Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Độc Thủy Ngân

Diệp Thoại Mỹ  ngồi trên xe cáu gắt, cử chỉ biểu hiện rõ một sự chán ghét

"Nè Võ  lão đại, anh đừng theo tôi nữa có được không? Muốn gì thì nói một lần, tôi đáp ứng cho anh" 

Võ Minh Lâm  chỉ "hừ" một tiếng rồi lại chuyên tâm lái xe, không để ý gì đến Diệp Thoại Mỹ  khiến cô tức muốn banh não 

Diệp Thoại Mỹ  nghiến răng liếc nhìn anh bằng một ánh mắt hình viên đạn "Lưu manh" 

Võ Minh Lâm  tay và mắt thì chuyên tâm lái xe, miệng thì vô tư đe dọa

"Em có tin là tôi ném em ra khỏi xe không?" 

Diệp Thoại Mỹ  "..." Tên khốn này, một hai nhét tôi vào xe rồi bây giờ dọa ném khỏi xe. Đúng là không thể hiểu nổi. Đây có phải là căn bệnh chung của mấy người làm chủ hắc đạo không? Căn bệnh thế kỷ mà. 

Diệp Thoại Mỹ  thở dài hết nói, bây giờ tốt nhất nên yên lặng, không cần đối hoài đến anh ta 

Võ Minh Lâm  trầm mặc

Tiểu Diệp tôi phải làm sao mới khiến em toàn tâm toàn ý thuộc về tôi, nếu em không thích tôi vậy thì em có còn nhớ lời hứa năm đó của mình không. 

Diệp Thoại Mỹ  trầm mặc

Võ  lão đại, chúng ta ngoài giao dịch ra thì chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả. Anh sao vẫn chưa chịu buông tha cho tôi 

Mỗi người một suy nghĩ, cả hai đều nhấn chìm tâm tư mình vào sự trầm mặc tột đỉnh 

Võ Minh Lâm  lái xe đến cạnh một bờ hồ lớn. Anh đạp phanh đến khi chiếc xe dừng hẳn. Cả hai yên lặng ngồi trong xe 

Cả hai không ai nói với ai bất kỳ lời nào 

Một người quyền uy, lạnh lùng thích ra lệnh

Một người ương ngạnh, kiêu ngạo không thích bị cưỡng ép 

Bầu không khí này thật khiến người khác phải khó lòng chịu được 

Võ Minh Lâm  gỡ bỏ dây an toàn, anh đẩy cửa đi vòng sang bên kia, dứt khoác mở cửa xe bên phía Diệp Thoại Mỹ  

Anh cúi người giữ lấy cổ tay kéo cô ra khỏi đó. Diệp Thoại Mỹ  cố giật tay mình lại nhưng có vẻ vô ích, cứ thế cô bị kéo đi xềnh xệch. 

Võ Minh Lâm  thẳng tay dẫn cô đến cạnh bờ hồ, nơi này khá vắng vẻ, phải xa thật xa mới có thể nhìn thấy một vài người đang đi dạo. Từng cơn gió mạnh bạo theo hướng nào đó mà rẽ vào làn tóc mềm thổi bay tóc của cô ra phía sau 

Còn chưa kịp hỏi anh ta lý do vì sao lại đưa cô đến đây thì Diệp Thoại Mỹ  đã nhận thấy phiến môi mình bị người đàn ông kia ngấu nghiến hôn lấy 

Cô bực nhọc đẩy Võ Minh Lâm ra xa, anh càng bị cô làm cho tức giận, giận đến bốc hỏa 

Cơ mặt của Diệp Thoại Mỹ  căng đét, cô dùng một ánh mắt vô cùng, vô cùng chán ghét nhìn anh

"Võ Minh Lâm  anh bị điên à? Tôi không hơi đâu mà phí thời gian với anh" 

Võ Minh Lâm xoay người hướng mặt ra bờ hồ, hai tay thẫn thờ đặt trong túi quần, đôi lông mày sắc bén như hai lưỡi gươm 

"Tiểu Diệp...em...ở lại bên cạnh tôi được không?" 

Đột nhiên ngữ khí của Võ Minh Lâm nhẹ nhàng đi hẳn, trông nét mặt kia không còn sự bá đạo như thường ngày, thay vào đó chính là một bầu tâm sự chất chứa đầy trong tâm trí anh 

Diệp Thoại Mỹ  bị chính câu này của anh làm cho buồn cười đến chết, cô khịt mũi rồi nở một nụ cười trào phúng "Anh có bệnh thì đến tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ" 

Diệp Thoại Mỹ  nói dứt lời liền xoay người tính bỏ đi thì đã nghe thấy tiếng gọi của Võ Minh Lâm

"Tiểu Diệp" 

Âm giọng này khiến hai chân cô bất giác bị níu giữ lại, cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại vô thức đứng lại khi nghe thấy tiếng gọi của anh. Không hiểu sao hôm nay Võ Minh Lâm rất lạ, rất trầm tư, rất ưu phiền. 

Là cô lưu luyến sao? 

"Tiểu Mỹ , chẳng phải em từng nói...Nếu sau này chúng ta gặp lại nhau, anh chưa có vợ thì em sẽ làm vợ anh. Không biết em có còn nhớ lời hứa này không?" 

Câu nói này bất tri bất giác lại khiến trái tim Diệp Thoại Mỹ  rung động kịch liệt, cô trợn mắt cứng đờ người, hai chân mềm nhũn như nước, trái tim lại đột nhiên đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, từng sợi dây thần kinh cảm giác, từng đường chỉ máu trong người cô đều bất ngờ nhíu lại đau nhói... 

Cảm giác này là sao? 

Võ Minh Lâm vừa nói vừa tiến đến gần, ngữ điệu vẫn là chầm chậm đầy vương vấn "Không biết...Tiểu Mỹ  em có còn muốn thực hiện lời hứa này với đứa bé trai năm đó nữa không?" 

Diệp Thoại Mỹ  chầm chậm nhích cơ thể nặng trĩu từ từ xoay ra phía sau. 

Khi hai ánh mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau, tâm tư của cô đột nhiên đấu tranh kỳ lạ. Cô vừa vui mừng, vừa khó tin, vừa ngờ vực, vừa cảnh giác, vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc. 

Hô hấp của Diệp Thoại Mỹ  đột nhiên tăng mạnh, từng nhịp thở cũng chuyển sang nhanh dần, nhanh dần, nhanh đến mức khiến cô sắp không thở ra hơi. 

"Anh..anh..." 

Võ Minh Lâm  từng bước, từng bước đi đến trước mặt cô. Thái độ của anh dịu dàng đến mức kỳ lạ. Thân hình của anh từ từ to dần, to dần rồi anh như một bức tường thành thật lớn đứng sừng sững chắn trước mặt cô. 

Diệp Thoại Mỹ vô thức ngước mắt lên nhìn vào gương mặt của anh, gương mặt anh cương nghị, chính chắn, nghiêm túc mà không có vẻ gì là giống nói đùa. 

Võ Minh Lâm  khẽ nâng cằm cô lên buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình "Là anh" 

Tâm tư của Diệp Thoại Mỹ  chấn kinh, cô khẽ lắc đầu rồi lùi dần dần ra phía sau, miệng lẩm bẩm nói "không thể nào" 

Diệp Thoại Mỹ  càng lùi thì Võ Minh Lâm  anh lại càng tiến đến gần, thái độ chính là ép buộc không cho cô trốn tránh anh 

"Có phải rất bất ngờ không?" Võ Minh Lâm  bình thản hỏi cô, ngữ khí không chút gì có vẻ là kỳ lạ nhưng khi lọt vào tai Diệp Thoại Mỹ  thì chẳng khác nào một đòn trí mạng. 

Diệp Thoại Mỹ  nhìn chằm chằm vào anh, ý tứ muốn dò xét rốt cuộc thì chuyện này có vấn đề ở chỗ nào? Tại sao những lời Võ Minh Lâm  nói lại khiến cô phải kiệt sức như vậy. 

"Làm sao anh biết chuyện này?" Diệp Thoại Mỹ  vừa dứt lời liền phát hiện ra mình nói sai rồi, chuyện này là giao ước của cô với cậu bé năm đó, làm gì có chuyện người khác biết chứ? Nếu vậy...chẳng lẽ thật sự Võ Minh Lâm  chính là đứa bé năm đó. 

Chính là người mà cô vẫn ghi lòng tạc dạ. 

Võ Minh Lâm  khẽ cong miệng cười, đáy mắt chất chứa một thâm tình day dứt như đã ẩn giấu từ rất rất lâu rồi mà đến tận giờ phút này mới có thể bộc lộ. 

"Em hỏi...anh làm sao biết chuyện này à?...Tiểu Mỹ , trong lòng em biết rõ mà. Anh chính là đứa bé năm đó, là người đã từng gặp em ở tổ chức Ngụy gia vào mười tám năm trước" 

Diệp Thoại Mỹ  nhíu mày trầm mặc. Võ Minh Lâm đưa hai bàn tay to lớn của mình nắm lấy hai tay của cô 

Bất chợt, Diệp Thoại Mỹ  nhận ra một thứ kỳ lạ nằm trong gọn trong lòng bàn tay mình, cô khẽ mở bàn tay ra, thứ cô nhìn thấy chính là chiếc kẹp nhỏ bé màu hồng phấn. 

Lại một lần nữa, tâm tư cô chấn động vô cùng 

Rốt cuộc thì đây là chuyện quỷ gì? Võ Minh Lâm  làm sao có thể là đứa bé trai đó chứ? 

"Anh....anh nói thật?...Anh không phải lừa tôi đúng không?" 

Võ Minh Lâm  mím chặt phiến môi, giờ phút này anh không muốn mang tư cách là lão đại hắc bang để nói chuyện với người khác, mà trái lại anh chỉ muốn đứng ở phương diện một người đàn ông bình thường nhất để nói chuyện với người phụ nữ của anh. 

"Tiểu Mỹ , anh không lừa em, nếu là lừa em thì làm sao anh biết lời hứa năm đó của chúng ta, nếu là lừa em thì làm sao anh có được chiếc kẹp tóc này, nếu là lừa em thì mục đích của anh là gì? Anh lừa em thì anh được gì đây hả?" 

Diệp Thoại Mỹ  cắn chặt môi mình cố gắng suy nghĩ nhưng khi cô vừa nghĩ đến chuyện người đàn ông đang đứng trước mặt lại chính là đứa bé năm đó thì trong lòng cô đột nhiên khó chịu vô cùng, đầu óc lại trống toát, dần dần mọi thứ trở nên trống rỗng 

Không đợi Diệp Thoại Mỹ  phản ứng, Võ Minh Lâm  lại nói tiếp

"Tiểu Mỹ , em ở lại bên cạnh anh đi...có được không? Năm đó để em ở lại tổ chức sát thủ chính là việc sai lầm nhất đời này Võ Minh Lâm  anh đã làm, nếu sớm biết em là con gái của chú Diệp thì năm đó anh nhất định sẽ đưa em đi"

Diệp Thoại Mỹ  đặt đáy mắt vô hồn không điểm tựa, cô nhẹ nhàng đáp lại lời của anh

"Anh không cần hối hận, năm đó là tôi quyết định ở lại tổ chức, không liên quan gì đến anh" 

Võ Minh Lâm  đặt hai tay mình lên bả vai của Diệp Thoại Mỹ , đáy mắt vẫn chính là thâm tình khó tả

"Không, nếu anh đưa em đi thì em đã không vì trả thù mà bất chấp như thế này. Em có biết Ngụy Hồng hắn ta nguy hiểm đến thế nào không? Em tuyệt đối đừng chơi đùa với mạng mình" 

Diệp Thoại Mỹ  nhếch miệng cười

"Mạng tôi vốn đã là thứ không đáng nhắc tới rồi. Đáng lý ra tôi đã chết vào mười tám năm trước. Chính ông trời đã buộc tôi phải sống, buộc tôi phải trả thù cho Diệp gia, ông trời cũng đã đặc biệt ban cho tôi một ân huệ, chính là được gặp anh" 

Võ Minh Lâm lắc đầu "Không phải. Mạng em rất đáng giá, nhất là với anh" 

"Minh Lâm " 

Đột nhiên Diệp Thoại Mỹ  gọi tên anh, chưa bao giờ mà cô gọi anh bằng cái tên này, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Cô trầm tư nhìn vào tận sau trong đáy mắt anh. Cô nhìn thấy chính bản thân mình phản chiếu bên trong đó. 

"Minh Lâm , anh còn nhớ năm đó anh đã dạy gì cho em không? Anh bảo em phải nhanh chóng trưởng thành, phải thật nhẫn tâm...Em thật sự đã làm rất tốt, đã khiến Ngụy Hồng phải hết lòng tin tưởng em. Còn vì sao nói năm đó gặp anh chính là ân huệ của ông trời cho em là bởi vì anh là mục đích để em sinh tồn, là mục đích để em sống từng ngày trong cái tổ chức tàn nhẫn đầy mùi máu tanh ấy" 

"Nhưng mà...bây giờ kế hoạch của em từng bước, từng bước làm mười tám năm qua đã sắp hoàn thành rồi, em không muốn bất kỳ người nào cản chân em, ngay cả anh. Vì vậy, anh có thể đợi em không?" 

Võ Minh Lâm  không hiểu lời cô muốn nói, anh nhíu mày suy xét

"Đợi em...em muốn làm gì? Anh đều có thể giúp em" 

Diệp Thoại Mỹ  lãnh đạm đáp "Dĩ nhiên là giết Ngụy Hồng rồi" 

Võ Minh Lâm  vội vàng ngăn cản

"Không được, như vậy rất nguy hiểm. Thà rằng anh không biết em chính là bé gái năm đó, thà rằng em với anh không có bất kỳ mối liên hệ nào, thì lúc đó anh sẽ mặc kệ cho em muốn làm thế nào cũng được. Nhưng bây giờ khác rồi, kể từ lúc anh biết em là con gái Diệp gia, biết em chính là đứa bé gái đó thì anh sẽ tuyệt đối không trơ mắt đứng nhìn em mạo hiểm nữa. Mười mấy năm qua, em sống bên cạnh Ngụy Hồng đã là nguy hiểm lắm rồi, bây giờ còn muốn quay về đó, em cho rằng mình là mèo sao? Tưởng rằng mình thật sự có chín cái mạng sao?" 

Diệp Thoại Mỹ  "..." 

"À...thì ra vì em mang họ Diệp, vì em là đứa bé năm đó cho nên anh mới quan tâm em đúng không? Nếu em không phải thì anh đã mặc xác em rồi chứ gì?" 

Nghe cô chất vấn, Võ Minh Lâm vội vàng giải thích

"Cái đầu này của em từ đâu mà suy nghĩ ra chuyện đó vậy. Không phải đâu, ý anh là ngoại trừ em ra thì những người khác đối với anh không có giá trị" 

Diệp Thoại Mỹ  biết rõ ý nghĩa trong từng câu từng chữ anh nói ra, nhưng cô chỉ muốn đùa một chút, không ngờ thái độ nghiêm túc kia lại khiến Diệp Thoại Mỹ  phát sợ 

Cô nhoẻn miệng cười một cái như thể trêu chọc

"Em chỉ đùa thôi. Anh không cần phải như vậy" 

Vừa dứt lời, đột nhiên Võ Minh Lâm  bước đến níu lấy cô, ghì chặt cô vào nép sát trong người mình, anh xoay cô một vòng rất nhanh, Diệp Thoại Mỹ  còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nghe thấy một tiếng "đoàng" ngay sau đó, cô lại nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ miệng của anh "Hự" 

Diệp Thoại Mỹ  cô biết rõ chuyện gì đang diễn ra, nói chính xác là anh đã đỡ lấy viên đạn kia thay cho cô. 

Một giây sau, Võ Minh Lâm  đau đớn ngã quỵ xuống đất, Diệp Thoại Mỹ  kinh hoảng và cũng đồng thời cô phát hiện ra trước mặt mình xuất hiện một kẻ lạ mặt ẩn nấp sau thân cây to. 

Tên đó còn đang hướng nòng súng về phía cô, hắn còn đang có ý định nổ thêm một phát thứ hai nữa nhưng thật không may, hắn lại lọt vào tầm mắt quan sát của cô. 

Diệp Thoại Mỹ  nhanh như chớp liền phóng người sang một bên, đồng thời cô ấn ngón tay mình vào chiếc hoa tai bên phải, một thanh kim loại nhỏ như sợi chỉ tức khắc bay vụt ra đâm thẳng vào cổ hắn khiến hắn đau đớn đến kêu gào thảm thương. Vị trí vừa bị thanh kim loại kia xuyên qua đột nhiên sưng phù, vết thương lập tức lở loét, sủi bọt. Khí quản bị chặn, hắn chết là vì quá đau đớn. 

Tại sao lại như vậy? Chẳng phải nói là thanh kim loại đó chỉ có khả năng làm tê liệt đối phương thôi sao? Tại sao lại khiến hắn đau đớn như bị hủy hoại vậy? 

Thật ra điều kỳ diệu nằm ở sự liên kết của đôi hoa tai kia. Nếu như thanh kim loại đầu tiên được bắn ra từ hoa tai bên trái thì những thanh kim loại còn lại dù là ở hoa tai bên nào cũng đều có tác dụng tương tự. Chính là chỉ có khả năng làm tê liệt toàn bộ thần kinh của đối thủ. 

Còn ngược lại, nếu thanh kim loại đầu tiên xuất phát từ hoa tai bên phải thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Thanh kim loại này chứa độc thủy ngân, vốn là một loại độc tính khoa học. Độc thủy ngân này không phải là độc tố bình thường vốn có của thủy ngân mà loại độc này là thuộc loại đặc biệt mang tên "thủy ngân đỏ" 

Thủy ngân đỏ là chất tinh túy nhất mà các nhà khoa học Liên Xô dùng làm "chất nổ mồi" cho vũ khí nhiệt hạch khi Liên bang Xô - viết còn tồn tại. Thủy ngân đỏ là thứ vật chất cực kỳ nguy hiểm với đặc tính mà không có bất kỳ chất nào có được. Khi được kích nổ cùng chất khác chẳng hạn như thuốc nổ, "thủy ngân đỏ" trở nên đặc biệt nóng, khiến nhiệt độ và áp suất tăng lên đến mức đủ để kích hoạt hydro nặng, gây ra một vụ nổ nhiệt hạch, giống như một quả bom nhiệt hạch mi ni tạo ra. 

Loại "thủy ngân đỏ" này bị Chính phủ hoàn toàn che đậy thông tin, tuy nhiên "thủy ngân đỏ" vẫn được sử dụng trong việc phục vụ cho quân sự và được giao dịch ngầm bởi các đường dây buôn bán trong giới hắc đạo. Đường dây này có thể nói là xuyên thế kỷ, ngay cả tổ chức của Ngụy gia và Võ gia đều nhúng tay vào đường dây này để kiếm lợi nhuận riêng. 

Tổ chức nghiên cứu của Ngụy Hồng đã biến "thủy ngân đỏ" thành một loại hợp chất có thể khiến đối thủ nổ tung trong chớp mắt nhưng khi về tay của Diệp Thoại Mỹ , cô đã nghiên cứu ra cách làm giảm nhiệt độ của thủy ngân đỏ và tác dụng sau cùng chỉ khiến đối thủ đau đớn đến chết. 

Nói thẳng ra chính là cho họ chết được toàn thây.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro