Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời chưa tỏ, bên ngoài mưa giăng. Không khí se lạnh khiến Lisa thu mình lại trong chăn. Chỉ vài tiếng nữa, cái tay bó bột của cô cũng sẽ được gỡ bỏ sau gần hai tháng. Mẹ có hẹn với dịch vụ taxi từ trước nên hai người chuẩn bị rồi ra cổng chờ họ tới.

  Cứ ngỡ Chaeyoung tầm này còn ngủ vì nay là chủ nhật nhưng ai ngờ, nàng đã chạy sang nhà Lisa từ rất sớm, vòi vĩnh đi cùng cô.

- Cậu ăn sáng chưa? - Lisa cười nhẹ hỏi nàng.

- Mẹ mình không cho đi nên mình nhịn ăn sáng.

- Cậu ngáo thật.

- Cậu dám bảo mình ngáo á? Ya Lalisaaaaaa? - Chaeyoung cau mày, tay vo thành nắm đấm.

- Hai đứa đi thôi, xe tới rồi.

Chaeyoung liếc xéo Lisa rồi chạy ra, cái dáng tung tăng như trẻ con lên ba. Ngồi yên vị trên ghế, nàng xoa xoa gương mặt có hai gò má ửng đỏ của mình. Chạm nhẹ vào tay nàng, rất lạnh. Lisa biết. Lúc nãy định đưa Chaeyoung đôi gang tay nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đưa rồi thì còn gì cơ hội.

Khẽ nắm lấy bàn tay đang cóng của nàng, Lisa đưa vào túi áo mình. Mắt nàng nhìn cô chăm chăm có ý hỏi. Mẹ trông qua gương chiếu hậu, bà cười nhẹ. Con gái bà vậy mà... láu tôm láu cá.

- Tay cậu lạnh nên mình... ờ...ừm... vậy đó.

Bộ dạng ấp úng của Lisa khiến mẹ chỉ biết lắc đầu. Chaeyoung đưa nốt bàn tay còn lại cho Lisa cười khì. Chuẩn bị vào phòng tháo bột, Lisa để trên tay nàng hộp sữa. Nãy cô có chạy vào nhà mở tủ lạnh lấy hộp sữa nhưng giấu nhẹm trong áo. Sợ nàng chưa ăn sáng uống sữa lạnh chắc chắn bị đau bụng nên đành đùng cách nay ủ sữa cho nguội bớt. Có chút không thoải mái nhưng vì nàng Lisa chịu được.

Ngồi mút chùn chụt hộp sữa, Chaeyoung thơ thẩn chơi ngoài hành lang. Bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng, những chiếc xe đẩy khay đựng dụng dụ dao mổ, kìm, kẹp,... đi ngang khiến nàng lạnh sống lưng. Trong đầu nàng cầu sao sẽ không bị bệnh gì, yên ổn sống tới già và chết một cách nhẹ nhàng. Đúng đứa nhóc ngây thơ. Lisa mà biết chắc sẽ cốc đầu nàng mấy cái khi cứ nghĩ vớ vẩn như vậy. Ánh mắt nàng va trúng một xe cấp cứu dưới tiền sảnh, bệnh nhân người toàn máu me đang nằm thở oxi trên băng ca. Người nàng một trận rùng mình, mồ hôi toát ra vì chưa gặp cảnh này bao giờ.

"Bộp bộp"

Cái vỗ vai làm nàng giật bắn mình rơi mất hộp sữa trên tay. Cũng may nó đã cạn. Tim đập liên hồi nhìn người trước mặt.

- Cô bé. Em đang trông gì vậy? - Người phụ nữ trong bộ quần áo đặc trưng của bác sĩ, tay ôm quyển hồ sơ nghiêng đầu nhìn Chaeyoung. Khuôn mặt toát lên vẻ kiều diễm ôn nhu cùng chiếc kính cận. Đôi môi trái tim phớt hồng mấp máy.

Lúng túng một hồi, người đó biết mình đã khiến Chaeyoung như vậy nên mở lời:

- Chị là Jisoo, bác sĩ khoa nhi ở đây. Muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Xin lỗi vì làm em giật mình nhé!

- À dạ... vâng không sao ạ. Em là Chaeyoung. - Nàng gãi đầu ngại ngùng. "Chị ấy thật đẹp!". Buông lời cảm thán trong thâm tâm, Chaeyoung nhìn chị chăm chăm.

- Em tới đây cùng người nhà à?

- Vâng. Bạn em tới tháo bột nên em theo cậu ấy. Chắc sắp ra rồi ạ.

Đánh ánh mắt về phía phòng tháo bột cũng vừa lúc Lisa đi ra. Nhìn thấy Chaeyoung đang đứng với người lạ, trong lòng cô không mấy vui vẻ. Lạnh lùng tiến tới.

- Chào bác sĩ. Chaeyoung chúng ta về thôi.

Nắm chặt tay nàng kéo đi để lại Jisoo đằng sau ngơ ngác. Ngón giữa đẩy nhẹ gọng kính lên, môi chị khẽ cười. "Đúng là đồ giữ của.". Chị lắc đầu nghĩ thầm.

Hai đứa đi trước, mẹ đi sau. Ra đến cửa xe Chaeyoung giật tay thoát khỏi Lisa, nàng nhăn nhó ôm cổ tay mình. Hành động Lisa khó hiểu như vậy là có ý gì?

- Lisa cậu sao vậy?

- Không có gì.

Giữa khoảng căng thẳng, mẹ gợi ý muốn đưa hai đứa đến công viên chơi. Chaeyoung thích thú nhưng Lisa mặt mày càu cạu.

- Con muốn về nghỉ ngơi.

Nhiệt độ xung quang như giảm xuống vài độ C, Chaeyoung khó hiểu nhìn Lisa. Chẳng phải mọi khi cô rất chiều nàng hay sao? Chaeyoung mím môi, ánh mắt buồn rười rượi vào trong xe, Lisa ngồi phía bên cạnh nhưng cách một khoảng. Nàng chăm chăm ra phía cửa sổ bên ngoài. Thi thoảng Lisa quay sang nhìn nàng nhưng im lặng.

- Mẹ. Chúng ta đi công viên.

Đột ngột đổi ý, bà thừa biết tính con gái không bao giờ để ai kia phải buồn lâu.

- Sao vừa con muốn về nghỉ mà?

- Con nghĩ cũng nên giải trí một chút. Phải không Chae...

Cô ngập ngừng, nàng đưa tay quệt nhẹ rồi quay đầu lại. Mắt có chút đỏ. Lisa vừa làm nàng khóc sao. Chaeyoung gật đầu khẽ cười, nhìn Lisa bằng bộ dạng mèo con nũng nịu. Khẽ e hèm, một mảng suy nghĩ bị lấp bởi cái dáng vẻ ấy. "Cute thật chứ. Chết mất."

...

Trước cổng công viên, mẹ đưa tiền cho hai đứa mua vé còn mình sẽ đợi ở quán cafe gần đó. Lisa nhanh nhẹn xếp hàng chờ mua, bước qua cổng soát vé, Chaeyoung thích thú nhìn chú sóc do người hoá trang đang vẫy chào các bé.

- Trông ngộ ghê. Lisa à mình muốn chụp với chú sóc kia. - Nàng đưa điện thoại cho cô rồi chạy lại.

    Một kiểu rồi hai kiểu, Lisa chụp như ông thợ chuyên nghiệp. Điều chỉnh ánh, tư thế và góc cho Chaeyoung.

- Cậu nghiêng đầu, chân đứng thoải mái ra chút. Thẳng lưng. Đúng rồi. Mình chụp đây.

  Tiếng tách tách trong điện thoại vang lên. Cô không quản trời nắng mà chụp cho nàng những bô ảnh xịn nhất. Mới sáng nay mưa mưa mà giờ lại nắng, mặt đất những chỗ ẩm bị chiếu vào phản lên chói mắt. Nàng trông những bức ảnh rồi cười thoả mãn, kéo tay Lisa đứng lại chỗ vừa nãy rồi nhờ chú sóc kia chụp ảnh giúp.

- Cười lên Lisa. Mặt cậu căng thẳng thế? Cười lên. Hi.

Bị nàng khoác tay, thân cô như cứng đờ, cơ mặt không nhích nổi, dây thần kinh căng thể dây đàn. Nặn mãi mới ra điệu cười gượng gạo. Ánh nhìn lúc nào cũng chằm chằm vào nàng. Chaeyoung kế bên đáng yêu làm sao khi mà khoác tay, dựa đầu vào vai Lisa, mắt hướng phía điện thoại.

Nhận lấy điện thoại rồi cảm ơn người ta, Chaeyoung nheo mí lướt xem hình.

- Chà. Cũng không đến nỗi tệ. Nhưng sao cậu cứ nhìn mình vậy Lisa? Điện thoại phía trước mặt mà. - Chaeyoung nhíu nhíu mắt khó hiểu lắc đầu.

- Ờ thì... Chắc lúc đó mình nghĩ cậu là cái camera.

- Ý cậu mình chuyên soi á hả? Này. Nhịn từ sáng rồi nhớ. - Nàng nhéo má Lisa lôi đi.

- Từ từ thôi... a... đau người ta.

Khổ sở nắm lấy cổ tay mà nàng không chịu buông. Bị kéo qua hàng tá người, Lisa muốn lấy quần đội cho đỡ nhục. Cô "bạn thân" của Lisa quả là tính khí thất thường. Lisa tự nhủ có mình chịu được nàng ấy chứ ai chịu?

Tung tăng trong công viên, trò chơi mạo hiểm nào mà không có dấu chân của Park Chaeyoung.

- Lisa a. Mình muốn chơi tàu lượn siêu tốc.

Nhìn theo hướng nàng chỉ, cái vòng xoay to khổng lồ uốn lượn như thân rồng châu Á, mọi người hú hét trong khi con tàu lao vun vút lên rồi xuống, xoay tròn ngoằn nghèo tứ phía, Lisa nuốt cái ực. Chưa kịp nghĩ đã bị nàng kéo một mạch tới chỗ bán vé.
* Lisa said: "Khonnan đời gei!"*

- Rồi. Mọi người chuẩn bị xong chưa? - Anh nhân viên trò chơi quan sát một lượt rồi chỉnh lại đai cố định an toàn cho mọi người xong, cần gạt bắt đầu kéo xuống.

  Hai người ngồi ngay toa đầu tiên, tức là cô bé Lisa sẽ được nhìn cái độ cao vun vút khi tàu lên cao và lao xuống.

- Chaeng à. Mình có thể...

Chưa kịp dứt câu con tàu đã lao vụt đi. Lisa sợ tái xanh mặt, tay nắm chặt bàn tay nàng. Tiếng la hét làm tai cô ong ong. Hết thật rồi. Chả hơi đâu nhìn nàng ấy thích thú. Trái tim muốn vụn vỡ theo từng cung đường tàu uốn lượn.

- Aaaaa Lisa. Chúng ta chuẩn bị xuống dốc này. Ui cao thế.

Miệng nàng như chú chim nhỏ ríu rít, mắt cô vô hồn nhìn khoảng trời trước mặt. "Thật đẹp a! Đẹp như ngày giải phóng. Lên thiên đàng nè.".

'Vù... vù... vù'. Mọi thứ xung quanh thật mờ ảo. Lisa ngồi im thin thít không cử động, người lắc lư theo gió. Cô bạn bên cạnh chẳng chịu để Lisa yên, miệng la hét gọi tên cô, tay nắm chặt tay cô.
....

Đoàn tàu từ từ di chuyển về ga. Đai an toàn tự động thu lại để người trên đó xuống. Tóc tai cô bơ phờ, cả thân không nhúc nhích. Nhận thấy bạn đang đơ, Chaeyoung vỗ vỗ vai Lisa.

- Lili. Alo. 1...2...3...4... À anh đợi xíu.

Anh nhân viên lo lắng chạy lại xem xét. Lisa chống tay, chân run run đứng dậy bước ra. Cả người đổ ập vào Chaeyoung, nàng mất đà ngã ngửa ra đất. Trong thời khắc nguy hiểm đầu nàng có nguy cơ đập xuống, Lisa hoàn hồn vội lấy bàn tay đỡ lấy phía sau đầu nàng.

"Chụt".

Cả hai tiếp đất, môi chạm môi trước ánh nhìn của hàng tá người. Điện thoại chớp nhay nháy bắt lại khoảnh khắc. Mắt hai người mở to nhìn đối phương, Lisa dứt khỏi cái hôn đó kéo tay nàng đứng dậy. Vị mặn mặn, han rỉ như mùi sắt vương ra. Môi Lisa chảy máu dính một chút lên môi nàng.

- Xin lỗi mọi người. Chaeng chúng ta đi thôi.

Nhanh chóng kéo con người đang bần thần chạy ra khỏi đám đông. Ngồi ở một ghế đá trong công viên, Lisa đi mua đồ ăn. Xách túi đựng bánh mì sandwich cùng pepsi, Lisa ngồi bên cạnh đưa cho nàng. Cầm bánh trên tay, Chaeyoung quay sang nhìn cô, rút trong túi ra chiếc khăn nhỏ đưa lên. Người nàng rướn về phía trước, chạm nhẹ chấm máu cho Lisa.

Đỏ mặt, Lisa muốn quay đi. Ánh mắt nàng chăm chú vào cái môi của Lisa.

- Mình xin lỗi... hồi... hồi nãy. - Cô gãi đầu.

- Không. Mình hiểu mà. Đau lắm không?

- Có chút. Thôi ăn đi rồi chúng ta đi chơi trò khác.

- Ưm.

*

Ôm một lô thú bông mà Lisa gắp được, bắn súng có thưởng về nhà. Bao nhiêu đều cho Chaeyoung hết vì Lisa đâu cần mấy cái đó. Thứ cô cần chính là nụ cười hạnh phúc của Chaeyoung mà thôi.

Để mừng Lisa tháo bột, chú dì Park làm bữa lẩu mời hai mẹ con sang ăn. Họ như thể một gia đình, có gì cũng muốn san sẻ và giúp đỡ nhau. Thật là những hàng xóm tốt nhất mà bà từng gặp.

- Chaeyoung đừng hấp tấp. Cậu muốn tuột lưỡi à? - Lisa lo lắng nhìn nàng đang nhanh nhảu gắp miếng thịt bò nóng hổi chín trong nồi.

- Cậu không phải lo. Ay ui!

Vừa dứt câu, Chaeyoung bỏ miệng xong hối hận. Ngửa cổ quạt quạt, Lisa vội đứng dậy thổi giúp nàng. Cái tình cảnh này mấy ông bà còn lạ gì. Như trước thôi. Cả nhà lại cười ầm vì sự vụng về của nàng lúc nào cũng làm Lisa lo lắng.

[ Chúng ta gặp nhau cuối năm rồi. Mong sang năm mới mọi điều thuận lợi, dịch cũng vơi đi, kinh tế và học tập của mọi người phát triển hơn. Chúc cả nhà dồi dào sức khoẻ, mãi sát cánh cùng Blackpink - OTP - mình nhé. Cảm ơn 132 follow của các tình yêu!🥰]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro