Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ hai June gặp View là lúc phương án của cô được chọn dùng, cô phải đến thuyết mình phương án này và giải đáp những nghi vấn cho các vì cấp trên tại hội nghị. Người tham dự chủ yếu là lãnh đạo và kỹ thuật viên. Cô không ngờ View cũng đến dự. Lúc ấy, View đang họp ở phòng bên cạnh, sau khi tan họp nhìn thấy bọn họ thảo luận ở bên này thì hứng thú nên vào nghe
Lúc June đang sửa lại tài liệu, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong lập tức chết đứng tại chỗ, khiến trưởng phòng phải nhắc nhở vài lần đến lượt phát biểu của cô.
View hiển nhiên cũng nhận ra, cô chỉ mỉm cười nhìn June rồi tìm ghế ngồi xuống. Thư ký nhanh chóng mang cho cô một tập tài liệu
June giải thích rất xuất sắc, có nhiều người tán thành nhưng cũng có vài người phản đối. Khi June giải thích xong về chỗ ngồi thì có một người đứng lên phản bác, cô không biện luận ngay lập tức mà lấy viết ghi lại, khi ngẩng đầu lên nhìn View thì thấy cô ấy đang nghịch điện thoại, không hề để ý không khí căng thẳng hiện tại.
June ghi nhớ mỗi vấn đề đối phương phản bác rồi lập tức tìm phương án giải quyết. Đột nhìn di dộng trong túi rung lên. June nhìn bốn, thấy không ai chú ý thì nhanh chóng lấy di động để khuất dưới bàn rồi nhìn thoáng. Một dãy số lạ, hơn nữa là toàn số 9. Cô mở ra đọc, là một tin nhắn ngắn gọn: "trưởng ban Chak thật lắm điều, quan điểm cùng phương án của cô tôi tán thành. View"
June bị chữ "View" làm choáng váng. Tin nhắn này là View gửi cho cô? errrrr.......June cảm thấy nhịp tim nhảy loạn, mặt nóng ran, có phải là sự thật không đây?
+++++++++
Mặc dù tin nhắn chỉ vài dòng ngắn ngủn nhưng đối với June lại rất quý giá, Dãy số kia vô thức khắc sâu tận đáy lòng, biết rõ không có lý do lưu lại số điện kia nhưng June không nhịn được type vào hai chữ và kí hiệu "Puppy 🤍" vô cùng thân thiết. Dù có người xem điện thoại của cô cũng tuyệt đối không biết đó là ai.
June cảm thấy mình 24 tuổi, sớm đã qua giai đoạn mơ mộng về tình yêu như mấy cô cậu nhóc. Nhưng từ khi nhận được tin nhắn này, cô trở nên rất lạ. Mỗi lần di động rung lên, cô lại vôi vàng mở ra xem, và mỗi lần đều làm cô thất vọng tràn trề.
Đúng vậy sao có thể là View được, Hôm đó View gửi tin nhắn cho cô chắc chỉ là nhất thời bộc phát thôi, chỉ có cô mới ngu ngốc ôm hi vọng View lại bộc phát một lần nữa.
Buổi tối ở nhà xem tivi, trên tivi đang phát bản tin dự báo thời tiết, June cầm điện thoại lên, lo lắng nhìn. Dự báo thời tiết nói bắt đầu từ tối nay gió mùa Đông Bắc sẽ tràn về, cô đang ngồi trong nhà cũng cảm thấy hơi lạnh. Lười biếng đứng lên đóng cửa sổ, bỗng nhiên từ đáy lòng bị kích động, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại viết một tin nhắn
"Ngày mai trở lạnh, nhớ mặc thêm áo"
Do dự một lúc lâu, cô nhắm mắt ấn nút send. Tin nhắn báo gửi thành công, cả người cô như đóng băng, run rẩy không ngừng, đứng ngồi không yên, di động lại càng không dám cầm. Nhưng vứt điện thoại ở đầu giường xong cô lại muốn xem View có nhắn tin lại hay không. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn nếu View gọi đến đánh chết cô cũng không nghe máy. Đúng là dám làm mà không dám chịu nha!
Mãi đến khi June đi ngủ, điện thoại vẫn im lặng. Có lẽ View cho rằng tin nhắn này do người khác gửi nhầm
Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng, chuông báo tin nhắn đến lại đánh thức cô, Cô mở mắt nhìn đồng hồ, đã hơn 1g sáng. Bỗng sực nhớ có thể là tin nhắn của View, June tỉnh hẳn của ngủ, luống cuống cầm lấy di động, hai chữ "Puppy🤍" đang nhảy nhót trên mản hình.
"Cảm ơn June nhắc nhở, tôi sẽ nhớ mặc thêm áo ấm"
View biết cô là ai, vậy....vậy View cũng lưu số điện thoại của cô? nhưng vì sao lại lưu số điện thoại của cô?
June lắc mạnh đầu vứt hết những suy nghĩ linh tinh run run reply tin nhắn: Không có gì
Tin nhắn ngừng một hồi, June nghĩ View sẽ không nhắn lại nữa thì di động vang lên
"Có phải tất cả phụ nữ đều cần người yêu dỗ dành không?" View hỏi.
June không suy nghĩ nhiều lập tức ấn reply "Dỗ dành phụ nữ không khó, đôi khi chỉ cần một bó hoa, một câu nói, hoặc một ánh mắt là đủ".
"Nhưng đâu phải tất cả mọi người đều dễ dỗ dành như cô nói".
"Kỳ thật, chỉ cần là người hiểu rõ thì cho dù khó dỗ dành đến đâu cũng có thể làm được".
"Khó trách tôi không làm được, vì tôi còn không hiểu rõ về người ta....".
Cứ như vậy bắt đầu từ tối hôm đó, quan hệ giữa hai người đã nhanh chóng tiến thêm một bậc. Trong khoảng nửa năm, hai người vẫn chủ yếu liên hệ bằng tin nhắn. June thân mật hỏi thăm, còn View thì khi nào có thời gian rỗi lại nói chuyện về công việc với cô.
Đến một ngày, June nhận được một tin nhắn View gửi về từ nước ngoài:
+
"June a , làm người phụ nữ của View, được không?"
June vừa cười lại vừa khóc, lập tức nhắn lại một chữ "Nae".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro