Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gnhìn của Gem

Tôi đang ngồi ở chiếc bàn thường ngồi của mình trong khu căn tin của chương trình. Tôi đang ôn lại bài hát chuẩn bị thi ngày hôm sau. Tôi đã biết mọi thứ rồi nhưng bạn không bao giờ có thể chắc chắn được. Tôi cảm thấy hơi căng thẳng nhưng tôi phải tập trung, sau khi hoàn thành việc này tôi sẽ có chút thời gian rảnh. Tôi tiếp tục hát cho đến khi giật mình khi có người đặt tay lên vai tôi và bắt đầu mát-xa cho tôi. Tôi sẽ không nói dối rằng tôi rất thích điều đó.

"Ồ, thật tuyệt." Tôi nói và cảm thấy thoải mái.

"Tôi có thể nói là anh đang thích nó." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ngay lúc đó, anh dừng lại và xoa đầu tôi trước khi ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Này Doo, có chuyện gì mà cậu đến đây thế?" Tôi hỏi và hướng sự chú ý về phía anh ấy

"Vẫn như mọi khi thôi, chỉ hy vọng em sẽ thay đổi ý định và đồng ý hẹn hò với anh." Anh nói rồi hôn lên má tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh.

"Anh vẫn còn nói thế à! Thực sự thì hãy bỏ cuộc đi." Tôi nói và đảo mắt.

"Anh không thể, em là tình yêu của đời anh." Anh nói, kéo tôi lại bằng eo cho đến khi tôi gần như ngồi lên đùi anh. Anh tựa đầu vào vai tôi. Tôi nhìn anh khó chịu.

"Khi nào thì anh định từ bỏ nghiêm túc đây. Đã gần một năm rồi mà chẳng có gì thay đổi cả." Tôi nói và tiếp tục nhìn xuống bàn của mình. Tôi đã quen với việc anh ấy ở gần tôi như thế này rồi, anh ấy làm thế suốt.

"Anh luôn hy vọng em biết. Nếu một ngày nào đó em cuối cùng cũng thừa nhận rằng em thích bầu bạn với anh thì sao? Với một người hiểu được cảm xúc của anh, em chắc chắn cảm thấy thoải mái khi ở bên anh." Anh nói và hôn lên cổ tôi và tôi bật cười.

"Anh lúc nào cũng làm phiền em và nếu em cố thoát khỏi anh thì anh luôn tìm cách kéo em lại nên vô ích thôi. Giờ thì im đi, em đang cố ôn bài. Nếu em bị loại thì là lỗi của anh." Tôi nói rồi quay lại ôn tập và anh cũng làm vậy, quay đầu vẫn tựa vào vai tôi để nhìn xuống bàn.

"Tôi sẽ giúp cậu.Tôi thậm chí sẽ thưởng cho cậu nếu cậu chiến thắng." Anh nói.

"Được thôi, vậy anh định tặng tôi cái gì?" Tôi hỏi một cách thích thú.

"Một nụ hôn thì sao? Tôi là người tốt, tôi sẽ cho em bao nhiêu tùy thích." Anh ấy nói và mỉm cười với tôi.

"Thật buồn cười, tôi nghĩ tôi thà thất bại còn hơn." Tôi cười và anh ấy bĩu môi.

"Anh thật là tệ, anh làm tan nát trái tim em." Anh ấy nói và khi tôi nhìn anh ấy một giây, tôi có thể nhận ra nỗi buồn trong mắt anh ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy tệ. "Nhưng không sao, em biết anh sẽ phản ứng như vậy mà. Em sẽ đưa anh đi ăn tối nhé?" Anh ấy nói lại với bản chất bình thường của mình.

"Anh chắc chứ? Anh phải đưa tôi đi ăn thứ gì đó đắt tiền thôi. Tôi muốn ăn bít tết." Tôi nói đùa nhưng anh gật đầu nghiêm túc.

"Nếu em đạt điểm cao nhất thì anh sẽ đãi em bít tết hoặc bất cứ thứ gì em muốn. Nào, chúng ta bắt đầu trước khi bữa trưa kết thúc nhé." Anh ấy nói và nắm tay tôi.

Chúng tôi dành phần còn lại của giờ ăn trưa để thư giãn, tôi cảm thấy khá tự tin thay vì lo lắng. Tôi chắc chắn rằng mình đã biết mọi thứ.

Như mong đợi, tôi đã làm tốt bài hát của mình và chờ đợi đánh giá từ khan giả. Tôi chụp ảnh bản thân bằng điện thoại và gửi cho Doo dù tôi biết anh đang theo dõi tôi từ căn phòng ấy, anh ấy đã trả lời gần như ngay lập tức.

-Tôi biết là cậu sẽ làm được mà. Chúng ta sẽ đi ăn sau chương trình, bộ đồ trình diễn đẹp lắm

Tôi mỉm cười khi nghe tin nhắn anh ta là đồ ngốc. Nhưng tôi không phải là người từ chối đồ ăn. Tôi nhanh chóng rời đi, chờ đợi bài thi của các anh tài khác. Sau khi kết thúc chương trình, Doo gõ cửa phòng tôi.

"Trông em còn đẹp trai hơn bình thường nữa. Em có ăn mặc chỉnh tề cho buổi hẹn hò của chúng ta không? Anh rất vinh dự." Anh nói và mỉm cười rạng rỡ.

"Đừng tự phụ thế, tôi lười thay đồ thôi." Tôi nói và nụ cười của anh ấy tắt ngấm.

"Được rồi, đi thôi." Anh ta nói khá lạnh lùng nhưng tôi nhún vai và đi cùng anh ta. Anh ta im lặng trên đường đến nhà hàng, điều đó thật kỳ lạ.

"Bạn đang có tâm trạng không tốt à?" Tôi hỏi.

"Tại sao tôi phải thế?" Anh lạnh lùng đáp lại và tôi quyết định cứ để anh như vậy. Quãng đường còn lại trôi qua trong im lặng.

"Này, nếu anh định thế này cả đêm thì tôi đi đây." Tôi nói trước khi chúng tôi vào nhà hàng và anh ấy thở dài.

"Xin lỗi, chúng ta hãy vui vẻ nhé?" Anh ấy nói và tôi gật đầu.

Chúng tôi ngồi xuống và anh ấy bắt đầu hành động bình thường hơn. Anh ấy nói chuyện nhưng vẫn có điều gì đó không ổn ở anh ấy. Anh ấy có vẻ không giống chính mình.

"Có chuyện gì thế anh?" Tôi hỏi và anh ấy lắc đầu.

"Không có gì sai cả." Anh ấy nói, nắm lấy một tay tôi và chơi đùa với nó. Tôi nắm lấy cả hai tay anh ấy bằng tay còn lại khiến anh ấy dừng lại.

"Anh có chắc là mình ổn không?" Tôi hỏi. Anh ấy do dự trước khi gật đầu.

"Ừ, chẳng có gì thay đổi cả. Tôi chỉ đang ngu ngốc thôi." Anh ấy nói và lần này tôi gật đầu buông tay anh ấy ra. Đồ ăn được mang ra và chúng tôi có một bữa tối ngon lành. Khi chúng tôi ăn xong thì vẫn còn sớm.

"Chúng ta đến quán bar nhé, vẫn còn sớm và tôi cần thư giãn sau 1 thời gian vất vả với chương trình và anh cũng cần thư giãn đấy Doo." Tôi nói và anh ấy nhìn tôi buồn bã.

"Được thôi." Anh ấy nói rồi lái xe về phía quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doogem