CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của mẹ tôi thật sự đang là liều thuốc chữa vết thương của tôi nhưng tôi đã lầm rồi nó không phải cứu chữa vết thương tôi mà là càng làm cho vết thương tôi sâu hơn thế nữa.

" Con gái, ba và mẹ thật sự đã hết yêu thương nhau rồi vì thế cả ba lẫn mẹ đều phải bước tới con đường ly dị. Nếu bây giờ con quay về thì thật sự ba không thể cho con vào nhà được, vì....dì Diệp đang mang thai, rất bất tiện."- tôi cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, liều thuốc cứu trái tim tôi trong lời nói của ba tôi.
Nhưng tôi vẫn không tìm được!

Mang thai ? Người dì kia mang thai nên ba tôi không thể đưa tôi về sao ? Ba tôi sẵn sàng từ chối không cho tôi con đường sửa chữa, cái gì là yêu thương chứ ? Hoàn toàn giả dối.

" Mẹ cũng không thể, con cũng biết dượng con rất khó!"- sau lời nói của ba đã làm tôi rất rất đau lòng nên tôi hướng ánh mắt về phía mẹ, người đã cho tôi thấy ánh sáng nhưng có lẽ là không nữa rồi.

Mỗi người một gia đình mới, bỏ mặc tôi ở cái xã hội mục nát này. Họ cho tôi niềm hy vọng, ước muốn được quay trở về như xưa nhưng cũng là người giật nó lại và đẩy tôi ra xa hơn.

Tôi chỉ biết để mặc nước mắt chảy xuống nhưng miệng vẫn cười, trong cuộc đời này không có gì đau đớn bằng việc bất lực nhìn thấy cha và mẹ mình chối bỏ mình cả.

" Không sao cả, ba cứ lo cho bà ấy còn mẹ thì cứ quay về bên cạnh người đàn ông kia. Chúng ta lại bình thường, mỗi người một cuộc sống riêng thôi."- tôi cố gắng bình tĩnh chèn ép lại nỗi đau trong lòng, gạt đi những giọt nước mắt vô nghĩa mà thản nhiên cười nói.

" Con đã lớn rồi hy vọng con sẽ hiểu cho ba lẫn mẹ."- vứt lại cho tôi một câu nói rồi bỏ đi.

Từ trên lầu tôi có thể nhìn thấy được hai người ấy, mỗi người rẻ đi một ngã, họ chỉ bỏ lại cho tôi một bóng lưng lạnh lẽo.

Bạn tưởng thế giới của những con người thượng lưu là đầy hào nhoáng, cuộc sống trải đầy hoa hồng sao ?
Thì bạn nên cảm ơn tôi vì tôi đã tự tay vén lên bức màn ảo tưởng này, thế giới của thượng lưu chỉ có " tiền và quyền" , tình yêu là thứ xa xỉ lắm.

"Con lớn rồi" câu nói này tại sao luôn là lời giải thích của họ vậy, tôi lớn rồi nên họ có thể vứt bỏ tôi sao, tôi lớn rồi nên họ cũng có thể bỏ quên tôi.

Cái gì là yêu thương nhau, cái gì là tình cảm gia đình. Tất cả những thứ đó điều làm tôi tỉnh ngộ hết rồi, những thứ đó chỉ là giả dối.

" Thùy Ty, sao cậu lại ở đây ?"

" Hôm nay là sinh nhật cậu nên tớ đến chúc mừng với cậu"

Hôm nay là sinh nhật tôi sao ? Sinh nhật tôi cũng là ngày gia đình tôi tận nát, là ngày tôi đau đớn nhất.

" Khóc đi, đừng cứ mãi cố chấp nữa!"

Lời nói ấy như chiếc chìa khoá, cho phép con tim tôi được quyền khóc, được quyền đau.

" Thùy Ty, tớ thật sự rất ghét ngày này. Tớ ghét mọi thứ thuộc về họ. Tại sao họ lại nhẫn tâm đến như thế, họ không còn coi mình là con nữa. Họ đã có một gia đình riêng rồi. Thùy Ty, tim của tớ đã tê liệt rồi, không muốn đau nữa vậy tại sao họ lại tiếp túc dẫm lên nó!"- tôi cứ khóc, khóc đến nỗi hơi thở của tôi đứt quãng từng nhịp.

Từ trước đến nay chỉ có Thùy Ty là người chứng kiến tôi yếu đuối đến như thế nào, là người bên cạnh tôi nhiều nhất khi tôi đau khổ nhất và cũng chỉ có cô ấy nhớ ngày sinh nhật của tôi.

" Cậu không cần đau khổ nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trước đây chẳng phải Kỳ Nhi của mình rất mạnh mẽ sao. Không khóc nữa, mặt mũi cậu lấm lem rồi."- cô ấy vừa an ủi vừa lau nước mắt giúp tôi.

" Được, tớ không khóc nữa. Chúng ta đi chơi đi, đi ăn mừng sinh nhật của mình."- họ không đau lòng vì sao tôi phải đau lòng vì họ chứ.

Họ vứt bỏ vậy thì tại sao tôi phải cần đến họ chứ !

" Cốc...cốc..."

Thùy Ty bước đến mở cửa thì người đến chính là một cô gái khá trẻ trung nhưng vẻ đẹp của cô ta lại bị lớp phấn dày che lắp đi.

" Tôi thật không ngờ, tiểu thư nhà giàu như cô lại phải sống ở đây. Như thế nào, cảm giác bị bỏ rơi vui không ?"

Cô ta là ai ? Cô gái đấy chính là cô con gái cưng trong mắt của bố tôi và bà mẹ kế kính yêu kia, vốn dĩ từ trước đến nay tôi và cô ta chưa bao giờ có thể sống chung với nhau được, cô ta ghét tôi và tôi cũng ghét cô ta.

" Cô đến nay để làm gì ?"- Thùy Ty lớn tiếng hỏi

" Thì tất nhiên tôi đến đây để nhìn cô tiểu thư kia dạo này đi làm gái như thế nào rồi."

Lời nói của cô ta dạo này đã thật sự bén nhọn lắm rồi.

" Diêu Vân, cô thật quá đáng, lâu ngày không bị ăn đòn thì ngứa da à ?"- Thùy Ty tức giận thay tôi, định tiến lên đánh vào mặt cô ta.

" Cô dám à ? Cô quên rằng cũng vì tính tình như đàn ông của cô mà bị bạn trai của cô bỏ sao ? Một kẻ bị bỏ rơi, một kẻ đi làm gái, hai cô đúng thật là hợp thật!"- cô ta nói xong liền tự mãn vỗ tay mà sỉ nhục.

Hoá ra kẻ cướp bạn trai của Thùy Tỳ lại chính là cô con gái kế này đây sao ? Quả thật trái đất này thật tròn đấy.

" Thùy Ty không dám đánh mày nhưng tao dám đấy ! Bộ phận trong váy của mày ngứa ngáy lắm à mà phải đi xài lại hàng bị bỏ đi của bọn tao. Gương mặt này nếu có vài nhát dao lên thì sao nhỉ ?"- Tôi cầm con dao gọt trái cây để ngay gương mặt của cô ta

Bạn đừng trách tôi nói lời thô tục hay hành động ngu xuẩn, vì những loại người tôi buộc phải sử dụng những từ ngữ này mới đáng.

Tôi không phải công chúa, cuộc sống này cũng không phải là cổ tích mà nữ chính lúc nào cũng phải yếu đuối.
Cô ta nói tôi làm gái thì tôi cũng sẽ cho cô ta biết cái giá mà cô ta nói hai từ đó.

" Sao nào, mày định quay về méc với ông bố già của tao sao ? Nếu thích thì cứ việc méc nhưng tao cho mày một lời khuyên, hạng làm gái như tao không biết liêm sĩ hay sợ bất cứ gì đâu nên mày méc ông ta thì chuẩn bị trên mặt mày có thêm vài nhát dao đi.
Còn việc mày cướp đi thằng bồ của bạn tao thì một ngày nào đó tao sẽ tính cả gốc lẫn lãi với mày.
Quay về mà làm con gái ngoan hiền của ông bà ta đi. !"

Tôi nắm chặt cằm của cô ta chỉ một chút xíu lực của tôi nữa thì chắc chắn rằng xương hàm của cô ta sẽ bị gãy.

" Được, mày được lắm. Một ngày nào đó tao sẽ rửa mối hận này."!

" Cứ tự nhiên, tao sẽ chờ và đón tiếp mày nhiệt tình."

Cô ta dám làm tôi cũng sẽ dám để cô ta không có cơ hội đầu thai thêm một lần nữa.

" Nếu một lần nữa mà cô ta và thằng bạn trai tồi của cậu ức hiệp cậu nữa cứ nói với mình, mình chắc chắn sẽ lột sạch da của bọn họ."

" Cậu không sợ bọn họ đi báo cảnh sát sao ?"

" Cậu quên mình có người chống lưng sao ?"

Đài Loan chính là nơi có luật pháp rất nghiêm ngặt nhưng sự nghiêm ngặt này thì cũng có một bộ mặt tối của nó, chỉ cần có quyền lực và tiền tài lớn thì có thể biến chuyện lớn tày trời thành việc đơn giản.
---------------
Chúc toàn thể mọi người dân Việt Nam năm mới vui vẻ.
HAPPY NEW YEAR....

#còn
#ChungDiDien

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro