Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là ngày đầu tiên Hải Băng học ở trường mới ! Mọi thứ đối với Hải Băng xem ra quá đỗi xa lạ , nhưng bố mẹ Hải Băng bảo đây là môi trường tốt cho Hải Băng nên Hải Băng sẽ cố gắng thích nghi sớm với nơi đây.

Sau một ngày học ,Hải Băng cảm thấy mọi người ở đây khá là khó gần , tuy nhiên ,cô bạn ngồi cùng bàn với Hải Băng – Nguyễn Hoàng Linh Nhi lại khá là xinh xắn ,nói hơi nhiều,dễ gần và hai đứa đã kết bạn với nhau

Với bản tính nói nhiều Linh Nhi đã hỏi nó:"bạn tên gì?"... Sao cứ im lặng hoài vậy?Linh Nhi thở dài một tiếng chán nản, toan quay đi thì chợt khựng lại bởi tiếng nói phát ra. Cảm giác phải được suy nghĩ rất lâu, cảm giác như bất cần cái vô hình của thời gian... Tựa hồ...tiếng đàn phong phanh xuyên qua màn mưa...

-Hải Băng!!!

Khẽ khàng... trong veo...nhẹ như sương sớm. Tiếng nói ấy làm cho Linh Nhi tim ngừng một nhịp.

- Bạn... tên... Hải Băng?... hì, tên bạn hay thế

NHi ghé mặt lại gần cô bé, ngón tay vuốt những sợi tóc mái sang bên, chăm chú nhìn.

-... Mắt trong veo như biển, mái tóc dài như sóng và giọng nói nhẹ như sương. Bạn... xinh... quá.

Được 1 lát chuông báo hết giờ,nó cũng chẳng nói nhiều với Linh Nhi làm gì,nó toan xách cặp lên nói:"Tạm biệt!!!!! mai gặp lại"cùng lúc đó nó đi ra khỏi lớp

Sống xa nhà ai mà chẳng buồn chứ , nó cũng vậy nhưng nó cũng được an ủi phần nào khi nghe bố mẹ nó bảo rằng đã thu xếp cho nó ở nhà cô Lan – một người bạn thân của bố mẹ nó . Nghe nói chỗ đó khá đẹp và rộng rãi nên nó cũng khoái lắm. Nãy giờ nó đứng lan man ở trước cổng trường cũng là vì đợi cô Lan tới đón ... Hjx , sao cổ lâu tới thế nhỉ ...???

Chợt.....

Băng!Hải Băng ơi!!!

Nó giật mình quay lại thì thấy một phụ nữ khoảng 35t trông khá là sang trọng bên chiếc xe hơi

- Sao ? Ko nhận ra cô hả ? Cô nè !!!

Nó mừng ra mặt :

- A ! Cô là cô Lan đấy ạ !! Trời ơi , cô khác quá , cháu nhận ko ra !

- Cháu thì vẫn như xưa nhỉ ? Mái tóc dài còn nét mặt thì càng lớn càng xinh đấy !!!! Thôi , cô cháu mình về nhà cô đi !!!

- Dạ vâng ạ ! – Nó mỉm cười

Hai cô cháu lên xe đi về

Hjhj ! Đừng buồn như vậy chứ cháu , tới nơi , cô đảm bảo cháu hết buồn liền ! À , bật mí cho cháu nhé ... cháu sẽ được ở cùng bộ 3 hot boy của trường cháu đấy – Cô Lan cười nói.

- Vậy ạ ???? – Nó nói cho có lệ vậy thôi chứ nó không mê trai đẹp cho lắm...

- Ừm , tuy nhiên...phải nói thật với cháu là biệt thự của cô là Biệt Thự Hoàng Tử , cháu biết biệt thự đó chứ ????

- Biệt...Thự...Hoàng...Tử ý ạ ...??? Sao nghe quen quan ...cô ơi , đừng nói với cháu là nơi cháu ở không có con gái chứ...???? – Nó méo mặt hỏi.

- Ơ..ờ...đúng là vậy đó cháu...Cô thuyết phục mãi thì 3 đứa đó mới chịu cho cháu tới ở cùng đó ... trước nay , cô cho nhiều đứa thuê nhưng chưa đầy 3 ngày , đều phải đi hết , 3 cậu con trai lắm chiêu đó ko cho phép ai tới ở cả ...cả gái cả trai , có nhiều cô cậu tới thuê ở được vài ngày thì vội trả phòng .. có đứa nhìn cứ như thân tàn ma dại ấy...

Nó gật gù :

- Cháu hiểu rồi.... Vậy là ... cháu sắp phải đối mặt với một thử thách lớn ... nhưng cô yên tâm , cháu sẽ ko để cho họ đá cháu đi đâu !!!

Cô Lan mỉm cười :

- Thế thì tốt quá ! Cố lên nha cháu yêu !!!!

- Nhất định là thế rồi ạ !!! – Nó phì cười ..

Chợt...xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn với dòng chữ : Prince Villa

Đi vào trong phòng khách,nó mỉm cười :

- Xin chào mọi người !!!

- Chào ! – Một cậu khẽ giơ tay lên nói.

Còn hai người còn lại thì làm ngơ như ko có sự hiện diện của nó..."xí , cái đồ làm cao đáng ghét !!!" – Nó nhủ thầm

Rồi cô Lan mỉm cười nói :

- Giới thiệu với cháu đây là Minh Hoàng, còn cái cậu này là Chấn Phong , cậu đang ngồi đọc báo ở đằng kia là Chấn Nam ..!

- Tụi cháu mà cần cô giới thiệu nữa ạ ...? Chẳng lẽ bọn cháu mà con nhỏ đó không biết hả cô ???? – Cái cậu tên là....Minh Hoàng nói .

Nó gầm gừ :

- Đúng đấy cô ạ , cô khỏi giới thiệu cháu cũng biết đó là một lũ bất lịch sự , tự kiêu , ngạo mạn đến ngu ngốc !

Nó chửi ngoạn mục và đụng chạm quá khiến Minh Hoàngnhỏm người dậy mà nói :

- Này , ăn nói cho cẩn thận , không thì biến !

Nó chẳng vừa :

- Nằm mơ đi !!!!!!!!! Tôi sẽ ko đi đâu hết ! Hứ !!!!

Cô Lan vội chen vào :

- Thôi được rồi , thôi được rồi ! Để cô giới thiệu , đây là Hải Băng – con gái của người bạn thân của cô , vì thế các cháu đối xử với nó phải cho tử tế – đáng mặt nam nhi đó nha ! à , Hoàng này , nhờ cháu chở Băng tới khách sạn lấy hành lí về nhé !

- Cháu á ???? – Hoàng hỏi lại rồi nhún vai bước đi .

Nó liền chạy theo hồng hộc .

Cậu ta nhìn đẹp trai thế kia mà lạnh lùng như con thạch sùng ý :

- Này , đi tới đâu ???

- Khách sạn Phước Nguyên ! – Nó khẽ đáp.

- Trời , gần đây mà , sao cô không tự mà đi !!!

- Mỏi chân !! – Nó thủng thẳng đáp.

- Gớm , có vài ba bước chân ( thực ra thì cũng cách khoảng 150m) mà cũng bắt người khác phải đưa đi ..! – Hoàng lầm bầm .

tới nơi , nó lại phải xách theo một đống hành lí lềnh cà lềnh kềnh , mệt đứt cả hơi thì thấy Chấn Phong– cái cậu lạnh lùng,ít noi đứng ở gần đó...cậu ta bước lại và nói :

- Đưa tôi xách giùm cho !

Nỏ mỉm cười :

- Cảm ơn cậu !

" Hihi , xem chừng cậu này lạnh lùng mà lại tốt tính hơn tên Hoàng ý chứ bộ ^^ " – nó thầm nghĩ .

Về tới căn biệt thự , nó chạy vào nhà gọi :

- Cô Lan ơi ! Cô Lan !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thì...Hoàng lầm bầm khó chịu :

- Cô Lan đi về nhà rồi , người gì đâu mà chưa thấy mặt là đã thấy tiếng rồi !

- Ủa , chứ không phải cổ sống ở đây sao...??? – Nó bắt đầu lo lắng hỏi.

- Chứ cô nghĩ là thế nào ??? – Hoàng ngước mặt lên hỏi .

- Ơ....Vậy là tôi sẽ ở đây một mình với 3 cậu à...??? – Nó cảm thấy sợ...

Hoàngnhún vai đáp :

- Chứ sao nữa !!!

- Vậy thì đi đời rồi... – nó lầm bầm thì giật mình bởi tiếng của tên Hoàng đáng ghét :

- Này , bạn Băng thân mến của chúng tôi ơi , bạn muốn sống ở đây hả ???

Nó thấy ghê ghê , ớn ớn ở sống lưng...thà hắn giở cái giọng quát tháo con hơn là cái giọng ẻo ẻo nghe phát ớn này...

- Hơ hơ , muốn đấy .. thì sao nào !!!! – Nó cười đểu đáp.

Quay lại với đúng bản chất của hắn , Hoàng liền nói :

- Thì hãy tuân thủ các nội quy sau đây ! E hèm ! Thứ nhất : ở đây là phải phục vụ 3 bọn tôi từ a->z , giống như là...là gì ấy nhỉ ...???

Chấn Nam liền đáp :

- Dịch vụ osin trọn gói !

Hoàng gật gù :

- Đúng đúng đúng đúng ! Osin trọn gói , hàng ngày , sau giờ học , cô phải giặt giũ , nấu ăn , lau chùi nhà cửa , kể cả cọ toa lét- thông bồn cầu cô cũng phải nhào đầu vào mà làm đấy Ko chịu được thì .... thì gì cô biết rồi chứ !

Nó bĩu môi :

- Hứ , nếu tôi ko chịu được thì để các người làm giùm tôi chứ gì ! Ồ , cảm ơn nhiều nhá !

Nó nói rồi bước đi ..." xí , cái đồ ma cũ bắt nạt ma mới !"

Chợt...

- Đứng lại , đó mới chỉ là điều 1 cơ mà !!!!!!!!!!!!

- Còn gì nữa đây ! – Nó càu nhàu đáp.

- Thứ 2 , ko tự tiện vào phòng chúng tôi , cô ở phòng số 1 – phòng đó trước đây ko có ai ở hết nên cô phải lau chùi , dọn dẹp lại đó , nghe rõ chưa !

- Được rồi , tôi sẽ làm !!! – Nó lầm lầm cái mặt .

- Điều 3 ... Mọi chuyện , tôi cấm cô nói với cô Lan đấy , ko là tụi này xử đẹp cô luôn ! – Hoàng nhếch mép hăm dọa.

- Chơi bẩn mới sợ người ta đi méc ! Hứ !!! – Nó cãi lại .

- Này ... cô được đấy ... ! Để xem tụi này xử lí cô trong 3 ngày thử thách như thế nào nhá...!!!

Nó ko thèm nói gì ...xách hành lí mang lên phòng...ko quên nghuýt 3 tên đó 1 cái thật dài...

...............

- Hjx hjx , cái phòng này sao mà ở được hả trời...bụi bặm dữ quá ... hjx hjx ... Mệt hết cả người mới sạch sẽ hơn được 1 tí...hjx....

Nó đang than vãn thì nghe thấy tiếng điện thoại reo ở dưới nhà ... Tuy nhiên chẳng có ai nghe máy cả ... Nó đánh bạo chạy xuống nghe thử...

- Alo ! Biệt Thự Hoàng Tử xin nghe !!!

- My hả cháu ? Cô – Lan đây !!!

"Phù , may quá , là cô Lan" – Nó thầm nghĩ rồi nói :

- Dạ ! Cháu Băng đây ạ ! Có chuyện gì vậy cô ????

- Ừm , cháu hài lòng với căn phòng chứ hả ....??? Khi sáng cô đã cho người tới dọn dẹp cả rồi đó ! – Cô Lan cười nói.

Nó thật thà :

- Thật ạ ??? Sao nó bụi quá chừng cô ơi ....!

- Ơ...sạch sẽ mà cháu ... ko 1 hạt bụi nhé !!! Hay là con mẹ Diệp quen ở sạch sẽ rùi hở ...??? Nhưng mà rõ ràng là cô cho người thay hết đồ đạc mới và lau chùi cẩn thận rồi cơ mà !

- Cháu không biết ạ ....

- A , cô hiểu rồi...cháu ở phòng mấy...???

- Phòng 1 ạ.....

Cô Lan lắc đầu nói :

- Đúng rồi đó cháu ạ ... trò này cũng là trò của tụi nó đó ... cháu chuyển đồ qua phòng 5 đi ... tụi này lắm chiêu quá !!!!!

- Ơ thế ạ ... Hjx ....làm cháu nãy giờ lau chùi mệt hết cả người....

- Tất cả mọi thứ mới chỉ là BẮT ĐẦU thôi cháu ạ !!! Chưa ai qua nổi thử thách 3 ngày của 3 đứa nó đó...chậc ...Thật ngại khi phải nói với cháu điều này...nếu cháu chịu đựng ko nổi thì cô cũng ko còn cách nào khác , Băng à....Thế lực của 3 nhà đó mạnh quá ... dù rất muốn giúp cháu nhưng cô cũng đành bó tay thôi ...

Nó liền đỡ lời :

- Vâng ạ , cháu hiểu mà cô !!!!

- Ừm , cố gắng thông cảm cho cô nhé !Thôi , cháu cũng nghĩ đi , chắc là mệt lắm rồi phải ko ...???

- Dạ vâng ạ....hjhj...

- Ừm , nằm nghĩ cho khỏe đi cháu ... chào cháu nhé...cô cúp máy đây...

....

Nó cúp máy rồi lầm bà lầm bầm :" Khỉ đột !!! Đồ tiểu nhân đáng ghét !!! Dám lừa tôi hả ... để rồi tôi cho mấy người xem sức mạnh của tôi !!!!"

Nó đang bước lên cầu thang thì đụng độ tên Hoàng ... nó lườm lườm thì tên Hoàng hỏi :

- Điện thoại gọi cho ai đấy ???

- Của tôi !!! – nó bĩu môi.

Hoàng chép miệng :

- Cô nghĩ cô là gì mà đã vội cho bạn bè số điện thoại này rồi hả ???? Cô đừng quên thử thách 3 ngày đó !

- Hứ ... cô Lan gọi cho tôi ... Mà cậu tưởng tôi thik ở đây lắm hả .... Hứ ! Tại bố mẹ tôi ép chứ tôi chã muốn đâu nhá ... một lũ kênh kiệu , bỉ ổi.... – Nó vênh mặt lên nói.

- Này này , ăn nói kiểu gì thế hả ????

Nó lè lưỡi nói :

- Thế ai nói với tôi là ở phòng 1 đấy hả...? hả ?? hả ???Hả ??

- Ôi giời ạ , tội nghiệp cô quá , chắc nãy giờ dọn phòng mệt lắm nhỉ ...???

Nó tức giận nói :

- Cậu được đó Hoàng !!!

- Này , dọn dẹp thì lo chuẩn bị , tối nay nấu cơm cho tụi tôi ăn nghe chưa !!! Hhahhahaa !!!

- Tôi đâu có ngu !!! – Nó nói rồi bước lên phòng , chân đạp rầm rầm .

Vừa đi nó vừa lẩm bẩm :" Grừ...sao trên đời lại có người bỉ ổi , đê tiện , hèn hạ , xấu xa , trơ tráo , trắng trợn đến thế cơ nhỉ ...??...grừ...."

Xách đồ qua phòng 5 ...nó thực sự rất bất ngờ...căn phòng này khác xa cái phòng 1 mà Minh Hoàng chỉ cho nó ... nội thất đẹp , dường như là rất mới .. và tất nhiên cũng rất chi là sạch sẽ .. ko có bụi bặm như phòng 1 ... càng nghĩ nó càng thấy tức....

Nó đang đứng suy nghĩ thì nghe tiếng của Chấn Nam :

- Hey ! Cuối cùng thì cô bé cũng phát hiện ra rùi hả ???

Nó cười hớn hở ( hớn hở theo cái điệu khinh khi của nó ) :

- Tất nhiên rùi ! Tôi ko dễ bị lừa đâu !!!

Nam tựa người vào thành cửa rồi nói :

- Cô Bé ngốc quá đi ! Ko dễ bị lừa mà lau chùi sạch sẽ hết rồi hả ????

Nó phụng phịu đi xếp đồ áo – chẳng thèm quan tâm tới sự hiện diện của Nam _ __!

Nó ghét nhất là đang làm việc mà bị ai đó nhìn một cách .... như vậy đó...Tức tối , nó lại đóng cửa cái rầm ... Nam mà không nhanh chân 1 tí là kẹt chân như chơi...Mà kể ra nếu hắn bị kẹt chân thì chắc nó hả dạ lắm ...nó chúa ghét những tên kênh kiệu như vậy mà

Rồi nó mệt quá nên ngủ thiếp đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro