Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Show Ân Ái

Ứng Khiêm và Liễu Ngọc Mỹ  trước khi trở về nhà còn tiện thể ghé qua siêu thị một lúc, cả hai quyết cùng nhau nấu một nồi lẩu để hâm nóng lại tình cảm sau một thời gian bận đến túi bụi 

Dưới gian bếp của ngôi nhà nhỏ ấm áp 

"Ứng Khiêm, cái đó không phải cắt như vậy..." 

Liễu Ngọc Mỹ  biết rõ tài nghệ nấu nướng cực kỳ có vấn đề của Ứng Khiêm nhưng lại không tài nào ngăn anh được, anh một hai kiên quyết giúp cô giải quyết những thứ được anh gọi là "nguyên liệu phụ" 

"Anh đừng làm hỏng cà rốt củ em chứ?" 

"Ây...Ứng Khiêm tiên sinh...anh đừng có hủy diệt rau củ như vậy mà. Anh lên trước nhà ngồi xem tin tức cũng được, em xong sẽ gọi anh sau" 

Mặc cho Liễu Ngọc Mỹ  than phiền, Ứng Khiêm vẫn không nỡ để vợ yêu phải một tay chống trời, anh nhất định phải nhúng tay vào

"Anh chỉ muốn phụ em thôi, hay là để anh cắt hành lá nha" 

Liễu Ngọc Mỹ  cho rằng cắt hành lá là một việc dễ đến mức không thể nào dễ hơn được nữa, cô đành nhẫn nhịn mà mỉm cười, âm thanh nhẹ nhàng phát ra một chữ "được" 

Nhưng không....Chắc chắn là không....Chỉ vài phút sau 

Liễu Ngọc Mỹ  giận đỏ mặt "AAAAAAAAAAA...Anh xéo ra ngoài cho em, đừng động tay vào nữa" 

Ứng Khiêm biết rõ mặt hạn chế của anh chính là nấu ăn, nhưng bị Liễu Ngọc Mỹ  xem thường mà ra mặt rồi thẳng thừng đuổi anh đi thì quả thực là không cam tâm chút nào. Ứng Khiêm cũng lộ vẻ khổ sở, anh cau mày đứng hóa đá ở đó. 

Liễu Ngọc Mỹ  chuyên tâm nấu nướng nhưng đột nhiên cảm thấy một bầu không khí lạnh toát tỏa ra từ người nào đó lại khiến cô không rét mà run. Cô chậm rãi đảo mắt sang nhìn Ứng Khiêm thì ôi thôi....đúng là có người giận ra mặt rồi. Liễu Ngọc Mỹ  thở dài hết cách, cô bỏ con dao đang cầm trên tay xuống, cởi bỏ tạp dề đang đeo trước bụng, bẽn lẽn tiến về phía ai kia 

"Đại ca ơi...Không phải chỉ vì em nói như vậy mà anh giận rồi" 

Ứng Khiêm biết rõ Liễu Ngọc Mỹ  đang cố gắng xuống nước nhưng anh vẫn chưa nguôi ngoai được tổn thương trong lòng, vì mặt bộ dạng cứ yểu xìu như robot hết pin 

Liễu Ngọc Mỹ  đầu hàng, cô hết cách mà hạ mình năn nỉ "Là em thụ sủng nhược kinh, là em vô ý lớn tiếng với anh, là em sai rồi...sai rồi. Ứng Khiêm, đừng giận người ta nữa mà"

Ứng Khiêm ủ dột ôm lấy cô, anh kê cằm mình lên hốc vai của Liễu Ngọc Mỹ  thở dài

"Anh chỉ muốn giúp em một tay, em có thai, anh không muốn em phải cực nhọc như vậy" 

Liễu Ngọc Mỹ  dịu dàng nở lấy một nụ cười như muốn trấn an

"Em hiểu, em hiểu. Nhưng mà không phải thai phụ là chỉ nằm yên một chỗ mới tốt. Cần vận động" 

Ứng Khiêm còn chưa kịp mở miệng tiếp lời thì đã bị cô cướp mất

"Thôi được rồi, được rồi, anh đứng đây để cho em mượn lưỡi một chút" 

Ứng Khiêm hơi nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt tỏ ý khó hiểu "Mượn lưỡi?" 

Liễu Trang Như vừa cười vừa nói "phải", ý tứ của cô là muốn anh giúp cô cảm nhận vị vừa phải của thức ăn đã ổn chưa. Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa đến mức không thể nào xấu xa hơn. (~.~) 

Không hiểu sao tự nhiên hai má cô lại ửng đỏ, phiến môi mỏng căng đét. 

Ứng Khiêm đứng cạnh cũng nhìn rõ biểu hiện này của cô và anh cũng biết rõ cô đang có suy nghĩ gì. Ứng Khiêm anh không nhịn được mà cong môi cười, hóa ra cô gái của anh cũng ranh ma lắm. 

Liễu Ngọc Mỹ  tỉ mỉ đưa một thìa nước lẩu lên miệng Ứng Khiêm. Anh nếm thử sau đó chậm rãi nhấp nháp phiến môi

"Vợ anh là no.1" 

Sự ngọt ngào của hai người bị phá vỡ bởi một tiếng chuông cửa vang lên. Không biết là ai đến nữa. Chắc chắn không thể là Diệp Thoại Mỹ rồi bởi vì Liễu Ngọc Mỹ đã đưa chìa khóa nhà dự phòng cho cô ấy rồi 

"Để anh ra mở cửa" 

Ứng Khiêm xung phong ra ngoài xem. Cửa nhà vừa mở ra, Ứng Khiêm phải há hốc mồm vì nhìn thấy hai người vừa xuất hiện 

"Chủ.... Chủ... Tịch" 

Vũ Ngọc Huyền và Kim Tử Long  vừa hay có dịp sang nước M để xem tình hình cụ thể của đối tác, sau đó chỉ muốn ghé sang thăm nom Liễu Ngọc Mỹ  một chút nhưng không ngờ lại gặp phải "chấn bảo" của Vũ thị tại nơi này

"Ứng Khiêm, anh...sao lại là anh?" 

Vũ Ngọc Huyền  bị dọa cho một phen hú vía, chỉ có Kim Tử Long là ban đầu có chút phản ứng nhưng ngay sau đó đều không còn biểu hiện gì khác lạ nữa. 

Ứng Khiêm miễn cưỡng gượng nở lấy một nụ cười bất đắc dĩ "Chủ tịch, Kim  tổng...cũng trùng hợp thật, lại gặp được hai người ở đây...Huhm" 

Kim Tử Long  quan sát tình hình, lại nghe thấy Ứng Khiêm chống chế như vậy, anh không nhịn được mà lên tiếng "Đại luật sư Ứng Khiêm của chúng ta không ngờ cũng xem giang sơn như mộng, một lòng hướng về mỹ nhân" 

Vũ Ngọc Huyền  liếc mắt nhìn Kim Tử Long , ánh mắt này chính xác là cảnh cáo anh. 

"Ai đến vậy anh yêu?" 

Tình huống khó xử này bất ngờ vì sự xuất hiện bất chợt từ sau cánh cửa của Liễu Ngọc Mỹ  mà phá vỡ. Cô ló đầu nhìn ra bên ngoài thì... 

Như bị ấn nhầm vào nút "Pause" 

... 

Trên chiếc bàn ăn lớn trong nhà, Kim Tử Long ngồi cạnh Vũ Ngọc Huyền , phía đối diện chính là hai vị gia chủ của ngôi nhà này, Ứng Khiêm và Liễu Ngọc Mỹ . Ở giữa được ngăn cách bởi một cái nồi lẩu đang được bắt trên bếp điện còn nghi ngút khói, mùi cay nồng tỏa ra nhân tiện bao trùm luôn bầu không khí này 

Vũ Ngọc Huyền xếp hai tay lên bàn, vài ngón tay còn tinh nghịch nhịp nhịp đều đều trên bàn, bộ dạng gần như là sắp mất kiên nhẫn 

Liễu Ngọc Mỹ  lại khác, tay cô cầm đôi đũa nhưng lại không ăn, cô vô thức đưa đầu chiếc đũa lên miệng khẽ cắn, hành động vô thức này khiến Ngọc Huyền  phải chăm chú quan sát. 

Ứng Khiêm thì nghiễm nhiên không biết phải mở lời thế nào, anh xin phép nghỉ bệnh, nhưng lại "face to face" với chủ tịch của mình tại nơi này. Thật là không biết phải giải thích thế nào cho hợp tình hợp lý. Riêng Kim Tử Long  thì thoải mái gớm, chuyện này vốn không liên quan đến anh, anh chỉ tiện tay gấp chả cá cho vào bát của Ngọc Huyền , rồi vẫn thản nhiên gấp "kính thưa các loại cá thịt" cho hết vào bát của mình, chậm chậm mà nhâm nhi. 

Ngọc Huyền  vô ý đặt mạnh đũa xuống bàn, âm thanh phát ra lại vô tình to hơn bình thường. Cô xin thề là cô chỉ vô ý thôi, nhưng lại khiến Liễu Ngọc Mỹ  giật bắn mình mà vứt luôn đôi đũa đang cầm trên tay mình, hai chiếc đũa rơi xuống kêu leng keng 

Ứng Khiêm vội vàng lấy cớ đứng lên "Để anh giúp em lấy đôi đũa khác" Vừa dứt lời là Ứng Khiêm đứng lên đi ngay, không một lần quay đầu nhìn lại 

Ngọc Huyền  phải bật cười vì chính cô cũng không ngờ bản thân từ bao giờ lại trở thành "bà la sát" khiến cô bạn thân này phải sợ đến mức ném luôn đôi đũa ăn xuống đất. 

Ngọc Huyền đứng lên dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể mà nói với Liễu Ngọc Mỹ

"Mời Liễu tiểu thư ra ngoài với tôi một chút" 

Liễu Ngọc Mỹ  hít một hơi dài, sau đó chậm rãi đi theo sau, hai người tiến về chiếc xích đu ở sân sau. Ngọc Huyền  ngồi xuống trước, thấy Liễu Ngọc Mỹ  cứ đứng chừng chừ ở đó, cô nhoẻn miệng cười đưa tay về phía Liễu Ngọc Mỹ  

"Lại đây ngồi với mình" 

Liễu Ngọc Mỹ  mỉm cười tiến đến ngồi xuống cạnh Ngọc Huyền , chiếc xích đu nhẹ nhàng chuyển động. 

Ngọc Huyền  chủ động lên tiếng trước "Có phải Liễu tiểu thư nên giải thích một chút về vấn đề này không?" 

Liễu Ngọc Mỹ mỉm cười nhìn Ngọc Huyền  hết cách "Vũ tiểu thư muốn nghe giải thích thế nào? Bổn cô nương đây bị chân tình làm cho rung động rồi...Ưmmmm...Không thể giả vờ như không biết gì được" 

Ngọc Huyền  khịt mũi cười hỏi lại "Cậu thật sự động lòng phàm rồi" 

Liễu Ngọc Mỹ  nghe Ngọc Huyền  hỏi chỉ còn biết gật đầu "Phải....Phải" 

Ngọc Huyền  lúc này mới thận trọng đi thẳng vào vấn đề "Vậy còn...còn...đứa bé, phía Ứng Khiêm không có vấn đề chứ?" 

Liễu Ngọc Mỹ  biết rõ Ngọc Huyền  lo lắng điều gì. Cũng chính vì vấn đề này mà ngày trước cô ba lần bảy lượt từ chối Ứng Khiêm, nhưng từ rất lâu rồi, chân tình của Ứng Khiêm làm cô quên mất cái định kiến đó. Liễu Ngọc Mỹ  quay sang bất chợt ôm lấy Ngọc Huyền , cảm giác xúc động dâng trào trong tận trái tim 

"Ngọc Huyền , cậu đừng lo, Ứng Khiêm đã khiến mình phải cho anh ấy bước chân vào cuộc đời mình thì những chuyện này vốn đã không còn trở ngại nữa" 

Nói đến đây, Liễu Ngọc Mỹ  nhẹ nhàng đẩy Ngọc Huyền  ra, cô dùng ánh mắt dịu dàng như nước đối mặt với Ngọc Huyền  "Nếu như Kim  tiên sinh và cậu là vượt qua hiểm cảnh mà sinh tình thì mình và Ứng Khiêm là vượt qua định kiến để bên nhau" 

Nói chuyện mãi đến khi Liễu Ngọc Mỹ  nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngọc Huyền  tiêu biến thì cô mới yên tâm, cả hai trò chuyện đến mức quên mất nồi lẩu kia vẫn đang đợi người đẹp thưởng thức. 

Phải là Ứng Khiêm bước ra sân sau, trước là thỉnh tội, sau là mời nhị vị phu nhân vào nhà để ăn lẩu thì hai người họ mới sực nhớ ra. Cả hai người tức tốc phi thân vào nhà cùng nhau thực chiến một trận 

Khác hẳn với bầu không khí căng như dây đàn ban nãy, bây giờ mọi thứ dễ chịu hơn nhiều. Kim Tử Long  thấy Ngọc Huyền  quay vào chỉ hỏi một câu "Giải quyết xong rồi?" 

Ngọc Huyền  chỉ mỉm cười gật đầu. Họ chỉ cần như vậy là biết rõ ý của đối phương. Riêng Liễu Ngọc Mỹ  và Ứng Khiêm thì lại chỉ biết nghệch mặt ra. Như vậy là hiểu rồi sao? 

Liễu Ngọc Mỹ  liếc mắt nhìn sang phía Ứng Khiêm. Mắt cô nhìn châm châm vào anh. Ứng Khiêm chỉ biết nhìn lại chứ không hiểu cô đang làm gì 

Sau một lúc, Liễu Ngọc Mỹ  mới mở miệng hỏi Ứng Khiêm "Em vừa nghĩ gì?" 

Ứng Khiêm bị cô làm cho một phen đần mặt ra, anh thật thà đáp lại "Anh...làm sao biết em nghĩ gì?" 

Liễu Ngọc Mỹ  mặt đen như lọ nồi"..." Tại sao anh ấy lại không hiểu mình nghĩ gì chứ? Ngọc Huyền  bọn họ chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay suy nghĩ của đối phương liền kia mà 

Vũ Ngọc Huyền  bị hai người trước mặt làm cho sặc nước lẩu vì cười. Cô ho sù sụ như sắp chết đến nơi "Khụ...khụ...Liễu tiểu thư, cậu đang muốn chơi trò tâm linh tương thông đó sao? Cậu làm mình cười chết mất" 

Ứng Khiêm chỉ biết lẳng lặng gấp rau cho vào miệng, không dám hé răng nửa lời 

Liễu Ngọc Mỹ  nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng lộ rõ cục tức sắp lên đến đỉnh đầu rồi. 

Đáng thương nhất vẫn là Ứng Khiêm, một lúc đắc tội với hai người phụ nữ. 

Đúng là thảm lắm. 

Kim Tử Long  ngồi xếp tay trước ngực, ánh mắt thương hại nhìn Ứng Khiêm. Đường đường là đỉnh đỉnh đại danh luật sư của Đế Thành mà lại bị chết ngợp trong tay một người phụ nữ. 

Càng nghĩ anh càng thấu hiểu câu "Tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân" 

Kim Tử Long  chậm rãi lắc đầu nhìn Ứng Khiêm "Tôi hiểu mà" 

Ứng Khiêm nghe thấy liền mừng rỡ vì cho rằng cuối cùng cũng có người hiểu được nổi khổ của anh, anh lên tiếng cầu an ủi "Kim  tổng, anh hiểu tôi mà đúng không?" 

Kim Tử Long  lắc đầu "Tôi chưa bao giờ phải đắc tội với người phụ nữ của tôi" 

Nghe thấy câu trả lời này, tâm trạng Ngọc Huyền  sướng như tiên "Anh yêu à, vẫn là anh tốt nhất" 

Kim Tử Long  và Ngọc Huyền  chơi show ân ái, trán hai người cọ cọ vào nhau như thể hai chú mèo đang nũng nịu "Anh chỉ tốt với một mình em" 

Ứng Khiêm "..." Hai người muốn hại chết ông đây phải không? Đừng cố ý show ân ái nữa. Cứu mạng....cứu mạng.... 

Liễu Ngọc Mỹ  "..." Ghen tỵ....ghen tỵ quá đi mất 

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro