Em không thật sự vui vẻ
Khóc lặng giữa lòng người
Em chỉ muốn trở nên vô hình
Em không còn mơ mộng, đau khổ, hay rung động nữa
Em đã quyết định thế rồi...
Em âm thầm nhẫn nhịn, nắm chặt ngày hôm qua trong tay
Những kí ức càng ngọt ngào
Lại càng khiến lòng người nhói đau
Lại càng hằn lại dày đặc những vết cắt nông sâu
Nụ cười của em chỉ là lớp màu bảo vệ
Em quyết định sẽ không hận nữa
Cũng đã quyết định không yêu nữa
Lại giam cầm linh hồn mình trong thể xác rỗng rồi khóa chặt
Thế giới này đang mỉm cười
Em hòa nụ cười của mình vào nụ cười của thế giới
Sinh tồn là quy tắc, không phải là sự lựa chọn của em
Thế là em kìm lại dòng nước mắt lảo đảo nghiêng ngả bước đi
Vết thương của em vẫn đang rỉ máu
Đứng ngay bên trái em mà ngỡ như cách cả dải ngân hà
Lẽ nào em muốn ôm tiếc nuối đó cả đời?
Sau đó mới thấy hối hận?
Em xứng đáng có một niềm vui thật sự
Đến lúc em nên tháo bỏ lớp mặt nạ ấy rồi
Tại sao đánh mất rồi mà vẫn bị trừng phạt?
Có thể để mọi đau thương chấm dứt ở khoảnh khắc này không?
Để em sống lại một lần nữa...
FallintoWangYuan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro