Phần 5: Kế hoạch của Kiều Anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các bạn ơi, mình viết tiếp nè.....( Phương bin)

Nhà Kiều Anh

Minh Hoàng..... Minh Hoàng....chết đi.....ta cho mi chết- Tôi vừa cầm phi tiêu ném vào ảnh của tên Minh Hoàng xấu xa kia vừa lẩm nhẩm rủa hắn.

Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ phải nhục như vậy. Hắn dám chê tôi là "lợn" sao, hắn đang chê hotgirl vừa học giỏ vừa thông minh như tôi là lợn sao? Hắn có biết cái người hắn chê làm trái tim của bao thằng con trai trong trường này tan chảy không? Hắn đúng là có mắt như mù, nếu tôi là lợn thì chắc chắn những mĩ nữ trên đời này đều là lợn hết. Hắn mới về có mấy hôm mà đã dám coi thường Kiều Anh này rồi. Tôi sẽ cho hắn thấy ai mới là lợn, ai mới kém cỏi. Tôi vừa nghĩ vừa lấy giấy bút ra lập kế hoạch đánh bại hắn trên mọi phương diện. Nội dung tờ giấy:

KẾ HOẠCH ĐÁNH BẠI MINH HOÀNG

1. Học kì tới quyết tâm thi đạt 99,5/100 điểm.

2. Lôi kéo hai nhỏ bạn hám giai.

3. Xây dựng hình tượng mỹ nhân dịu dàng, dễ thương trong và ngoài trường.

4. Dành vị trí quán quân trong đại hội thể thao tháng 10.

5. Có fanclub trong và ngoài trường đông hơn hắn.

6. Khi cả hai cùng xuất hiện bao giờ Kiều Anh cũng nổi bật hơn hắn và trong các ngày lễ hội nhận được nhiều quà hơn hắn.

7. Thầy cô và bạn bè sẽ yêu quý Kiều Anh hơn Minh Hoàng.

8. Rèn luyện thật tốt các thứ như: bơi, võ, nhạc cụ ....

9. (để trống)

10. (để trống)

Thực ra bản kế hoạch của tôi trông có vẻ dài dòng nhưng thực ra nội dung chính chỉ là đánh bại hơn tên Minh Hoàng kia. Tôi quyết tâm đến một ngày sẽ di tên Hoàng dưới đế giày như con gián. Để thực hiện kế hoạch ấy việc đầu tiên của tôi là phải học giỏi. Tôi hì hục tìm tất cả sách nâng cao của tất cả môn ra làm bài tập. Có lẽ, tôi phải cho hắn vào đầu danh sách đen đặc biệt thôi.

--------------Phương bin--------------------------------

Nhân vật mới

Tên: Phạm Tường Quân

Giới tính: Nam Tuổi: 16

Là hotboy khối 11, sở hữu một thân hình chuẩn, tóc màu nâu, mắt đen, cao 1m 80. Gia đình giàu có, khá thân thiện với mọi người và học giỏi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau tại trường Minh Đức

Tôi uể oải lê từng bước trên sân trường nhưng vẫn cố không tỏ vẻ mệt mỏi. Sở dĩ tôi lê từng bước như vậy là vì Thảo Trang và Bảo Nhi đều được ô tô của bố mẹ rước còn tôi không muốn làm phiền hai nhỏ nên đã từ chối với lí do hết sức vớ vẩn là tập thể dục cho giảm béo. Lúc đầu hai nhỏ cũng không đồng ý nhưng tôi nhất quyết nói đi một mình cũng được nên hai nhỏ đành chiều. Minh Đức là ngôi trường rất nổi tiếng trong đất nước Việt Nam này nên việc sân trường rộng cũng chẳng phải điều khó hiểu và những học sinh ở đây cũng đều là tiểu thư, công tử của các tập đoàn cả, chỉ một số ít như tôi là có thành tích suất sắc nên được học miễn phí nhưng tiền ăn uống thì phải tự lo liệu. Và một điều dễ hiểu là sân trường hiếm hoi thấy một người đi bộ như tôi. Buồn chán quá tôi lấy tai nghe ra nghe nhạc rồi ngân nga theo câu hát:

Nắng ban mai rọi vào phòng khi em ngủ say,

tình cờ làm cho em thức dậy ồ mình đã quá đôi mươi rồi.

Tóc loăn xoăn đầu bù rối nhưng em vẫn xinh,

một mình soi gương em ngắm nhìn cảm thấy mình thật dễ thương.

Màu trong đôi mắt em là một màu nắng nhẹ nhàng.

Viết từng nhịp lăn tăn chạy đùa trên đôi má hồng.

Cười duyên em chạy vội vàng đầu tóc bước đi nhanh nhanh

Đến nơi hẹn cùng một vài đứa bạn thân...........(Dễ thương- Khởi My)

Đang ngân nga câu hát thì tôi va vào một người rồi quyển sách trên tay tôi rơi xuống. Tôi gỡ tai nghe ra và nhìn kẻ đã va vào mình, thì ra đó là một chàng trai có gu ăn mặc sành điệu với bộ tóc màu nâu và đôi mắt màu đen sâu thẳm. Tôi bị đơ mấy giây vì vẻ đẹp trai của anh. Anh ta nhìn thấy tôi cũng đơ vài giây rồi nở một nụ cười thiên thần rồi nói:

-Chào bạn, mình xin lỗi, mình vô ý quá.

Tôi nở nụ cười bán nguyệt thân thiện nói:

-Không sao đâu, mình đang nghe nhạc nên không để ý lắm, mình xin lỗi bạn mới đúng.

Anh ta vừa nhặt quyển sách bị rơi của tôi vừa nói:

-Cả hai cùng có lỗi mà, bạn đừng bận tâm. À, mình là Tường Quân- học sinh lớp 11A1. Bạn tên là gì?

Tôi khá bất ngờ về độ thân thiện của Quân, tôi nói:

-Mình là Kiều Anh- học sinh lớp 10A1, rất vui được làm quen với Quân.

Quân cười rồi nói:

-Thì ra em là Kiều Anh, trên diễn đàn trường đăng nhiều thông tin về em lắm. Anh không ngờ em xinh hơn cả trong bài báo nói.

Tôi cười nhẹ rồi đón lấy quyển sách từ tay Quân vừ đi vừ nói:

-Anh đừng quá khen, mấy bài báo đấy nói cũng có vài điểm không đúng.

Cứ thế tôi và Quân vừa đi vừa nói chuyện, khi nói chuyện tôi nhận ra một điều rằng Quân tuy là con nhà giàu nhưng anh không công tử những người khác mà anh còn rất hòa đồng. Ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao nhưng khi nói chuyện với Quân tôi thấy rất hợp, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người con trai mới quen thân thiết đến vậy, có lẽ đây là cảm giác tình yêu sét đánh sao, tôi cũng không chắc nữa. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi đến cửa lớp của tôi, tôi nói:

-Thôi, đến lớp em rồi, chào anh.

Quân cười rồi đáp:

-Hẹn em lần sau nói chuyện nhé!

Quân giơ tay tỏ ý tạm biệt, tôi cũng làm theo. Tôi nhìn theo lưng của Quân và cảm thấy anh ấy thật dễ gần. Tôi tự nhủ nhất định sẽ làm quen với Quân- thiên thần. Vừa vào trong lớp tôi đã nghe thấy giọng chanh chua của nhỏ Lan Ngọc:

-Trời, mới vào trường chưa được bao lâu mà đã đòi quơ hotboy khối 11 à, không ngờ em cao tay thế.

Tôi nghe câu nói lúc đầu không hiểu nhưng rồi nhận ra hotboy khối 11 mà bà chị Ngọc chanh chua bảo chẳng lẽ là Quân. Tôi vội đáp:

-Em nào dám, chẳng qua chỉ gặp anh Quân ở sân trường rồi làm quen thôi chứ đâu có ý gì, chị đừng hiểu lầm.

Lan Ngọc nghe tôi nói xong thì cười tỏ ý diễu cợt, nhỏ nói lấp lửng:

-Xem ra thì Kiều Anh cao tay quá nhỉ, mới gặp mà đã cười nói như thế thì quen lâu không biết thế nào...

Tôi đáp bằng giọng lạnh lùng:

-Xem ra chị chẳng trong sáng như vẻ bề ngoài nhỉ, không ngờ đầu óc chị đen tối đến thế.

Ngọc đỏ mặt tức giận, hai bàn tay của nhỏ nắm chặt, mắt lườm tôi không chớp rồi nói:

-Cô... cô nói cái gì? Nói lại xem.

Tôi đáp:

- Tôi nói gì chắc chị Lan Ngọc đây phải biết rõ chứ. Tôi có như thế nào cũng không cần chị quan tâm vậy đâu, hay là vì lần trước chị bị Quân từ chối nên ghen ăn tức ở?

Lan Ngọc không nói được gì đầu bốc khói ngùn ngụt bỏ đi rồi nói:

-Kiều Anh, cô cứ đợi đấy.

Lan Ngọc vừa đi mọi người trong lớp đã đổ dồn vào tôi với ánh mắt khâm phục. Như nhẹ nhàng đến chỗ tôi rồi nói:

- Kiều Anh à, cậu không nên động đến chị Lan Ngọc đâu, nghe nói nhà chị ấy giàu lắm, cổ phần của chị ấy trong trường này chỉ sau Hoàng, Nam và Tuấn thôi. Chị ta sẽ không để những người chọc giận chị được sống yên đâu, cậu nên cẩn thận.

Tôi cười và nói:

- Cảm ơn cậu, mình sẽ đề phòng.

Tôi vào lớp nhưng mải cãi nhau với "bà chị chảnh chọe" nên không để ý rằng bây giờ Nhi và Trang vẫn chưa đến, sao tôi thấy hai nhỏ này hôm nay có gì lạ sao mà đến muộn vậy. Bình thường hai nhỏ đến sớm lắm, còn đi rủ tôi nữa mà, tự nhiên tôi lại có dự cảm chẳng lành. Cả lớp ai cũng có cặp nói chuyện còn tôi thì vẫn ngồi chơ một mình, chán quá bèn lấy sách vở ra làm bài tập. Đang làm bài tập bỗng tôi nghe thấy tiếng điện thoại trong túi reo bèn bấm nút nghe. Bảo Nhi giọng phấn khích nói qua điện thoại:

- Kiều Anh ơi, cậu ra khỏi trường đi, bọn mình đi chơi.

Tôi ngạc nhiên nói:

- Bà điên hả Nhi, hôm nay tiết năm kiểm tra bốn lăm phút hóa đấy. Mà cô Thanh không phải giáo viên thường, cô ấy không cho làm lại bài kiểm tra đâu. Chẳng lẽ bà muốn chúng ta nhận con không hả?

Nhi đáp:

-Bà yên tâm, hôm nay không kiểm tra đâu, với lại chúng ta có Nam, Tuấn, Hoàng bảo lãnh rồi, không bị kỉ luật đâu.

Tôi chán nản đáp:

-Nhưng....

Chưa nói hết câu tôi đã nghe thấy ở đầu bên kia tiếng Hoàng vọng vào:

- Nè, cô làm gì mà lắm chuyện thế. Hôm nay không kiểm tra với lại có cúp tiết cũng không bị kỉ luật rồi còn gì. Cô nên hạnh phúc vì được tụi này rủ đi chơi chứ, lại còn không mất tiền.

Tôi đáp bằng giọng hằm hè:

- Phúc cho tôi quá, tự nhiên rủ nhau bỏ học lại còn kéo tôi theo, đã thế còn chê người ta lắm chuyện.

Hắn ta giọng hằm hè gia lệnh:

- Cô nên nhớ mình dang làm ôsin cho tôi nên ngoan ngoãn một chút đi, đừng để tôi lên kéo cô xuống, lúc đó tôi không thủ hạ lưu tình đâu.

Tôi vội đáp:

- Làm gì mà bạn nóng tính dợ, tôi xuống liền, không phiền bạn lên đâu.

Tôi toát mồ hôi vội dập máy rồi đút sách vở vào cặp, vội vàng chạy ra phía cổng. Đã ra khỏi cổng rồi nhưng tôi nhìn trước ngó sau cũng chẳng thấy họ đâu. Rồi cánh tay tôi bị cánh tay ai đó kéo vào chiếc xe mui trần màu đen sáng bóng cùng giọng nói lạnh lùng:

- Đi thôi, họ đi trước rồi tại cô lề mề quá!

Tôi vào xe thì thấy người ngồi ghế lái không ai khác mà là hắn- Minh Hoàng. Hôm nay hắn mặc chiếc áo phông in hình sọ đầu lâu to đùng cùng chiếc quần jean rách và đôi giày thể thao đen mang đậm phong cách thể thao. Vỗn chẳng ưa gì hắn nên tôi bắt đầu chú ý đến chiếc xe. Chiếc xe mang đậm phong cách thể thao với gam màu đen làm chủ đạo. Các bộ phận trong xe đều sáng bóng và có vẻ chúng hơi khác với những chiếc xe bình thường. Tôi đang mải ngắm nghía chiếc xe thì hắn buông một câu hờ hững:

- Cô sắp chảy nước dãi ra xe tôi rồi đấy, mau lau đi.

Tôi nghe thấy hắn nói thì hơi bực nhưng vẫn nhìn chiếc xe không chớp mắt nói:

- Kệ tui, nhưng công nhận xe ông đẹp thật, hình như là loại xe mới, tôi không thấy trong các cuốn tạp chí, giá nó bao nhiêu vậy?

Hắn ta vừa phóng xe vừa nói:

- Tất nhiên rồi, xe này tôi mới lấy hôm qua, hình ảnh của xe sẽ được in trên bìa báo "Thế giới xe" nhưng phát hành vào tuần sau, còn giá thì khoảng 2 tỉ USD.

Tôi nghe xong thì đơ cả người, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lí rằng chiếc xe này rất đắt nhưng không ngờ lại đắt đến vậy, có lẽ tôi có nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến mình sở hữu chiếc xe như thế này.

Tôi rụt rè hỏi:

- Cho tôi hỏi, mấy cái xe của anh cũng tầm cỡ này à?

Hắn đáp:

- Ừ, tôi thích sưu tầm các loại xe mới, mà có chuyện gì à?

Tôi vội đáp:

- Không có chuyện gì đâu, tôi hỏi thế cho biết thôi.

Hắn lại nói:

- Cô cứ ngủ đi vì nơi cần đến không ở Hà Nội đâu, nó ở gần bãi biển Sầm Sơn cơ.

Tôi nhìn Hoàng đầy nghi hoặc rồi quyết định không ngủ. Tuy tôi cũng hiểu tính cách hắn thẳng thắn nhưng tôi vẫn chẳng thể yên tâm, hắn giàu có trong xe lại chỉ có hai người nên tốt nhất tôi cứ lựa chọn phương pháp an toàn. Rồi ngồi một chỗ trong xe cũng buồn ngủ tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho hai nhỏ kia nhưng mãi chẳng thấy trả lời, muốn nhìn điện thoại để đỡ buồn ngủ nhưng lại chẳng có gì để nhìn. Tôi thầm nghĩ trong đầu "ông trời thật bất công". Rồi cơn buồn ngủ lại kéo đến và lần này tôi lại không kiềm chế được nên cứ mơ màng nắm mắt. Lúc sau, tôi cảm nhận được ai đó đang véo má mình rồi nhẹ nhàng nói "muốn ngủ sao cứ phải cố thức, chúc ngủ ngon" và cuối cùng là hôn nhẹ lên má tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại hơi nhếnh mép cười và rồi ngủ thiếp đi.

-----------------------------( Phương bin)--------------------------------------------------------------------------------

Từ đây mình sẽ dùng ngôi kể thứ 3 cho tiện nhé.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại một resort cao cấp có tên là Minh Hoàng.

Tại một phòng vip của khách sạn Minh Hoàng, một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ trên chiếc giường và có một sự thật là "trông cô rất giống công chúa". Kiều Anh ngồi dậy vươn vai rồi nhìn xung quanh, nơi cô đang nằm là một căn phòng màu vàng trang nhã, khá rộng và đầy đủ tiện nghi. Căn phòng thiết kế theo kiểu công chúa và cái cô thích nhất là chiếc giường công chúa với màn bằng ren màu hồng nhạt. Ai nhìn vào cũng đủ biết giá tiền thuê của căn phòng rất đắt. Cô vào phòng tắm chải lại đầu tóc rồi bước ra ngoài ban công ngắm cảnh. Bây giờ cũng đã khoảng hai, ba giờ chiều rồi. Thì ra, cô ngủ cả buổi sáng. Phía dưới là một hồ bơi khá rộng vọng lên tiếng cười đùa. Cô nhìn xuống và thấy hai nhỏ bạn của mình cùng ba tên con trai kia đang vui đùa bơi trong hồ. Cô vội vàng tìm đường đi xuống hồ bơi và giở giọng trách móc:

- Mấy người rủ tôi đi chơi rồi xuống đây chơi với nhau có biết trên đấy tôi buồn ngồi tự kỷ một mình không hả.

Thảo Trang vội bảo:

- Anh à, tôi sợ bà mệt nên không rủ bà xuống với lại bà cũng chưa thạo bơi lắm bà xuống cũng chỉ đúng trên bờ nên cho bà ngủ còn gì.

Cô đáp:

- Đấy, chỉ có Trang tốt với Anh thôi, Anh yêu Trang nhất.

Bảo Nhi giọng phụng phịu làm mặt như khóc nói:

- Thế à, Nhi lo cho Anh vô ích rồi, Anh quên Nhi rồi hu... hu...

Cô đáp:

- Đâu, Anh yêu cả Nhi mà, yêu lắm luôn ớ.

Nhi nghe xong lại cười tươi. Cô quay sang nhìn Hoàng, Nam, Tuấn nói:

- Còn ba ông nữa, chẳng gọi tôi gì cả.

Hoàng đáp mặt tỉnh bơ:

- Loại heo như cô ai mà gọi được, tôi cho cô ngủ ở phòng vip là phúc lắm rồi, cô xem có ôsin nào được như cô không?

Cô nói giọng phụng phịu:

- Heo gì chứ, tại tôi mãi đến hai giờ sáng mới đi ngủ nên mới ngủ nhiều. Anh thấy tôi gầy gò tế này mà bảo là heo sao.

Hoàng dịu giọng nói:

- Ừ, thì không phải heo. Cô xuống hồ bơi đi.

Hoàng vừa nói xong liền kéo cô xuống hồ rồi hắt nước lên người cô. Cô cũng chẳng chịu thua hắt nước túi bụi lên người Hoàng. Mọi người đùa trong hồ rất vui vẻ, có lúc lại vang lên tiếng cười tươi hay câu nói "chết này, cho ướt hết luôn"; "tha đi". Hôm đó, cô nghĩ rằng thì ra Hoàng cũng không xấu xa như cô nghĩ. Anh cũng biết cười, biết hát, biết vui đùa với mọi người nhưng tại sao Hoàng không bao giờ như thế trước đám đông, Hoàng quả là một con người khó hiểu. Tối hôm ấy, khổ thân cho ba anh chàng nào phải cố gắng không buồn ngủ để đưa ba con sâu ngủ về nhà.

-----------------------------------Phương bin-----------------------------------------------------------------------------


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro