Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đêm đã khuya, lúc này Katakuri mới trở lại cung điện, lò sưởi trong phòng ngủ đang lặng lẽ toả nhiệt lâu lâu có những tia lửa lẻ tẻ phát ra từ củi đang cháy, Katakuri ngả người nằm trên ghế sô pha định nghỉ ngơi trong căn phòng tối om.

     Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

    Katakuri liếc nhìn chiếc đồng hồ trong góc, kim chỉ giờ ở trên cùng đã lặng lẽ trôi qua mười giờ tối.

    “ Ngài Katakuri, xin lỗi đã làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của ngài.”

   Một nữ hầu hỏi với giọng khiêm tốn

    “ Không biết ngài có muốn nếm thử món tráng miệng đặc biệt của Flora không?”

      “……”

      Món tráng miệng nửa đêm thật không thể tưởng tượng nổi, Katakuri cau mày bối rối, tuy anh đã đoán trước được câu nói đó hàng chục giây trước.

     Trước khi cuộc trò chuyện tiếp tục, anh đã vô thức muốn từ chối. Nhưng ngay sau đó, trên mặt Katakuri thoáng qua một tia kinh ngạc khiến anh giả vờ bình tĩnh thay lời nói

     "Mời vào."

     Nữ hầu gái đẩy cửa vào nhẹ nhàng bước vào

    Lúc đầu khuôn mặt Rosalie bị chìm đắm trong bóng đen của bàn ghế, sau đó cô bình tĩnh quay người sang một bên để tránh ánh mắt của anh, cúi xuống nhẹ nhàng đặt chiếc khay lên bàn cà phê.

    Ánh mắt của Katakuri vô thức rơi vào chiếc váy đen trắng của cô, cho dù có ăn mặc trang nghiêm và gò bó như vậy, nhưng khi cô cúi người, không thể tránh khỏi làn da sáng bóng dưới váy lộ ra — vòng eo thon thả được bao phủ bởi một chiếc váy bó sát. Chiếc tạp dề trắng tinh, phía sau thắt nút ren xinh xắn, đôi chân thon dài thẳng tắp khép chặt vào nhau, nhưng lại có một sức mê hoặc lòng người... Katakuri do dự một lúc, bản năng hành động trước lý trí, đưa tay ra kéo cô vào vòng tay của mình.

    Cô công chúa giỏi ngụy trang vô cớ ngã vào lòng anh, quay nửa mặt lại, dường như không nhịn được cười nói:

     “ Ngài Katakuri quá nóng nảy… Kẹo của Flora cũng nổi tiếng xưa nay, không biết em có muốn nếm thử không? "

    Katakuri không thèm để ý lời nói mà  vòng tay qua eo Rosalie, cúi đầu áp môi lên má cô chuyển dần sang cắn nhẹ vào vành tai cô như thể trả đũa. Cho đến khi Rosalie cố hết sức đẩy anh ra, thì thầm vào tai anh

    " Ngài Vinsmoke Sanji đã nói với em rằng cách tốt nhất để xin lỗi là nấu một bữa ăn thật ngon cho đối phương, vì vậy—— "

    Katakuri giật mình trước lời nói của Rosalie, anh nhìn qua vai cô chiếc bánh dâu tây trên khay. Ngay bây giờ anh có chút cảm động, Rosalie bưng một chén sứ đựng trà đen cho anh, trịnh trọng nói:

     " Ngài Katakuri , đây là tự tay ta pha trà đen, xin mời dùng."

     "..."

     Sự khác biệt giữa bánh ngọt và trà đen khiến Katakuri im lặng một lúc, sau đó di chuyển khuôn mặt của mình một cách vô cảm.

    “Tôi cũng rất khó cải trang vào ban đêm và cố gắng trốn khỏi con mắt tò mò của người khác để gặp vị cướp biển nổi tiếng như ngài.”

     Rosalie có vẻ hơi buồn, cô một mình uống ly trà đen rồi trao cho Katakuri một nụ hôn ướt át, đôi đồng tử xanh như ngọc sáng lấp lánh trên biểu cảm luôn thay đổi của anh

     "Tại sao ngài Katakuri lại không vui? Để em đoán xem—"

     " Tính khí của em vừa kiêu ngạo vừa kiềm chế. Em tự hào về sức mạnh của mình và không bao giờ để tâm đến những lời khoe khoang và xu nịnh của người khác. Lòng kiêu hãnh của một chiến binh khiến cô không muốn làm trò hề để mua vui trên võ đài, nhưng cô lại ghét người khác thèm muốn kho báu của mình, lệnh của mẹ em khiến cô phải đấu tranh cho nó. Tuy nhiên, lợi ích của các gia đình tương ứng của chúng tôi là mâu thuẫn. Ngay cả khi chúng em miễn cưỡng kết hôn thì vẫn sẽ chỉ mở ra một kết thúc không tốt ... "

    " Vì tình yêu em dành cho ngài, vì vậy em không muốn mang đến tai họa cho ngài "

      Rosalie nắm lấy lòng bàn tay của Katakuri, đưa đôi găng tay đen quấn ngón tay của anh vào giữa hai hàm răng của cô, và hôn anh một cách say đắm.

    Katakuri vẫn im lặng.

    “...Vương quốc Flora là một đất nước hạnh phúc.” Rosalie nói

      Dường như cô có thể đoán được sự bối rối trong lòng anh

“Tuy nhiên, sự giàu có của đất nước và sự thịnh vượng của người dân đều phụ thuộc vào món quà của biển. Một ngày nào đó, quặng chì uranium dường như không cạn kiệt sẽ được khai thác. Nếu  không nhận ra điều này và làm giàu sức mạnh của chính mình càng sớm càng tốt,  Flora sẽ sống sót như thế nào trong cơn bão ... "

    “Tuy nhiên—”

     Rosalie đột nhiên thay đổi chủ đề, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc

      “Cho dù người đàn ông mạnh mẽ quan tâm đến Flora có bao nhiêu tàu và thuộc hạ, trái tim em chỉ gắn bó với một người. Anh ấy rất khác biệt và độc đáo, người ta đồn rằng vào thời điểm anh ấy chào đời, anh ấy đã nhanh chóng đứng dậy và từ từ ngủ thiếp đi sau khi ngồi trên ghế, anh ấy luôn nhìn xuống trái đất—uh—” 

    Charlotte Blee tâng bốc anh trai mình nguyên văn, nhưng Katakuri lại nhẫn tâm cắt một miếng bánh nhỏ bằng nĩa để chặn lời cô, trông vừa khó chịu vừa tức giận lại là sự xấu hổ.

    Khí hậu ở Flora khá lạnh, để bổ sung thể lực thì người dân nơi đây đương nhiên có sở thích đặc biệt với đồ ngọt. Cho dù món ăn nào được nêm đường thì hương vị cũng sẽ không tránh khỏi hơi ngọt, dù sinh ra ở đất nước này nhưng Rosalie vẫn khó thích nghi với khẩu vị của mình. Tuy nhiên, sau khi đầu bếp bánh ngọt đặc biệt điều chỉnh tỷ lệ, cô vẫn có thể thoải mái ăn vài miếng.

    Rosalie ôm cổ Katakuri, ngoan ngoãn mở miệng, nuốt một ngụm chiếc bánh anh đút rồi nói tiếp

     “——và...đối với em, giải đấu là điều đáng mong đợi nhất. Đúng vậy, em chỉ muốn nhân cơ hội này để gặp ngài ."

    Rosalie vùi mặt vào cổ Katakuri, giọng nói ủ rũ

     "...Katakuri, anh còn giận sao?"..."

    Rosalie luôn gọi anh là " Ngài Katakuri" hay " Katakuri -sama" một cách ranh mãnh và đùa giỡn giọng điệu, và khi cô gọi anh bằng tên, khoảng cách giữa hai người dường như không thay đổi, nó đã gần hơn ngay lập tức.

    “…Ta không tức giận.” Katakuri đáp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro