chương 1: mượn xác hoàn hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trong ngôi nhà hoang vắng bằng gỗ, một người phụ nữ tay chân bị trói chặt, cả miệng cũng bị một miếng băng kéo dán kín lại, không thể phát ra âm thanh nào. Bên cạnh là một người thanh niên chừng hai mươi mấy đang khoanh tay đứng nhìn cô, thản nhiên nói.

  - Chị hai! Mà không. Chị cũng không phải con ruột của ba mẹ nên tôi sẽ không gọi chị là chị hai đâu. Mà có lẽ chị cũng đâu biết điều này nhỉ? Mà biết vì sao tôi biết không?

  Hắn kề sát vào tai người phụ nữ nói.

  - Là ba trong lúc say rượu đã nói. Ông nói họ nhặt chị trong thùng rác, sau đó đem về nuôi. Nhưng mà chị lại không biết điều, sự nghiệp thành công như vậy lại không để cho tôi và ba mẹ quản lý. Chị thật là vô ơn đấy. Đúng là con nuôi vĩnh viễn cũng không thể nào bằng con ruột là tôi được. Vong ơn phụ nghĩa.

  Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm. Hắn ta cười ha ha nói.

  - Nhưng mà...qua hôm nay! Thì toàn bộ tài sản của chị sẽ thuộc về tôi. À mà quên nói cho chị biết, chị có biết vì sao những thông tin quan trọng trong tập đoàn lại bị tôi nắm rỏ hết không? Đó là do bạn trai của chị đã đưa cho tôi. Chúng tôi đã thỏa thuận rồi, sau khi tập đoàn thuộc về tôi. Tôi và anh ta sẽ chia đôi cổ phần. Anh ta cũng chẳng yêu gì chị đâu. Không một người đàn ông nào có thể yêu một người phụ nữ cái gì cũng xuất sắc hơn mình cả. Chị đã rỏ hết rồi thì bây giờ chị có thể an tâm mà ra đi nhé! Kiếp sau nhớ đừng làm một người phụ nữ tài giỏi như vậy nữa. Làm đàn ông chúng tôi cũng vô cùng ganh tỵ đấy, thật không muốn chị tồn tại chút xíu nào!

  Nói rồi hắn đeo bao tay mở miệng một cái bao đen mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bắt một con rắn hổ mang ra và đưa miệng nó vào cổ cô. Nhẹ nhàng nói.

  - Chị à! Em rất lương thiện cho nên sẽ cho chị chết nhẹ nhàng một chút. Chị từ từ hưởng thụ đi nhé!

  Rồi để răng nanh của con rắn vào cổ cô và ấn mạnh đầu.

  Phập...

  Cô cảm nhận được răng nanh nó đã gâm sâu vào cổ mình. Cả người dần dần tê liệt, nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn hắn, nhìn người em trai mà cô vô cùng thương yêu, ra sức dạy dỗ từng chút một. Hi vọng sau này nó có thể cùng cô quản lý tập đoàn, nhưng không ngờ... cô hận, vô cùng câm hận. Trong khi cô dần mất đi ý thức, thì có một người đàn ông nữa đi vào vỗ vai người em trai nhìn cô cười vui vẽ. Đó không ai khác chính là người yêu của cô, người cô hết lòng tin tưởng.

  Hai người đi ra ngoài, một lúc sau thì xung quanh đã nổi lên những ngọn lửa ngút trời. Một tia ý thức cuối cùng của cô lên tiếng.

  - Nếu có kiếp sau, Kiều Tường Vi tôi nhất định sẽ khiến các người thân bại danh liệt...

  Cô dần chìm vào bóng tối. Căn nhà gỗ cũng cháy mạnh lên thiêu luôn xác cô cháy rụi thành đống tro tàn.

  Không biết qua bao lâu, cô lại nghe tiếng gọi.

  - Tường Vi! Tường Vi! Tĩnh lại... tĩnh lại...

  Tường Vi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khuông mặt chàng trai vô cùng xa lạ. Thấy cô mở mắt, chàng trai thở phào nhẹ nhõm nói.

  - Cuối cùng em cũng tĩnh, làm anh hai sợ hết hồn.

  Cô thì thầm.

  - Anh hai...

  Chàng trai nói.

  - Em thật không cẩn thận, có xuống cầu thang thôi mà cũng để bị té. Cũng may cha mẹ không có nhà nếu không anh lại bị mắn là không trong chừng em. Đã 15 tuổi rồi mà cứ y như đứa con nít hà, làm gì cũng phải bắt anh trong chừng. Mai mốt anh đi lên thành phố học rồi, để xem ai trong chừng em cho biết.

  Tường Vi ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lặng thinh mà nghe chàng trai chừng 18, 19 tuổi này trách móc. Dường như đã quen với thái độ này của cô, chàng trai nói.

  - Anh nói thì nói vậy thôi! Chứ cũng không trách em gì. Mai mốt cẩn thận một chút. Nằm nghỉ đi, anh hai đi xuống nhà. Có gì thì gọi anh!

  Nói rồi, cậu ta đứng dậy đi một mạch ra khỏi phòng. Đóng sầm cửa lại. Tường Vi hoàn hồn, nhìn căn phòng xa lạ xung quanh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô cùng đau nhức, không thể ngồi dậy nổi. Đột nhiên, có một loạt những ký ức xa lạ ùa vào đầu. Thân thể này cũng tên Kiều Tường Vi, nhưng chỉ mới 15 tuổi. Chàng trai vừa rồi tên Kiều Tường An, 18 tuổi đang luyện thi vào đại học.

  Gia đình gồm có bốn thành viên, cha mẹ, Tường An và Tường Vi. Tuy ở vùng nông thôn nhưng cũng thuộc hàng khá giả. Có doanh nghiệp bán vật liệu xây dựng lớn nhất huyện, còn thêm mấy căn nhà và đất trong thị trấn đang cho người ta thuê, chưa kể đến ruộng vườn cũng đang thuê người khác làm. Lợi nhuận hàng năm có thể lên hàng tỷ.

  Nhưng mà, cô bé Tường Vi này lại bẩm sinh có một cái bớt đỏ rất to che hết một bên má, nhìn thấy mà ghê. Gia đình cũng nhiều lần đưa đi bác sĩ điều trị nhưng không có hiệu quả. Vì thương con gái nên cô đòi hỏi gì họ cũng điều cho cả. Tuy nhiên, cô bé này lại thêm một khuyết điểm nữa là rất khờ khạo, không thông minh. Học hành luôn chậm hơn bạn bè, lại hay bị ức hiếp. Nên cha mẹ đã bỏ tiền ra, chẳng những thuê giáo viên dạy kèm tại nhà mà còn cho trong trường để họ ưu ái cho cô nữa. Không những vậy, cô đi học hay đi đâu đều có bảo vệ đi theo gắt gao, đề phòng cô bị ai đó ức hiếp.

  Tường Vi chỉ có thể lắc đầu. Cô đây là mượn xác hoàn hồn đi. Chỉ trượt chân té cầu thang vậy mà cũng chết. Cô bé này đúng là một công chúa số khổ. Cô cố gượng dậy đi lại gương xem mặt của thân thể mới này. Thì eo ôi! Cô suýt nữa thét thật lớn. Nếu là ban đêm vô tình nhìn thấy, đảm bảo sẽ tè trong quần.

  Nhưng nhìn kỹ lại thì cô thấy ngủ quan cũng rất tinh xảo, nếu như xóa đi cái bớt này nhìn cũng xinh đẹp đi. Cô lấy tay che đi một bên mặt thì kinh ngạc, dù chỉ còn lại một bên nhưng nhìn không khác khuông mặt kiếp trước của cô là mấy, chỉ là trong nhỏ hơn thôi. Mà cũng đúng! Cô bé này mới 15 tuổi mà.

  Khuông mặt có xấu xí một chút, nhưng không sao. Trời cao đã cho cô cơ hội sống lại thì cô phải nắm bắt thật tốt. Sẽ bắt đầu lại từ đầu. Sẽ trả thù người đã giết chết cô kiếp trước. Đoạt lại những gì cô đã đổ mồ hôi nước mắt ra gầy dựng. Tuy nơi này cách thành phố gần cả trăm cây số, thân thể này vẫn còn nhỏ nữa. Nhưng không sao, cô vẫn sẽ khiến họ điêu đứng. Tập đoàn cô tạo ra được thì cũng có thể phá hủy được.

  Cô lê tấm thân đau nhức, đến bên máy vi tính ngồi xuống. Mở mạng xem tin tức về tập đoàn Tường Vi. Thì biết được, sau khi giết chết cô, Vĩnh Minh em trai cô... mà không! Đã không còn là em trai cô nữa rồi. Hắn chính thức tiếp nhận làm chủ tịch tập đoàn. Vờ đau thương cho cái chết của cô. Nhìn hình ảnh đó mà cô giận nghiến răng. Nhưng đây lại là tin tức của ba ngày trước, có nghĩa là cô đã chết được mấy ngày rồi. Xác cũng thiêu thành tro, không còn bằng chứng gì. Cô thật hận.

  Tường Vi định mở zalo liên lạc với một người bạn nhưng chợt nghĩ, Vĩnh Minh có kết bạn với cô, nếu cô lên zalo lập tức hắn sẽ phát hiện ngay. Mà ngay cả người yêu cũng phản bội, cô không biết có thể tin tưởng người bạn này được không nữa. Nhưng giờ phút này chỉ có hắn mới giúp được. Thôi thì cô đành đánh liều một phen vậy.

  Cô lấy điện thoại của Tường Vi này ra gọi điện cho người bạn đó. Một lần, hai lần không bắt máy, đến lần thứ ba thì người đó mới bắt.

  - Alo!

  Nghe tiếng nhạc sập xình, Tường Vi biết là hắn lại đang ở quán bar rồi. Người bạn này của cô là dân giang hồ, nhỏ hơn cô tới tám tuổi. Nhưng chẳng bao giờ kêu cô là chị cả, cứ xưng tên thôi. Lúc trước, gia đình và người yêu cô đều không thích cô qua lại với hắn. Cô nói.

  - Thành Trung! Tôi là Tường Vi đây!

  Thành Trung nghe đến tên Tường Vi thì hết hồn, lắp bắp nói.

  - Tường... Tường Vi...không...không phải...cô đã...đã chết rồi sao?

  Cô vờ ghẹo hắn.

  - Ha...đúng vậy! Tôi đã chết! Và đang từ âm phủ gọi về cho cậu đây.

  Nghe cách nói chuyện Thành Trung không còn nghi ngờ gì nữa. Quả đúng là Tường Vi rồi. Hắn mừng rỡ chảy cả nước mắt nói.

  - Tường Vi! Cô đúng là ác quá! Đến bây giờ mới liên lạc với tôi. Làm tôi khóc sưng cả mắt vì cô đấy. Mà nếu cô còn sống tại sao lại không trở về. Cô biết không cậu em trai tốt của cô đã chiếm tập đoàn của cô rồi. Lên ngồi ghế chủ tịch rồi đấy. Nhìn thật chướng mắt.

  Tường Vi đáp.

  - Hiện tại tôi chưa thể trở về được...

  Hắn lập tức hỏi.

  - Vì sao?

  - Chuyện dài dòng lắm. Tôi chưa thể kể cậu nghe lúc này. Bây giờ tôi có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện được không?

  Hắn đáp.

  - Được! Được! Dù có bỏ cả mạng tôi cũng sẽ giúp cô!

  - Bỏ mạng thì không cần. Tôi cần cậu lật đổ tập đoàn Tường Vi cho tôi.

  Hắn kinh ngạc.

  - Hả? Cô nói gì? Lật đổ tập đoàn của cô?

  Cô đáp.

  - Nó đã không còn là của tôi rồi. Nên tôi muốn phá hủy nó.

  Tuy cô không nói nhiều nhưng Thành Trung đã hiểu cô muốn làm gì, bèn nói.

  - Tôi biết phải làm gì rồi. Cô yên tâm không bao lâu tôi nhất định khiến tập đoàn đó hoàn toàn biến mất.

  Cô lại nói.

  - Tôi còn một số tiền bí mật được cất dấu ở ngân hàng thương mại, không có ai biết. Cậu cho tôi số tài khoản tôi sẽ chuyển toàn bộ qua cho cậu. Thành hay bại toàn bộ dựa vào cậu rồi.

  Hắn lại nói.

  - Không cần đâu. Cô cứ giữ lại đi. Tuy cô không nói nhưng tôi biết chính là thằng em trai tốt của cô đã làm gì cô rồi. Cô chắc đang trong vòng nguy hiểm. Cũng đừng nên trở về, mọi việc để tôi lo cho. Có gì tôi liên lạc với cô qua số điện thoại này được không?

  Cô đáp.

  - Được! Nhưng tiền cũng phải chuyển. Nếu chậm e là giấy báo tử đến thì tôi cũng mất số tiền đó luôn.

  Hắn đáp.

  - Vậy cũng được! Tôi sẽ giữ giúp cô.

  Cô nói cám ơn rồi tắt máy. Thở phào, hi vọng Thành Trung có thể tin tưởng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro