh yêu. Em hụt hẫng lắm anh ạ! Em tự hỏi phải chăng anh chỉ em xem như em gái, như một bài hát của Hương Tràm đang hot nhất mấy ngày nay, trong bài hát ai có câu "Mình hợp nhau đến như vậy thế nhưng chẳng phải là yêu" thật là đúng tâm trạng của em lúc này.

Mình là gì của nhau anh nhỉ? Khi mà anh đã có một nơi để quay về sau những ngày mỏi mệt, khi bên cạnh anh đã có một người cho anh chia sẽ niềm vui nỗi buồn quan minh chính đại hơn em, khi mà tình cảm của anh dành cho cô ấy nhiều hơn đối với em, thì em nghĩ chúng ta chẳng còn là gì của nhau nữa cả, không phải tình bạn, chẳng phải tình nhân mà ngay cả tình thân cũng chẳng còn.

Tạm biệt anh, tạm biệt cả quá khứ tươi đẹp của chúng ta, em sẽ không buồn khi anh hạnh phúc mà hơn thế, em sẽ chúc phúc cho hai người, tình yêu không bao giờ có lỗi, nếu có chỉ là lỗi của duyên phận, chúng ta hữu duyên nhưng vô phận thì em chịu vậy! Lần sau cuối, em chúc anh và cô ấy như khoảng trời cao kia mãi mãi có nhau, mãi mãi hạnh phúc vì anh hạnh phúc cũng như chính em hạnh phúc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro