Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Chạy Đến Sống Nhờ Một Chút

Nước M 

Tiếng chuông cửa vang lên đều đều theo từng nhịp điệu 

"Cạch" Liễu Ngọc Mỹ  mở nhẹ cửa, người bên ngoài chính là Diệp Thoại Mỹ , phía sau cô là một vali đồ to đùng. 

Liễu Ngọc Mỹ ghé mắt nhìn vào liền thầm nghĩ. Trời à, cô ta tính di dân luôn à 

Diệp Thoại Mỹ  nhìn vào cái bụng to của Liễu Ngọc Mỹ , cô có phần ngạc nhiên mà thắc mắc "Cô... Có thai từ khi nào vậy? Lần trước tôi đâu có thấy" 

Giọng của Liễu Ngọc Mỹ  khẽ trầm hơn "Thật ra lúc chúng ta gặp nhau, tôi đã mang thai rồi. Chỉ là lúc đó cái thai còn nhỏ nên cô không nhận ra" 

Nói đến đây, Liễu Ngọc Mỹ  chợt nhận ra cả cô và Tiểu Diệp đều đang đứng bên ngoài

"Tiểu Diệp, mời cô vào nha" 

Diệp Thoại Mỹ  lẳng lặng gật đầu rồi từ từ kéo cái vali đồ đi vào bên trong 

Liễu Ngọc Mỹ nhìn thấy Diệp Thoại Mỹ cứ lạnh nhạt khó nắm bắt như vậy thì làm sao cô dám hỏi những chuyện xảy ra gần đây ở Đế Thành. 

"À.... Tiểu Diệp, cô đi đường xa chắc là mệt lắm, hay là nghỉ ngơi một chút, để tôi chuẩn bị nước ấm cho cô tắm" 

Diệp Thoại Mỹ  chán nản ngồi thừ trên bộ sofa "Không cần đâu, tôi cần nghỉ ngơi một chút" 

Thấy thái độ gần như là bị hút hết năng lượng kia của Diệp Thoại Mỹ , Liễu Ngọc Mỹ  nhíu mày lo lắng hỏi "Cô bị làm sao vậy? Trông giống như là không được khỏe lắm thì phải" 

Diệp Thoại Mỹ  không trả lời, cô ngồi bất động trên ghế sofa, vẻ mặt vô cùng kém sắc 

Thấy vậy, Liễu Ngọc Mỹ  vội ngồi xuống bên cạnh cô mà lây lây nhẹ 

"Tiểu Diệp... Tiểu Diệp....cô không sao chứ?" 

Diệp Thoại Mỹ  chậm rãi thở ra một chút, hơi nóng cũng từ người tỏa ra nóng rực.

"Tôi hình như bị cảm rồi... Cô có thuốc hạ sốt không?" 

"Có, cô đợi một chút" Liễu Ngọc Mỹ khá lo lắng cho Diệp Thoại Mỹ , cô liền bước vội đến nơi chứa hộp cứu thương để tìm thuốc. 

May mắn là Ứng Khiêm tuy là đàn ông nhưng rất chu đáo trong việc lo trong, lo ngoài. Mọi thứ anh đều chuẩn bị sẵn cho cô vì sợ lúc anh không có ở bên cạnh, cô sẽ cần đến thì khổ. 

Liễu Ngọc Mỹ  lấy một viên thuốc từ lọ đựng ra bên ngoài, lại chu đáo pha một ít nước ấm cho Diệp Thoại Mỹ  

Cô cẩn thận đi đến gần sofa thì phát hiện ra Diệp Thoại Mỹ  đã ngủ từ lúc nào. Liễu Ngọc Mỹ  đặt cốc nước xuống bàn, cô bước đến kê chiếc gối mềm mềm vào cổ Diệp Thoại Mỹ , điều chỉnh để cô ấy có tư thế thật thoải mái. 

Liễu Ngọc Mỹ nhìn vào gương mặt xinh đẹp lúc ngủ của Diệp Thoại Mỹ , cô không khỏi khảng khái mà khen thầm trong bụng 

Lúc Tiểu Diệp ngủ say, trông cô ấy như một đứa trẻ đáng yêu. Không còn cái vẻ ngoài đanh đá, kiêu ngạo và thích châm chọc người khác thì Tiểu Diệp không khác gì mấy một nàng công chúa hiền lành đang ngã mình nằm ngủ dưới tán cây đa già. Một cảnh tượng phải nói là quá thu hút. 

Nhưng mà, trông Tiểu Diệp thật mệt mỏi, chuyện gì đã khiến cô ấy phải nhọc lòng như vậy? 

... 

Võ  gia đại trạch 

Sau khoảng thời gian tĩnh lặng kéo dài, bất ngờ... 

Huyền Vũ vui mừng hô lên "Lão đại, tìm được thông tin của Diệp Thoại Mỹ  rồi, cô ấy vừa đáp chuyến bay xuống nước M" 

Khóe môi của Võ Minh Lâm  hài lòng cong lên nhè nhẹ "Đặt một chuyến bay sớm nhất đi" 

Võ Minh Lâm  nói dứt lời liền gọi cho Kim Tử Long  ngay như thể gắn bó đến mức đi đâu cũng phải báo cáo lại cho nhau biết vậy 

"Tiểu Kim , mình có việc phải rời khỏi Đế Thành một thời gian, cậu trông chừng Ngụy Hồng giúp mình, ông ta có động tĩnh thì lập tức gọi báo mình ngay" 

Dặn dò Kim Tử Long  xong xuôi, anh lập tức trở về phòng chuẩn bị đồ. Võ Minh Lâm ngồi trên giường, anh thu xếp quần áo gọn vào trong một cái vali. Sau khi ổn thỏa mọi thứ, Võ Minh Lâm  tiến đến ngăn kéo bàn, anh cẩn thận lấy ra một thứ nhỏ bé, nó có màu hồng phấn, thoạt nhìn lại vô cùng xinh xắn. 

Võ Minh Lâm  nhìn vào thứ bé xíu kia mà nở ra một nụ cười ấm áp vô cùng. Anh nhìn vào thứ đang cầm trên tay, từ bên trong cổ họng khẽ thốt ra những âm thanh trầm ấm đầy sủng nịch "Tiểu Mỹ " 

"Tiểu Mỹ "........ 

"Tiểu Mỹ , mình sắp phải trở về nhà rồi, bạn không đi cùng mình thật sao?" Đứa bé trai tỏ vẻ không vui mà nói với đứa bé gái thấp hơn mình một cái đầu 

Đứa bé gái lắc đầu, mặt cúi gầm xuống đất "Không" 

Đứa bé trai nhìn đứa bé gái kia thương tích đầy mình mà đau lòng khôn nguôi "Nhưng...nhưng mà mình sẽ nhớ bạn lắm" 

Đứa bé gái chậm rãi ngẩn mặt lên rồi khẽ nở ra một nụ cười vô cùng đáng yêu "Chúng ta sẽ gặp lại" 

Đứa bé trai lắc đầu "Không biết phải đợi bao lâu?" 

Đứa bé gái lại mỉm cười, vẫn là nụ cười ấy nhưng ẩn sâu bên trong là một niềm tâm sự khó giải bày. Nụ cười này lại khiến đứa bé trai kia không chịu đựng được mà bước đến nói thật khẽ vào tai của đứa bé gái một điều gì đó trông có vẻ bí mật lắm. 

Đứa bé gái nghe xong, vẻ mặt hơi ngây ngô một chút rồi lại nắm lấy tay đứa bé trai, cái miệng nhỏ chu chu vô cùng đáng yêu 

"Nếu khi lớn lên, chúng ta có gặp lại nhau. Nếu bạn chưa có vợ, mình hứa sẽ làm vợ của bạn" 

Đứa bé trai lúc này mới chịu cong miệng cười nhưng chỉ một giây sau đó, biểu hiện trên mặt lại bắt đầu không vui "Mình sợ bạn sẽ quên mất mình" 

Đứa bé gái ngẩn người ra suy nghĩ một chút, sau đó liền đưa tay lên đầu tháo chiếc kẹp tóc của mình xuống đưa cho đứa bé trai "Giữ lấy cái này, kẹp tóc này là của mẹ mình tặng khi mẹ còn sống, bạn giữ giúp mình trước, sau này nếu gặp lại nhau, bạn trả lại nó cho mình, còn mình sẽ làm vợ của bạn. Có được không?" 

Đứa bé trai liền nhận lấy kẹp tóc từ tay đứa bé gái, cậu mỉm cười rồi cúi xuống hôn lên cái má bầu bĩnh của cô bé kia "Được" 

"Không được nuốt lời"

"Ừm. Không được nuốt lời" 

Hai tay của đứa bé trai nắm lấy hai tay của đứa bé gái. Trên mặt còn nở một nụ cười ngây thơ, đáng yêu vô cùng. 

Đó là một lời hứa vu vơ của hai đứa bé vô tình gặp nhau trong một lần tình cờ nhất đời này. 

Năm đó, anh chín tuổi, cô năm tuổi. Anh gọi cô là "Tiểu Mỹ " 

... 

"Tiểu Mỹ " 

Giọng nói của một đứa bé trai gọi vang tên cô khiến Diệp Thoại Mỹ  choàng tỉnh. Cô đảo mắt một vòng nhìn quanh nơi này 

Cô sực nhớ ra mình đã chạy đến chỗ ở của Liễu Ngọc Mỹ , cô đưa tay sờ lên trán, mồ hôi vã ra như tắm. 

Cô nhìn thấy trên bàn có một bát cháo thịt bằm, cũng hay vì đang lúc đói đến bủn rủn tay chân, Diệp Thoại Mỹ  liền nhanh tay cầm lấy chiếc thìa đặt cạnh bát cháo rồi nhanh chóng tận hưởng. 

Đúng là hạnh phúc nhất trên đời không gì ngoài chuyện đang đói đến lã người thì có một bát cháo đặt trước mặt. 

Chỉ một chữ thôi "tuyệt" 

Liễu Ngọc Mỹ  từ bếp đi ra, thấy Diệp Thoại Mỹ  đang tận hưởng bát cháo lạnh ngắt, cô lo lắng gần như là muốn dành lại 

"Nè, đừng ăn cái đó, để tôi nấu cái khác cho cô" 

Liễu Ngọc Mỹ vừa dứt lời thì Diệp Thoại Mỹ  cũng đã nuốt "ực" xong luôn thìa cuối cùng. Trong bát sạch sẽ không còn một miếng cháo nào. 

Liễu Ngọc Mỹ  "..." Tốc độ ăn còn nhanh hơn cả tốc độ nói. 

Diệp Thoại Mỹ  ngẩn mặt lên mỉm cười làm ra bộ dạng tân bóc "Rất ngon". 

Liễu Ngọc Mỹ  ngồi xuống bên cạnh cô, quan sát sắc mặt đang dần dần hồi phục của Diệp Thoại Mỹ  thì mới an tâm mà nhoẻn miệng cười. 

Diệp Thoại Mỹ  cảm thấy có gì đó không đúng, nụ cười nhờ cậy này thật khiến người khác phát phiền 

"Liễu tiểu thư, cô có gì cứ thẳng thắng nói ra" 

Liễu Ngọc Mỹ  vô thức làm một vài động tác thừa, sau đó mới dè dặt hỏi Diệp Thoại Mỹ  "Cô vừa từ Đế Thành sang vậy chắc chắn biết chuyện của Vũ thị chứ?" 

"Tôi không biết" Trả lời một cách dứt khoát và dường như là không hề suy nghĩ 

Diệp Thoại Mỹ  vừa nghe đến hai từ "Vũ thị" liền đứng bật dậy đồng thời phủ nhận mọi thứ, thái độ có phần nhạy cảm đến kỳ lạ, ngay cả người ngoài cuộc như Liễu Ngọc Mỹ  còn dễ dàng nhận ra cách ứng xử kỳ hoặc này thì cũng đủ thấy biểu hiện kia thái quá đến mức nào. 

Biểu hiện này làm Liễu Ngọc Mỹ  nhất thời nghệch mặt ra một chút. 

Diệp Thoại Mỹ  biết rõ phản ứng của mình có thể đã đá động đến Liễu Ngọc Mỹ  cô miễn cưỡng cười gượng "À...là thế này, ý tôi là chuyện đó khiến Ngọc Huyền  rất đau lòng, còn tôi thì không giúp ít gì được nên đã vô cùng cắn rứt, nếu đã là chuyện bản thân không thể nhúng tay vào giúp người khác được thì cũng đừng nên nhắc đến làm gì..." 

Nói đến đây cô còn cố ý quay lại nhìn Liễu Ngọc Mỹ  mỉm cười "Có phải không?" 

Lời nói ngụy biện giả tạo này vẫn chưa đủ sức thuyết phục Liễu Ngọc Mỹ , rõ ràng là quá nhiều sơ hở, quá nhiều mờ ám. 

"À, phòng tôi bên trong phải không? Vậy tôi mang hành lý vào trước, khoảng thời gian này làm phiền cô rồi, Liễu tiểu thư" 

Liễu Ngọc Mỹ  lắc đầu bảo là không phiền nhưng mà cô vẫn không an tâm được, phần là vì thái độ kỳ lạ của Diệp Thoại Mỹ , thêm vào đó là việc Vũ lão gia bị sát hại, cô không dám tưởng tượng nổi cảnh Đế Thành đang khuynh đảo đến mức nào... 

Diệp Thoại Mỹ  cũng thừa biết độ nhạy cảm của cô gái họ Liễu này, thật khó để qua mặt cô ta nhưng mà Diệp Thoại Mỹ  cô đang cần tìm một nơi để tìm cách cải tiến xong thiết bị vô hiệu hóa chiếc đồng hồ sóng âm thanh của Ngụy Hồng, quá trình này cô không muốn bị ai quấy rầy và nơi cô nghĩ đến đầu tiên chính là nhà của Liễu Ngọc Mỹ  ở nước M.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro