Chương 12 : Người Đàn Ông Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Sakura..chúng ta nói chuyện chút đi ? " Kiyoshi Manjo bước về phía cô

Cô định mở miệng từ chối thế nhưng Tomoyo đã kịp nhìn ra ý đồ của cô nên vội vàng mở miệng ngăn cản
" Cậu không được từ chối bạch mã hoàng tử của tớ đâu đấy! Dẫu sao ngày mai cũng không phải đến trường mà "

Cô trừng mắt oán hận nhìn Tomoyo

" Xin lỗi anh..nhưng em còn có việc bận..hôm khác nhé! " Cô cười cứng ngắt nói

Đối với những chuyện quá khứ cô không muốn liên can nữa , cô biết..anh muốn giải thích nhưng mà..cô đã không còn tin tưởng anh nữa..thế nên,  những lời giải thích chỉ làm cho cả hai mất thời gian

" Anh đưa em về " Giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn không một chút tức giận , Kiyoshi Manji mỉm cười vuốt ve mái tóc cô

Theo phản xạ cô tránh né tay anh,  cô không thích những hành động thân mật này..càng không thích anh tỏ thái độ tự nhiên đó

" Không cần đâu , anh về trước đi?   Em phải ở lại làm chút việc " Dứt lời,  cô xoay người đi vào  thư viện của trường

Ngày hôm đó trông cô rất thảm hại,  đợi đến khi cả trường đều về hết cô mới dám đi về . Về tới nhà thì cả người mềm nhũng ra , cái bụng phẳng của cô đã dính lấy lưng từ bao giờ rồi , đói đến sắp phát ngất...đúng là tự mình hại mình

Tiếp theo,  tiếp theo sau đó cô luôn tìm cách tránh mặt Kiyoshi Manji . Tomoyo luôn cảm thấy bọn họ kì lạ nhưng lại không dám hỏi quá nhiều,  chỉ có thể giúp cô tránh anh

Đến tối của một tuần sau kể từ khi gặp Kiyoshi Manjo . Nửa đêm khuya thanh vắng,  cô nhận được điện thoại đối phương bảo là bạn cô đang say khướt ở trong bar , kêu cô đến đưa về

Sakura Kinomoto cũng không quan tâm có phải là Tomoyo Daidouji không đã tức tốc chạy đến , cả đồ cũng quên thay luôn.  Trên thực tế thì số người biết số điện thoại của cô là rất ít , ngoại trừ gia đình cũng chỉ có mỗi Tomoyo thôi,  thế nên cô không nghĩ ngợi nhiều cũng là chuyện thường tình..lại còn lo lắng cô ấy sẽ gây chuyện

Lòng sốt ruột chạy vào bên trong , theo sự chỉ dẫn của nhân viên cô cuối cùng cũng đến chỗ " bạn " đó

Hình ảnh người đàn ông mặc áo sơmi trắng , cả người dựa vào ghế sofa trên tay cầm ly rượu uống còn dang dở làm cả người cô cứng đờ ra

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ là nhanh rời khỏi đây

Sakura Kinomoto định xoay người thì trùng hợp Kiyoshi Manjo mở mắt ra..nhìn chằm chằm cô

Cả người cô lại rơi vào trạng thái cứng ngắt thêm một lần nữa , cô chột dạ gục đầu xuống nhìn mũi giày . Thở dài một hơi,  cắn răng đi về phía Kiyoshi.  Đỡ anh đứng dậy sau đó đưa tiền cho nhân viên rồi dìu anh ra ngoài

Đi được một đoạn ,  tự nhiên anh lại dừng lại không muốn đi tiếp nữa.  Cô khó hiểu quay lại nhìn anh thì bất ngờ bị anh dồn vào góc tường lạnh ngắt,  thân thể cao lớn dán chặt vào cô

Sakura Kinomoto run rẩy giãy giụa muốn thoát khỏi anh " Làm gì vậy ? Anh mau tránh ra..tránh ra đi "

" Vì điều gì? " Giọng nói trầm ổn ngày thường hiện tại đã được thay thế mặt giọng nói lạnh lẽo pha lẫn chút tức giận

" Gì chứ? " Cô bực tức hỏi

" Vì điều gì ? Vì điều gì..mà em tránh mặt tôi ? Sakura Kinomto..vì điều gì mà em tránh mặt tôi?  " Kiyoshi Manjo như một con thú hung hăng gầm lớn

" Anh điên rồi? Mau bỏ em ra đi.."

" Em hận tôi? "

" Sao? "

" Năm đó tôi đã không từ mà biệt nên em hận tôi? "

"..." Cô không trả lời

" Vì sao lại không muốn nghe tôi giải thích?  Vì sao lại trốn tránh tôi? Chuyện kia...em không muốn biết vì sao tôi lại bỏ rơi em sao? Hay là...từ lâu hình ảnh tôi trong lòng em đã không còn tồn tại? "

" Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?  Chuyện trước kia đã là quá khứ rồi...dù lý do là gì thì cũng không thể nào thay đổi được chuyện anh đã từng bỏ rơi tôi? Thế nên...anh không cần phải khơi lại chuyện trước kia nữa. Hiện tại...tôi sống cũng rất tốt rồi! " Cô không giãy giụa nữa,  chỉ nhẹ nhàng trả lời anh

" Anh sống không tốt , Sakura anh tốt không tốt chút nào...7 năm qua anh luôn sống không tốt..." Kiyoshi Manjo bất lực nói , anh không còn giống như thú dữ hung hăng nữa..anh hiện tại giống như một đứa trẻ yếu ớt nắp sau lưng mẹ...

" Kiyoshi, đừng như vậy mà...xin anh " Cô yếu ớt nói..bọn họ đã là quá khứ..
đã là không thể nào rồi

Cô không còn là một đứa trẻ bởi vì vài chuyện anh làm mà đem lòng thích anh nữa
Cô không còn là đứa trẻ dễ dàng thích một người nữa
Cô không còn là đứa trẻ dễ tin người nữa
Cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời nữa rồi...

Mãi sau khi cô và anh rời đi..thì có một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra . Người đàn ông đó khí chất vương giả , đứng trước vạn người hắn cũng lạnh lùng như vậy,  tàn ác như vậy , oai nghiêm như vậy không hề có chút gục rè e sợ...
Dù đối phương có là ai..thì cũng sẽ phải run sợ trước vẻ lãnh đạm của hắn...

Người đàn ông ấy chính là lão đại của hắc đạo lẫn bạch đạo , là người nắm trong tay cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo...là người đàn ông chỉ cần chau mày một cái thì cả thành phố sẽ đều thay đổi...

sakurakinomito ")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro